Ðề tài: Mắt Tím
View Single Post
  #16  
Old 11-11-2004, 09:27 PM
MauuTimmToiiYeuu MauuTimmToiiYeuu is offline
Senior Member
 
Tham gia ngày: Aug 2004
Nơi Cư Ngụ: ViNa CaSiNo
Bài gởi: 2,258
Send a message via MSN to MauuTimmToiiYeuu Send a message via Yahoo to MauuTimmToiiYeuu
Default

chuong16

- Ngọc.
Tôi cắn môi nhìn chàng. Anh vẫn như ngày xưa. Thích bắt nạt em, đầy uy quyền với em và người lớn với em hơn cả Thụy. Thụy hơn em mười lăm tuổi chàng không quá người lớn với em như anh. Bộ đồ trắng làm chàng phong sương quá. Những phần da thịt màu đậm và những noi con trắng như ngày xưa còn đắm đuối yêu nhau. Bàn tay chàng có những ngón lớn kềnh càng nó làm tôi rùng mình khi nhìn, vì trí tưởng tượng của đàn bà một con bao giờ cũng tội lỗi hơn con gái.
Tôi đưa dần mắt lên nhìn vào đôi mắt đen nhánh của Du như cầu cứu, mong hai bàn tay ngan sữa đó cứu tôi that tai uong yêu đương của Khanh. Khanh vẫn chưa buông:
- Anh thấy giữa chúng mình bay giờ không còn gì trở ngại cả. Chính em bỏ Thụy mà đi. Em đi là phải, tính nết kiêu hãnh của em làm sao làm vợ bé mãi được. Ngay lúc đầu anh biết chắc sẽ có ngày em bỏ Thụy, bởi vậy anh bất đồng đợi em.
Tôi lẩm bẩm:
- Đợi em, để làm đám cưới với em hả? Có thật vậy không? Em không tin đâu, anh đợi em để trả thù em thôi Khanh ạ. Bây giờ anh có đám cưới em đâu?
- Em rắc rối quá, giữa chúng mình bề ngoài không thành vấn đề.
- Dĩ nhiên không thành vấn đề, nhưng nó là cái thước đo tình yêu của anh. Hồi trước anh nói yêu em, nhưng bảo cưới anh không cưới, anh lại rước người ta vào phòng ngủ của anh. Yêu, yêu là như vậy đó hử? Em không đủ sức yêu kiểu đó đâu anh ạ.
- Em ghen đến bao giờ? Chuyện đã qua nhắc lại làm gì?
- Đến chết em vẫn còn ghen, không thể bỏ qua chuyện anh rước người ta vào phòng ngủ được.
- Như vậy là em còn yêu anh, chối nữa đi.
- Không.
- Còn.
- Tùy anh nghĩ, nhưng thú thật với anh, em yêu Thụy nhiều hơn anh. Em lớn rồi, em thấy tình yêu thật nhất là da thịt. Tiếng sét hay thứ tình yêu lý tưởng chỉ là sản phẩm tưởng tượng của giới quí tộc. Họ đánh lừa chúng mình anh ạ. Tình yêu thật là tình yêu, chính là da thịt của mình. Là đàn ông chắc anh biết có ngây ngất nào hơn nữa không? Với em, chuyện đó dẹp, đẹp nhất trong mọi cái đẹp. Em không bao giờ cho nó là xấu cả. Em yêu chồng em, vì anh ấy đã thật sự là chồng của em. Giản dị phải không anh?
Khanh mỉa mai:
- Chồng của em, có thật Thụy là chồng của em không? Hay là...
Tôi mím môi mà cười, tôi nheo mắt mà xót:
- Vâng em quên, anh ấy là chồng của bà Vũ Thụy. Báo chí người ta vẫn gọi ông và bà đại tá Vũ Thụy. Mấy đứa con của anh ấy mang họ Vũ, con em mang họ Đào. mấy đứa con lớn của Thụy nó trợn mắt nếu Thụy làm lỗi. Nó muốn Thụy phải hy sinh suốt đời cho mẹ con nó. Suốt đời ghê anh nhỉ? Dài và nặng quá. Còn thê thảm hơn cái án chung thân nữa.
