Hồi 127
Võ công của Công tôn Chỉ một phần lớn do Cừu- thiên- Xích truyền thụ, nay con măt bị thương, ngày giờ cũng chưa lâu lăm nếu động mạnh nó sẽ đau nhức vô cùng.
Bấy giờ thấy viên thiết táo hạt bay đến, bảo sao ông chẳng kinh tâm cho được. Măt trông thấy viên ám khí này bay thẳng vào bụng trong lúc nguy cơ nan giải, chưa có cách nào có thể chống được, ông nhứt quyết để cho cái bụng bị thương, nên xoay người qua, dùng chân hữu đá mạnh vào viên thiết táo đang bay đến trước mặt.
Không ai có thể ngờ Cừu- thiên- Xích cùng một lúc phóng ra hai viên thiết táo hạt, với dụng ý xảo diệu và vô cùng độc hại. Vừa trông thấy rõ ràng nó bay thẳng về Công- tôn- Chỉ, nhưng nó bay lệch cách người của ông này trên nửa thước, tiếng kêu o, o khoảng giữa vời và căm mũi bay mạnh vào người của Hoàng- Dung.
Môn ám khí này biến hướng đi được do người nào võ công sâu rộng, có thể dùng chân khí chuyển nó đi theo ý muốn. Có khi thấy trúng lại thâu về, hoặc đưa sang tả, hoặc đưa sang hữu, hoặc bay lên cao, hoặc hạ xuống thấp, đều do người sử dụng nó muốn sao được vậy!
Ai ai cũng thấy Cừu- thiên- Xích xạ ra hai viên thiết táo, nhằm ngay vào người của Công- tôn- Chỉ băn tới, nhưng đường bay của viên thiết táo đổi hướng là đà trên mặt đất.
Hoàng- Dung là người có cơ biến mưu lược lúc nào cũng để tâm phòng bị. Sự đối phó của Hoàng- Dung cực kỳ mau lẹ. Trong khi gấp rút là dung ngay thế võ Thiên cân trụy mà đáp mạnh xuống đất. Một tiếng bách nổi lên, viên thiết táo hạt đó đập mạnh vào vai hữu của bà.
Hoàng- Dung tự nhiên để cho người ta ám hại như vậy ư ? Vì viên thiết táo hạt có sức mạnh như vũ bão, đập mạnh vào vai làm cho bà te âbuốt toàn thân và cánh tay hình như bị chặt đứt. Tiếng bách Õthứ hai bay vù vù tới đập mạnh vào cây roi đả cẩu rơ i xuống đất, làm cho bà xám mặt.
Từ lúc Hồng- thất- Công giao cho Hoàng- Dung chức vụ Bang chủ Khất Cái và ngọn đả cẩu bổng, cây roi đánh chó này vùng vẫy khăp giang hồ, qua không biết bao nhiêu tay anh hùng hảo hán, tuy chẳng phải mỗi roi mỗi thăng nhưng chưa bao giờ ngọn roi nầy rơi xuống đất. Hôm nay là ngày đầu tiên nó rơ i khỏi tay của Hoàng Dung, chính vì hai nguyên nhân sau đây: Một là: Cừu- thiên- Xích hứa với Hoàng- Dung hiển nhiên hai người phải ra tay đối phó với Công- tôn- Chỉ, vì vậy bà mới tung ra viên thiết táo hạt để đánh Công- tôn- Chỉ giải cứu đồng bạn. Hai là: Cừu- thiên- Xích nghe Quách Phù nói với Hoàng- Dung đã giết thác con Trúc giáp lấy da, nên bà mới vung ra viên thiết táo thứ hai thử xem Hoàng Dung có mang bộ da Trúc giáp này hộ thân chăng.
Lúc này Hoàng- Dung chỉ cách khoảng bà ta chín, mười thước, nếu không có da thú hộ thân, chúng vào mình chẳng chết cũng bị thương nặng.
Võ- tam- Thông, Quách- Phù thấy rõ Hoàng- Dung đang luống cuống thì định chăc bà bị thương nặng, không như sự giả bộ lúc trước.
Dương- Qua đã nhìn thấy rõ ràng nên vung ngọn kiếm thiết huyền như vũ bão, đến nhặt cây roi đả cẩu, mang lại trao cho Hoàng- Dung, đồng thời ngọn thiết huyền kiếm chĩa thẳng vào ngực Công- tôn- Chỉ, với một luồng kình phong như một quả núi.
Công- tôn- Chỉ chưa kịp cử kim đao ra đỡ, lại thấy mũi kiếm sáp tới ngay mình, liền nhảy vọt ra ngoài, cực nhanh, cách khoảng ba thước.
Công- tôn- Chỉ vô cùng kinh sợ, vì mới cách nhau chưa đầy hai tháng, cánh tay của tiểu tử bị cụt, võ công lại tiến triển phi thường.
Lão đưa măt nhìn xem thấy Cừu- thiên- Xích mặt như giấy bạch hiển nhiên là kinh sợ những thế võ công kỳ ảo của Dương Qua...
Công- tôn Lục- Ngạc đứng ở giữa cha và mẹ. Từ thuở ấu thơ đến giờ khôn lớn, nàng rất là không mến người cha, vì từ hồi nào đến giờ ông ta không có nói chuyện gì với nàng mấy.
Cho đến lúc nghe ông và Lý- mạc- Thu ở Đoạn- trường- Nhai nói chuyện về nàng, nàng áo não nghĩ đến cọp, beo, sư tử, tuy hung dữ cũng chẳng nỡ ăn thịt con thay! Còn ông vì người thiếu nữ mới quen mặt, mà nỡ tính việc hại con, thì ông không còn nghĩ chút nào về tình phụ tử thiêng liêng nữa.
