Ðề tài: Mắt Tím
View Single Post
  #14  
Old 11-11-2004, 09:25 PM
MauuTimmToiiYeuu MauuTimmToiiYeuu is offline
Senior Member
 
Tham gia ngày: Aug 2004
Nơi Cư Ngụ: ViNa CaSiNo
Bài gởi: 2,258
Send a message via MSN to MauuTimmToiiYeuu Send a message via Yahoo to MauuTimmToiiYeuu
Default

chuong14

Buổi chiều Thụy trở về tôi đón chàng trên bậc thềm:
- Anh mệt không? Em sửa soạn nước nóng cho anh tắm rồi đó.
Thụy hôn trán tôi:
- Cám ơn cưng, chờ anh chút nhé, vào tắm cho anh được không?
Tôi gật đầu, trong bồn tắm, chàng kể:
- Kẹt vài chuyện cần giải quyết, nhớ em muốn chết.
Tôi dịu dàng xoa sà bông thơm cho chàng:
- Em biết, anh có quá nhiều việc phải lo lắng.
Chàng vô tình:
- Em ăn cơm được không?
- Được hai chén.
- Chiều anh đền, chiều mình dọn cơm ngoài bờ sông ăn nhé.
- Thôi mình đi tiệm cũng đựơc, dọn ra đó coi bộ khó ăn lắm.
- Tùy em.
Tôi dừng tay lên lưng chàng giọng nhẹ thoát đi, cánh hạc bay đêm hôm qua chưa u uất bằng:
- Đừng bao giờ buồn nữa nghe anh, mãi mãi em yêu anh, bây giờ em hiểu rồi, em tin em được yêu rồi. Khanh yêu em là chuyện thường, không ai cấm chàng yêu em, không có gì ngăn trở hết. Vậy mà em đòi một cái đám cưới, chàng chối từ. Còn anh, anh có vợ, có con, những người đó cấm anh yêu em mạnh hơn mọi cấm đoán. Anh vẫn yêu em, vẫn cố cho được em làm vợ. Em hiểu anh rồi Thụy ạ, không bao giờ em quên anh đâu. Tin không?
Thụy hơi khựng lại:
- Tin, mà sao hôm nay em lạ thế?
- Em có gì lạ đâu?
- Em dịu dàng quá chừng, em ngoan ngoãn làm sao ấy.
- Trời ơi, bộ trước tới giờ em cộc cằn hư hỏng lắm?
- Không phải, bao giờ em cũng ngoan nhưng hôm nay em lạ.
Nước ấm và mùi sà bông thơm, da thịt và tình yêu bây giờ cũng lắng cũng chìm. Tôi dịu dàng chăm sóc chàng như mọi ngày. Từ ngày còn là con gái. Anh Hậu vẫn nói với tôi: " Có học được cái bằng tú tài cử nhân tiến sĩ gì cũng dễ hết, học mãi phải đậu, nhưng cố học làm một người vợ hoàn toàn cho chồng có khó lắm đấy." Tôi đã tự hứa với tôi, lấy chồng tôi sẽ cố làm một người vợ tuyệt vời. Tôi đợi chàng về bằng khăn tay ướp lạnh khi trời nóng, ướp nước nóng khi trời mưa vào Đông. Tôi đợi chàng từ phòng tắm ra bậc thềm. Tôi đợi chàng bằng nụ cười cho đến môi hôn. Và nếu sau này chồng tôi có ngoại tình ngã mình trên cái giường của người đàn bà khác, tôi nguyện sẽ đấm ngực tôi mà không đấm ngực chàng, sẽ tự chửi rủa tôi mà không chửi rủa chàng. Tự giết tôi mà không giết tình địch.
Tôi không bị chồng phụ, nhưng tôi cướp chồng người, làm sao bây giờ đây hở Trời? Tôi đắm đuối nhìn Thụy, chàng lim dim hai mắt mặc tôi làm gì thì làm, ngoài xã hội chàng quyền uy, chàng nói ra một câu là một lệnh, về trong tay tôi chàng là vị thiên thần nhỏ sa xuống trần. Tay tôi dừng lại phần thân thể thân mật nhất của chàng, giọng lạc đi:
- Mãi mãi em yêu thương anh Thụy ạ, em ghen với anh lắm anh chẳng còn gì trong trắng cho em, anh chẳng bao giờ nguyên vẹn của em, nhưng em đã yêu anh và đã làm vợ anh rồi.
