Ðề tài: Ma Nữ Đa Tình
View Single Post
  #7  
Old 02-15-2005, 09:30 AM
phan_nhung phan_nhung is offline
Senior Member
 
Tham gia ngày: Aug 2004
Bài gởi: 576
Default

- Các hạ đừng vờ vĩnh mất công, ngươi phải chăng là đệ tử của Nga Mi phái, kẻ may mắn duy nhất đã thoát khỏi lưới của thầy trò ta? Nói mau, nếu như một lời chẳng thật sẽ lập tức chết dưới “Yêu Xà chỉ” của ta!
Hoa Sĩ Kiệt cảm thấy lời lẽ đối phương tuy rất quyết liệt, nhưng âm hưởng cùng thái độ lại có phần ôn hoà, chàng chẳng chút ngần ngừ tươi cười đáp :
- Vâng! Các hạ đoán rất phải, tại hạ là Hoa Sĩ Kiệt, đệ tử tục gia của Nga Mi phái.
Quái nhân áo vàng sau phút sửng sốt vụt sầm mặt quát to :
- Quả đúng là người mà sư phụ ta cần tìm, mau bó tay chịu trói!
Đối phương bỗng nhiên thay đổi thái độ một cách đột ngột ngoài sở liệu của Hoa Sĩ Kiệt, nhưng vốn là một kẻ bất khuất dù biết chẳng cúi mình, chàng không một mảy may sợ hãi ngang nhiên quát lại :
- Đã là oan gia lộ hẹp khó tránh nhau, Hoa Sĩ Kiệt này chỉ còn cách cùng tôn giá liều một sống một còn mà thôi!
Miệng nói, song chưởng đồng tung nhanh ra hai luồng kình lực cực kỳ hùng hậu.
Năm năm trời theo Ngộ Tịnh chân nhân chuyên cần luyện tập, oai lực hai ngọn chưởng kình của Hoa Sĩ Kiệt đột kích vừa rồi đâu phải tầm thường, thế nhưng, quái nhân áo vàng vẫn thản nhiên đứng chịu hai ngọn chưởng của chàng, không cần tránh né, cũng không đổi sắc.
Hoa Sĩ Kiệt đang cơn giận dữ bất cần lợi hại, liên tiếp công luôn ba chưởng và hai cước.
Quái nhân áo vàng chỉ khẽ nhích động thân hình vài lượt đã tránh khỏi tất cả những thế chưởng cước của đối phương.
Hoa Sĩ Kiệt thấy quái nhân áo vàng chẳng chịu ra tay đối kích, trong đôi mắt ngời đen như nhung tựa như tóe ra một tình ý oán hờn trách cứ, lòng chàng bỗng nghe rúng động, vội vòng tay vái dài :
- Đại ân đại đức của các hạ, Hoa Sĩ Kiệt suốt đời khắc ghi không quên!
Dứt lời chẳng đợi đối phương đáp lời vội quay người nhấc chân phóng nhanh xuống núi.
Bất thần một giọng trầm trầm từ đâu vang lên :
- Đứng lại!
Hoa Sĩ Kiệt hốt hoảng vội dừng chân quay đầu lại hỏi :
- Các hạ....
Quái nhân áo vàng cười nhạt tiếp lời :
- Ta không có ý tha người, nếu thức thời, mau xuôi tay chịu trói, theo ta đến ra mắt sư phụ.
Hoa Sĩ Kiệt cảm thấy quái nhân trước mặt cá tính biến đổi không ngừng khó mà đo lường được, chàng thở dài chán nản :
- Muốn giết thì cứ giết cho rồi, hà tất phải lắm chuyện lôi thôi?
Quái nhân áo vàng vụt ngẩng mặt nhìn trời cười ha hả :
- Ta mới khẽ đổi thay sắc diện ma xem ra mi đã sợ hãi thế ấy rồi, năm nay bao nhiêu tuổi, thân thế ra sao, có thể nói rõ cho ta biết chăng?
Quái nhân trong lúc thốt lời, đôi nhỡn tuyến lại không ngớt di động trên khắp khuôn mặt điển trai của Hoa Sĩ Kiệt, bốn mắt giao nhau, quái nhân lại càng khanh khách cười to.
Hoa Sĩ Kiệt sau sự tiếp xúc với đôi luồng nhỡn tuyến, trong lòng chàng bỗng dâng lên một cảm giác lạ kỳ, băn khoăn thầm nghĩ :
“Quái nhân này mặt mũi khó thương đến thế, nhưng sao đôi mắt lại dịu dàng như ánh nước mùa thu, lại tỏa ra một mê lực thu hút đến kỳ lạ...”
