View Single Post
  #10  
Old 04-10-2004, 06:07 AM
VietDoll's Avatar
VietDoll VietDoll is offline
Búp Bê Nhí Nhảnh
 
Tham gia ngày: Mar 2004
Bài gởi: 2,416
Default

Những ngày kế tiếp đó Vĩnh Nghi làm mặt lạnh, không thèm hỏi cũng không thèm nói chuyện với Vĩ Kha. Hai người như tảng băng chẳng ai chịu nhường ai .

Vĩ Kha theo kế hoạch của mình, nghiêm khắc và lãnh đạm, tỏ ý không muốn quan tâm. Nhưng trong lòng anh nhiều phen dậy sóng .

Vú Năm đã nhiều lần nói vào nhưng chẳng được gì . Hai người đều bảo vệ ý kiến của mình . Có điều sự nghiêm khắc và uy quyền của Vĩ Kha làm Vĩnh Nghi hơi sợ .

Vĩ Kha cũng không cho đó là sự thành công của mình, Vĩnh Nghi chỉ sợ anh chứ không hề hiểu tình cảm của anh . Cho nên Vĩ Kha phải kiên nhẫn hơn nữa .

Anh có nhiều kế hoạch chọc tức để cho cô bé biểu lộ tình cảm của mình . Vĩ Kha không tin là anh thất bại, anh nhất quyết phải thành công .

Ngoài công việc riêng của anh là anh luôn luôn ở nhà cũng như để giám sát cô bé .

Vĩ Kha nhờ vú Năm và ông Vĩnh Toàn hợp tác giúp anh . Hai người không nên chiều cô bé, để cho Vĩnh Nghi không dựa vào mà phải ý thức được từ bản thân .

Vĩ Kha loay hoay mãi với tờ báo Thanh Niên trên tay . Anh tìm mãi những tiết mục nhưng không chú tâm đọc được vì tâm hồn gởi đến với Vĩnh Nghi đang ngồi bên cái máy vi tính .

Anh bực mình bỏ tờ báo xuống bàn đứng lên đi ra ngoài . Không khí trong lành của buổi chiều sắp qua nhường lại cho buổi hoàng hôn . Vĩ Kha cảm thấy thoải mái hơn, anh vươn mình đón lấy cái không khí ấy .

Tự tìm cho mình một chỗ ngồi, Vĩ Kha bắt đầu thả hồn vào thế giới khác .

Trong này Vĩnh Nghi thở phào một cách nhẹ nhõm:

- Vậy là hết người vướng mắt .

Cô bé bắt đầu nhập dữ liệu vào máy . Chương trình nào thích thì cứ việc đánh .

Chợt:

- Ây da! Lại virus! -- Vĩnh Nghi đập tay xuống bàn phím nhăn mặt . -- Bực mình chưa! Lúc hắn ta đóng đinh ở đây thì không bị bệnh, bây giờ hắn đi rồi lại ... Trời hỡi, còn làm ăn gì nửa . Đang ngon lành làm mất hứng hết trơn .

Vĩnh Nghi vỗ vỗ vào mặt máy:

- Mày nè, vật vô tri mà cũng giống chủ, cũng đâu khó chịu muốn chứng giờ nào chứng . Bất kể có phiền phức đến người khác hay không ?

Vĩnh Nghi xô ghế đứng lên lẩm bẩm:

- Tên Vĩ Kha chết tiệt kia đâu rồi nữa . Nếu không nhờ đến hắn thì chịu thua thôi .

Bất ngờ điện thoại lại reo vang, Vĩnh Nghi nhấc máy khuôn mặt không được vui .

- Alô!

Giọng con gái õng ẹo:

- Alô, làm ơn cho gặp Vĩ Kha .

Gì nữa đây, mới trở về Việt Nam đâu được bao nhiêu ngày mà có con gái tìm rồi ư ? Như không tin, Vĩnh Nghi hỏi lại lần nữa .

- Cô tìm Vĩ Kha nào ? Họ gì mới được ? Ở đây có nhiều Vĩ Kha lắm .

- Tôi tìm Trương Vĩ Kha .

Vĩnh Nghi cười nhẹ:

- Vậy cô chờ chút nghe . Để xem coi Vĩ Kha có ở nhà không ?

