Hồi 125
Trên cành hoa có muôn ngàn gai độc, cho nên chích thân thể của nàng.
Công- tôn Lục- Ngạc từ nhỏ đã được chỉ cẩn thận, răn dạy mọi điều, không nên hái, bứt những hoa quả giống tình hoa, có độc chích nhằm, mang thương tích. Thuở nhỏ nàng vì tánh nghịch phải ngộ độc, được cứu lành, bấy giờ đã lớn khôn, mọi người cũng nhắc nhở nên thận trọng đừng sờ mó vào các nhánh cây, lá của Tình hoa.
Đã mười năm qua nàng hết sức đề phòng và lánh xa những cây này, không dè ngày nay lại bị châm chích vào thân thể, cho nên nàng khổ sở vô cùng và các gai độc này đã ghim mạnh vào da thịt. Nàng phải há miệng đưa răng cắn các gai nhọn, chạm vào quần áo da thịt, và chỉ kịp kêu to một tiếng:
-Má ơi! má...
Từ- thiên- Xích đang nằm trong phòng nghe tiếng gọi thất thanh bà đã rõ và kêu lên một tiếng kinh hoàng, hối bọn thị nữ mở cửa ra dìu Công- tôn Lục- Ngạc vào nhà.
Công tôn Lục- Ngạc bảo to:
-Ta đã bị gai độc châm vào cơ thể, các người hãy trông phía trước mặt mà tránh xa ra.
Hai thị nữ trông qua biến sắc, hối hả mở cửa chạy ra ngoài, dìu Công- tôn LụcNgạc vào trong. Cừu- thiên- Xích thấy sắc mặt con gái nhợt nhạt, xanh xao, thân thể rung rẩy, trước bụng còn dính chặt hai nhánh tình hoa, nên hoảng hốt la to:
-Tại sao? Tại sao thế hở Thúy nhi?
Công- tôn Lục- Ngạc khóc đáp:
-Tại... Thân- phụ, do Thân phụ.
Đôi mắt của Cừu lão bà rướm lệ, song phát ra những tia hung dữ lạ thường, và Cừu lão bà cúi đầu xuống đất, chẳng dám nhìn về phía đứa con yêu dấu.
Trong một giây... Cừu lão bà giận xung thiên quát vang dậy:
-Tức chết! Ngươi nói tại phụ thân! Phải lão ác tặc không, tại sao thế?
Công- tôn Lục- Ngạc nói trong làn hơi mệt nhọc:
-Cha tôi!... ông ấy... ông ấy.
Cừu- thiên- Xích bảo: -Ngươi hãy quay đầu lại, ta xem xét coi ra sao?
Công- tôn Lục- Ngạc nghe lời quay đầu trở lại, nhìn thấy mẫu nghi lẫm lẫm, như trận hàn chiến tự thuở nào?
Nghĩ thế nên nàng nói:
-Ông ấy đi vào trong cốc, cùng với một đạo cô vô cùng trẻ, hai người to to nhỏ nhỏ nói chuyện tại Đoạn- trường- Nhai, núp sau phiến đá lớn lắng nghe mà không rõ hai người đã thảo luận chuyện gì?
Những lời nói nầy nửa điểm không sai, dù sao Công tôn Chỉ cũng là cha nàng, nên thấy sao nàng kể ra vậy không thêm bớt.
Công- tôn Lục- Ngạc bình sanh ưa đánh nhau loạn đã, bất luận gì nàng cũng không nhượng, mà nàng chỉ sợ mẫu thân mỗi khi ấy là ngăn cấm. Bởi vậy đối với mẹ nàng bao giờ nàng cũng âu- ngôn thật- ngu cả.
Nàng vừa suy nghĩ xong đã mệt, nên nghẽo đầu sang một bên.
Cửu- thiên- Xích hỏi:
-Hai đứa nó nói cái gì thế? ngươi nghe được câu nào không?
