Ðề tài: Ma Nữ Đa Tình
View Single Post
  #5  
Old 02-15-2005, 09:26 AM
phan_nhung phan_nhung is offline
Senior Member
 
Tham gia ngày: Aug 2004
Bài gởi: 576
Default

Thiên Ngoại Kiếm Tiên thấy sáu đồ đệ thân yêu của mình đột nột có mặt tại nơi đây, sắc mặt lộ đầy kinh ngạc, nhưng liền đó thở dài lo lắng :
- Bọn ngươi đến đây làm gì?
Thiên Ngoại lục kiếm thấy thần sắc khác thường của sư phụ như thế, đều rất ngạc nhiên.
Đại đệ tử thủ tọa là Thăng Vân kiếm khách liền khép nép hỏi :
- Bẩm sư phụ, đệ tử chúng con bận hành hiệp giang hồ bao năm, chưa có dịp về viếng thăm sư phụ, hôm nay tình cờ nghe tin sư phụ giá lâm Nga Mi Kim Đỉnh vội kéo nhau đến ra mắt sư phụ, dường như...
Thiên Ngoại Kiếm Tiên thở dài một tiếng ngắt lời :
- Đồ đệ, các con không nhìn thấy cảnh tượng trong trận đó sao? Còn chưa rời đi cho rồi!
Thăng Vân kiếm khách cau đôi mày xếch lại rắn rỏi :
- Chúng đệ tử trải chân khắp giang hồ được thiên hạ tặng cho trác danh “Thiên Ngoại lục kiếm”, nếu như hôm nay quả có bọn ma đầu hung tàn ngang dọc nơi đây, với Thiên Ngoại Thất Tinh kiếm trận của chúng ta, thầy trò cùng liên tay vây kích, có chi mà sợ?
Thiên Ngoại Kiếm Tiên lắc đầu thở dài :
- Đồ nhi! Những tên ma đầu này không như những ma đầu tầm thường khác, cao thủ giang hồ các phái, vô số người đã bị hủy dưới ngọn “Yêu Xà chỉ” của bọn chúng!
Thăng Vân kiếm khách khẽ trầm tư một lúc đáp lời :
- Chúng đệ tử đã đặt chân đến đây, thấy nguy chẳng trợ cứu, lại cầu an tẩu thoát, sau này sự việc đồn lan ra, chỉ cho người trong võ lâm cười chê, theo ngu kiến của đồ nhi...
Thiên Ngoại Kiếm Tiên khe khẽ gật đầu ngắt lời :
- Đồ nhi đã có nghĩa khí can trường như thế, kể ra không uổng công dạy dỗ của thầy! Được rồi, các con và thầy cùng hợp sức bày trận “Thiên Ngoại Thất Tinh Kiếm” tấm sức người để biết số trời!
Dứt lời, Thiên Ngoại Kiếm Tiên thống lãnh các sắc đệ tử tung mình nhảy xuống thể đài tiến đến khoảng sân rộng.
Quái nhân áo xanh thấy bảy người tiến về hướng mìnhliền nhếch mép cười lạt
hỏi :
- Bảy người kéo đến đây để tự kết liễu hay định ...
Quái nhân áo xanh chưa kịp dứt lời, Thắng Vân kiếm khách đã hét to như sấm :
- Ác đồ đừng quá ngông cuồng, thầy trò ta bày xong kiếm trận ngươi có dám vào không?
Dưới sự chỉ huy của Thiên Ngoại Kiếm Tiên trong khoảnh khắc họ đã bày xong “Thất Tinh kiếm trận”, một trận thế mà quần hào võ lâm nghe danh đều vỡ mật.
Quái nhân áo xanh khinh khỉnh liếc mắt nhìn sơ qua thế trận cười lạnh nhạt :
- Với một trận cóc nhái như thế cũng gọi là kiếm trận được à?
Thiên Ngoại Kiếm Tiên sầm mặt nghiêm giọng bảo :
- Ác đồ đừng vội xem thường, ngươi có biết tên trận kiếm này cùng uy lực của trận thế mỗi khi phát động hay chăng?
Quái nhân nghe thế, lại đưa mắt ngắm nhìn kỷ càng khá lâu, vẫn không sao khám phá được hình thức của trận thế, tất nhiên không thể biết được uy lực khi trận thế phát huy.