Trong đầu Vĩnh Nghi hình thành một kế hoạch mới . Đầu dây bên kia có tiếng gấp rút:

- Khoan, xin lỗi . Cô có phải là Vĩnh Nghi em gái Vĩ Kha không ?

Cô bé nhíu mày:

- Hình như cô rành lắm về Vĩ Kha .

- Tôi và anh Kha thân nhau mà .

"Tôi và anh Kha thân nhau" -- Vĩnh Nghi bặm môi đánh thêm một cú:

- Cô thân với Vĩ Kha làm sao bằng tôi thân với anh ấy . Hằng ngày chúng tôi ở bên nhau, ăn cùng ăn chung, đi cùng đi chung . Nói chung tất cả đều thân mật và gần gũi -- Hài lòng với lời nói của mình, Vĩnh Nghi tiếp -- Cô có thể cho tôi biết tên để tôi nói lại với anh ấy .

- Cô không cần biết làm gì hãy gọi Vĩ Kha mau đi .

- Được! Cô chờ máy chút nha . Nhưng tôi không chắc Vĩ Kha có nghe hay không .

Vĩnh Nghi để máy một bên, cô bé nhún nhảy đi tìm Vĩ Kha . Vừa đi Vĩnh Nghi vừa hình dung ra khuôn mặt của cô gái nào đó, bực tức, giận hờn nũng nịu, trông tức cười .

Ôi thôi, tội nghiệp cho anh chàng Vĩ Kha có một người yêu như thế .

Mãi để hồn với những ý nghĩ của mình, Vĩnh Nghi đã vượt khỏi chỗ Vĩ Kha ngồi . Đến khi có tiếng gọi cô bé mới giật mình quay lại:

- Ê nhỏ!

Vĩnh Nghi hất mặt:

- Ông vừa gọi ai ?

- Ở đây có hai người . Vậy tôi gọi ai nào ?

- Nếu là gọi tôi thì tôi có tên tuổi đàng hoàng, ông đừng ê nhỏ này nhỏ nọ .

Vĩ Kha giơ tay:

- Ồ, xin lỗi! Cô bé Vĩnh Nghi nghe .

Vĩnh Nghi lắc đầu ra vẻ người lớn:

- Không có gì ! Tôi không nhỏ mọn về cách xưng hô đâu, ông đừng bận tâm .

Vĩ Kha gục gặc:

- Hay! Có tiến bộ .

- Tôi không cần ông khen . Vì tôi không thích lời nịnh nọt, con người tôi rất thực tế .

- Good! Good!

Vĩnh Nghi cong cớn:

- Tôi không hiểu những gì ông nói, vì tôi là người Việt Nam . (kakaka)

- Thế à ? Cô bé không biết tôi cũng không cần thiết giải thích .

Vĩnh Nghi khoanh tay .

- Nếu ông có giải thích tôi cũng không nghe .

Vĩ Kha nhếch môi, anh hỏi:

- Không học sao mà đi lang thang ra đây ?

- Học chứ, nhưng máy và người cũng cần có thời gian nghỉ .

Vĩ Kha nheo mắt:

- Thật máy và người cần có thời gian nghỉ không ? Hay có vấn đề ?

Vĩnh Nghi cong môi:

- Vấn đề gì ? Ông đừng có suy diễn .

- Tôi không hề suy diễn mà đó là sự thật . Nếu đang mải mê và nhập tâm thì cô bé đâu lang thang phí thời gian như vậy .

Bị đoán trúng nên Vĩnh Nghi ngắc ngứ, cô bé liếc Vĩ Kha bằng nửa con mắt .

- Hay! Cái gì ông cũng hay hết . Nên mới vừa đặt chân về Việt Nam đã có con gái tìm rồi .

Vĩ Kha nhỏm dậy:

- Bé vừa nói gì ?

Vĩnh Nghi nghiêng người:

- Xin lỗi ông! Ông có điện thoại .

Vĩ Kha cau mày:

- Nam hay nữ cô có thể cho tôi biết ?

- Là nữ!

- Lâu chưa ?

- Từ lúc tôi ra đây và nói chuyện với ông .

Vĩ Kha đứng lên trừng mắt:

- Sao cô không để ngày mai hãy nói .