Công- tôn Lục- Ngạc trả lời:
-Tôi nghe nói không rõ lắm; nhưng có câu: "Chúng ta đồng bệnh... tương liên... và thấy đạo cô này hình như có một mắt! Vị đạo cô này ngó về phía trước... tiếp tục nói... mà con chỉ nghe được câu, mà người ác phụ, nào là: "ác phụ trường, ác phụ đoãn..." rồi lại nghe hơi thở vị đạo cô dồn dập... Một lúc sau nghe vị đạo cô này cất tiếng khóc, ồ, ồ...!
Cừu thiên Xích chắc lưỡi nghiến răng trèo trẹo, rên lên:
-Đừng khóc chứ! Không nên khóc chớ! Về sau rồi sẽ hiểu thế nào?!
Công- tôn Lục- Ngạc nói thêm:
-Vì tôi không để ý phòng bị, gây ra tiếng động, khiến phụ thân và đạo cô kia nghe được?... và đạo cô ấy... đạo cô ấy đã xô con ngã vào bụi tình hoa độc hạng nhứt nơi đây.
Cừu- thiên- Xích nghe con gái nói, mà thanh âm chậm chạp lại có vẻ giấu giếm bà một sự đau lòng nào đó. Bởi vậy bà lên tiếng nói:
-Lục- Ngạc! con giấu mẹ, đừng nói khác những lời con đã nghe, mẹ không buồn phiền tủi nhục đâu, vậy sự thật họ nói thế nào hở con.
Công- tôn Lục- Ngạc toàn thân mồ hôi ướt như tắm, nàng nói:
-Con đã nói ngoa, không đúng sao?... Mẹ, mẹ nghĩ như vết thương trên mình con đây, chẳng phải ngộ "tình hoa độc" hay sao?
Cừu- thiên- Xích nói:
-Ngạc con! Chẳng phải mẹ không rõ con trúng độc tình hoa, mà mẹ chỉ nói con giấu mẹ chuyện khác, đau lòng hơn! Chớ con nói lời lẽ không hợp nhau, thì làm sao mẹ tin được. Mẹ chỉ yêu cầu con hãy nói sự thật, dù cho sự thật có não lòng mẹ chẳng bao giờ buồn hay giận con đâu!
Công- tôn Lục- Ngạc nói trong căm hờn uất nghẹn:
-Mẹ. Mẹ hãy thứ lỗi cho con! Chính thật là cha con đã đẩy mình con vào bụi tình hoa cực độc! và ông bảo con với mẹ là một phe, đánh con cũng như phạt mẹ vậy. Ông nói con yêu quý "bà già sói" hơn yêu quý ông!
Nói xong nàng ôm mặt khóc òa. Do đó Cừu- thiên- Xích vô cùng căm hận nghĩ thầm:
-Lục Ngạc đã nói đúng, không thêm, không bớt, rất đúng với hành vi của Công tôn Chỉ! Giận thay cho gian tặc, đã mắng chưởi vợ, lại nỡ hại con!
Tuy vậy bà cũng dùng lời êm dịu nói với con:
-Ngạc con! Con chẳng nên phiền não, hãy để cho nàng ấy đối phó với lão tặc. Mẹ con ta chẳng nên ác ngữ với lão làm gì.
Nói xong, bà hối thị nữ mang ra cái kéo, trước là nhổ mấy mũi gai độc, sau mới dùng chiếc kéo nhỏ cắt bỏ các chất độc thấm vào da thịt. Chỗ thịt da nào bị thấm độc Cừu- thiên- Xích bảo thị tì cắt bỏ.
Công tôn Lục- Ngạc trầm ngâm và đau đớn bảo:
-Mẹ! con xét chất độc có lẽ hoạt động trong cơ thể chàng.
Cừu- thiên- Xích bảo:
-Chẳng sợ! Con chẳng nên lo ngại mẹ còn nửa bầu Tuyệt tình đơn đủ dùng. Nhưng mẹ cố giấu mà không tặng cho thằng vô ơn bạc tình Dương Qua. Con uống được nửa liều thuốc nầy tự nhiên khỏi hẳn. Ta không muốn gì hơn. Ngạc nhi hãy cố tịnh dưỡng để mà bầu bạn với mẹ, miễn con có lòng hiếu thảo, nhớ thương đến mẹ cha là quý rồi! Dầu cho gian tặc, có quyết kế lập tâm cũng không làm gì được chúng mình.