Bây giờ lòng nàng muốn chết và quyết chết, cho nên không còn sợ sệt người cha nữa.
Nàng hướng về Công- tôn- Chỉ bước tới một bước, nói: - Cha! Cha hãy nghĩ xem, thuở trước đã xuống tay làm cho mẹ của con tay chân tàn tật, lại còn cầm tù mẹ của con dưới hầm sơn động, lòng lang độc của cha, trên thế gian nầy rất ít, và đêm qua tại Đoạn Trường Nhai, cha đã cùng Lý- mạc- Thu nói những gì? Cha còn nhớ chăng?
Công- tôn- Chỉ kinh dị, vì ông với Lý- mạc- Thu đã lánh mặt một nơi nguy sơn cấm đại nói chuyện với nhau, tin chăc ngàn muôn lần không ai có thể nghe được lời nói ấy.
Tuy ông ác độc có tiếng, nhưng đối với con ruột của mình mà mưu hại thì ông cũng hơ i xấu hổ đôi chút! Bây giờ lại nghe chính miệng con gái mình tố cáo lấy mì nh, ông không xanh mặt sao được? Cho nên Công- tôn- Chỉ lấp bấp hỏi:
- Ngạc- nhi! Ngươi nói cái gì? Ngươi muốn nói cái gì... Và ta đã nói những gì hử?
Công- tôn Lục- Ngạc điềm đạm trảlời:
- Cha đã bày mưu giết chết con gái của cha! Con không oán hận gì! Cha đã sanh ra, và cha đã giết, con cái nhứt định chịu chết để cho cha yên lòng! Vì một cô gái vô can với gia đình mà cha nỡ giết con! Nhưng, cha đoạt bình Tuyệt-đơn nầy để làm gì? Thuốc này mẹ của con nhứt định không giao cho người ngoài. Cha hãy trả lại đây, hãy giao lại đây! Nói xong nàng bước lên hai bước toan giựt lại bình thuốc.
Công- tôn- Chỉ nhanh tay cho vào túi, cất bình linh dược, và hét:
- Im đi. Hỗn xược. Bất hiếu! Mẹ con ngươi coi người ngoài là trọng, chẳng nghĩ gì tình chồng vợ, nghĩa cha con. Một vợ phản chồng, một đứa con ngỗ nghịch, ngày nay ta tạm tha cho mẹ con ngươi, và nhăc cho chúng bay nhớ, sau này có ngày nào đó, ta sẽ trảvề cho mẹ con ngươi một sự thích đáng. Hãy chống măt chờ xem.
Nói xong ông tuốt ngọn kim đao ra múa, nghe ong ong, và nhún mạnh thân mình vọt ra ngoài.
Dương Qua nghe Lục- Ngạc nói với cha những lời kỳ quặc không rõ nguyên thủy ra làm sao cả? Chàng vung thanh thiết huyền kiếm cố chận lại đường ra của Công- tôn- Chỉ, và kêu to:
- Công- tôn cô nương. Ta có một vài lời muốn hỏi thăm...
Công- tôn Lục- Ngạc nghe rõ lời chàng nói, vô tình chàng chạm đến vết thương đau, đang âm thầm chịu đựng, do đó nàng thầm tưởng rằng:
- Ta đã liều thân lấy thuốc, nhứt định không bảo cho chàng nghe đâu. Chỉ qua vài năm sau, tên chàng rền vang thiên hạ. Còn bây giờ ta có nói rõ cho chàng biết sự khổ tâm của ta, cũng chẳng ích gì. Hãy để yên vậy, cho khỏi sự đau buồn lòng chàng.
Suy nghĩ xong nàng cất tiếng nói:
- Dương đại ca? Có chuyện gì đó?
Dương- Qua nói:
- Cônương vừa nói lệnh Tôn muốn giết cô nương? Và người con gái vô can là ai vậy? Cớ sao có chuyện kỳ lạnày!
Công tôn Lục- Ngạc nói:
- Người con gái ấy là Lý- mạc- Thu và câu chuyện nó thế này...
Nói đến đây Lục- Ngạc ngập ngừng... nhưng rồi lại tiếp.
- Cha tôi tuy đối đãi với tôi như vậy, nhưng ông là kẻ sanh thành dưỡng dục, còn chuyện này phận làm con sao dám oán trách?
Cừu- thiên- Xích linh cảm có chuyện gì xảy ra nên mới hét to:
- Ngươi nói gì lạvậy? Hãy nói rõ xem nào?
Công tôn Lục- Ngạc quay đầu về Dương- Qua nói tiếp:
- Dương đại ca! Cái bình thuốc tuyệt tình đơn cha tôi đương cầm trong tay! Tôi... Tôi là đứa con bất hiếu nhất đời.
Nói đến đây nàng dằn lòng không được chạy về bên Cừu- thiên- Xích nói to:
- Mẹ Câu nàng nói tôi là đứa con bất hiếu nhất đời làm cho Cừu- thiên- Xích nghe qua, tưởng đâu Ngạc nhi chống lại cha, nhưng thật là nàng trái lời mẹ.
Trong đại sảnh có mươi người, duy có Hoàng- Dung hiểu được rõ ràng ý nghĩa câu nói của Công tôn Lục- Ngạc mà thôi.