Thụy nhỏm dậy hôn nhẹ mắt tôi, môi tôi:
- Hôm nay em đáng yêu và lạ lùng quá.
Nước ấm làm chàng tỉnh táo và tươi tắn hơn. Chàng ôm lấy tôi giọng thật ngọt:
- Ngọc, không bao giờ anh xa được em, anh thật hạnh phúc khi ở bên em. Vợ anh không bao giờ chiều anh như em cả.
Tôi mỉm cười:
- Vì vợ anh có giá thú với anh và có quyền trên cuộc đời anh, những người vợ hợp pháp là những người vợ không cần chiều chồng.
Thụy hôn môi tôi để chặn lại:
- Hứa với anh điều gì nhớ không? Quên rồi hả, cấm nhắc tới, nghe rõ chưa?
Tôi gượng cười:
- Vâng em quên, xin lỗi anh.
Tôi đứng lên bước ra khỏi bồn tắm với chàng, quàng hai cái khăn bông ngang người, còn ướt nước long lanh khắp da thịt em mất. Tôi theo chàng vào phòng ngủ, cùng lăn lên giường cùng quấn chung một cái chăn trong căn phòng đẹp có máy lạnh. Tôi vùi mặt giấu nước mắt trên bụng chàng. Thụy vuốt ve lưng tôi để trần. Nửa giờ sau tôi ngủ quên trong lòng chàng, hai bàn tay còn khư khư ôm giữ lấy thân thể của chàng lòng tôi nhói buốt tim tôi nát tan. Yêu nhau đến thế này mà phải xa nhau sao Trời? Trời ác lắm, cho tôi biết tình yêu, cho tôi một thân thể ứ đầy cảm xúc, để bắt tôi phải cắn răng xa lià? nếu vậy xin hủy diệt mọi cảm xúc của tôi đi, để tôi sống như cây như cỏ trong rừng.
Tôi bình thản sống trong tình yêu của Thụy. Chiều chuộng chàng mọi điều, yêu chàng không chừa một li ti. Đủ một tuần lễ tôi không rời nhà nửa bước. Tôi cố sống hết mình cho chàng. Tôi quấn quít bên chàng ngày cũng như đêm. Chàng cảm động dù hơi ngạc nhiên:
- Em độ này lạ quá, cứ như là...
- Như là gì?
- Như là vợ chồng lâu lắm mới gặp nhau.
Tôi xám mặt nhưng vội cười tươi ngay. Một tuần lễ chúng tôi không cau có nhau không ghen tuông, không cho bất cứ hình bóng ai chen vào làm mờ những ngày hạnh phúc cuối. Hanh phúc chỉ có hai người hạnh phúc phải riêng tư và kín thầm.
Chàng nhất định không hé răng nói chuyện vợ con. Chàng gắng để họ ngoài khung cổng sắt tòa biệt thự này. Chàng càng gắng gượng tôi càng xót xa. Chàng vô tình, đàn ông muôn đời thua đàn bà giác quan thứ sáu. Chàng không biết tôi đã đọc lá thư và đã quyết định. Chiều thứ bảy tôi với chàng ngồi trong vườn hoa tòa thị sảnh để ngắm trăng mà nhớ đêm trăng nào trên bãi biển chàng đã nằm dài trên cát đẹp, như tượng thần Hy Lạp. Định mệnh ra tay từ đêm đó, run rủi cho tôi làm vợ chàng cũng từ đêm đó.
Buỗi sáng đi tắm biển bơi thật xa ra khơi. Tôi nằm trên phao cho chàng đẩy. Tôi không biết bơi, tôi giao phó thân tôi cho chàng. Buổi chiều tắm chung trong phòng. Hạnh phúc làm ngày ngắn đi thật ngắn. Ban đêm đắp chung một cái chăn hay những khi liền xương, liền thịt. Làm sao tôi không tiếc hận khi đã phải quyết định.
Thụy dựa lưng với ghế mây, tờ tạp chí buông rơi xuống đất:
- Em nghĩ gì đó?