Quái nhân áo vàng thấy đối phương đứng thừ người ra nhìn mình không khỏi tim đập nhanh buột miệng hỏi tiếp :
- Hoa tiểu hiệp sao làm thinh thế?
Hoa Sĩ Kiệt sực tỉnh lại, cảm thấy thái độ mình hơi khiếm nhã vội đáp :
- Tại hạ người xứ Sơn Đông, tuổi thơ sớm lưu lạc xin ăn khắp xó chợ đầu đường, không hiểu cha mẹ sống chết phương nào...
Quái nhân áo vàng “hứ” lên một tiếng ngắt lời chàng :
- Nào ai hỏi chuyện ấy? Tại hạ chỉ muốn hỏi tiểu hiệp năm nay bao nhiêu tuổi, đã lập gia thất hay chưa?
Hoa Sĩ Kiệt rất mực lạ lùng, không hiểu đối phương hỏi cặn kẽ như thế để làm gì, hay định trảm thảo trừ căn, muốn tìm hiểu rõ lai lịch mình để giết cho tận tuyệt?
Nhưng cũng chẳng có gia đình hay thân thế mà hòng tìm kiếm đến, chàng bèn thẳng thắn đáp :
- Tại hạ năm nay hai mươi tuổi, lúc mười lăm tuổi đã gia nhập làm đệ tử của Nga Mi, còn đâu ngoài thế mà lập gia thất?
Quái nhân áo vàng trầm tư giây lâu mới nói :
- Tiểu hiệp nên mau cởi bỏ chiếc áo trắng bên ngoài, rẽ qua đại lộ mà đi, hiện giờ họ đang lùng sục tiểu hiệp các nơi, mau rời khỏi Nga Mi sơn càng sớm càng tốt...
Lời quái nhân áo vàng chưa kịp dứt, chợt nghe nơi bìa rừng rậm phía trái, một chuỗi cười âm trầm vang lên...
Tiếp theo đấy từ góc trời xa xa đã xuất hiện một bóng xanh đang vút đến như điện xẹt.
Quái nhân áo vàng thần sắc lộ rõ vẻ kinh hãi vội hối thúc :
- Hoa thiếu hiệp chạy mau, bọn họ sắp đến rồi kìa!
Hoa Sĩ Kiệt hớt hãi nhìn quanh, thấy phía bên trái đường đi có một lỗ hầm bằng đất, trong cơn gấp rút liền phóng nhanh chui vào lỗ hầm nọ.
Quái nhân áo vàng lẹ trí quơ nhanh một mớ cỏ rác gần đấy phủ kín lên miệng hầm, vừa xoay người lại, quái nhân áo xanh cũng vừa vặn rơi nhẹ bên cạnh mình.
Quái nhân áo vàng khẽ giật mình, lưng toát mồ hôi thầm nhủ lấy mình :
- Chuyện vừa rồi không hiểu ả ta có thấy hay không?
Rồi sẽ lén lút đưa mắt kín đáo nhìn quái nhân áo xanh chỉ thấy đối phương đưa mắt quét khắp bốn phía và cuối cùng quay lại hỏi :
- Lạ thật, vừa rồi nghe rõ ràng tiếng ngươi cùng một người khác trò chuyện sao bỗng dưng lại mất đi, phải gã thiếu niên áo trắng ấy không?
Quái nhân áo vàng cố giữ bình tĩnh lắc đầu :
- Không! Lúc nãy chính tôi và lão tam trò chuyện, hiện y đang đi lùng soát ở phía trước.
Quái nhân áo xanh lắc đầu nghi ngờ :
- Không phải! Giọng nói vừa rồi đúng là giọng nói của đàn ông, chẳng lẽ ta không nghe ra giọng nói của lão tam hay sao?
Quái nhân áo vàng vốn là một tay thông minh cơ trí, dù trong lòng rất mực bối rối, sắc mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh đáp ngay :
- Nếu lão đại không tin, thì lão tam hiện giờ cũng chưa đi xa mấy để tôi chạy theo gọi ả trở lại đây là biết chứ gì?
Lời lẽ của ả vừa quả quyết lại vừa hợp lý hợp tình, quái nhân áo xanh không thể không tin, cùng lúc ấy, quái nhân áo vàng khôn khéo cố ý cất cao giọng gọi :
- Lão tam chậm lại đã, lão đại có chuyện muốn nói!
