Hồi 03: Thất Tinh Kiếm </span>
<span style=\'color:deeppink\'>Hoa Sĩ Kiệt mục kích trận thảm sát kinh hồn trước mắt, đau đớn muốn ngất đi được, ánh mắt rực đỏ như lửa, nghiến răng hằn học :
- Sư phụ! Đệ tử quyết vì sư phụ mà báo thù!
Dứt lời, chàng như một tên điên phóc ra khỏi mỏm đá liều mạng với năm quái nhân. Bỗng dưng chàng cảm thấy một luồng khí âm nhu kỳ lạ như trói chặt lấy châu thân và tay chân khiến chàng té qụy xuống và lăn trở ra sau mỏm đá.
Hoa Sĩ Kiệt rất mực kinh hãi, vội ngẩng đầu nhìn lên, cụ già bịt mặt không biết từ lúc nào đã đứng trước mặt chàng nghiêm mặt trách cứ :
- Nhóc con quả khó dạy!
Hoa Sĩ Kiệt lớn tiếng cầu khẩn :
- Lão tiền bối, vãn sinh van người đừng ngăn trở, vãn sinh muốn được chết tại linh tiền của sư phụ.
Cụ già bịt mặt dần dần dịu lại, thở dài cảm khái :
- Nhóc con! Tấm lòng hiếu thảo của mi thật đáng khen, nhưng lão phu có một câu muốn hỏi ngươi, Nga Mi phái hiện còn lại được mấy người?
Hoa Sĩ Kiệt nghe lời hỏi ấy liền giật mình, tâm tình bi phẫn cực cùng từ từ lắng xuống, thở dài một tiếng đáp :
- Chỉ còn lại một mình vãn bối thôi!
Cụ già bịt mặt vụt trở nên nghiêm nghị :
- Nếu thế, mi chính là Chưởng môn đời thứ hai mươi bốn của Nga Mi phái. Nhóc con, trách nhiệm trên vai mi không nhỏ đâu! Sự tồn vong hưng tuyệt của Nga Mi từ nay đều trông cậy vào một tay mi, khá mà thận trọng lấy bản thân!
Hoa Sĩ Kiệt rúng động cả tinh thần, mặt mũi vả mồ hôi chảy hòa theo nước mắt, trong nhất thời chàng chẳng biết đấy là nước mắt hay mồ hôi.
Chàng nhắm mắt thở dài nghẹn ngào :
- Vãn bối không tuẫn tiết theo gương sư phụ, trộm sống một mình, còn mặt mũi nào nhìn võ lâm thiên hạ?
Cụ già bịt mặt xẵng giọng :
- Đấy là ý nghĩ của kẻ thất phu!
Hoa Sĩ Kiệt vụt thẳng người ưỡn ngực đứng lên, tay nắm chặt trong một dáng điệu thật cương quyết :
- Vãn bối phải sống đỡ vì sư phụ cùng đồng môn sư huynh đệ mà báo thù! Vãn bối nhất định phải trùng hưng Nga Mi bản phái!
Cụ già bịt mặt thoáng lộ vẻ hài lòng gật đầu :
- Đấy mới đúng là ý chí của kẻ anh hùng, những vị anh hùng hào kiệt xưa nay lưu danh cùng hậu thế đều từ trong sự khốn khổ hoạn nạn phấn đấu mà thành danh. Tiểu tử nên vì đại cuộc mà nhẫn nại, bảo trọng lấy thân mình, sau này tất có ngày báo thù tẩy hận, khôi phục cơ nghiệp của phái Nga Mi.
Hoa Sĩ Kiệt đứng thẳng người cung kính đáp :
- Xin vâng!
Chợt cả hai nghe một tiếng thét nảy lửa :
- Đứng lại!
Cụ già bịt mặt cùng Hoa Sĩ Kiệt đồng loạt giật mình vội xoay đầu nhìn xuống khoảng sân rộng, thấy quần hào trên thể đài đang ùn ùn kéo nhau tẩu thoát, nghe tiếng quát của năm quái nhân, đều khựng người đứng lại.
Chưởng môn phái Côn Luân Tri Cơ Tử nhíu mày hỏi :
- Các hạ chẳng phải đã đồng ý lời yêu cầu của Ngộ Tịnh chân nhân rồi chăng?
Quái nhân áo xanh cười nhạt :
- Ta đồng ý hồi nào?