Tôi cười với chàng:
- Hôm nọ em đã nói với anh rồi, em muốn bàn với anh vài chuyện quan trọng.
Chàng hỏi:
- Chuyện gì em?
- Tiền bạc.
Chàng hơi cau mặt:
- Để làm gì? Có gì phải bà đâu, thôi được em nói đi.
- Tài sản anh bây giờ chừng bao nhiêu? Em hỏi thật đấy!
Chàng nhún vai:
- Đủ cho chúng mình và con sống suốt đời.
- Dữ vậy? Tại sao anh nhiều tiền thế?
Thụy lơ đãng:
- Thì anh cũng phải lo cho em và con chứ.
Tôi xoắn hai tay vào nhau hỏi khe khẽ:
- Anh đã để riêng cho... bà ấy chưa? Em muốn nói năm đứa con anh.
Thụy thẳng thắn:
- Rồi, anh tính đâu ra đó rồi, tài sản chia đều ba phần. Vợ anh một, các con anh một, phần còn lại tụi mình.
Tôi hơi buồn, lòng dạ tôi hẹp lắm, tham lam lắm. Cuối cùng vợ con chàng vẫn giữ phần nặng. Cán cân vẫn nghiêng về đó gấp đôi ba phần vợ bé của tôi. Tôi ngó ra xa:
- Bằng cách nào mà anh có nhiều dữ vậy, nói cho em biết đi, buồn ghê, nhiều lúc em có cảm tưởng em không phải là vợ anh, Thụy ạ. Vợ phải biết tất cả về chồng chứ. Em chỉ là một con búp bê thôi sao? Em không có quyền tham dự với đời anh sao?
Thụy cầm lấy tay tôi:
- Không phải vậy đâu cưng, anh muốn em thảnh thơi không lo nghĩ.
- Em có phải là vợ anh không? Anh trả lời đi đi đã.
Chàng gật đầu. Tôi cắn môi:
- Vậy em có quyền biết hết những gì liên hệ đến chồng em chứ, phải không?
Chàng miễn cưỡng gật đầu. Tôi hỏi tới:
- Anh, anh biết là em yêu anh chứ?
- Biết, quá biết.
- Vậy đừng giấu diếm em, em buồn ghê gớm nếu anh giấu em.
- Anh có giấu em chuyện gì đâu?
- Hiện giờ anh có bao nhiêu tiền?
Thụy thở ra:
- Làm sao anh rõ được?
- Trời ơi, tiền bạc tài sản anh không rõ à? Kỳ cục vậy? Thôi được, anh cố tình giấu em thì thôi, dù sao em cũng là một cô vợ hờ, dù sao tôi cũng chỉ là một kẻ qua đường đối với anh.
Thụy cuống quít giữ tay tôi lại:
- Ngọc, anh xin lỗi em, ngồi xuống đây với anh.
Chàng dừng lại hơi lâu trên mặt tôi:
- Sao hôm nay em lại để ý chuyện đó làm gì? Mọi khi anh có thấy em tính toán tiền bạc nọ kia đâu? Có chuyện gì hở Ngọc? Em cần tiền hở? Chương mục riêng của em còn nguyên đó thôi.
Tôi lắc đầu:
- Không, em không cần tiền, ngần này là quá đủ rồi, em cần tiền để làm gì nữa đây khi anh đã lo cho em hết rồi, em muốn biết, em muốn được làm vợ anh. Em không muốn mãi mãi là kẻ lạ mặt với anh. Em muốn tham dự thật sự với đời anh.
Thụy nhăn nhó:
- Em rắc rối quá, thôi hôm nào anh sẽ cho em coi giấy tờ tất cả những gì anh có.
Tôi ôm hai tay Thụy áp nó trong hai tay tôi:
- Mình, thôi nghỉ đi đừng làm tiền nữa, quá đủ rồi mình ạ. Giàu quá cũng đâm mệt, giữ tiền phát lo ra. Hơn nữa, em sợ rằng tham quá, sẽ nguy hiểm. Em biết lương anh đâu có bao nhiêu, tiền nhiều như vậy là anh phải...