Nhưng vốn là kẻ thông minh, tài xoay xở hơn người, hắn bèn đáp bâng quơ sang chuyện khác :
- Một trận kiếm nho nhỏ thế này, nhắm cũng chẳng phát huy được bao nhiêu uy lực.
Thiên Ngoại Kiếm Tiên đâu phải là hạng người ngu ngốc, qua lời lẽ của đối phương liền hiểu ngay gã chẳng biết tên kiếm trận của mình và tất nhiên cũng chẳng rành sự biến hóa của trận pháp.
Tinh thần ông càng thêm phấn chấn, dùng lời khích động đối phương :
- Tuy chỉ là một trận bát kiếm xoàng xĩnh, nhưng những cao thủ trong chốn võ lâm vẫn chưa một ai dám xông vào, nếu năm người sợ chẳng dám xông vào, khôn hồn hãy cút đi cho sớm.
Lời ông vừa thốt, quần hào dù đang cơn sợ hãi cũng không dằn được kinh ngạc, trố mắt nhìn Thiên Ngoại Kiếm Tiên, phân vân lạ lùng ...
Năm quái nhân đều là người rất mực cao ngạo khác thường, phương chi, từ lúc xuất sơn đến giờ chưa khi nào nghe qua lời khinh miệt như thế, không sao dằn được tức tối giận dữ.
Quái nhân áo xanh rít lên lanh lảnh :
- Một tòa kiếm trận tầm thường thế, có chi mà chẳng dám xông vào?
Thiên Ngoại Kiếm Tiên chống kiếm đứng vào vị trí trung tâm, sáu tên đệ tử theo sáu cửa “Sanh, Tử, Khai, Hợp, Cảnh, Đổ” tới lui xoay vòng, càng chạy càng nhanh.
Thiên Ngoại Kiếm Tiên gọi to :
- Trận kiếm đã phát động, năm gã ác đồ dám xông vào chăng?
Quái nhân áo xanh hộc lên một tiếng giận dữ, nhún chân nhảy phóc vào trận.
Bốn quái nhân còn lại, dù muốn dù không, cũng trước sau theo chân đồng bọn, nhảy vào vòng trận.
Thiên Ngoại Kiếm Tiên bỏ xõa tóc, trường kiếm trên tay phát động ra chỉ huy, càng phất càng nhanh.
Sáu tên đệ tử rầm rập theo sự chỉ huy của trung ương càng vung gươm chạy nhanh khắp trận, trong khoảnh khắc, kiếm khí như một bức màn trắng xóa phủ trùm khắp trận.
Năm quái nhân ỷ y ở tài nghệ hơn người nhắm mắt xông bừa vào trận, bọn họ đâu biết rằng “Thất Tinh kiếm trận” vô cùng lợi hại, khắp giang hồ chưa một cao thủ nào phá nổi hay an toàn thoát khỏi trận.
Lúc đầu tiên mới xông vào thế trận, chỉ thấy bảy người cử động thân hình một cách nhanh :Dng, nhưng thoáng chốc sau vô phương nhìn rõ được thân hình bảy người, cùng theo đó kiếm khí từng lớp nặng nề khít khao như sơn nhạc từ từ đè ập xuống.
“Thất Tinh kiếm trận” thành danh giang hồ từ lâu, đã từng cùng tuyệt kỹ của các đại môn phái so bì tinh diệu, trừ Huệ Nguyên đại sư một vị cao tăng của Thiếu Lâm duy nhất có thể xông ra khỏi trận, từ mười năm nay chưa hề có một nhân vật nào dám mạo phạm tiếp nhận “Thất Tinh kiếm trận”, do đó mà Phạm Trường Khương được võ lâm tặng cho uy hiệu Thiên Ngoại Kiếm Tiên và sáu đệ tử cũng được trác danh la Thiên Ngoại lục kiếm.
Năm quái nhân thấy kiếm khí trầm nặng như thế núi từ từ áp chặt xuống đỉnh đầu không khỏi rụng rời hồn vía nhấc mắt nhìn quanh khắp trận thế, thấy góc Đông Nam có phần trống trải, liền quát lên một tiếng, đồng lượt phóng ra phía ấy.