Vĩnh Nghi châm chọc:

- Tôi cũng định thế .

- Hừ!

Vĩ Kha quay lưng đi thật nhanh . Vĩnh Nghi khúc khích theo sau . Đến gần phòng khách, cô bé nép mình vào lắng nghe .

- Alô ...

- ...

- Alô ...

Vĩ Kha hai ba lần lên tiếng . Vĩnh Nghi nhủ thầm:

- Có chuyện rồi đấy . Nếu lỡ mai người yêu ông ta giận thật thì mình chuẩn bị cái lỗ tai .

- Alô! Hoàng Trinh hả ?

- ...

- Ồ, anh đang bận việc nhờ em gọi anh xuống liền đây .

Vĩ Kha xởi lởi:

- Anh xin lỗi phải để em chờ lâu .

Vĩnh Nghi bĩu môi:

- Anh em ngọt ngào dữ ha! Nghe mà phát nổi da gà .

Cô bé tiếp tục lắng nghe:

- Em nói gì anh không rõ, nói lại xem .

- ...

Vĩ Kha giật mình lập lại:

- Ai là người yêu của anh ? Có lẽ em đã nghe lầm .

- ...

- Ừ, thì em đã biết Vĩnh Nghi là em gái anh . Ngoài Vĩnh Nghi còn ai nữa đâu .

- ...

- Thật mà . Tin anh đi . Anh dối gạt em làm gì ?

- ...

- Hoàng Trinh à ?

Vĩnh Nghi lẩm bẩm:

- Hoàng Trinh, tên cũng đẹp đấy chứ . Tên đẹp, đoán không lầm con người cũng đẹp nhưng từ cách ăn nói õng ẹo không đẹp tí nào . Nghe mà phát bực vậy mà Vĩ Kha chịu nổi, còn ráng ra công dỗ dành . Cũng đúng thôi, để cho ông ta nếm thử sự dịu êm và chiều chuộng .

Cô bé lần vào sát trong để nghe rõ hơn:

- Hoàng Trinh! Hãy cho anh lời giải thích và biện minh . Quan tòa trước khi kết tội cũng cho phạm nhân được phép bào chữa hoặc biện minh cho mình mà .

- ...

Vĩnh Nghi thấy khuôn mặt Vĩ Kha vui vui .

- Được rồi, anh hứa .

- ...

- OK, tối nay anh sẽ đến đón em . Chờ anh nhé .

- ...

- Bye, see you again!

Vĩ Kha làm cử chỉ mi gió vào máy, Vĩnh Nghi thấy máu nóng mình dồn lên . Nhưng chẳng biết làm gì . Nếu bước ra lên tiếng thì hắn ta sẽ cho là mình nghe lén .

THôi thì chờ thời cơ, tối nay ông sẽ biết tay con nhỏ này . Ông sẽ được dịp hẹn đúng giờ .

Vĩ Kha gác máy, anh huýt sáo một bản nhạc vui . Ngang qua máy vi tính của Vĩnh Nghi, anh cúi xuống:

- Thật là ... học không học mà phá không . Cái máy bị virus như vậy mà bảo là không có gì ?

Vĩ Kha lắc đầu kéo ghế ngồi, anh bắt tay vào việc không bao lâu màn hình trở lại như cũ . Anh đánh vào đó hai dòng chữ và lưu vào dĩa . Xong đâu đấy, anh tắt máy lên lầu .

Vĩnh Nghi tò mò bước lại . Cô bé mở máy và xem, màn hình hiện lên:

"Cuộc tình nào không đau khổ,
Thành công nào chẳng có gian nan".

Vĩnh Nghi bĩu môi:

- Bày đặt thở với than, yêu quá chắc đã lầm rồi .

Cô bé ngọ nguậy trên bàn phím:

"Tình yêu đâu phải yêu mới sống .
Thật tình đâu phải yêu mới thật tình". (Hông biết bỏ dấu chỗ này đúng hay ko nữa sis Phien ?)

Chợt Vĩnh Nghi nghĩ ra một cách, vẽ hình của Vĩ Kha và một cô gái nào mình tưởng tượng . Nghĩ là bắt tay vào làm ngay .


__________________
Trả Lời Với Trích Dẫn