Khanh tò mò:
- Nếu vậy sao em bỏ đi, mấy đứa con lớn của Thụy dọa nạt rồi em bỏ đi à. Anh không tin, vì anh biết tính em quá rồi, càng dọa nạt, càng khủng bố, em càng làm tới. Có chuyện gì nữa không?
Tôi ngửa mặt nhìn lên cao bóng cây âm u trong đêm:
- Không, hồi hai đứa con lớn dọa nạt em, em đã bắt Thụy mở cái dạ hội thật tưng bừng để hiên ngang làm vợ Thụy. Đêm đó em đã say trong vinh quang của Thụy. Hai đứa chúng viết thư dọa em, gặp gỡ đe em, em bảo hãy tìm đủ cách mà giữ lấy, tôi chưa hề mơ mien giữ bố anh bao giờ. Lần này em bỏ đi vì một lá thư.
- Phải thư của vợ Thụy không?
- Không, thư của một đứa bé chín tuổi con thứ ba của Thụy.
Khanh gật gù:
- Anh hiểu.
Tôi kể lể:
- Tội nghiệp cho Thụy anh ạ, anh ấy yêu em thật Em kẹt vì thế. Nếu anh hết yêu vợ anh, nếu anh đã sợ hãi vợ anh vì một kỷ niệm khung khiếp nào đó, anh có thể tiếp tục ôm ấp vợ anh nữa không?
Khanh đắn đo:
- Anh chưa gặp cảnh đó, anh không thể nói được.
- Đáng giết những người đàn ông hết yêu vợ nhưng cũng đáng thương cho họ
- Sao em biết Thụy hết yêu vợ?
- Biết chứ, vì không phải tại em.
- Người đàn ông nào chả nói với vợ bé là đã hết yêu vợ lớn.
- Không phải vì em mà gia đình Thụy mất hạnh phúc. Trước khi gặp em Thụy đã yêu một người. Người con gái đó chết vì cái ghen của vợ Thụy. Thụy sợ hãi vợ từ đó.
Khanh kêu lên:
- Ly kỳ nhỉ? Anh không ngờ.
Tôi đưa chàng vào nhà, mời chàng ngồi xuống ghế, tôi gọi chị Hai pha trà mời chàng và cho Du đi ngủ. Chàng nhìn quanh:
- Xinh xắn lắm... rồi em tính sao, sống mãi như thế này à?
- Kệ nó, đến đâu hay đó. Tính toán đau đầu lắm anh.
Khanh đăm đăm nhìn tôi. Tôi chớp mắt:
- Đừng nhìn em kiểu đó anh, nhức tim lắm. Anh lập gia đình chưa? Em quên hỏi chứ.
Khanh cười, nụ cười cay cay thế nào:
- Thưa em chưa, người ta lấy đại tá chứ lấy thiếu úy như anh là để chết đói ạ
Tôi cũng cười, cười cay như ớt, cười chua như giấm:
- Đúng rồi, em lấy Thụy vì tiền nên giờ em ở cái nhà này đây.
Khanh thở dài, hai tay chàng dang ra trên ghế:
- Anh xin lỗi em. Ngọc, tại yêu em quá đâm giận em luôn.
- Em làm gì mà anh giận em?
- Em lừa dối em, và lừa dối anh.
- Không, em không thể làm gì khác hơn ...oc. Anh nghĩ lại coi, dù sao em cũng là vợ Thụy rồi. Hơn nữa em vẫn băn khoăn chắc gì anh yêu em chứ? Suốt đời em, em không biết được điều đó.
- Anh không yêu em à? Sao em ngốc thế.