Nhưng năm người chưa nhích đi được ba bước xa, đã thấy bóng kiếm trước mặt giăng giăng, điệp trùng như vách núi chặn ngang bít lối.
Năm người cả sợ vội thu nhanh bước chân đứng lại nhìn nhau thảng thốt.
Quái nhân áo xanh quay sang quái nhân áo lục thấp giọng hỏi :
- Ngươi cảm thấy thế nào?
Quái nhân áo lục sắc mặt trầm tư, trầm giọng đáp :
- Áp lực của kiếm khí càng lúc càng nặng nề, trước mắt bóng kiếm lại giăng mắc như sơn nhạc chận đường, không sao nhấc chân nổi.
Quái nhân áo trắng cũng xen lời :
- Chúng ta chỉ còn cách lấy tịnh chế động, mỗi người cứ đứng yên tại vị trí bất động, dùng không biến để đối phó với vạn biến thấy cơ hội là mau ra tay đột xông vòng vây.
Quái nhân áo xanh lắc đầu phản đối :
- Không được, áp lực của kiếm khí trong trận càng lúc càng nặng nề, chúng ta dùng chân lực để chống cự đâu có thể kéo dài thời gian?
Thốt nhiên năm người nghe có tiếng hò hét sát phạt đập vào tai, nhưng lại mường tượng như từ chân trời xa vang đến.
Năm người đồng lượt ngẩng đầu nhìn quanh, nhưng chẳng hề thấy bóng người.
Cả năm không hẹn đồng quay lại nhìn nhau khiếp hãi vội phóng mình về phía góc trận Tây Bắc.
Nhưng cũng như lần trước, năm người vừa nhích động thân hình, bóng kiếm từ đâu kéo đến giăng giăng điệp trùng như núi bạc, lấp mất lối đi.
Quái nhân áo đỏ vụt lên tiếng :
- Chúng ta đồng lượt thi triển “Yêu Xà chỉ” đến mức tối hậu của nó xem phá được trận chăng?
Quái nhân áo xanh cười chua chát lắc đầu :
- Cũng chả được, không thấy hình người chẳng có mục tiêu làm sao búng chỉ vào thân hình họ được?
Quái nhân áo đỏ cố thuyết phục thêm :
- Chỉ lực của năm chúng ta cùng hợp lại, dùng đấy mà tấn công mở lối tiến lên sợ gì chẳng phá được kiếm trận?
Quái nhân áo lục nói tiếp lời :
- Phương pháp của lão tứ xem ra được đấy, chúng ta cứ thử nghiệm xem sao.
Ba gã còn lại cũng lên tiếng tán đồng :
- Phải lắm! Chúng ta cùng thử vận may ra sao cho biết!
Dứt lời năm người đồng vận công vào ngón tay, nhất tề quát lên một tiếng, chỉ lực của năm người đồng phát ra thế mạnh như núi nghiêng biển động, ào ạt tấn công về phía trước.
Năm người cứ từng bước một theo đó tiến lên, nhưng chỉ độ thời gian một tuần trà, năm người đã mệt đến mồ hôi ướt đầu, dừng bước nhìn lại, cách vị trí cũ không hơn năm bước.
Quái nhân áo xanh đến lúc này mới cảm thấy kinh ngạc tột cùng lến tiếng :
- Chúng ta theo sư phụ tu luyện gần 20 năm trời, công phu và các môn võ học đều đến mức tận cùng, chỉ độc có môn trận pháp lại ý thức sơ lược...
Quái nhân áo vàng vội cướp lời :
- Trận pháp rất nhiều, lại biến hóa thiên hình vạn trạng không thể dùng sức mạnh mà thắng được, phương pháp của chúng ta vừa rồi chỉ tốn sức vô lối mà thôi.
Quái nhân áo lục bỗng lên tiếng :
- Lão ngũ, mi bình thường rất mực thông minh, cảnh nguy khốn trước mắt chính là lúc để mi phát huy thiên tài của mình.
Quái nhân áo vàng thở dài chán nản :
- Tôi đã quan sát kỹ lưỡng hơn nửa buổi trời, vẫn chưa tìm ra một biện pháp nào, trận này không giống như “Thất Thất Liên Hoàn” lúc sáng kkông một mục tiêu nào để phăng dò ra sơ hở, hơn nữa cả bảy tay kiếm thủ giữ trận kia tên nào cũng phi phàm cả...