Cừu- thiên- Xích nói xong, lòng nổi lên khổ hận vô cùng. Vì đấng ông chồng đã điếm nhục như thế, còn Dương Qua lại không chịu cưới con gái bà, do đó lòng bà nổi lên uất hận và căm thù tất cả bọn đàn ông.
Phận gái chẳng được hai lần xuất giá, cho nên bà dặn lòng mình không bao giờ tử tế với bọn đàn ông. Công tôn Lục Ngạc nhíu mày chẳng nói gì cả. Cừu thiên Xích lại hỏi tiếp:
-Ngạc nhi! con có nhớ lão gian tặc với ả đạo cô, đi về hướng nào chăng?
Công- tôn Lục- Ngạc đáp:
-Lúc con bị đẩy vào khóm hoa tình, kẹt cứng, phải khó khăn lắm, mới tháo ra được. Khi con ra được được thoạt nhìn về phía phụ thân, thấy cha con đứng một bên nhiều người...
Cừu- thiên- Xích trầm ngâm nghĩ rằng:
-Lão gian tặc đã viện được nhiều tay cao cường giúp đỡ, ý hắn muốn đoạt lại Tuyệt- tình- cốc hay sao? Trong cốc nầy hết phân nửa là bộ hạ thân tín của lão, sợ e công chuyện đến nơi bọn này sẽ theo về với lão gian tặc! Với số người tối đa mẹ con ta đương cự sao lại, ta không thể ra tay chống cự được, vì tay chân ta đã tàn phế hết rồi! Ta chỉ còn có một khí giới tối thiểu để hộ thân là vài viên "thiết táo hạt" dùng để ám toán, mà phàm các loại ám khí chỉ tấn công địch trong lúc xuất kỳ bất ý mà thôi. Nếu gặp phải những thế võ cao siêu, thì không còn uy lực gì cả, và tên lão gian tặc nầy đã biết trước và đề phòng rồi, cũng khó mà ám toán nó được. Nêu giả bộ công địch, dùng hư, thực trong binh thơ cũng chẳng được nào, vì tên gian tặc học nhiều, hiểu rộng, đa trá, đa gian... thì biết xử thế nào cho an hảo đây!
Công tôn Lục- Ngạc thấy mẫu thân trầm ngâm nghĩ ngợi, tia mắt phát ra nhiều nỗi u uất đau buồn, nàng cũng đỡ lo đôi phần, vì lời nói của bà còn phân vân chưa nhứt định. Nàng chỉ sợ bà ta hỏi mãi mà không thôi, dù cố giấu giếm thế nào cũng lộ ra thì khổ sở thêm.
Công tôn Lục- Ngạc suy tưởng đến Dương- Qua, trong dạ nổi lên một trận cuồng phong. Nàng "A" lên một tiếng rúng động.
Cừu thiên Xích đang cúi đầu nghĩ ngợi, nghe tiếng nàng, bèn nói:
-Tốt lắm! Hãy đem đến đây các viên Tuyệt tình đơn.
Nói xong bà ra hiệu, cho bốn thị nữ vào phòng của bà.
Lục Ngạc, từ lúc Dương- Qua đi rồi, không rõ mẹ nàng đã cất giấu nửa bầu đơn dược tại nơi đâu? Hơn nữa tay chơn của bà tàn phế, làm sao đi đứng được mà mang đi giấu. Dẫu bà có giấu thì chắc chắn chẳng giấu được nơi nào cao, sâu. Vả lại những nơi hẻo lánh, kỳ khu, trong một động của Tuyệt tình cốc thì làm sao bà đến được. Nhứt định là bà giấu ở trong phòng nầy hay ngoài đại sảnh mà thôi.