Công- tôn Chỉ thấy cường địch đã rời rạc không hung hăng như trước, bèn nghĩ ra một kế mọn:
- Trời xui cho con ác phụ mờ ám, mê tâm, đánh trúng Quách phu nhân viên thiết táo hạt, ta hãy xúi bọn họ đánh nhau rồi thừa cơ trốn thoát.
Nghĩ xong kế hoạch nầy, Công- tôn- Chỉ cười to nói:
- Tốt quá, tốt thực, thế mới không uổng công cha đã yêu vì! Ngạc nhi! Con với mẹ con giữ bên nầy, còn cha giữ ở đây, cái hiệu lịnh của tuyệt tình cốc chủ đã cho mọi người hiểu rằ ng, Tuyệt tình cốc đường vào thì có, lối ra thì không.
Vừa nói xong Công- tôn- Chỉ cử thanh kim đao nhăm vào Hoàng Dung chém mạnh một nhát từ trên tới dưới, quyết sát hại cho bằng được!
Quách- Phù cử thanh trường kiếm ra hộ vệ cho mẹ. Gia- luật- Tề đứng bên nàng, và đã cho nàng mượn thanh kiếm, nên chỉ còn có đôi tay không, chẳng làm gì được.
Công- tôn- Chỉ giương măt nhìn trừng trừng mọi người... thầm nghĩ:
-Hảo tặc tử. Ngươi có đôi tay không thì làm sao giao đấu với ta?
Lưỡi kim đao giơ thẳng cánh bủa mạnh vào yết hầu của Hoàng Dung. Quách- Phù đưa kiếm lên đỡ, kêu một tiếng Õkeng. Hoàng- Dung hô to:
- Phù- nhi hãy đề phòng. Thì lưỡi kim đao lại chém xảvào người nàng, Quách- Phù đưa gươm ra đỡ choengÛ một tiếng cực mạnh, thanh trường kiếm trên tay nàng bị gãy thành hai đoạn.
Công- tôn- Chỉ, lưỡi kim đao vẫn múa tới tấp, lần này nhăm ngay cổ Quách- Phù vụt tới.
Hoàng- Dung cả kinh không biết làm thế nào, song nghĩ tới câu mọi việc ở đời đừng quan tâm, nếu quan tâm ắt sanh ra loạn trí mà Hoàng- Dung chưa nghĩ được một kế nào giải cứu cho con gái đang gặp hồi vạn tử nhứt sanh.
Lục vô Song đứng kề hét to bảo Quách- Phù:
- Đưa tay mặt ra đỡ.
Tính mạng của Quách- Phù chỉ cách khoảng một hơi thở, thay lưỡi kiếm của kẻ địch như gió táp mưa sa, đến kề bên cổ.
Trình- Anh lại nói tiếp:
- Biểu muội đừng đỡ hãy lùi ra mau...
Vì Trình- Anh hiểu tâm lý của Lục- vô- Song. Lục- vô- Song rất uất hận vụ Quách- Phù chặt đứt cánh tay của Dương- Qua, khi thấy Quách- Phù tâm thần giao động, mới bảo Quách- phù đưa tay ra đỡ. Đưa ra cánh tay Quách- Phù làm sao có thể đỡ nổi chưởng kiếm, có phải là Lục- vô- Song cố tâm hại nàng chăng?
Trình- Anh đối với vụ cánh tay của Dương- Qua bị Quách- Phù chặt gãy, nàng chẳng biết làm sao, chỉ biết khóc mà thôi.
Bởi tánh ôn nhu hòa nhu , nên nàng cho rằng vụ này là bất hạnh và QuáchPhù quá lỗ mãng, còn Dương- Qua gặp lúc vận hạn mà thôi. Đến khi nghe Lục- vô- Song lên tiếng quái gở, mới hiểu rõ lòng độc ác của nàng, tính lên tiếng cản trở, nhưng sợ lời nói của mình không kịp. Vì Công tôn- Chỉ đã đưa ngọn kim đao kề vào tay Quách phù rồi.
Chỉ nghe một tiếng keng, tay áo của Quách phù rách ra một đường đài. Lưỡi kiếm dường như bị sức đẩy vô hình làm dội lại thiệt là một việc quái dị vô cùng. Thanh gươm mà gặp da thịt lại dội ngược, cánh tay của Quách- phù bị rách, không gãy, mà chẳng có một chút máu.
Trì nh- Anh, Lục- vô- Song hết sức kinh ngạc. Công- tôn- Chỉ và Cừu- thiên Xích cũng kinh hoàng không hiểu ra sao cả. Quách- phù lui lại ít bước, đứng yên tĩnh nhìn Lục- vô- Song tỏ vẻ biết ơn.
Nàng nầy mới thiệt là trong lòng không chấp chứa hiểm độc! Lại nghĩ Lục- vô- Song đã vì nàng mà cứu mạng nên hướng về họ Lục nói to:
- Đa tạ thơ thơ... Tại sao thơ thơ biết rõ.
Dương- Qua ở tại đảo Đào Hoa rất lâu, nên biết rõ Hoàng- Dung hơn ai hết, bà nhờ có mũi báo đao mà đỡ thiết táo hạt, chớ không phải mang da tây, da trúc gì cả! Và bấy giờ cánh tay của Quách- phù săp bị thanh trường kiếm chặt vào, thì chàng rõ Quách- phù có mang trúc giáp công lực của nó chăc chăn hơn vách đá, tường đồng.
Dương- Qua nghĩ thầm:
- Chẳng lẽ Công- tôn- Chỉ dám cử kiếm xung kích nữa! Lưỡi kiếm công phá như dời non lấp biển còn chẳng làm gì được da thịt Quách- phù, thì dù cho gan mật cách nào cũng phải dừng tay.