Gã vừa gọi vừa nhanh chân chạy băng về hướng trước mặt, muợn cớ rời khỏi sự tra vấn của quái nhân áo xanh.
Quái nhân áo xanh đứng đợi mãi hơn buổi trời vẫn chưa thấy bọn áo vàng trở lại, chừng như rất sốt ruột, chấp tay sau lưng bách bộ loanh quanh để giết thì giờ, bất thần cảm thấy gót chân sụp vào khoảng trống, vừa rơi ngay vào lỗ hầm nọ.
Hoa Sĩ Kiệt đang thu hình bó gối dưới chiếc hầm sâu không hơn năm thước, chợt thấy có một người từ bên trên sụp chân té xuống, sợ đến thót cả ruột gan, nhưng chàng ứng biến rất nhanh, không một phút giây chậm trễ vội nhấc tay nhắm thẳng vào thân hình đối phương vừa té xuống, lẹ như chớp bổ ra một chưởng.
Quái nhân áo xanh bất chợt cảm thấy bàn chân đạp vào khoảng không, trong lúc bất phòng không sao gượng được, thân hình liền nhào rớt theo, qua phút kinh hãi vừa sắp nhún mình nhảy trở lên mặt đất bỗng nghe một luồng kình lực cuốn ập đến mình.
Quái nhân áo xanh càng thêm kinh hãi, vận cương khí bố trí khắp cơ thể, đẩy bật chưởng thế của đối phương văng nguợc trở lại.
Hoa Sĩ Kiệt sau khi nhìn rõ mặt đối phương sợ đến hồn vía thoát cả ra ngoài, nhanh như cắt nhảy phóc khỏi hầm giở hết thuật khinh công băng mình chạy thục mạng.
Chàng thoát đi chưa được, giọng thét lạnh sắc như tuyết băng của đối phương đã
vang lên phía sau lưng :
- Mòn lẳng gót giày tìm chẳng thấy, ngờ đâu tóm được dễ như chơi! Tiểu tử còn định trốn được chăng? Khôn hồn bó tay đứng im chịu tội!
Hoa Sĩ Kiệt cắn chặt môi vận khí tiển dụng khinh công đến mức tuyệt đối, bất chấp cả lời đe dọa của đối phương, tiếp tục lao đi như tên bắn về phía trước.
Nhưng chàng thoát đi chưa khỏi mười trượng, chợt nghe sau lưng một luồng kình khí xé rít không khí ập tới, Hoa Sĩ Kiệt kinh hãi cùng cực vừa định véo tay phóng chưởng đả kích, bất thần ngay lúc ấy, một giọng nói nhỏ rí như tiếng muỗi kêu, vang nhẹ bên tai chàng :
- Yêu Xà chỉ đấy! Nằm xuống tránh cho mau!
Hoa Sĩ Kiệt nhĩ mục rất thính, vừa nhác nghe qua âm thanh đã biết ngay là giọng nói của cụ già bịt mặt, chàng không chút chần chừ vội nhào người ngay xuống đất.
Và trong khoảng tích tắc thời gian ấy, chàng đã nghĩ ra được một kế thoát thân, vội nhắm nghiền đôi mắt tay chân duỗi thẳng dùng phương pháp bế khi nín thở, nằm bất động trên mặt đất.
Chớp mắt sau, quái nhân áo xanh đã đuổi đến nơi, thấy Hoa Sĩ Kiệt nằm im hết thở, không khỏi giật mình đứng thừ ra nghĩ ngợi và tự trách lấy mình :
“Sư phụ bảo ta phải bắt sống, ta trong lúc quá vội lại lỡ tay đánh chết gã, thế này làm sao phục lịnh với sư phụ đây”.
Gã khom người xuống sờ tay nơi quả tim của Hoa Sĩ Kiệt, thấy chàng tuy đã mất thở nhưng lồng ngực, tim vẫn còn khe khẽ nhịp đập.
Trong ánh mắt gã thoáng vẻ mừng rỡ, vội thò tay vào túi móc ra một viên thuốc nhét vào miệng chàng, đoạn dùng tay phải áp vào “Mạng Môn huyệt” của Hoa Sĩ Kiệt rồi đem chân khí trên bản thân rót sang cho chàng.