Quái nhân áo lục hầm hừ lên tiếng :
- Ngươi đừng quá khen chí khi người mà vứt bỏ oai phong của chúng ta, với một trận thế cỏn con này có thể vây không chúng ta chăng?
Quái nhân áo vàng lắc đầu cười nhẹ :
- Tôi nào phải nói thế, thời Tam Quốc, Khổng Minh chỉ dùng mấy đống đá tầm thường bày thành “Bát Quái trận đồ” mà có thể dạy khôn được gã thông minh tuyệt đỉnh đương thời là Lục Tốn, biết trận thế biến hóa khôn lường chúng ta không nên khinh thường mà nguy.
Quái nhân áo xanh vội can ngăn :
- Hiện thời không phải là thời gian cho các người tranh luận hơn thua, chúng ta phải cố tìm phương pháp thoát trận là hay hớn hết.
Mọi người bàng hoàng đưa mắt nhìn vào trận thế đang liên tiếp biến hóa chẳng dừng, tiếng hò hét sát phạt không ngớt đập xói vào tai.
Lúc ấy Hoa Sĩ Kiệt núp mình sau mỏm đá thấy năm quai nhân bị vây khốn trong trận hơn buổi trời, tấn chẳng được mà thối cũng chẳng xong, lòng chàng vô cùng mừng rỡ quay sang cụ già bịt mặt :
- Lão tiền bối! Kỳ nầy nhất định bọn hung đô phải bỏ mình tại trận rồi!
Cụ già bịt mặt cười khẽ :
- Thất Tinh kiếm trận sát được uy phong của bọn chúng, kể ra cũng thần diệu lắm, song le...
Hoa Sĩ Kiệt vội hỏi :
- Song le thế nào thưa tiền bối?
- Rất có thể là một cao nhân khác sẽ xuất hiện, không biết rồi số mạng của bảy kiếm khách kia sẽ ra sao?
Hoa Sĩ Kiệt thắc mắc hỏi tiếp :
- Lão tiền bối nói là, ngoài năm gã quái nhân ấy ra, còn có người đủ năng lực đến đây phá trận cứu họ chăng?
Cụ già bịt mặt gật đầu :
- Ngoài năm người ấy ra, vẫn còn người tài năng hơn; mà thật ra, trận thế Thất Tinh này, nếu biết vào cửa “Tử” theo phương hướng qua cửa Hợp, Khai, Cảnh, Sóc rồi ra cửa Sanh, trận thế sẽ tự vỡ. Nhưng nếu trái lại, cứ xông bừa phá bừa, dù có kiệt sức mòn hơi cũng chẳng xông ra được.
Hoa Sĩ Kiệt rất khâm phục vội hỏi :
- Lão tiền bối mường tượng như chẳng cái chi mà không biết, tất phải là một cao nhân thế ngoại, có thể cho vãn bối được chiêm ngưỡng tôn danh chăng?
Cụ già bịt mặt cười khe khẽ :
- Người bạn trẻ, sự suy luận của bạn trật rồi! Lão phu bất quá chỉ là một cuồng phu, cái chi cũng chẳng rành, trừ ta ra còn có biết bao nhiêu cao nhân khác, còn biết rành trận pháp này, ngoài ta ra còn có ít nhất là sáu người.
Lão ngừng lại giây phút và tiếp lời :
- Tên tuổi của lão phu từ lâu đã không dùng đến, vì tánh khí quen thói ngông cuồng, ngươi cứ gọi ta là lão khùng được rồi!
Hoa Sĩ Kiệt vội lắc đầu :
- Đâu thế được, hay cứ gọi là lão tiền bối cũng được. Người vừa bảo có sáu người đều biết trận này, chẳng hay sáu người ấy là ai?
Cụ già bịt mặt cười đáp :
- Xà Hà tiên tử, Băng Phách tiên cô, Thất Sát thần bà, Phong Trần túy khách, Thiên Nhai cuồng nhân và Huệ Nguyên đại sư của Thiếu Lâm tự.