- Em không ngốc đầu, nếu yêu em sao anh đuổi em về để ăn cháo gà với cô khác. Nếu yêu em sao đêm đó anh không đến với em? Anh bận công chuyện với người đàn bà trong phòng ngủ phải không? Em muốn tha thứ cho anh mà lòng em hẹp. Khanh, nếu đêm đó anh đến với em, mọi chuyện đã đổi khác rồi, định mệnh đã không đưa em tới cảnh dở khóc dở cười này. Đời người chết vì những cơn say nho nhỏ đó anh biết không? Và nếu chiều hôm ấy em kẹt chuyện gì không đến thăm anh thì đẹp biết mấy, cớ đâu em bị đánh ghen, bị con Thụy dọa nạt gọi là con này con kia. Cớ đâu bây giờ em ngồi đây nói chuyện với anh mà lòng nhạt như nước lã.
Khanh hỏi:
- Giờ em oán trách anh?
Tôi chống tay lên má cười buồn:
- Không, tại anh cứ ép phải nói. Em nói như vậy để anh hiểu em không thể yêu anh được nữa. Dù anh là người đàn ông thứ nhất dạy em biết thế nào là một người đàn ông.
Khanh tha thiết:
- Em nhớ lại đi, suốt những ngày yêu nhau anh có cử chỉ nào gọi là coi thường em không? Anh quí em biết bao nhiêu mà kể, anh gắng giữ gìn cho em. Để rồi cắn răng thở dài nhìn em làm vợ Thụy, để rồi say ngất ngưởng với hai chục chai bia khi nhận tin em sinh con trai.
- Cái số mình không được lấy nhau, thôi anh ạ, trách cứ nhau mãi cũng thế thôi.
- Em sao mãi mãi vẫn không chừa cái tật đó. Động chút là em đổ thừa cho số mệnh, phải thắng nó một phen đi chứ.
Tôi cắn môi:
- Nếu chiều hôm đó em đừng tới tìm anh, để việc anh đưa cô ta vào phòng ngủ em không biết thì đời em đã khác đi rồi. Không giận anh đến nỗi bắt Ái Khanh dắt đi nhảy, làm sao em gặp Thụy được chứ. Định mệnh, em tin có định mệnh.
Khanh lắc đầu:
- Có cái chuyện cỏn con đó mà cứ nhắc hoài.
- Cỏn con sao được, anh đuổi em về anh ăn cháo gà với người ta. Suốt đêm đó anh không tới tìm em. Chuyện kinh khủng như vậy mà anh nói cỏn con à?
Khanh nhún vai:
- Anh tưởng em lớn rồi, em phải hiểu đó là chuyện hết sức bình thường của đàn ông. Anh đã giữ gìn cho em không đưa em lên một cái giường. Em đến là hai cánh cửa phải mở thật rộng. Em không biết anh làm vậy là vì quí trọng em sao? Còn người ta... người ta đáng gì mà em phải ghen đến giận hờn như vậy? Đáng nhẽ em phải vui vẻ tha thứ cho anh mới phải.
Tôi lắc đầu:
- Em không đủ sức tha thứ như vậy đâu anh a. Nếu anh giới thiệu hay ít ra tỏ cho cô ta biết em là người yêu của anh rồi anh bảo em về cho anh đưa cô ta lên giường giải quyết chuyện đàn ông của anh. Em vui vẻ về liền. Và không giận anh đến thế quyết bỏ anh như vậy đâu. Đàng này anh ỡm ờ lơ lửng. Anh cho cô ta ngang hàng với em và hơn em trong đời anh. Ít nhất chiều hôm đó cô ta đã đắc thắng dưới thân thể anh trong vòng tay anh. Cô ta được anh, còn em, em bị đuổi về. Không. Tôi thù anh. Tôi ghét anh nhất trên đời này. Anh về đi, tôi không muốn gặp anh nữa.
Khanh khổ sở:
- Ngọc. Em nông nổi và khe khắt với anh quá. Em không chịu hiểu anh gì hết.
- Thôi, mới hiểu bấy nhiêu đó đã khô cả nước mắt. Hiểu anh thêm chắc có nước cắn lưỡi chết vì anh. Làm vợ anh rồi, có bữa anh mở cửa đuổi vợ đi để làm cái chuyện cỏn con của đàn ông thì sao? Thôi sợ lắm. Em có bệnh đau tim hơi nặng.