Công tôn Lục Ngạc đã mười ngày qua khổ công lục soát khắp nơi nào là: phòng thuốc, nhà bếp, phòng chứa vũ khí và hoa viên, nơi nào cũng được đôi mắt nàng lưu ý. Vậy mà nàng không tìm thấy một tia sáng nào. Bấy giờ mẫu thân lại hối hả bảo thị nữ đi vào đại sảnh, làm cho nàng hết sức hoang mang. Trong đại sảnh giờ đây đủ mặt kẻ ân cừu tứ xứ, thì việc ở đây chẳng nhỏ. Vì kẻ thân chỉ độ một hai người còn cường địch thì đa số, nếu mẫu thân nàng giấu ở đây và khi lấy ra bầu linh đơn, ắt có muôn mặt kẻ địch dòm ngó, chắc gì giữ được?
Đại sảnh phòng, cửa trước, cửa sau luôn luôn đóng mở. Có nhiều đệ tử lục- y canh gác, tay cầm đao kiếm, tay thủ võng ngư (lưới cá) để canh chừng hành động của hàng chục người khách lạ.
Thấy Cừu cốc chủ đến, chúng tản ra cúi đầu thi lễ.
Người đệ tử lục y cầm đầu, đứng ra vòng tay xá một xá thật sâu và thưa:
-Kính bẩm Cốc chủ, địch nhơn đã im lặng rất lâu, có nên ra tay cầm giữ chưa?
Cừu thiên Xích nhíu mày đáp:
-Đừng!
Và ngẫm nghĩ rằng:
-ếch ngồi đáy giếng, nào biết đất rộng trời cao! Nếu ta biết rõ điều lành chẳng đến, tức là đến mà chẳng lành, thì hôm nay nhứt định cầm chơn cả bọn võ lâm này!
Suy luận xong bà quát to:
-Mở cửa!
Bỗng thấy hai nữ tỳ khúm núm mở cửa ra và hành lễ.
Theo sau bà ta, có tám tên mang đao kiếm và ngư võng, để hộ vệ và phòng thủ
sự bất ngờ, rồi bước vào trong.
Đại sảnh lúc bấy giờ im lặng như tờ. Chỉ thấy Nhứt Đăng đại sư, Hoàng- Dung, Võ tam Thông và Gia Luật Tề những người này đều ngồi trong góc đại sảnh, nhắm mắt dưỡng thần.
Cừu- thiên- Xích ngồi lên ghế ỷ giơ tay chỉ thẳng vào nhóm người đang ngồi mà nói:
-Quí vị ở đây! Trừ ra ba mẹ con của Hoàng- Dung, còn bao nhiêu đều không có tội lệ hay dính dấp gì với Tuyệt tình Cốc. Bây giờ quý vị hãy cùng tôi chạy ra ngoài.
Hoàng Dung mỉm cười đáp:
-Cừu Cốc- chủ, rủi cho bà gặp nạn, chẳng biết nhờ ai giải cứu mà dám cả tiếng lớn lời, sao chẳng chân tình với nhau mà đối xử.
Cừu thiên Xích lòng rúng động chua xót và nghĩ thầm:
-Quá lạ! Sao mụ này biết rõ ta lâm nạn! Ta chẳng nói với lão gian tặc trở về Cốc! Hay mụ này thấy chăng?
Tuy nghĩ rằng sắp có tai nạn ghê gớm xảy ra, nhưng sắc mặt bà ta không thay đổi tí nào cả... và nói tiếp:
-Đâu là phước, đâu là họa? Chừng nào có sự báo ứng đến mới rõ? Lão phu nhơn thân thể tàn tật, xấu xí già nua, thì còn sợ gì? Lo gì đại nạn nữa chứ?