Thụy cướp lời tôi:
- Em nhỏ hơn anh gần hai chục tuổi đầu em không thể hiểu được Ngọc ạ. Ngày xưa anh cũng như em bây giờ, anh khinh đồng tiền, anh coi thường nó. Nhưng bây giờ... Bây giờ anh phải có tiền, thật nhiều tiền.
- Tại sao anh thay đổi quan niệm. Chính Phong cũng nói anh thay đổi quá nhiều. Hồi đi kháng chiến anh khác hẳn bây giờ. Sao vậy, nói cho em nghe đi.
Thụy ngả người ra sau, khói thuốc bay lên, mắt chàng như cũng bay theo, trầm ngâm và xa vắng.
- Đời dằn vặt anh bao nhiêu năm, đời làm anh cằn cỗi cho đến ngày gặp em, người con gái không thích nói chuyện tiền. Lúc còn trẻ anh cũng như em. Bây giờ khác, bây giờ anh có con rồi, anh không muốn chúng khổ sở như anh ngày xưa. Em nên nhớ quyền hành luôn luôn nằm trong tay kẻ có tiền.
Thụy mỉm cười tiếp:
- Em có vẻ thích đứng về phía người nghèo?
- Không, em đâu có dại thế, nhưng em thấy gì cũng nên vừa vừa phải phải thôi anh ạ.
- Thế nào là vừa phải?
- Như bây giờ... có căn nhà tiện nghi thế này, có xe để đi, có người giúp việc, muốn ăn gì có thể mua, muốn làm gì có thể làm. Nghỉ lao vào những việc làm tối tăm anh ạ.
Thụy cau mặt:
- Em nói thế nghĩa là sao?
Tôi cắn răng:
- Chúng mình hãy sống cho nhau, em yêu anh, em muốn yên tâm yêu anh, mình kiếm một chỗ nào sống thật nhàn hạ, không bon chen.
Thụy cười ngất:
- Em chưa già mà nói như Trang Lão. Sao thấm mệt sớm thế em?
- Không phải đâu anh, em cũng cám ơn anh đã tạo cho gia đình em nếp sống ngày hôm nay. Nhờ anh mà mẹ em có xe đi, có nhà cao để ở. Nhưng thôi, thế là quá lắm rồi.
Thụy lắc đầu:
- Em đừng cám ơn anh, chẳng qua anh chỉ tạo cho mẹ cơ hội mà thôi.
- Mẹ em bây giờ là người giàu.
- Em phải mừng cho mẹ chứ?
- Em mừng, nhưng em lo.
- Em lẩn thẩn quá, lẩn thẩn như người già.
Tôi nghiêm trang:
- Anh cần tiền để làm gì? Bao giờ thì đủ?
Thụy lắc đầu:
- Em hỏi vớ vẩn quá. Ngồi xích tới đây anh kể cho em nghe, em sẽ hiểu và sẽ hết lẩn thẩn.
Tôi dựa vai vào chàng, đan tay với chàng và để cho chàng hôn nhẹ. Tóc. Da thịt chàng ấm, hơi thở chàng nồng nàn mùi thuốc thơm. Không phải là tôi chê tiền. Từ một con bé nghèo trở thành bà lớn của thành phố. Hơn ai hết, tôi hiểu giá trị của đồng tiền. Tình yêu vô giá và trong ngần người ta còn mua được bằng tiền cơ mà. Nhưng toi lo âu, luôn luôn tôi sống trong nỗi bất an dài, luôn luôn tôi bị cái bóng tối bí mật bao trùm, cái bóng tối mêng mông của một đêm ngoài bãi biển vắng. Những khi đi, những lúc về của Thụy chất chứa bí mật. Tôi yêu chàng, tôi sợ mất chàng vì tiền bạc, thế thôi. Nỗi băn khoăn này tôi ôm trong lòng đã lâu. Hôm nay tôi phải nói hết tôi linh cảm nếu không bày tỏ với chàng tôi chẳng còn dịp nào bày tỏ nữa. Ý nghĩ mới trối trăn một di chúc mơ hồ ẩn hiện trong đầu tôi, làm tôi nhói buốt xua vội đi. Bức " Thuyền trong mưa" đã treo trong phòng ngủ đêm đêm tôi nhìn nó lênh đênh trong con giông, ý nghĩ tôi lắng xuống chìm rất sâu.