Khanh vung tay:
- Chuyện đó dẹp, giờ anh nói chuyện bây giờ với em kìa.
- Anh cứ nói đi.
- Bộ em tính sống như thế này hoài?
- Em tính như vậy bao giờ đâu?
Khanh nhăn mặt:
- Nghĩa là sao?
Tôi dịu dàng:
- Chẳng sao cả vì em còn chuyện gì để tính với anh đâu.
Chàng gọi:
- Ngọc!
Tôi cúi đầu xuống, vẫn là giọng nói ngày xưa ấm áp và dịu dàng, vẫn là tính tứ cũ. Lòng tôi mềm quá, tim tôi xao xuyến và rộn ràng. Tôi vội vã đứng lên dù chẳng hiểu đứng lên để làm gì? Tôi ngồi xuống rồi tôi lại đứng lên. Làm như tôi sợ một im lặng mơ hồ rất đỗi ngất ngây có thể chụp xuống đời hai đứa.
Khanh giơ tay ra nắm lấy tay tôi. Giọng chàng đầy ắp yêu thương:
- Ngọc. Anh yêu em, đừng tự lừa dối mình như thế nữa. Anh sẽ làm tất cả những gì em muốn, những gì em mong ước.
Tôi nhẹ nhàng rút tay về:
- Bây giờ em chẳng còn mong ước điều gì cả, gặp lại anh hai đứa vui vẻ với nhau vậy là vui rồi phải không anh? Dù sao em cũng lớn rồi, em đã có chồng có con.
Chàng hừ:
- Có chồng! Em điên rồi Ngọc à. Đừng quên vợ Thụy chứ?
Tôi kiêu hãnh:
- Em có quên bao giờ đâu, nói thật với anh, em dư sức cướp luôn Thụy cho riêng em, nhưng em đã không làm, em đã bỏ đi. Chính em bỏ đi chứ không ai đuổi em cả. Thụy không đuổi em như anh đâu.
- Anh biết, nhưng em định làm người vợ góa khi chồng chưa chết sao?
Tôi nhíu mày:
- Em không vui chút nào khi anh nói câu đó. Em quí mến anh lắm chứ. Nhưng mà mọi chuyện đã xong từ lâu rồi. Từ ngày anh đuổi em về kìa.
Khanh thở dài:
- Trời đất, nhắc tới chuyện vớ vẩn đó hoài. Ly Hoa giờ sống làm ăn thế nào anh có thèm biết tới đâu.
- Đó là chuyện của anh, nhưng thái độ anh đêm đó là vết thương sâu độc trong lòng em.
- Anh không biết nói thế nào cho em hiểu bây giờ. Anh nhắc lại đó là chuyện bình thường của đàn ông. Tại sao em lại hạ mình ghen với cô ta.
- Em không ghen, bây giờ em có yêu anh đâu mà ghen.
- Em không ghen nhưng em giận ghét anh. Anh hiểu em muốn nói gì chưa? Đàn bà sợ nhất điều này! Người yêu đặt mình ngang hàng với những người đàn bà khác. Anh muốn làm gì cũng được. Trèo lên một cái giường chui vào phòng tắm với nhau. Gì cũng được hết, nhưng đừng để em thấy anh coi em như cô ta, dưới mắt anh em bằng cô ta. Ít nhất anh phải tỏ ra cho em hiểu, anh yêu em hơn một chút, một chút cũng là hơn. Không, thề với trời đất chiều hôm đó anh cho em với bà ta đứng chung một hàng. Đó là một điều đến chết em không quên và không nguôi thù. Ít nhất anh cũng đã nói rằng anh yêu em, anh đã hôn em trên đỉnh Hải Vân, anh đã gọi em là người yêu bé nhỏ của anh. Rồi trước mặt bà ta anh từ chối điều đó. Anh hèn lắm. Em phải nói thẳng với anh như vậy.
Khanh nhìn tôi:
- Em nói nữa đi, còn gì nói hết đi.
Tôi cười nhẹ:
- Còn nhiều lắm anh đủ can đảm nghe không?