La Phù Ni Ni đạo cô không dằn lòng thêm được nữa cười khẩy chêm lời :
- Thế các hạ muốn gì?
Quái nhân áo xanh cười sắc lạnh :
- Các người đều điếc cả hay sao mà cứ hỏi mãi có một câu ấy thôi! “Thấy phiêu là người chết!“, hôm nay đừng ai mong sống sót rời khỏi Nga Mi sơn này!
Quần hào trên thể đài đề kinh tâm biến sắc lặng người không ai thốt được một câu.
Ni Ni đạo cô, Tri Cơ Tử đưa mắt nhìn nhau hội ý, cùng mím môi nhảy xuống thể đài tiến đến trước mặt năm quái nhân.
Quái nhân áo trắng giơ tay chỉ vào hai người lạnh lùng hỏi :
- Hai người đến đây để tự tận, hay định giở thói thú điên cắn càn?
Ni Ni đạo cô cười khảy :
- Con giun xéo lắm cũng phải oằn, chúng tôi dù sao cũng là chí tôn của một phái, đễ đâu chịu nhục đến thân phận, nếu chư vị chẳng giữ lời hứa, hai chúng tôi chỉ còn cách cùng chư vị liều đấu một trận sống còn.
Quái nhân áo trắng bật cười lồng lộng :
- Hoan nghênh! hai người cứ tiến lên một lượt tốt hơn!
Ni Ni đạo cô, Tri Cơ Tử nét mặt rắn lạnh như được phủ lên một lớp băng sương, “soạt” một tiếng, cả hai song song rút phăng khí giới trên người ra.
Ni Ni đạo cô dùng cây gậy “Phi Long đầu”, Tri Cơ Tử tay lăm lăm ngọn roi thần, cả hai cùng đem tất cả thượng thặng võ công ra sử dụng, phân thành hai phía tiến lên tấn công quái nhân áo trắng.
Trong loáng mắt, hai người đã liên tiếp tấn công ra ba chiêu nhắm vào những yếu huyệt chí mạng trên người đối phương. Mỗi chiêu mỗi thế của hai người đánh ra đều là những tuyệt kỷ hãn hữu thế nhân, kình phong từ bốn phía ào rít véo, đá cát vèo bay loạn mù tron không khí, quái nhân áo trắng dù rất tin tưởng ở tài nghệ mình, cũng không khỏi chột dạ hãi thầm: “ Võ công của hai người này vượt hẳn số đông kia, thật không hổ là Chưởng môn nhân của một phái võ học!”
Gã không còn dám khinh lờn vội giở thuật khinh công tuyệt đẳng, luồn lách tránh khỏi ba chiêu lợi hại của hai người.
Tri Cơ Tử thấy ba chiêu tuyệt học của mình đã rơi vào khoảng trống, càng kinh khiếp cho tài nghệ của đối phương, ngọn roi vàng trên tay càng vung nhặt, “Luân Hồi cửu thức”, một tuyệt võ học của Côn Luân phái, đã theo ngọn roi bay ra từng thức một.
Thế roi vun vút như sóng cuộn Trường Giang từng lớp từng lớp kinh phong sầm sập xô dâng cuốn tới dưới ánh nắng :Di chang của mặt trời, ánh vàng thấp thoáng giăng giăng, thân hình trắng toát của đối phương cơ hồ ngập chìm trong bóng roi vàng lịm.
Ni Ni đạo cô cũng không chịu kém, chiếc gậy đầu rồng trên tay xé vù không khí, 19 thức “Phong Vân Long Hổ quảy” tuyệt kỹ của núi La Phù, nối tiếp nhau trong bóng gậy, như thác nước trút dồn càng lúc càng nhanh, mường tượng như màn lưới gậy chụp xuống đầu bóng trắng.
Quái nhân áo trắng khẽ quát lên một tiếng, thân hình uyển chuyển như giao long vờn mặt biển, đôi tay áo lụa phất phơ như một đôi rắn bạc, thoăn thoắt xoay luồn giữa binh khí của hai đối phương, trông thất ung dung nhàn nhã.
Mười hiệp trôi qua, ba bóng người dính xoắn vào nhau, mòng mòng xoay cuồng càng lúc càng mau, cuối cùng chỉ còn là một khôi mờ mờ xoay vòng giữa trận, không còn nhận được ra bóng người.