Thụy nhẹ nhàng vuốt tóc tôi, giọng chàng thoát xa xôi lạ lùng:
- Ngày còn trẻ như em bây giờ, anh lao vào kháng chiến, nhiệt thành gần như đam mê. Anh cũng mơ ước một đời mới toàn vẹn, anh cũng mơ ước một xã hội công bằng, ít nhất phải công bằng. Anh miệt mài hy sinh những ngày tuổi trẻ của anh cho kháng chiến. Để rồi anh chợt tỉnh, chợt tỉnh để đau đớn thấy rằng mình đã hy sinh hão huyền, đã hy sinh ngu ngốc. Anh bỏ về thành lấy vợ có con. Mơ ước khơng thành giờ đành sống bình thường vậy. Lúc đó anh nghèo lắm. Rồi anh vào lính. Anh còn nhớ rõ hộp sữa cho con anh mua không nổi. Anh chạy tìm mua từng hộp. Ai mang sua cho hai vợ chồng anh mừng rớt nước mắt. Lúc đó anh mới thấm thía hiểu rằng tiền là nhất, tiền là trên hết. Không có tiền thằng nào cũng dọa nạt anh được hết, giá trị con người chính là tiền của người đó. Kể cũng có lý nếu anh có tài anh phải kiếm ra tiền chứ. Anh không có tiền cũng có nghĩa là anh bất tài. Anh hiểu, khi anh hiểu nó rồi – đồng tiền - anh bắt đầu lăn vào đời để có tiền. Bằng bất cứ giá nào phải có tiền đạ Có tiền anh sẽ có quyền hành, có mọi sự. Và anh có tiền thật như em đã thấy. Khoảng thời gian đó anh gặp Lệ Ngọc. Anh yêu nàng, tại vì sao thì cho đến bây giờ anh không thể hiểu. Vợ anh ghen đã đưa đến cái chết của nàng. Từ đó tình yêu vợ mất hẳn trong lòng anh. Còn chăng chỉ là ân nghĩa và tình thương con. Mất tình yêu anh tìm an ủi bằng tiền. Cho đến lúc gặp em và yêu em, Ngọc, em đã hiểu anh chưa?
Tôi gật nhẹ:
- Em hiểu, nhưng bây giờ anh yêu em, tiền đâu phải là trên hết nữa?
- Đúng, nhưng vẫn phải có tiền.
- Để làm gì?
- Nếu ba mẹ anh giầu chắc đời anh đã khác. Đa số những người giầu nuôi con đầy đủ bảo đảm được tương lai cho con. Anh không muốn anh và các con anh phải cúi đầu khuất phục, muốn như vậy phải có tiền. Em vẫn chưa tin có tiền sướng hơn không có tiền à?
Tôi gật:
- Em tin chứ, nhưng...
- Bỏ chữ nhưng của em đi. Không có tiền ra đường đố em xin ai được mẩu bánh mì đó.
Tôi mỉm cười:
- Đau đầu thật, nói chuyện tiền đau đầu ghê.
- Ai biểu em khơi ra rồi than đau đầu?
Tôi nũng nịu:
- Thì em phải hiểu chồng em chứ.
- Biết người ta từ trên xuống dưới còn than chưa hiểu, hiểu thế nào nữa bây giờ. Nhốt em vào tim anh nhé.
- Tim anh nhiều ngăn quá, em biết ở ngăn nào đây anh?
Thụy gắt nhẹ:
- Lại nghĩ nhảm rồi, dẹp em đi, ghét.
Tôi lại nói:
- Em tin rằng đến một lúc nào đó quyền hành sẽ nằm trong tay đa số người nghèo. Đừng dồn họ tới chân tường, xã hội sẽ vô cùng rối loạn khi họ đã đi đến tận cùng của sự chịu đựng.
Thụy nhạo:
- Em có thể làm cách mạng được đó, cho em làm tổng liên đoàn lao công nhé.
Tôi xì dài:
- Đừng có nhạo em, em xuất thân từ người nghèo.
- Khoe hoài.
- Anh.
- Gì nữa...
- Phải dạy con mình biết chia sẻ. Hãy giữ cho mình hai phần thôi, chia cho người nghèo mốt phần với chứ. Chúa nói bên cạnh con luôn luôn có kẻ đói ăn.