Chàng gật:
- Đủ can đảm thưa em.
Tôi cao giọng:
- Anh là đàn ông, dù từng trải bao nhiêu nữa, dù sóng chai đến có sạn trong đầu, đàn ông các anh cũng không thể hiểu nổi đàn bà đâu.
- Anh biết.
Tôi kể lể:
- Đàn bà thù gehét sự ngang hàng với một người đàn bà khác trong tim đàn ông. Anh biết điều đó chứ?
Chàng lắc đầu:
- Anh chưa biết.
- Một người đàn bà có thể để cho chồng ngoài tình lăng nhăng mà không tan vỡ gia đình nếu bà ta biết chắc và tin rằng trong tim chồng, bà vẫn giữ một địa vị độc tồn. Bà vẫn là một người đàn bà số một của chồng bà. Nhưng khi bị chồng coi ngang hàng với những cô gái lăng nhăng thì không bao giờ hạnh phúc còn nữa.
- Em kinh nghiệm sao thấm thía vậy. Có phải em bỏ đi vì điều đó không?
Tôi mím môi:
-Có lẽ đúng. Ý anh muốn nói vì biết vợ Thụy vẫn là người đàn bà số một trong đời chàng nên em bỏ đi chứ gì?
Chàng im lặng. Tôi than thở:
- Tùy anh nghĩ. Em chỉ nhấn mạnh với anh rằng: Tất cả chỉ vì anh đã tỏ ra coi em cùng hàng với Ly Hoa. Không người đàn bà đẹp nào thích có một người đẹp thứ hai giống y như mình. Phải chi anh tỏ ra quí em hơn một chút, giả vờ cũng được. Sao vậy anh?
- Có lẽ tại anh vụng về.
- Không, nếu anh vụng về em đã không khổ. Nhưng cũng may cho anh đó. Anh phải cảm ơn Thụy mới phải, nhờ Thụy mà anh thoát khỏi một nỗi nhục anh không biết à?
Khanh ngạc nhiên:
- Em nói sao? Anh không hiểu?
Tôi nhìn thẳng vào mắt Khanh:
- Hình như có một lần em nói với anh rồi. Nếu không gặp Thụy có thể em lấy anh. Nhưng nhất định em sẽ tìm cách cho anh ngang hàng với một người đàn ông khác trong đời em, để anh hiểu nỗi khổ của em hơn. Anh không tin luật vay trả à? Em tin lắm anh ơi. Lấy được nhau thế nào em cũng ngoại tình, dù muốn dù không tiềm thức và oán giận cũng bắt em cho anh ngang hàng với một người đàn ông khác trên bụng vợ, may ra anh mới hiểu ra cái đau đớn của em chiều hôm đó.
Khanh than:
- Em vẫn bướng bỉnh như ngày nào Ngọc ạ, hãy suy nghĩ lại đi. Đừng khe khắt với anh và với chính mình nữa. Đời chẳng dài lâu gì đâu. Một ngày làm khổ nhau là mất đi một ngày hạnh phúc.
Tôi cay đắng:
- Em hiểu, nhưng anh là người đàn ông kiêu hãnh, anh quen sắp đàn bà ngang một hàng trong tim anh. Em không chịu nổi cái tính đó của anh. Chúng mình không thể hợp nhau được đâu.
- Ai nói anh sắp em cùng hàng với người khác? Ai nói với em?
- Em nói với em.
Khanh lắc đầu:
- Ngọc ơi em bướng bỉnh đến bao giờ mới thôi? Yêu và giữ nguyên vẹn đời con gái em cho em đem thân đi làm bé Thụy. Anh đã chết cay chết đắng vì đã quá quí trọng em, quá nâng niu em. Không phải là vì anh tôn thờ em quá cao để rồi nhìn em làm vợ bé Thụy, anh đã phải nắm tay lại đấm vỡ mặt bàn lót gương ở Thử Đức sao? Chưa đủ cho em hiểu, trong tim anh em choáng đầy, trong đời anh em giữ hết sao Ngọc? Chẳng có người đàn bà nào ngoài em trong lòng anh cả. Em phải tin điều đó và phải biết điều đó.