Nếu mà ông biết được Quách- phù có trúc giáp hộ thân, thì không đến đổi tâm thần hốt hoảng bỏ rơi thanh kiếm như vậy!
Dương- Qua lại hướng đôi măt nhìn qua Cừu- thiên Xích và Công- tôn- Chỉ, thấy hai người nầy trố măt nhìn nhau, cảhai đều vẻ oán hờn thâm độc. Hiện tại hai người đang kinh sợ.
Công- tôn- Chỉ tay cầm thanh hăc kiếm tuy nhỏ, nhưng sức mạnh có thể chặt vàng chẻ ngọc, dùng toàn chất thép xanh thực là võ khí lợi hại. Với lưỡi gươm này mà chém vào Quách- Phù chỉ rách mà không tổn hại đến thịt da, thật là một chuyện vo âlý từ xưa đến nay trong đời ông... nên ông đứng sững sờ như pho tượng.
Dương- Qua cười lanh lảnh nói:
- Công- tôn tiên sinh! Tiên sinh chẳng nhận ra cô gái này à?
Công- tôn- Chỉ với Lý- mạc- Thu ở trong Đoạn- trường- Nhai đến lúc trở về đại sảnh thấy số đông người mà chưa rõ ai là ai, bây giờ nghe Dương- Qua hỏi ông cũng muốn biết nàng này là con cái của ai... nên hỏi:
- Một đứa con gái bé bỏng như thế thì ta làm sao biết nó?
Dương- Qua nói:
- Vị cô nương này là con gái của Quách- Tỉnh, cháu ngoại Đào- Hoa đảo chúa, Hoàng Dược Sư . Nàng được ngoại tổ gia truyền tuyệt nghệ võ công, cho nên có xương đồng da săt, toàn thân đao kiếm chẳng phạm. Lúc trước nàng đã dùng miệng phá Cương Lan Kiếm của Hoàng- ý- Nhi thì ông làm sao sở hại nàng được?
Công- tôn- Chỉ nổi giận nói:
- Đừng nói thế! Vì ta thấy nó còn nhỏ nên nương tay, chớ nên nói ta giết không được nó.
Nói xong, ông đưa thanh hăc kiếm ra múa vùn vụt, tiếng động o, o... Quách- Phù ái ngại nghĩ thầm:
- Nếu chẳng nhờ Lục tỉ tỉ nhăc nhở ta đã quên hẳn bộ da Trúc giáp hộ thân rồi.
Nàng lại nhìn thấy Công- tôn- Chỉ nhìn nàng có vẽ khính thị nên quay sang bảo Võ- tu- Văn:
- Tiểu Võ ca ca! Hãy cho tôi mượn thanh kiếm! Lão già không tin tôi là cháu ngoại của Hoàng đảo chúa, vậy thì tôi thử cho lão hiểu biết đôi chút.
Võ- tu- Văn rút thanh trường kiếm khỏi vỏ, đem giao cho Quách- Phù mượn tạm.
Quách- Phù tay tiếp thanh kiếm, nhảy ra múa một đường hoa tuyệt đẹp và nói:
- Công tôn lão gia! Mời lão gia ra tay!
Lại thấy nàng tỏ vẻ dương dương tự đăc, không có vẻ gì lo sợ hiểm nguy, càng múa càng cao hứng, đưa ra tuyệt kỷ gia truyền kiếm pháp, biểu diễn trước mặt mọi người.
Công- tôn- Chỉ thấy nàng vung tít thanh trường kiếm, bày ra những thế cao thâm, song còn lúng túng, thì hiểu rõ là kiếm thuật của nàng tuy cao diệu nhưng chưa thuần, nên nói to:
- Tốt lăm! Tôi xin tái lĩnh giáo. Dứt lời lão đưa ra một đao, bủa ngay mặt Quách- Phù.
Quách- Phù thân mình tựa như chớp, thoát qua một cái, cử kiếm lên đỡ. Công- tôn- Chỉ đưa ra một đường gươm nữa, lần này phát ngay thanh kiếm của Quách- Phù cực mạnh!
Quách- Phù ca ûsợ nghĩ rằng:
- Thân ta thì có da Trúc giáp che chở, còn thanh trường kiếm này ta không rành mà chỉ rành về song kiếm không khéo thanh trường kiếm này sẽ gãy mất!
Lập tức nàng thâu hồi thanh kiếm lại. Công- tôn- Chỉ cũng thâu hồi bảo đao, rồi tung ra một chưởng lực, tiếng kêu ong, ong vụt thẳng vào người nàng.
Quách- Phù cảmừng nghĩ rằng:
- Phách chưởng của ông không thể chạm vào da ÕTrúc giáp được đâu! Nếu ông biết đánh vào đôi chân ta thì may ra!
Tiếng kêu ong, ong chứng tỏ chưởng phong của lão vôcùng lợi hại, nhưng Quách- Phù chẳng sợ mặc dầu Công- Tôn lão đã đưa ra bảy thành công lực dồn vào chưởng. Nàng ung dung chống đỡ. Bỗng Công- tôn- Chỉ, đột nhiên nhảy lùi ra sau ba bốn trượng và hét to như sấm:
- Hay cho lão ma đầu, dùng ám tiễn hại người! Và thân mình ông né hẳn một bên.
Quách- Phù thấy lạ kêu lên:
- Tôi có làm gì ông đâu!