Chàng cau mặt:
- Anh bảo dẹp đi, em nghe rõ chưa? Hôm nay em lẩn thẩn lắm rồi đó.
Tôi chưa thôi:
- Mình giàu rồi mà anh, chia bớt ra để phước cho con.
Chàng đứng lên:
- Vào ngủ đã, nói chuyện nhiều mệt.
Tôi níu tay chàng từng bước một trên lối đi trải sỏi.
- Tim quả lựu của anh có mấy ngăn? Có mấy trăm hạt, có mấy chục ngăn anh?
Chàng bẹo má tôi:
- Nói bậy là không ai bằng.
- Bậy gì, tim đàn ông là tim quả lựu, ngàn vợ này, ngàn con này, ngàn Lệ Ngọc Này. Còn em, có ti ti à.
- Nói bậy, không thèm nghe em nói bậy nữa.
Tôi cười:
- Còn một ngăn đựng tiền nữa, chao, tim anh chắc to lắm nhỉ?
Chàng cũng cười dài:
- Tiền ai đựng trong tim bao giờ?
- Chứ tiển để đâu?
- Để ngân hàng.
- Trước khi có tiền để ngân hàng phải có tim để trong tim đã.
Chàng dí trán tôi:
- Cái trán bữa nay bướng lắm, nói không lại cái trán bướng của em.
Cánh cửa phòng đọc sách đóng lại Thuy bồng xốc tôi trên tay:
- Băm Bi, lâu quá không bồng em rồi.
Băm Bi là tên gọi của tôi ở nhà, nói rõ hơn trong phòng ngủ. Lúc nào yêu thương nhau nhất chàng thường gọi tôi là Băm Bi. Tôi thỉnh thoảng cằn nhằn than thở với chàng vụ người tình cũ đã chết của chàng cũng tên Ngọc.
Chàng đặt tôi xuống giường rồi phủ lên trên tôi. Hai tay tôi dang rộng, hai tay tôi vòng ôm lấy chàng. Thụy vốn như chú mèo tinh khôn. Thế giới cuối cùng thần bí nhất, kỳ diệu nhất của tình yêu vẫn là cái giường.
Rồi hôm sau. Thụy nhận được tin của Huy. Chàng lẳng lặng mua vé máy bay về Sài Gòn.
- Anh phải về thăm nhà xem sao đã, đừng buồn nhé, anh sẽ trở ra ngay.
Tôi gượng cười:
- Không sao, về mau với em, tim anh trót đã nhiều ngăn mất rồi.
Tôi không đưa Thụy ra phi trường. Tôi nằm trong vỗ về nỗi buồn của tôi. Tôi nằm trong đó dỗ dành cơn ghen hờn của mình. Giờ đã đến rồi đó Đào Ngọc, mi còn chờ gì không ra đi? Không buông thả cho chàng. Con hồ ly tinh mang tên Đào Ngọc?
Tôi đi vòng quanh ngôi biệt thự. Tôi dặn dò từng viên cuội nhỏ dẫn lên ngọn cây. Tôi dành đủ môt ngày nằm miệt trong phòng chờ hương yêu của chàng phủ kín hồn xác tôi. Chờ ân ái nhập vào cùng thân xác thịt tôi mãi mãi không chia xa.
Thụy giữ đúng lời hứa, chàng đưa cả một cặp giấy tờ cho tôi xem, nhà cửa xe cộ và các chương mục. Tôi để lại cho chàng trong phòng ngủ. Tôi để lại hết chỉ mang theo yêu đương, mấy trăm lần ta chết trong nhau, ta chìm trên nhau, ta bay theo nhau. Nghìn lần môi hôn, nghìn lần ân ái. Bụng đàn bà cũng bao giờ no đầy hơn bụng con gái. Cơ đàn bà bao giờ cũng căng hơn thiếu nữ. Có lẽ vì nàng chất chứa sức lực của chồng mãi mãi trong thâm cung của nàng.
__________________
Bảo không nhớ sao lòng ta trống vắng.
Bảo không đau sao tim thắt nhịp ngừng
Bảo thôi nhé từ đây ta thôi nhé ....
Nhưng tình chờ tình đơi đến thiên thu.
Trả Lời Với Trích Dẫn