Giữa lúc mọi người đang đổ dồn tất cả tinh thần vào cuộc đấu khốc liệt trên sân trống, chợt có tiếng rú thảm thiết đột ngột vang lên.
Ba đấu thủ đang hăng say trong trận chiến cũng đều thâu tay đón hướng quay nhìn, kịp thời nhìn thấy ba thân hình vạm vỡ của ba gã đại hán ngã lộn mèo xuống thể đài.
Và quái nhân áo xanh sắc mặt đang giận dữ hừ lạt một tiếng và quát to :
- Các ngươi đừng hòng trốn chạy được!
Té ra, ba đại hán lúc nãy là ba cao thủ trên thể đài, thừa lúc mọi người đang chú mục vào trận đấu định chuồn ra phía sau đài tẩu thoát nhưng quái nhân áo xanh đã lanh mắt thấy kịp, liền dùng “Dao Công Thiếu Chi thần công” đánh cả ba rơi xuống đài chết tốt.
Tri Cơ Tử niệm lên một câu Phật hiệu, giọng trầm trầm :
- Các người sát nghiệp lớn lao như thế, không sợ quỷ thần nổi giận, thiên lý khó dung chăng?
Quái nhân áo xanh hừ mũi một tiếng thật mạnh, cười khẩy :
- Câm miệng thối của mi lại! Lão tam mau đưa hai tên này về Tây phương cho rồi!
Ni Ni đạo cô giận dữ thét to :
- Con quỷ xanh khát máu, chỉ có mi là sát nghiệp nặng nhất!
Lồng trong tiếng quát, thanh gậy đầu rồng đã bay ra đột ngột quét thốc vào lưng quái nhân áo xanh.
Thế gậy ấy bà đã trút theo mười thành công lực, định trong một chiêu sấm sét đánh gục đối phương, chiêu thế đã thần tốc, đôi bên lại cách nhau rất gần, nên đầu gậy vừa vung lên đã nện thẳng vào người đối phương một chút không sai lệch.
Thế nhưng ...
Sau một tiếng bịch nặng nề, đầu gậy trên tay Ni Ni đạo cô bị một sức phản chấn lạ lùng trên thân hình quái nhân áo xanh đẩy trở lại, gậy đầu rồng suýt chút nữa vuột khỏi bàn tay.
Ni Ni đạo cô ngẩng cả người, thầm nghĩ :
“Trên người gã ác đồ này đã luyện được một loại cương khí hộ thân.”
Quái nhân áo xanh thấy thần sắc sững sờ của đối phương liền bật cười khiêu khích :
- Không ngờ mụ tặc già này lại biết cả lối đánh lén người ta!
Miệng nói, năm ngón tay xòe ra, năm luồng chỉ phong sắc nọn liền đó lao vút vào năm đại huyệt trên người Ni Ni đạo cô.
Tri Cơ Tử kinh hãi thét to :
- Tội nghiệt! Tội nghiệt!
c đồ mi vừa ra tay đã dụng sát chiêu!
Chiếc roi vàng liền vung ra, một chiêu “Hoành Đoạn Chẩn Đạo” chẻ ngang năm luồng chỉ kình nọ.
“Roặc” lên một tiếng!
Ngọn roi vàng trên tay Tri Cơ Tử đứt phăng làm hai đoạn, năm ngọn chỉ phong bị ngọn roi cản trở, lực đạo đã giảm đi phần nào nhưng vẫn còn đủ sức đẩy lui Ni Ni đạo cô ra sau hai bước.
Tri Cơ Tử nhìn thanh roi gãy đôi, đứng sựng như trời trồng, ngọn roi vàng được luyện đúc bằng thuần gang chém sắt như bùn kia lại không chịu nổi năm làn chỉ phong của kẻ địch, đủ thấy võ công của đối phương lợi hại đến bực nào.
Ni Ni đạo cô cũng không kém sững sờ kinh ngạc.
Quái nhân áo xanh cười nhạt :
- Bao nhiêu đó cũng chưa mấy là lạ, tại hạ bằng lòng đứng yên chịu cho hai người đánh lên mình ba chưởng mà không hề trả đòn.
Tri Cơ Tử giận gầm lên :
- Ác đồ quá ngông cuồng, ngọn “Thiết Tâm chưởng” của lão phu sức mạnh đánh ra đâu dưới ngàn cân, đừng nói thân hình bằng thịt kia mà cho đến cơ thể bằng thép ròng đi chăng nữa cũng khó mà chịu luôn ba chưởng của lão phu.