Nàng lại thầm nghĩ:
- Thực quái lạ! không lẽ bộ da Trúc giáp có nam châm diệu dụng, mà chưởng phong của lão chưa đụng tới tà áo, thì làm sao lão ta lại tổn thương như thế?
Kỳ thực là lão ta dùng gian kế để gạt mọi người. Vì lòng của lão bấy giờ nóng như lửa đốt muốn thoát thân để đem tuyệt tình đơn về cho Lý- mạc- Thu chữa trị.
Bấy giờ lão bức rú lăm nên mới bỏ công ra gian đấu vài chiêu với Quách Phù. Thực ra chẳng có ai ném ám khí cả, và lão không bị thương tích gì. Chẳng qua là kế men của lão, giả bộ trúng ám khí lảo đảo người, làm ra vẻ đau đớn mà đi dần dần ra cửa sau.
Lão đ biết qua tình thế khó khăn. Trước mặt thì Dương- Qua và Quách Phù quá lợi hại, lại có một l o tăng mí dài, tuy l o tăng đ ngồi nhập linh, chứ l o cũng là bậc tiền bối phi thường, bởi vậy lão giả bộ thọ trọng thương và đi lần ra sau cửa hậu rồi bỗng nhiên tung mình lên thật nhanh, chạy ra ngoài cửa.
Công- tôn- Lục- Ngạc thấy ông đã đoạt được Tuyệt- tình-đơ n, kiếm cớ chạy trốn, nên vội rời mẫu thân chạy nhanh theo và kêu to:
- Cha! Cha nên chậm lại!
Trong lúc ấy bỗng có tiếng ám khí vùn vụt từ sau băn tới nhăm vào Công tôn- Chỉ.
Cừu- thiên- Xích luôn luôn theo dõi hành động của ông ta, chỉ sợ ông ta trốn thoát, lại sợ đánh nhầm con gái, do đó bà phun ra một lượt hai viên thiết táo hạt nhăm ngay ót của Công- tôn- Chỉ, xạtới.
Công- tôn- Chỉ quay đầu lại nghe hai tiếng đ inh đinh liền né qua, thấy một viên đến gần Công- tôn- Lục- Ngạc và một viên đụng vách rơi xuống.
Công- tôn- Chỉ hô to:
- Tránh ra!
Tuy nói vậy chớ đôi chân ông luôn luôn di động. Công- tôn- Lục- Ngạc nói:
- Cha, tuyệt- tình-đơn cha để...
Lời nói của Lục- Ngạc chưa dứt, Công- tôn- Chỉ đã vươn đôi tay ôm ngang hông Công- tôn- Lục- Ngạc, và chuyển mình đến trước nói:
- ác phụ! Tính mạng của ngươi khó toàn được! Đại gia đình của ta đã tiêu tan!
Cừu- thiên- Xích phóng ra hai viên thiết táo hạt, đột nhiên có sự biến chuyển xảy ra, vội thâu ám khí lại không kịp, nên bà phải quay nhanh đầu qua một bên, hướng vào những người khác xạngay hai viên thiết táo.
Thâm ý của Cừu- thiên- Xích là xạvào Công- tôn- Chỉ nào ngờ lão gian tặc lại đem con làm bia đỡ, chỉ sơ sảy trong làn tơ kẽ tóc là Lục- Ngạc phải chết! ám khí lại bay vào nhóm người,. vây quanh Công- tôn- Chỉ.
Bỗng nghe hai tiếng Õái da! hai người đệ tử áo lục bị trúng thương. Một tên đệ tử bị trúng thương vào ót và một tên bị trúng vào bụng. Hai tên này chết tức khăc.
Công- tôn- Chỉ có ý đoạt lại Tuyệt- tình- cốc! Bấy giờ sự trợ lực bên ngoài đã có Lý- mạc- Thu cho nên lão ta dùng lời khích rằng:
- ác phụ! Giai nhân ác phụ! Ngươi đã nhẫn tâm, giết hại đệ tử, ta quyết chẳng bỏ hành vi ác độc này!
Dương- Qua nghe mấy câu nói của Công- tôn- Chỉ, đã rõ dã tâm của lão, nên quay vào đại sảnh nói to:
- Công- tôn tiên sinh! Tôi thấy muôn việc đều hồ đổ, ông hãy chạy đi là vừa!
Công- tôn- Chỉ ôm chặt con gái đi tới và nói:
- Dám cản ta à! Nói xong ông cặp nách Lục- Ngạc như món đồ, chạy tới chạy lui trong đại sảnh.
Cừu- thiên- Xích không dám phun ám khí, cũng như Dương- Qua chẳng dám cản trở, vì cả hai đều sợ nếu ra tay sẽ làm cho Lục- Ngạc bị thương.
Dương- Qua tâm trí bồn chồn thầm nghĩ:
- Ta cũng muốn giết lão gian tặc, để đoạt lại tuyệt tình đơn, mà cứu mạng mình, nhưng lại e làm hại đến Công- tôn cô nương.
Bỗng thấy Công- tôn- Chỉ xách con gái đi lại như con gà bị ó thaÛ, tiến về phía đám đệ tử áo lục đang tụ tập. Còn Lục- Ngạc bị cha kẹp chặt vùng vẫy chẳng được.
Ông ta đi vòng đến chỗ Dương- Qua! Lục- Ngạc thấy Dương- Qua lật đật tránh đường, tia măt nhìn nàng đượm vẻ thương yêu trìu mến, nhủ thầm:
- Chàng vì ta, mà không cướp lại tuyệt tình đơn! Nàng đã bị điểm ngay tứ nguyệt nên tay chân đờ đẫn như khúc cây, nhưng đầu cổ còn chuyển động được, quay đầu nhìn Dương- Qua nói một câu:
- Dương- Qua chàng! Dương... lang! Câu nói dường như là tiếng nói cuối cùng của một người thiếu nữ tuyệt vọng.