Hoa Sĩ Kiệt tuy nhắm nghiền mắt vờ chết nhưng vẫn ngầm lưu ý đề phòng, thấy quái nhân áo xanh đang bận tập trung tinh thần trị thương cho chàng, Hoa Sĩ Kiệt ngầm vận công lực vào đôi tay, bất thần quát lên một tiếng, song chưởng đẩy bật ra một luồng kình lực cực mạnh.
Quái nhân áo xanh không sao phòng bọ kịp, “hự” lên một tiếng đau đớn, thân hình bắn xa hơn hai trượng ngã chúi trên mặt đất.
Hoa Sĩ Kiệt đầu chẳng dám quay lại, lật mình nhỏm người dậy, phóng như bay về hướng Đông.
Chạy được một đỗi khá xa, chàng ngầm trách lấy mình :
“Quái nhân nọ vì ta trị thương, ta trái lại đánh cho gã hai chưởng quá mạnh tay, không biết hiện giờ sống chết ra sao, hành động như thế, quả thật bất nghĩa...”
Chàng thở dài một tiếng, lại lẩm bẩm tiếp :
- Vì sự báo thù cho sư môn, vì bảo tồn sinh mạng đành phải thi hành thủ đoạn hạ tiện như thế...
Ngoái đầu nhìn lại phía sau, không thấy quái nhân áo xanh đuổi theo, sự lo âu trong lòng mới nhẹ đi phần nào.
Suốt nửa ngày trời, luôn luôn sống trong giờ phút hãi hùng kinh hiểm, tâm tình cứ luôn phập phồng lo âu mãi, không sao lắng êm được.
Ngước nhìn lên bầu trời, vầng thái dương đã chiếu xế sau rặng núi phía Tây, chim rừng từng đoàn lác đác bay về tổ ấm. Hoa Sĩ Kiệt cố lê thân hình mệt nhọc rã rời, chớ không hề dám lơi bước, noi theo con đường lớn lao thẳng mình về phía Đông. Đang lúc lầm lũi bôn đào, phía trước mắt bỗng đột ngột xuất hiện hai bóng người tiến lại, thoáng mắt sau đã đến sát trước mặt.
Hoa Sĩ Kiệt nhìn kỹ đối phương, ngầm kêu khổ trong lòng vì hai bóng người vừa đến kia chính là quái nhân áo biếc và áo hồng đã thấy qua trên đỉnh Nga Mi.
Hai quái nhân cứ lầm lũi ngược chiều với Hoa Sĩ Kiệt tiến bước, khi qua khỏi chàng quái nhân áo lục bỗng khẽ ồ một tiếng thúc cùi tay vào người quái nhân áo hồng :
- Gã thiếu niên kia không mặt áo trắng, nhưng vẻ người anh tuấn, thần sắc lại lộ nét kinh hoàng không hiểu có phải là người mà sư phụ đang lùng bắt hay chăng?
Quái nhân áo hồng cũng vụt sanh lòng hoài nghi, hai người không hẹn đồng lượt quay người lại, trầm giọng quát :
- Đứng lại!
Hoa Sĩ Kiệt lúc ấy không thể tiếp tục chạy được, đành vờ thản nhiên như không có chuyện gì, dừng bước day đầu lại hỏi :
- Hai vị kêu tại hạ phải chăng?
Quái nhân áo hồng trầm mặt nghiêm trang :
- Các hạ từ đâu đến? Dọc đường có thấy một gã thiếu niên áo trắng đi về hướng nào chăng?
Té ra Hoa Sĩ Kiệt lúc đó đã y theo lời của quái nhân áo vàng cởi bỏ chiếc áo trắng bên ngoài, chỉ còn độc một chiếc áo xanh ngắn tay trên người.
Sắc mặt vẫn giữ vẻ thản nhiên vô tư, chàng đáp ngay :
- Có! Lúc tại hạ vừa xuống núi, gặp một chàng thiếu niên áo trắng rất anh tuấn, dường như bị ai truy kích nên gấp rút chạy về hướng Tây.
Chàng vừa nói vừa giơ tay chỉ chỏ phương hướng lung tung, lời nói có vẻ rất thành thực vô tư.
Hai quái nhân không sao nghi ngờ được, vội nhấc bước đuổi theo phương hướng chàng đã chỉ.
Thốt nhiên...
Từ hướng trước mặt có một người chạy bay đến, hớt hải réo to hai người :
- Lão nhị lão tam đừng để sổng thằng quỷ nhỏ ấy, hắn chính là người mà sư phụ đang lùng tìm.