Quái nhân áo xanh nhếch mép cười khinh thị :
- Lão mũi trâu núi Côn Lôn mi nếu không tin cứ việc ra tay làm thử!
Tri Cơ Tử gằn giọng :
- Đây là tự mi muốn chết, đừng trách lão phu đánh người không chống cự lại!
Quái nhân áo xanh sầm ngay nét mặt :
- Đừng nhiều lời! Cứ tha hồ ra tay, bổn nhân đến giờ Ngọ ba khắc sẽ đưa các ngươi đến Âm ty phục chỉ!
Sau một mỏm đá nơi phía xa xa, Hoa Sĩ Kiệt tự nãy giờ đứng im nhìn trận cuộc vụt quay sang hỏi cụ già bịt mặt :
- Gã áo xanh hung đồ kia muốn chết chắc, gã làm sao mà chịu nổi một “Thiết Tâm chưởng” của Tri Cơ Tử, huống hồ là ba?
Cụ già bịt mặt trong khi nhắm mắt trầm tư, dường như đang suy tính chuyện gì, nghe lời hỏi của Hoa Sĩ Kiệt liền thoáng mắt ra, lắc đầu đáp :
- Tri Cơ Tử không thể xuống tay đâu!
Hoa Sĩ Kiệt có vẻ không tin vội hỏi :
- Vì sao?
Cụ già bịt mặt cười nhẹ :
- Vì Tri Cơ Tử là một nhân vật chính phái, lại là Chưởng môn của một phái, trước mắt mọi người làm sao có thể xuống tay đánh một kẻ không kháng cự lại?
Hoa Sĩ Kiệt như vẫn chưa tin vội đưa mắt nhìn trở vào trận, quả nhiên đúng như cụ già đã đoán trước, chàng thấy Tri Cơ Tử nhấc cao hữu chưởng, chém vụt vào sau lưng quái nhân áo xanh, nhưng khi chưởng thế còn cách xa thân hình đối phương độ gang tay, ông bỗng thu hồi chưởng mà không đánh xuống.
Hoa Sĩ Kiệt chép miệng than dài :
- Quả đúng như sở liệu của lão tiền bối, Tri Cơ Tử chẳng đành hạ thủ.
Cụ già bịt mặt gật đầu chậm rãi đáp :
- Người của chính phái khác hẳn với nhân vật tà phái là thế, ngươi sau này trải thân kinh lịch giang hồ nên bắt chước theo hành vi của Tri Cơ Tử.
Hoa Sĩ Kiệt cảm thấy lời nói của cụ già luôn luôn hàm ẩn những ý nghĩa dạy dỗ thành nhân, gật đầu vâng dạ luôn miệng.
Quái nhân áo xanh đứng quay lưng về phía Tri Cơ Tử, đợi mãi chẳng thấy chưởng lực đối phương đánh xuống, vội quay lại nhìn thấy Tri Cơ Tử đã thâu tay, nhảy lùi cách xa ba bước.
Gã rất đỗi lạ lùng, nhíu đôi lông mày hỏi :
- Lão mũi trâu sao không chịu đánh xuống thế?
Tri Cơ Tử lắc đầu :
- Lão phu không muốn lấy mạng mi với thủ đoạn ám muội, cứ quang minh chính đại giao tranh với nhau để mi chết mà lòng vẫn phục!
Quái nhân áo xanh bật cười khanh khách :
- Lão mũi trâu, kể ra mi cũng là tay chính nhân nghĩa hiệp, bổn nhân hôm nay phá lệ cho mi được sống còn, nhưng tội sống khó dung, phải móc đi đôi mắt của mi, đấy là quy luật của bổn môn “thấy phiêu là người chết”, mi mất đi đôi mắt, kể như đã vĩnh tuyệt giang hồ, dù sống cũng như đã chết!
Tri Cơ Tử ngửa cổ cười sặc sụa :
- Tốt! Tốt! Đa tạ ân hậu của ngươi, chúng ta bắt đầu động thủ được rồi!
Hai người vừa dứt lời liền đồng thời xuất thủ, Tri Cơ Tử chập đôi song chưởng đẩy mạnh trở ra, quái nhân áo xanh cũng lẹ làng nghiêng mình quật lại một chiêu nhanh hơn điện giật.