Nàng đưa trán ra ngay lưỡi hăc kiếm, đập đầu vào lưỡi kiếm mà Công tôn- Chỉ đang cầm.
Lưỡi hăc kiếm là loài kiếm báu, dầu Lục- Ngạc đập vô là nó căt đứt ngay! Tấm thân của Lục- Ngạc bấy giờ hương tiêu ngọc nát, chết trong tay của người cha.
Dương- Qua thấy thế hồn bay phách lạc, chỉ kịp kêu to một tiếng Õối trời và nhào ra cứu thì đã trễ rồi.
Công- tôn- Chỉ ồlên một tiếng sững sờ! Lòng ông hiện lên một niềm chua xót.
Hiểu rằ ng giờ đây là lúc kẻ địch không dung tha ông nữa. Nguy cơ săp tới rồi!
Ông nghe sau lưng có tiếng la hét vì căm thù, và tiếng ám khí thiết táo hạt vi vu bay đến.
Không còn nghĩ gì thêm nữa, ông đưa ngay thân thể của Lục- Ngạc ra đỡ! Ba viên thiết táo mạnh như điện xẹt, đánh ngay vào thân của Lục- Ngạc.
Mọi người trong đại sảnh vô cùng tức giận trước hành động của Công tôn- Chỉ, lấy xác chết của con làm bia, nên tất cả đều rút đao kiếm ra, quyết diệt cho rồi đời tên gian tặc họ Công tôn.
Công- tôn- Chỉ đã có mưu định trước, khi thấy rõ cớ sự đã xảy ra, ông kêu to:
- Chúng đệ tử! ác phụ cấu kết với địch và muốn giết tất cả tuyệt tình cốc. Ngư võng đao trận, hãy bũa ra bao vây chúng!
Những người đệ tử áo lục, đối với Công- tôn- Chỉ coi ông như thần minh, vì những người này được họ Công tôn nuôi từ nhỏ. Đến lúc Cừu- thiên- Xích làm hại con măt của ông, nên ông rời bỏ Tuyệt tình cốc ra đi nhóm đệ tử nh răn mất đầu và phải nghe hiệu lịnh của Cừu- thiên- Xích. Bấy giờ chúng vừa nghe Cốc chủ ra lịnh, thì không người nào cưỡng lại cả. Bọn chúng bủa đao ngư võng ra bốn góc vây lại. Mỗi một tấm lưới này có hai trượng vuông, trên mỗi gút lưới có buộc móc nhọn trông thực lợi hại.
Võ- tam- Thông, Gia- luật- Tề, Trì nh- Anh võ công tuy cao cường, nhưng đối trận thế này chẳng biết làm sao đối phó. Bốn bên Õng võng đaÛ bủa ra, và dần dần siết chặt vào giữa, người nào dù tài giỏi bậc cao cũng không xuyên qua các lỗ mảnh lưới này được. Đông Tây Nam Băc hiệp lại, chúng bao luôn Cừu- thiên- Xích vào trong. Bà thất kinh la lớn:
- Đệ tử chúng bây đừng nghe lời xảo quyệt của lão tặc, tất ca ûhãy dừng bước! Phải dừng bước!...
Bọn đệ tử giả bộ không nghe, mà chúng chỉ theo hiệu lịnh của Công tôn Cốc Chủ là thân võng hướng về trước mặt khảm võng lui nghiêng về hướng tả Õchấn võng chuyển về phía hữu.
Chúng chỉ biết nghe hiệu lệnh là làm, mỗi tấm đại đao ng võng đi từ từ săp siết chặt vòng vây.
Hoàng- Dung vai hữu bị thương nên dùng tay tả thò vào áo lấy ra một lố Cương trâm, ám khí, giơ tay vung ra một loạt. Trên hai mươi chiếc Cương trâm hướng vào tám tên đệ tử đang bủa trận tại hướng tây.
Tay trái của bà tuy không có kình lực bằng tay phải, nhưng thấy địch nhân đứng gần trong số tám tên đệ tử ít ra cũng bị thương bốn năm đứa, chừng đó trận thế sẽ bị hỏng một hướng, thì sẽ do hướng này mà ra.
Hoàng- Dung có ngờ đâu tấm ngư võng rất tinh vi, nhìn vào thấy như tấm lưới cá, nhưng nó có găng dao nhọn rất nhiều tủa ra, và có đá nam châm buộc vào các gút lưới, phòng khi kẻ địch vung ám khí ra nó sẽ hít hết.
Hoàng Dung xạ mạnh ám khí ra và để măt theo dõi... nghe tiếng kêu Õđinh đinh ám khí đụng vào màn lưới.
Hoàng- Dung thì ném Cương trâm, Cừu- thiên- Xích thì phun thiết đinh, cảhai loại ám khí đều bị màn lưới hút hết.
Hoàng- Dung cả sợ kêu lên:
- Chết rồi! Phù nhi múa kiếm giữ phía trên đầu, dùng cường lực phá lưới. Tất cả mọi người chỉ có Quách- Phù có áo da trúc giáp mọi dao kiếm trên ngư võng, phạm đến mình nầy chẳng sao cả.
Quách- Phù nghe được tiếng bảo của mẹ, lập tức huy động trường kiếm hướng về phía đông băc công phá lối nầy.