Tôi não nùng rồi. Tôi sắp thua. Khanh chưa buông thả:
- Ngày anh vào lính anh muốn khóc mà khóc không được. Ở Thủ Đức những giờ mệt nhoài vì tập ngoài bãi anh về say bên chai bia. Tức cho mình ngu vì đã quá yêu em, hận cho mình dại để mất em. Em phải hiểu là yêu em và giữ nguyên vẹn cho em, anh khổ tới mức nào chứ. Anh chịu sao nổi nếu...
Tôi thẫn thờ:
- Thôi anh, đằng nào cũng lỡ rồi. Giờ chúng mình ngồi trách móc nhau bao nhiêu nữa cũng vậy thôi anh à. Anh độ này vui vẻ chứ?
Khanh cười gượng:
- Anh ghét câu hỏi thăm đó của em lắm.
- Tập ghét nhau đi là vừa.
Khanh đứng lên khi bé Du chợt khóc trong phòng:
- Anh về nhé, thế nào anh cũng ghé thăm em.
- Tùy anh, nhưng đừng...
Khanh cười buồn:
- Khỏi cần nói thêm, anh hiểu em từ lâu lắm rồi.
Tôi đưa chàng ra cổng:
- Yêu nhau cùng nghĩa với phụ nhau. Anh phụ em để ăn cháo gà với Ly Hoa. Em phụ anh nên làm bé Thụy. Và Thụy phụ em vì chàng quá nặng nợ với vợ chàng.
Khanh cười khẽ:
- Thu Hải viết thư cho anh luôn luôn nhắc tới em bằng những
chữ: Anh cần những tin tức gì của người tình phụ nữa không?
Tôi nhìn chàng:
- Em cũng có những nỗi u uất mà em giấu thật kỹ, khi nào em chết em sẽ gởi cho anh, người tình phụ của em.
Khanh nhíu mày:
- Gửi cho anh sau khi chết. Nói năng gì kỳ cục vậy?
Tôi hiu hắt ngó chàng:
- Bộ anh tưởng em quên được anh dễ lắm sao?
Khanh chụp hai vai tôi đắm đuối nhìn:
- Ngọc, em hết chối quanh chưa?
-Em có chối quanh bao giờ đâu. Lần :Dt em nói với anh câu này: Em yêu anh bằng như em ghét anh.
- Em giận dai, em ghen bền dữ quá.
- Tại ngày xưa em yêu anh dữ quá. Có gi lạ đâu.
- Nhất định gọi anh là người tình phụ?
Tôi gắt:
- Trong hai đứa mình, anh phụ em trước. Anh cho Ly Hoa vào phòng ngủ, phòng tắm trước, trước khi em vào nhà Thụy chứ.
- Cái tên Ly Hoa là gì mà em nhớ hoài vậy, anh quên béng bà ta rồi sao em cứ nhắc hoài vậy?
Tôi thở dài. Chàng nhăn:
- Gì não nùng vậy?
- Không hiểu sao đời lại cho mình gặp lại nhau nhỉ?
- Trước sau gì anh cũng tìm ra em mà. Trốn lên trời.
- Anh làm như anh đi tìm em không bằng.
- Tai sao không?Tôi cười:
- Đàn ông cái miệng ông nào cũng đáng mê hết.
Tôi nghiêng người tránh đôi môi Khanh:
- Đừng, em không thích.
Khanh thở dài:
- Thôi anh về nhe.
Tôi quay vào ngạc nhiên thấy lòng mình vui vui. Lắng nghe trái tim đang lâng lâng xao xuyến. Lên giường tôi mới sực nhớ đêm nay chưa hôn con.
__________________
Bảo không nhớ sao lòng ta trống vắng.
Bảo không đau sao tim thắt nhịp ngừng
Bảo thôi nhé từ đây ta thôi nhé ....
Nhưng tình chờ tình đơi đến thiên thu.
Trả Lời Với Trích Dẫn