Thịnh cười:
- Cậu lại muốn học đòi sự nói phét của Hồ Chí Minh rồi.
Huấn cãi:
- Tại sao tớ lại phải học đòi Hồ Chí Minh nhỉ? Nếu học thì tớ học cái kinh nghiệm... câu cá của ông ta thôi. Giá Hồ Chí Minh về câu cá thật, có lẽ ông ta không bị ngyền rủa như giờ đâu. Cậu còn sống cậu sẽ biết, tớ sẽ về câu cá mà.
Thịnh chưa kịp nói thêm thì loạt súng tiểu liên của đối thủ lại ròn rã phóng tới. Những chiếc đèn bấm quét ánh sáng gần quá rồi. Thịnh nói:
- Chúng nó quyết túm cổ bọn mình cậu ạ!
- Ừ, để xem chúng nó túm bằng giá nào?
Hai anh dời nhau. Mỗi người tìm một vị trí để ăn thua với bọn công an. Lúc này, hai anh không chịu nín nữa, kẻ thù đã tiến tới gần. Huấn nhả đạn tiếp đón. Một giọng nói trổi lên:
- Buông súng hàng đi. Chúng mày hết đường chạy rồi.
Thịnh đưa súng lia một tràng về phía có tiếng nói. Bọn công an sôi máu bắn trả đũa gấp bội. Họ đoán được chỗ nấp của hai anh và khép kín vòng vây lại. Bắn vu vơ một lúc, bọn công an thấy hai anh im lặng, cũng lặng im. Một con chó bẹc-giê không làm nên chuyện. Nhưng Huấn rất cáu tiết. Anh đào một cục đất, ném bộp trên lá khô. Con chó khốn nạn nhào tới. Anh rút khẩu colt vẩy đạn. Con chó kêu ăng ẳng dẫy dụa trên vũng máu.
Bọn công an tiến lên áp đảo hai anh. Thịnh cáu tiết vùng lên ôm súng bắn lia lịa vào đối thủ. Anh dời chỗ n6áp, say sưa khạc đạn. Bỗng Thịnh buống súng té nhào. Anh vừa bị trúng một phát đạn. Thịnh gọi bạn. Huấn chạy vội tới chỗ anh.
- Cậu bị rồi à?
- Ừ, ở gần nách. Chắc chưa trúng phổi, máu ra nhiều quá cậu ạ!
- Để tớ cõng cậu rút sâu vào rừng đã, rồi tính sau.
Giọng Thịnh mệt mỏi:
- Liệu cõng nổi không?
- Nổi mà.
- Haỵ..
- Hay gì?
- Hay cậu chuồn đi, để chúng nó túm tớ.
Huấn an ủi bạn:
- Đừng thất vọng cậu, tớ phải chiến đấu đến phút cuối cùng, chúng mình sẽ thoát.
Rồi không đợi Thịnh nói thêm, Huấn dìu Thịnh cố lết sang bên kia gòing suối. Mất :D bọn công an không dám liều lĩnh. Họ cố tình vây hai anh, đợi tới sáng sẽ bắt sống. Họ cũng không bắn rát như ban đầu. Vì thế Huấn mới đưa được Thịnh sang bên kia giòng suối.
Chọn một gốc cây, Huấn đặt Thịnh nằm. Anh đưa tay sờ vết thương của bạn. Máu vẫn chảy rỉ rỉ. Huấn rút khăn mùi xoa thấm máu. Thịnh kêu khát nước. Huấn để Thịnh nằm một mình. Anh xuống suối, cởi áo nhúng nước đem lên vắt vào miệng bạn. Xong, Huấn lau mặt cho bạn tỉnh táo.
Thịnh bị ra nhiều máu quá, người dần dần mệt đi. Giọng nói của anh yếu đuối rõ rệt. Huấn không biết phải làm gì. Anh nhảy ra bờ suối, chĩa súng sang kẻ thù quạt đạn. Rồi anh lại phóng về, đưa tay vuốt ve trán bạn. Thịnh thở dồn dập. Anh hỏi Huấn:
- Chúng nó còn theo bọn mình không?
Huấn nói dối bạn:
- Chúng nó rút lui hết rồi.
Thịnh muốn nhấc đầu lên. Huấn đặt đầu anh lên đùi mình.
- Chúng nó rút rồi à? Mình sẽ thoát à?
- Ừ, mình sẽ thoát.
Huấn sờ ngực bạn. Anh thấy tim đập rời rạc. Huấn nghiến răng ken két. Tự nhiên, Thịnh tỉnh táo. Anh bảo bạn:
- Mình thoát chắc thú lắm.
- Ừ.
- Lãnh tụ chắc phục mình sát đất.
- Ừ.
- Ông Hiển phải xếp bọn mình ngang với các cậu Hạo, Thái, Sơn?
- Ừ.
- Tớ thích nhìn rõ cách mạng thàng công cậu ạ!
- Tớ cũng vậy.
- Tớ không thích chết dang dở.
- Tớ cũng vậy.
- Tớ không thích họ lấy tên mình đặt tên phố!
- Tớ cũng vậy.
- Khi cách mạng thành công chúng mình về Sài Gòn, các em quàng hoa vào cổ mình, sung sướng quá cậu nhỉ?
- Ừ.
- Cậu nhất định về nhà câu cá ư?
- Ừ.
Tớ phải làm Bộ Trưởng cậu ạ! Tớ thích đi xe cắm cờ sau một đoàn mô tô hộ tống. Như thế có đáng ghét không?
- Không.
Có tiếng chân lạo xạo. Huấn biết bọn công an đang chực rình vồ các anh. Huấn nhấc đầu Thịnh khỏi đùi mình. Anh vơ lấy khẩu tiểu liên. Lại sờ tay vào vết thương của bạn. Máu còn chảy. Thịnh bắt đầu rên, đau đớn. Nhưng vẫn hỏi bạn:
- Cách mạng phải thành công, phải không Huấn?
Tiếng rên của Thịnh khiến tâm hồn Huấn se lại. Tiếng chân người nghe rõ hơn. Thịnh run rẩy nói:
- Cách mạng... Thành công sướng quá... Cậu nhỉ?
Huấn cúi xuống sát tai bạn nói tiếng "ừ" thật ngọt. Thịnh nghiêng mạnh đầu sang một bên. Và không bao giờ nói nữa. Huấn sờ ngực bạn. Tim Thịnh đã ngừng đập.
Lòng căm thù sục sôi. Huấn rọi tia mắt về phía có tiếng động. Một bóng người đang lầm lũi bò. Huấn đứng thẳng dậy, chúc mũi súng và bóp cò. Người công an lăn đi hai ba vòng. Huấn chồm tới lấy chân đẩy ngửa mặt hắn lên. Anh bắn nát mặt kẻ thù để rửa hận cho bạn.
Sau đó, Huấn lồng lộn sang bên kia giòng suối, bắn như điên cuồng. Anh không ẩn núp, vừa chạy vừa khạc đạn. Tới lúc gần hết đạn, anh bị một tràng tiểu liên của đối thủ quét nát ngực. Anh gục xuống chết ngay tại chỗ.
__________________
|