Trong thoáng mắt của quần hào, thân hình hai người vừa hợp lại bỗng liền phân rời, Tri Cơ Tử bật lùi luôn ba bước, rống lên một tiếng đau đớn, lấy tay bụm mặt, máu tươi từ kẽ tay rịn rịn chảy dài.
Quái nhân áo xanh quát to :
- Lão mũi trâu núi Côn Lôn mi có thể rời đi rồi đó!
Tri Cơ Tử gầm lên một tiếng kỳ lạ, liều lĩnh lao đầu vào ngực quái nhân áo xanh.
Quái nhân áo xanh lập tức nhắc người lên khỏi mặt đất năm thước, tay phải lẹ như chớp vừa quấu vừa đẩy, chiếc đầu của Tri Cơ Tử liền tông thẳng vào một vồ đá cách xa đấy độ trượng ngoài.
Sau một tiếng “ối chao” thảm thiết, Tri Cơ Tử máu óc bay văng, chỉ kịp giãy giụa một cái và chết liền khi ấy.
Cụ già bịt mặt nắm chặt lấy bàn tay, thở dài u oán :
- Tri Cơ Tử không hổ là Chưởng môn một phái, thà chết không chịu nhục, chết đáng khen, chết đáng khen!
Hoa Sĩ Kiệt nhắm mắt lắc đầu :
- Nhưng ông ta chết thảm quá!
Quái nhân áo xanh thấy Tri Cơ Tử thà chết chứ chẳng chịu nhục không lhỏi bàng hoàng kinh thầm, trong khoảnh khắc ấy lòng gã nổi lên một cảm giác kỳ lạ không sao mô tả được, một cảm giác mà từ xuất sơn đến giờ chưa bao giờ gợn qua tâm tư gã.
Tâm trạng của bốn quái nhân kia cũng không kém dao động khi mục kich cái chết hùng tráng bất khuất của Tri Cơ Tử, từ trong sâu thẳm của đáy lương tâm họ, văng vẳng vang lên một câu trách cứ: “Đấy, chánh nghĩa không bao giờ chịu khuất phục thế lực ác gian!”
Rồi như có một tiềm thức vô hình thúc đẩy, họ không hẹn đồng loạt đưa mắt quét lên những xác chết la liệt ngổn ngang khắp chung quanh họ, một cảm giác lành lạnh không biết từ đâu kéo đến chạy dài lên sống lưng họ.
Bất thần ngay khi ấy, từ chân trời bỗng hiện lên sáu bóng người vạch thành một đường dài loang loáng xé vào không khí, thoáng chốc đã lướt vào trận nội.
Quần hào đều giật mình, bao nhiêu cặp mắt đều đổ dồn về phía ấy. Sáu bóng người vừa đến là sáu vị trung niên đại hán, y phục khác nhau, trên lưng mỗi người đều giắt một đôi trường kiếm hai huyệt Thái dương nổi vòng lên, ánh mắt ngời ngời tinh quang, khí thế oai nghiêm cực cùng.
Trong quần hào có người nhận biết họ, không dằn được mừng rỡ kêu lên :
- Thiên Ngoại lục kiếm!
Quả đúng sáu người vừa đến kia là “Thiên Ngoại lục kiếm”, bọn họ ngao du khắp giang hồ tình cờ đi ngang qua đây nghe được sư phụ của họ là Thiên Ngoại Kiếm Tiên có đến tham gia đại hội Nga Mi phái nên cố tình đến nơi để bái viếng sư phụ mình.
Sáu người đồng loạt phi thân lên đài tiến đến trước mặt Thiên Ngoại Kiếm Tiên vòng tay cúi đầu làm lễ :
- Sư phụ vạn an!
__________________
It takes a minute to have a crush one someone an hour to like someone and a dat to love someone - but it takes a lifetime to forget someone.
( Chỉ cần 1 phút để cảm ,1 giờ để thích và 1 ngày để yêu - nhưng cần đến cả 1 cuộc đời để quên ai đó. )[/b]
Yêu Thương và Thương Yêu
Bạn Yêu Thương một người và người ấy cũng Thương Yêu bạn . Bạn là người hạnh phúc nhất trên thế gian .
Hãy giữ vững hạnh phúc quí báu ấy . Bạn có thể để cùng với mọi người chia sẽ hạnh phúc và cũng học hỏi thêm vài điều bổ ích cho hạnh phúc của bạn .
|