Bốn tên đệ tử lục y giữ về phía nầy, lập tức mở rộng ngư võng hướng vào nàng bủa tới.
Mảnh lưới chụp vào mình nàng trên năm sáu mũi câu móc, do năm, sáu tên đệ tử phân ra, tả hữu trước sau. Những lưỡi câu móc nầy chẳng phạm vào da thịt của Quách- Phù được cho nên nàng lăn xảnh con cá lớn trên tấm lưới mà chẳng ra sao cả. Dương- Qua lúc nãy đứng sau lưng Công- tôn- Chỉ, vì thế chàng đứng ngoài vòng vây hãm của Ngư võng trận.
Tám mảnh lưới này, theo lệnh của Công- tôn- Chỉ, hô đứng là đứng hô đi là đi.
Dương- Qua đang khổ vì Công- tôn Lục- Ngạc chết, lại thấy thậm nguy cấp, nên rút kiếm báu ra, vận kình lực phá hỏng tấm lưới đang bủa vào Quách- Phù. Chỉ nghe tiếng kêu Õrẹt rẹt mảnh ng võng bị căt đứt làm hai mảnh.
Bốn tên đệ tử đứng bốn góc bị tấm ngư võng rách hai làm cho chúng lảo đảo ngã quỵ.
Võ- tam- Thông, Gia- luật- Tề không chậm trễ vung ra hai chưởng lực kinh hồn, bủa mạnh vào bốn tên đệ tử nghe tiếng Bộp- BộpÛ, bốn tên này ngã quỵ, chăc là tay chơn chúng g y lìa rồi.
Đề phòng Công- tôn- Chỉ cho nhóm mới vào trấn giữ, cả hai nhẩy ra ngoài. Lúc Dương- Qua chém đoạn mảnh lưới làm hai, bọn đệ tử và Cốc chủ vô cùng sợ hãi, vì lưới này làm toàn bằng tơ tằ m và chỉ săt kết lại, nên nó chăc và cứng vô cùng, nh ng thanh bảo kiếm của Dương- Qua chém đánh bùn, thì đâu có sá gì tơ tằm, chỉ thép.
Mỗi kiếm đưa lên là một thế ngư võng bị đoạn hai. Liên tiếp ba kiếm, thì ba tấm lưới bị xé nát.
Bỗng đệ tử Lục y cả sợ hô to, lui về phía sau. Công- tôn- Chỉ hét to:
- Ngư võng đưa lên trên, chụp vào tên tiểu tử này, để nó chẳng kịp trở tay!
Dương- Qua nghĩ thầm:
- Nếu để năm tấm Ngư võng đaoÛ phủ xuống đầu thì vô phương đối địch.
Chàng nhảy sang bên tả chế phục kẻ địch trước. Một tiếng Bình vang lên, một mảnh ngư võng bị chém nát.
Chỉ vì mảnh ngư võng rất cứng, nên một lần bị chém đứt hai, thì âm thanh của nó như đập đá, xẽ vàng.
Lúc bấy giờ lại nghe có tiếng nói vọng vào:
- Hãy chạy đi chứ!
Dương- Qua đưa măt nhìn ra thấy lờ mờ không rõ lăm, một người bước vào cửa sảnh!
Tưởng người lạnào, té ra Xích- Luyện tiên- tử Lý- mạc- Thu. Nàng đang chống kiếm đứng sững đó.
Lại thấy một người thứ hai chạy vào, quần áo nhuộm đầy huyết, tóc tai rối bời, ấy là Châu- tử- Liễu.
Chàng ta chỉ có hai bàn tay không, hai ngón tay chĩa thẳng vào Lý- mạcThu. Lý- mạc- Thu lật đật chạy dài.
Lý- mạc- Thu trong tay tuy có trường kiếm, nhưng thấy Châu- tử- Liễu đôi măt đỏ ngầu như điên, như dại, khí thế rất dữ tợn cho nên không dám chống lại, bèn chạy vào đại sảnh để thoát thân.
Hai người về môn khinh công đều có hạng, nên đuổi nhau đến đây, nếu để ý trông chừng sẽ thấy sáu bảy người khí thế rất hung hăng trong đại sảnh.
Dương- Qua cả kinh nói thầm:
- Lý- mạc- Thu võ công đâu kém Châu- tử- Liễu, tại sao nàng lại sợ hãi dường ấy?
Nói về võ công hai người có sở trường sở đoản ngang nhau còn về khinh công thì Châu- tử- Liễu kém hơn Lý- mạc- Thu một bậc.
Bởi vậy một người chạy, một đuổi, lòng vòng trong đại sảnh. Châu- từ- Liễu vượt không qua Lý- mạc- Thu mà trên mình vết thương cứ tươm máu ra ưướt đẫm cả áo, chảy xuống đất thành một vệt dài.
Mọi người nhì n thấy đều sợ hãi. Võ- tam- Thông, Võ-đôn- Nhô và Võ- tu- Văn, cả ba anh em không hẹn nhau đều tuốt kiếm khỏi vỏ, chạy theo vây Lý- mạc- Thu:
-Con ác phụ đã giết thác Thiên- Trúc thần tăng! Sư ca! Tiểu đệ! Nó giết thác sư thúc rồi! Sư ca!
Lời nói vừa thoát ra, thân hình Châu- tử- Liễu muốn ngã , hơi thở dồn dập. Nhứt-Đ ăng Đại sư nghe Thiên trúc tăng đã chết, ông không ngăn nổi xúc động, vì thương tiếc ông ta đã dày công với đời nên đại sư buột miệng hô Avà lập tức đứng dậy.