Hoa Sĩ Kiệt giật mình vội quay đầu nhìn lại, thấy người vừa đuổi đến kia chính là quái nhân áo xanh, chàng nghe lạnh cả tim, than thầm :
“Lần này khó mà thoát khỏi tay bọn chúng!”
Hai gã quái nhân áo lục và hồng lại như một cơn gió trốt phóng người ra phía trước đuổi theo.
Hoa Sĩ Kiệt tự lượng khinh công của mình thua đối phương rất xa nên chẳng dám noi theo đường lớn mà vội rẽ vào một cụm rừng sâu bên cạnh núi.
Luồn lõi trong rừng rậm độ mười trượng xa lại đến một triền núi, quay mặt về phía trái lại là một cụm rừng dày kịt âm u.
Hoa Sĩ Kiệt không còn thì giờ đâu để suy tính thiệt hơn, vội lao người phóng tuốt vào rừng.
Nhưng giọng cười âm u ắc lạnh của đối phương vẫn bám sát phía sau lưng :
- Ranh con! Mi dù có thăng thiên cũng chẳng thoát khỏi cụm rừng dày này, khôn hồn thì mau trở ra nạp mạng!
Hoa Sĩ Kiệt chẳng đếm xỉa gì tới lời dọa nạt của đối phương càng tận lực phóng nhanh về phía trước bất kể gai góc rừng sâu..
Bất thần, nơi chân chàng vấp phải vật chi, đang lúc chạy nhanh không sao gượng được té chúi nhủi ra trước.
Hoa Sĩ Kiệt như rêm cả châu thân, rên khẽ một tiếng định lồm cồm chỗi dậy để tiếp tục chạy thoát thân, tay chàng vừa quơ ra trước, bỗng chạm phỉ một vật rất to lớn và nhám xì, chàng giật bắn cả người, nhướng mắt nhìn kỹ té ra là một con chim ưng vô cùng vĩ đại đang ngủ say.
Hoa Sĩ Kiệt lòng nghe rúng động, sực nhớ đến trong bốn câu thơ cụ già bịt mặt để lại trên phiến đá có câu “ưng tàng thân”. Giờ đây nhìn thấy thân hình vĩ đại của con chim ưng rất phù hợp với câu thơ trên, quả thật là một nơi ẩn mình vô cùng cẩn mật mà không ai ngờ tới và khám phá ra được.
Chàng chẳng một chút cân phân lợi hại, nhanh như chớp chui ngay xuống đôi cánh rộng lớn của chim ưng ẩn mình.
Chàng vừa chui người vào dưới cánh chim ưng, một ngọn kình lực đã từ phía sau lưng ào ào đập tới.
Hoa Sĩ Kiệt ảo não than dài :
- Hết rồi!...
Con chim ưng khổng lồ đang lúc ngủ vùi chợt bị ngọn kình phong ập tới, liền mở mắt thức dậy ngay, móng chân quặp lấy thân hình Hoa Sĩ Kiệt, ngước cổ lên gáy một tiếng thật quái lạ, đoạn vỗ cánh băng mình lên không trung, kẹp theo Hoa Sĩ Kiệt lủng lẳng dưới những chiếc móng cứng sắc dị thường.
Hoa Sĩ Kiệt cảm thấy thân hình lơ lửng trên mút cao không trung, tựa như đang đằng vân giá vũ, mở mắt nhìn xuống dưới, thấy ba quái nhân đang đứng chùm nhum trên sườn núi, giận dữ lồng lộn như tên điên, mỗi người tống bừa một chưởng lên không trung cầu may.
Con ưng khổng lồ lại rướn cổ phùng lông, gáy lên một tiếng quái lạ, liệng mình ra khỏi cụm rừng đập cánh bay nhanh về hướng Đông.

__________________


It takes a minute to have a crush one someone an hour to like someone and a dat to love someone - but it takes a lifetime to forget someone.
( Chỉ cần 1 phút để cảm ,1 giờ để thích và 1 ngày để yêu - nhưng cần đến cả 1 cuộc đời để quên ai đó. )[/b]

Yêu Thương và Thương Yêu
Bạn Yêu Thương một người và người ấy cũng Thương Yêu bạn . Bạn là người hạnh phúc nhất trên thế gian .
Hãy giữ vững hạnh phúc quí báu ấy . Bạn có thể để cùng với mọi người chia sẽ hạnh phúc và cũng học hỏi thêm vài điều bổ ích cho hạnh phúc của bạn .
Trả Lời Với Trích Dẫn