Sự thật là Hoàng- Dung chỉ xem mặt đoán người. Lúc đầu thấy bà ta hung hăng vui vẻ, giờ thì khổ sở ưu buồn. Hai sắc mặt đổi thay cùng một lúc, thì Hoàng Dung đoán chắc có đại biến xảy ra, nên dùng lời dò xét. Lại nghe lời Cừu thiên Xích đáp có vẻ lúng túng, do đó Hoàng- Dung nghĩ mình đoán không lầm... nên nói tiếp:
-Cừu lão Cốc chủ! Xin Cừu lão Cốc chủ bình tâm để tôi nhắc lại chuyện nầy cho Cốc chủ rõ. Nguyên lúc trước lịnh huynh muốn đỡ chân, nên cỡi lên mình chim điêu, một sự rủi ro xảy ra, lịnh huynh bị trật chơn té xuống vực sâu mà chết! Nào phải tiểu muội
đang tâm nỡ hại mà trước sau lão bà cũng nằng nằng chẳng bỏ. Tiểu muội chẳng trách chẳng chạy, thì lão bà đã vung ra một lượt ba viên Thiết táo hạt ám hại! Tiểu muội sau khi bị đánh rất may sống được. Lão bà lại khước từ không cho thuốc giải độc cứu Dương- Qua. Cũng may là tiểu muội được thoát chết. Thoảng như tiểu muội chết rồi, thì những bạn hữu của tiểu muội sẽ cừu hận biết dường nào. Bây giờ, nếu chúng tôi giúp bà giải thoát được nạn, là lui được nội địch, thì lão bà sẽ tính sự đổi chát này ra sao?
Sở dĩ Hoàng- Dung nói một hơi dài, ấy là muốn giúp cho Cừu thiên Xích nói năng bớt ngỡ ngàng. Vì xét ra Cừu thiên Xích ngoài ba viên Thiết táo hạt lợi hại, thì không còn thế võ hay nào để chống địch cho được. Bởi vậy Hoàng Dung khéo dùng hai chữ nội địch, ấy là đánh trúng tâm khảm của bà, làm cho bà sửng sốt giây phút.
Cừu thiên Xích tiếp nói:
-Ngươi là khất cái Bang chủ, ắt lời nói của ngươi đủ cho ta tín nhiệm. Ta đánh vào ngươi ba viên Thiết táo hạt, ngươi thật tình chẳng chạy, chẳng tránhh, thì ai đã dùng binh đao gạt đỡ vậy.
Hoàng- Dung êm lặng chẳng đáp.
Quách Phù tiếp lời nói:
-Mẹ của tôi chẳng tránh chẳng chạy! Và mẹ tôi cũng chẳng dùng binh khí gì chống trả.
Hoàng Dung mỉm cười đáp:
-Tiểu muội chẳng dùng binh khí đỡ viên Thiết táo hạt, nhưng lại không bị thương chỉ vì Cừu cốc chủ thương tình nên không nỡ hại đấy thôi!
Quách Phù nói to:
-Mẹ, mẹ. Rồi ngưng bặt! Nàng muốn nói: "Tại sao mẹ nói như thế. Vì nàng đã rõ viên táo sắt đã bắn gãy đôi kiếm mẹ nàng nói chẳng tránh chẳng đỡ, thì thân thể bằng xương thịt của mẹ nàng sẽ ra sao. Nàng muốn lên tiếng cãi lại những thấy Hoàng- Dung trừng mắt, nàng lại thôi. Hoàng- Dung lại nghĩ rằng:
-Dương Qua đã thi ân với giòng họ Quách, cứu thoát bốn người, mà bấy giờ nó bị chất độc thấm nặng vô phương trị liệu, ta đã đem lý thuyết ra dẫn dụ, mà lão bà nhứt quyết từ nan không cho thuốc, thì mạng sống của Dương- Qua cũng khó chữa trị. Bây giờ ta hứa chịu cho Lão bà bắn ba cái ám khí Thiết Táo hạt, không biết lão bà đồng ý hay không?
Suy nghĩ xong, Hoàng Dung xoay người qua Cừu thiên Xích nói to:
-Cừu lão cốc chủ, nếu cốc chủ thuận cho thuốc chữa độc cho Dương Qua, tôi sẽ đứng yên cho Cốc chủ bắn vào người tôi ba viên thiết táo, rồi sau sẽ luận kế chống nội địch với lão bà.