Dương- Qua trước mặt tối sầm lại, ngó về hướng Tiểu- long- Nữ, và Tiểu long- Nữ đưa măt nhìn chàng, bốn măt giao nhau, tấm lòng cùng nhịp. Nghe tin Thần tăng chết nh rơi vào biển tuyết, cứng lạnh cả châu thân. Tiểu- long- Nữ dằn không nổi sự cảm xúc kêu một tiếng ái chạy về phía Dương- Qua đứng một bên chàng.
Dương- Qua cất tiếng than dài, rồi rút thanh thiết huyền kiếm quăng xuống đất và năm tay Tiểu- long- Nữ chạy ra ngoài.
Cũng vì Thiên- trúc thần tăng lúc sanh tiền, gần nhiều độc dược, thân thể chống độc chất rất mạnh, ông lại lấy độc chất của hoa tình châm vào người, phải chịu hôn mê ba ngày đêm mới tỉnh. Nhưng, mới được hai ngày đêm ông lại tỉnh! Ông tự mở măt ra, và kêu Châu- tử- Liễu!
-Tử- Liễu! Giống tình hoa tuy độc hại thực, nhưng ta thí nghiệm thấy rất nhẹ dễ tìm thuốc chữa!
Châu- tử- Liễu cả mừng, tính thưa lại cho Nhứt-Đ ăng đại sư mọi việc, từ lúc Dương- Qua vào cứu hai người, tại Hỏa- Hoàn thất và phá vở ngôi thạch thất, thì Thiên- Trúc thần tăng lại nói:
- Hoa độc này phải chế thuốc giải, sớm khăc nào là tốt khăc ấy, chẳng nên chậm trễ. Người hãy đi với ta tìm thuốc cứu người!
Hai người đi khỏi ngôi nhà Hỏa- Hoàn, Thiên- Trúc thần tăng lại đến những cây tình hoa cực độc, cúi đầu nhìn xuống gốc các thân cây to hầu tìm thuốc giải bằng loại cỏ quanh đây.
Tìm một vật khác để trị một vật. Độc của răn sanh ra chỗ nào, lấy cỏ chỗ đó giải được nọc độc, biến chế thành dược thảo. Còn chế thuốc giải tình hoa cũng vậy, lấy vật khác là trị liệu được, chủ yếu tì m loại cỏ sanh dưới gốc tình hoa.
Ông mải mê say tìm kiếm, nào ngờ Lý- mạc- Thu ẩn thân sau phiến đá của bụi cây này, nhìn thấy Thần- tăng cúi đầu lầm lũi đến gần bên, chẳng hỏi lý do gì cả, băn liền vào mình Thần tăng hai mũi Băng- phách Ngân- trâmÛ.
Thiên- Trúc thần tăng đâu có ngờ và không biết võ công nữa, nên hai mũi băng phách ngân trâm băn mạnh vào hông ông, làm cho ông ngã người ra chết ngay.
Châu- tử- Liễu đứng phía sau vừa nghe tiếng ám khí ù ù nổi lên, sư thúc ngã ra bất động thì hiểu rằng phía sau tảng đá có kẻ địch núp, và không ngờ Thiên- trúc thần tăng đã chết, nên chẳng kể sự an nguy nhảy liều ra phía trước đỡ trâm độc cho sư thúc.
Lý- mạc- Thu hiểu rõ ý định của họ Châu, lại xạthêm vào xác chết của Thần- tăng hai mũi Băng phách ngân trâm nữa! Châu- tử- Liễu trong tay không có tấc săt, hoảng hốt tung ra một ngón Nhất dương chỉ, đánh bạt được hai mũi ngân trâm rơi xuống đất, và cũng chưa rõ mặt mày kẻ địch ra sao nữa. Đang ngơ ngác bàng hoàng, Lý- mạc- Thu thừa thế vác kiếm nhảy ra chém mạnh vào vai chàng.
Khi ngọn kiếm cách bờ vai độ một tấc. Châu- tử- Liễu tránh không kịp bị chém trúng một vết thương nhỏ. Chàng liền đưa ra hai ngón tay điểm vào lưng kẻ địch.
Cái xuất- thủ chân truyền của danh- gia, nhanh không thể tả, tưởng đâu trúng ngay lưng kẻ địch, nhưng địch thủ này quá lợi hại thối lui ra sau và củ kiếm quang tấn công tới tấp.
Châu- tử- Liễu liền giở hết nội- gia chân truyền ra, mãi dùng ngón tay tấn công địch thủ.
Còn Lý- mạc- Thu thì đã rõ ngón Nhất- dương chỉ mà nàng đã lãnh giáo với Võ- tam- Thông, thế Nhất dương chỉ của Châu- tử- Liễu sử dụng hay hơn Võtam- Thông, là mỗi lần y đưa ra sử dụng ngón tay kêu vi vu, vu vu in hệt các loại ám khí. Thân pháp của Châu- tử- Liễu nhanh không thể tả, nên Lýmạc- Thu không kịp dừng tay để ám khí nữa.
Hai người kiếm qua, chỉ lại, giao- chiến với nhau được mươi hiệp Châu- tử Liễu thấy Thiên- trúc- tanêg nằm sấp xuống mặt đất tự nãy giờ không động đậy, tâm thần rung động kêu lên:
- Sư -thúc, sư -thúc!
Thiên- Trúc thần- tăng im bặt chẳng trả lời.
__________________
[b]ILoveU
|