Hoa Sĩ Kiệt là người rất thông minh lanh trí, vội chụp ngay câu nói tra gạn :
- Trong sáu người vị nào là lão tiền bối?
Cụ già bịt mặt cười ha hả :
- Nhóc con ranh lắm, đừng hỏi lôi thôi nữa, mau xem kìa!
Lão giơ tay chỉ về phía trước mặt, nhìn theo, thấy trận Thất Tinh kiếm lúc ấy, mây mù vần vũ, kiếm khí rợp trời, dần dần không sao nhìn thấy được thân hình năm người.
Chính khi ấy năm quái nhân bị khổn vây giữa trận, cố sức đột phá hơn nửa ngày trời vẫn không sao thoát ra được.
Người nào cũng kiệt sức hơi thở hào hển, quái nhân áo xanh thở dài một tiếng, chán nản buông lời :
- Không ngờ chúng ta năm người từ hai tuổi được sư phụ cứu đem đi, luyện rèn võ nghệ hơn hai mươi năm trời, những mong vì sư phụ mà báo thù, dè đâu hôm nay lại gãy đổ trong trận kiếm này.
Quái nhân áo vàng thấp thỏm hỏi :
- Sư phụ chẳng đã ước hẹn mồng năm tháng năm gặp nhau tại Nga Mi Kim Đỉnh, sao giờ này vẫn chưa thấy người tới?
Lời nói của quái nhân áo vàng vừa rồi làm tinh thần của năm người trở nên phấn chấn khác thường, cả năm cùng nhất tề ngồi xếp bằng ngay dưới lối đi, điều khí dưỡng thần cố chờ sư phụ đến giải cứu.
Lúc ấy kiếm khí trong trận cùng quy tụ một chỗ trùng trùng vây lấy năm người, nếu chẳng phải là tay công lực thâm hậu, sớm đã bỏ mạng dưới áp lực nặng nề ấy từ lâu.
Thiên Ngoại Kiếm Tiên cười lên sắc lạnh gọi to :
- Năm quái vật kia, khí thế oai phong lẫm lẫm của các ngươi lúc nãy bỏ đâu? Bọn ngươi đã thấm thía câu “trên người còn người, ngoài trời có trời” chăng?
Năm quái nhân vẫn ngồi im nhắm mắt như không hề nghe thấy.
Thiên Ngoại Kiếm Tiên cười ha hả và tiếp lời :
- Hiện giờ kiếm khí đã vây chặt lấy thân hình của bọn ngươi, lão phu chỉ cần hạ lịnh một tiếng là các ngươi thịt vụn xương vằm chẳng còn hình, bọn ngươi còn điều gì trối trăn lại chăng?
Năm quái nhân nghe xong mồ hôi lạnh toát ra như tắm, quái nhân áo xanh than dài một tiếng :
- Tình thế trước mắt, chúng ta chỉ còn cách nuốt hận mà bỏ mạng trong kiếm trận này, các ngươi có lời gì nói với lão quái vật ấy không?
Bốn người đều cúi đầu rơi luỵ, lắc đầu không nói một lời.
Quái nhân áo xanh vụt cất giọng lanh lảnh :
- Các ngươi đã không có lời gì trối lại, chúng ta không thể chịu nhục mà chết dưới binh khí của người, chi bằng hãy tự kết thúc lấy mình.
Dứt lời, năm người đều đứng phắt dậy, ngửa cổ phát ra một chuỗi hú bi thiết nhưng không kém hào hùng, tay chưởng nhất tề giơ cao nhắm huyệt “Thiên linh” của mình bổ xuống.
Bất thần ngay lúc ấy một bóng trắng nhoáng qua như điện xẹt tiếp theo là một luồng nhu kình vĩ đại cấp thời giữ chặt lấy tay chưởng của năm người đang thế bổ xuống.
Năm quái nhân vô cùng kinh hãi vội ngẩng đầu nhìn lên, dưới màn kiếm khí dày đặc, sừng sững trước mắt năm người một bóng trắng yêu kiều, khuôn mặt cũng được bịt kín trong vuông lụa trắng.
Năm người vừa định lên tiếng, một giọng nói quen thuộc vang lên từ sau vuông lụa trắng :
- Các đồ đệ hãy theo ta!