Cừu thiên Xích lòng đau khổ phẫn uất vô cùng, lớp phải lo chống trả nội địch, lớp nghe lời xin thuốc của Hoàng Dung. Bà ta có chứng đa nghi, lại gặp nhiều trường hợp bối rối, chưa quyết phải xử sự làm sao cho trọn, nên nói ấm á:
-Ngươi gan đến thế ư. Dám đối đầu chịu chết với ta chống địch, và còn hứa chịu cho ta bắn ba viên thiết táo mà không né tránh! Vậy ngươi đã sắp sẵn ngụy kế gì rồi. Hãy nói cho mau... Hoàng Dung bước thêm ít bước, cất tiếng nói lớn:
-Nơi đây tai mắt cũng nhiều, chỉ sợ có rất ít người đệ tử tận tâm hảo ý với bà! Tôi muốn nói riêng với bà vài câu.
Rồi Hoàng Dung kê miệng vào tai Cừu thiên Xích thì thầm...
Cừu thiên Xích hướng đôi mắt vào đám đệ tử áo lục, nhìn một lượt thầm nghĩ:
-Không biết bao nhiêu đứa thân tín của Công tôn Chỉ, vậy phải phòng bị luôn luôn mới được. Bà cho rằng nhận xét của bà rất đúng nên gật gù...
Hoàng Dung quay nhìn mặt bà nói:
-Cừu lão bà vừa gặp phải công chuyện khó khăn đã bối rối! Tiểu muội từ bấy lâu nay gặp không biết bao nhiêu nguy hiểm đều vượt qua cả. Tiểu muội không sợ mất còn, sống chết mà chỉ sợ mất lòng mọi người thì cái cơ đối địch rất khó! Cũng như gia đình tôi có mang ơn tiểu tử Dương Qua, nên mới vào sanh ra tử, chẳng kể hiểm nguy, đến yêu cầu lão bà xin thuốc. Người ta sanh ra ở trên đời, mang ơn không trả, thì khác chi loài cầm thú vô tri!
Nói xong Hoàng- Dung lui ra hai bước, liếc mắt xem phản ứng của Cừu cốc chủ.
Cừu- thiên- Xích con ngươi điêu trá, xảo quyệt, nhưng lý trí và lương tâm chưa đến nỗi khô cạn như Lý- mạc- Thu! Với câu nói: "Người ta sanh ra ở trên đời mang ơn mà không trả, nào khác chi loài cầm thú vô tri" làm cho bà sực tỉnh, nhớ ra câu chuyện cũ và ngẫm nghĩ:
-Nếu ta không nhờ Dương- Qua cứu thoát, thì lúc ấy bà ta đã khốn khổ dưới lòng sơn động rồi. Tuy nghĩ như thế xong bà chỉ nghĩ rồi thôi, chứ không thực hành gì cả. Chẳng khác nào một làn chớp sáng trong cơn giông tối trời. Bà nói lanh lảnh:
-Ta nhìn nhận lời hoa tiếng ngọc của ngươi, nhưng mà lão phu nhơn lòng dạ thành sắt rồi, khó mà sửa đổi được. Lại đây! Lại đây! Ngươi hãy đứng im, để ta phun ba viên Thiết táo hạt! Hoàng- Dung sửa lại áo và nói:
-Tôi sẽ chịu chết, cho bà phun ba lần Thiết táo. Miễn bà ân tứ cho tôi thuốc cứu Dương- Qua. Hoàng- Dung lại bước ra đứng giữa đại sảnh, cách Cừu- thiên- Xích khoảng bốn trượng và nói: -Mời bà ra tay cho...
Võ- tam- Thông tuy biết rõ Hoàng- Dung nhiều mưu lắm trí, hiểu Cừu- thiên- Xích có ngón Thiết táo hạt vô cùng lợi hại, nhưng không biết Hoàng- Dung dùng cách nào đối phó làm cho họ Võ vô cùng lo ngại.
Quách- Phù hết sức lo sợ, níu áo Hoàng Dung nói:
-Mẹ! Con nhớ ra một nơi có loại trúc giáp da được, mẹ hãy để con giết nó lột da cho mẹ choàng lên, chừng ấy sẽ không sợ mấy "mũi đinh đóng quan tài" của Cửu lão thái bà nữa. Hoàng- Dung mỉm cười, nói:
-Choàng da thú "trúc giáp" để chống lại Thiết táo hạt thì đâu có gì hay? Hãy nhìn thủ đoạn của mẹ...
Bỗng nhiên Cừu- thiên- Xích nói lớn:
-Các người hãy xem...
Vừa dứt tiếng Cừu- thiên- Xích há miệng phun ra, ba viên thiết táo hạt bắn tới ngay rún của Hoàng- Dung.
Viên thiết táo bay ra với một sức mạnh ghê hồn. Tuy nó nhỏ chỉ bằng đầu mũi đinh, mà sức mạnh lao vào giông gian nghe "o, o".
Hoàng- Dung kêu to một tiếng "A" cực lớn, khom lưng xuống tỏ vẻ đau đớn vô cùng.
Quách Phù và Võ tam Thông vô cùng kinh hãi, muốn bước lên đỡ Hoàng Dung ngồi dậy, thì một tiếng kêu "o, o" xuất phát, viên thiết táo thứ hai đập mạnh vào bụng Hoàng- Dung.
Hoàng- Dung lại kêu một tiếng to thân hình bà nghiêng nghiêng, chực ngã và thối lui hai bước.
Cừu thiên Xích thấy Hoàng Dung giữ lời hứa không chạy, không tránh, và viên thiết táo hạt đã hai lần phạm vào cơ thể của Hoàng Dung. Sức công phá của thiết táo hạt có thể làm vỡ ra hòn đá to, thịt da con người có nghĩa lý gì? Bấy giờ trong cơ thể của Hoàng Dung có hai viên thiết táo làm trọng thương. Nàng gắng gượng không té ngã, thì cũng bủn rủn chân tay, đâu có thể chịu đựng nổi viên thứ ba chứ!
Cừu thiên Xích lại thầm nghĩ:
-Ta mới trông thấy lần đầu, một thiếu nữ cao cường khí phách như thế. Nàng là một kẻ can đảm nên mới đủ tài ba làm Khất Cái Bang Chủ. Ta nhìn kỹ mọi nhơn vật, chỉ có hắn chính là bực kỳ tài. Thân nàng đã bị hai viên thiết táo, tính mạng sắp nguy rồi, như vậy cũng hay. Ta có dịp trả xong mối cừu của anh ta.
Lòng Cừu lão bà trở nên hoan hỉ. Rồi một tiếng "o" tiếp theo viên thiết táo hạt thứ ba từ trong miệng của lão bà phun ra. Lần này nhắm ngay yết hầu của Hoàng Dung bay tới, vút vút khí thế trông rất cực kỳ lợi hại.
Nhắc lại viên thiết táo thứ nhứt xạ ngay rún, viên thứ hai xạ ngay hông, ai cũng lầm tưởng Hoàng Dung bị trọng thương nhưng trái lại lúc Hoàng Dung hứa chịu cho lão bà xạ thiết táo hạt, thì bà đã nghĩ ra một kế lấy đầu kiếm gãy giấu trong áo, mỗi khi có viên thiết táo hạt bay tới, thì nàng đưa lưỡi kiếm ra đỡ và lấy tay giả bộ ôm bụng hô hoán.
Bởi vậy, Cừu thiên Xích không phát giác được. Tuy Hoàng Dung không bị thương hẳn, nhưng tinh thần cũng suy giảm quá nhiều, vì nàng phải thi hành bảy phần võ công, và ba phần thành lực để che mắt những người có mặt trong đại sảnh.