Năm người mừng sợ rộn ràng, đồng bắn mình vọt theo chân bòng trắng, quay qua lộn lại trong trận mấy lượt, chợt thấy trước mắt sáng trưng, cảnh vật nơi sân rộng trong khoảnh khắc hiện rõ ràng trước mắt.
Thiên Ngoại Kiếm Tiên kinh hãi cùng cực, vội chỉ huy sáu đệ tử vòng thành trận thế thứ hai định vây chặt năm người trở lại vòng lưới kiếm. Bóng trắng cả giận quát to một tiếng, đôi tay mười ngón xòe ra búng một lượt vào người Thiên Ngoại Kiếm Tiên cùng sáu gã đồ đệ.
Liền đó từ mười đầu ngón tay thon thon như bút ngọc của bóng trắng thoát ra mười luồng kình khí xanh lóng lánh như mười con thanh xà, vặn mình lao thẳng đến hướng bảy người Thiên Ngoại Kiếm Tiên.
Thiên Ngoại Kiếm Tiên chỉ kịp kêu lên một tiếng thảng thốt :
- Yêu Xà chỉ!
Tiếp theo đầy là bảy thân hình đồng thời ngã vật xuống cùng với tiếng rên xé ruột người
Quần hào trên thể đài đều tái mặt run khan, bao nhiêu cặp mắt sợ hãi đều đổ dồn vào bóng trắng.
Qua lớp y phục trắng ngời như không vương chút bụi bó gọn lấy thân hình yêu kiều, mớ tóc vàng kim mịn mát phủ xõa bờ vai, dù khuôn mắt được che kín sau vuông lụa nhưng mọi người cũng lờ mờ nhìn ra bóng trắng là một tuyệt thế giai nhân.
Bóng trắng dường như biết bao nhiêu cặp mắt đang soi mói nhìn mình, liền ngửa mặt buông ra một chuỗi cười lanh lảnh :
- Các ngươi đều đáng giết cả!
Dứt lời miệng nàng lâm râm đọc chú có ca có kệ, mớ tóc vàng kim trên đầu lay động liên hồi, từ trong đó tức thời bay ra hàng ngàn hàng trăm con con kim xà nhỏ li ti như sợi tóc phóng thẳng vào quần hào trên thể đài.
Trong quần hào có người nhận biết loại rắn vàng khủng khiếp ấy, đồng buột miệng kêu lên :
- Kim Xà Nô!
Cùng theo đó là tiếng thét ù hãi hùng vang lên xô động khắp cả đỉnh Nga Mi trang nghiêm tĩnh mịch, tất cả số quần hào còn lại trên thể đài đều bị Kim Xà Nô cắn phải, giẫy giụa rên la chẳng ngớt.
Nữ lang bịt mặt cất tiếng cười khanh khách :
- Bọn ngươi tất cả khó sống được hai ngày!
Nàng lại quay sang phía sau to giọng gọi :
- Ngũ phụng nghe lịnh!
Năm quái nhân vừa nghe gọi vội cung kính quỳ ngay dưới chân bóng trắng.
Nữ lang bịt mặt lại cất tiếng cười âm trầm, lanh lảnh buông từng tiếng một :
- Mùng bảy tháng bảy gặp nhau tại chùa Thiếu Lâm!
Xong xuôi bóng trắng vụt quay người biến về phía vồ đá nơi Hoa Sĩ Kiệt cùng cụ già bịt mặt đang ẩn mình.

__________________


It takes a minute to have a crush one someone an hour to like someone and a dat to love someone - but it takes a lifetime to forget someone.
( Chỉ cần 1 phút để cảm ,1 giờ để thích và 1 ngày để yêu - nhưng cần đến cả 1 cuộc đời để quên ai đó. )[/b]

Yêu Thương và Thương Yêu
Bạn Yêu Thương một người và người ấy cũng Thương Yêu bạn . Bạn là người hạnh phúc nhất trên thế gian .
Hãy giữ vững hạnh phúc quí báu ấy . Bạn có thể để cùng với mọi người chia sẽ hạnh phúc và cũng học hỏi thêm vài điều bổ ích cho hạnh phúc của bạn .
Trả Lời Với Trích Dẫn