Hoàng- Dung cố ý làm ra vẻ trọng thương, là để tiêu diệt sự giận hờn của Cừu thiên- Xích, đồng thời cũng giữ cho bà còn giá trị Cốc chủ với mọi người. Cho nên viên thiết táo thứ ba vừa bắn ngay vào yết hầu bà không thể cử động tay áo nâng mũi kiếm lên đỡ, tất nhiên phải lâm nguy. Vả lại Hoàng- Dung đã hứa với Cừu cốc chủ trước mặt mọi người là "không đỡ, không tránh" chẳng lẽ thất ngôn. Với tình cảnh nguy khốn đó Hoàng Dung đã nghĩ ra một kế. Nàng liền khom người xuống, hơi quỵ đôi chân thấp một tí cho vừa tầm viên thiết táo bay vào miệng, để tránh chỗ yết hầu.
Hoàng- Dung hít vào một hơi thực dài, hé miệng thổi ra một luồng chân khí cực mạnh.
Bà biết với viên thiết táo thứ ba này Cừu- thiên- Xích sẽ kết liễu đời nàng bằng một thế ác hại hung hăng cho nên bà vận chơn khí thổi ra trúng nhầm viên "thiết táo hạt" rơi xuống đất.
Thủ pháp lanh lẹ dị thường, vì nàng hiểu rằng Cừu thiên Xích thân thể tàn tật, ở tận nơi hang cùng núi thẳm, cố luyện một thế võ hậu thân, thì môn thiết táo hạt của bà vô cùng lợi hại. Hoàng- Dung so sánh về võ công thâm hậu không bằng Cừu- thiên- Xích, nhưng bà chống lại được chân khí của Cừu- thiên- Xích là vì lúc này Cừu- thiên- Xích rầu con, giận chồng, nghi ngờ đệ tử nên khổ tâm cuồng trí, chân khí sút kém, nên khí của Hoàng- Dung mới đánh vẹt được ám khí của lão bà bay cắm vào vách được.
Hoàng- Dung nhíu mày nói to:
-Cừu cốc chủ! Tiểu muội đã đứng chịu cho lão bà đánh một lượt ba viên thiết táo hạt, mạng sống không còn dài, mong lão bà ân tứ cho thuốc.
Cừu- thiên- Xích thấy rõ ràng viên thiết táo bay xẹt đánh vào miệng Hoàng- Dung ít ra cũng làm gãy vài cái răng cửa hay đứt cổ, mà Hoàng- Dung vẫn thường, nên bà ngạc nhiên không ít. Nhưng bà đã hứa trước mặt mọi người, chẳng lẽ phản ngôn thì còn là địa vị người cốc chủ. Đôi mắt bà trừng trừng nhìn mọi người, rồi suy nghĩ được một kế... và nói:
-Quách phu nhơn, hai người chúng ta đều là nữ lưu liệt, nổi tiếng giang hồ thì lời hứa của chúng ta phải được tôn trọng, đâu thua gì hàng nam tử mày râu. Phu nhơn đã chịu cho ta đánh ba lần, ta lấy làm bội phục, ta sẽ đem thuốc cho ngươi. Mặc dầu ta vẫn có việc dùng thuốc nầy, nhưng lời đã hứa khó thể bỏ qua.
Quách Phù chỉ nghĩ là mẹ mình trúng độc thiết táo hạt... hét to:
-Mẹ của tôi bị thương nặng, thoảng như có mệnh hệ nào tôi nhứt định sẽ liều chết.
Nàng quay nhìn qua Cừu- thiên- Xích, rồi nhìn qua Hoàng- Dung đoạn hỏi:
-Mẹ! Những vết thương của Lão thái bà đánh trúng có nặng lắm không?
Hoàng- Dung không trả lời quay sang Cừu- thiên- Xích nói:
-Cừu lão cốc chủ! Tiểu nữ lời nói hồ đồ, xin cốc chủ đừng để tâm. Tiểu muội bình sanh ăn nói một lời! Tuy Tiểu muội bất tài, nhưng cũng gắng giúp Cốc chủ đẩy lui kẻ địch tiện việc thỉnh thuốc giải độc.
__________________
[b]ILoveU
|