Mã phu nhân lại tiếp:
-Sau khi tiểu nữ an táng tiên phu rồi, kiểm điểm lại những di vật của chàng, có bắt được một phong mật thư và cũng là lời di chúc, ngoài bì đề: "Sau khi ta chết yên lành, thì đem phong thư này đốt ngay lập tức. Nếu mở ra xem tức là huỷ hoại thân thế ta, dù ta đã ở dưới suối vàng cũng không yên giấc. Gặp trường hợp mà ta bị bất đắc kỳ tử thì phải đem phong thư này trình các trưởng lão để quý vị cùng nhau hội đồng mở ra xem. Việc này trọng đại vô cùng, không được lầm lỡ."
Mã phu nhân nói tới đây, trong rừng hạnh im phăng phắc, ai cũng lắng tai nghe đoạn :Dt về việc trình bày của nàng ra sao. Mã phu nhân ngừng lại giây lát rồi từ từ cởi bọc trên lưng ra, nàng mở cái túi nhỏ, rút một phong thư bọc trong giấy dầu đưa lên, nói:
-Ðây là di thư của tiên phu. Sau khi phát giác phong thư này, thấy lời căn dặn viết rất kỹ càng, tiểu nữ biết là một việc trọng đại, vội đem lên trình Bang chúa.
May mà lúc này Bang chúa cùng các vị trưởng lão đều xuống Giang Nam về việc báo cừu cho tiên phu. Vì lẽ đó tiểu nữ chưa trình được thư.
Mọi người nghe nàng nói có vẻ khác lạ, lại nhấn mạnh vào những chữ "may mà", "vì lẽ đó", ai cũng liếc nhìn Kiều Phong.
Kiều Phong thấy từ hồi hôm xảy ra mấy cuộc âm mưu trọng đại mà việc nào cũng nhằm vào mình. Tuy việc Toàn
Quang Thanh cùng tứ lão gây ra phản nghịch đã lắng xuống nhưng chưa gọi là kết thúc được, thì bây giờ lại mọc ra việc Mã phu nhân.
Nghe tới đây, ông cảm thấy khoan tâm, sắc mặt rất bình tĩnh vì ông tự nghĩ:
-Họ muốn âm mưu điều gì thì cứ nói ra cho hết đi. Bậc đại trượng phu phải cho quang minh lỗi lạc. Kiều mỗ này bình sinh không làm việc gì ám muội thì còn sợ gì ai phao vu hãm hại.
Mã phu nhân lại tiếp:
-Tiểu nữ biết phong thư này có quan hệ lớn đến bản bang, Bang chúa cùng các trưởng lão đã không có mặt ở Lạc Dương, sợ để chậm sẽ lỡ thời cơ, nên phải qua Trịnh Châu bái kiến. Từ trưởng lão đệ trình phong thư này nhờ lão gia tác chủ. Vậy nội dung bức thư ra sao và công việc hệ trọng thế nào, tiểu nữ xin Từ trưởng lão nói cho mọi người nghe.
Từ trưởng lão lại hắng giọng mấy tiếng rồi mới nói:
-Việc này nói ra mang ân mang oán rất nhiều. Lão phu thật khó nghĩ quá!
Trưởng lão vừa nói ra hai câu lạnh toát mà lúc này trời cũng vừa tối, một lớp sương dày đặc bay phủ rừng hạnh, trong lòng mọi người đều cảm thấy lạnh lẽo âm u.
Từ trưởng lão đưa tay đón lấy phong thư ở trong tay Mã phu nhân rồi tuyên bố:
-Mã Ðại Nguyên từ thời tằng tổ, qua tổ phụ đến phụ thân đều là người ở Cái Bang, không là trưởng lão thì cũng làm đến "bát đại đệ tử" (đệ tử tám túi). Tôi đã từng chơi với Ðại Nguyên từ nhỏ đến lớn nên rất thuộc mặt chữ của y. Tôi xác nhận từng chữ trên phong bì đây do chính Mã Ðại Nguyên viết ra. Lúc Mã phu nhân trao thư này đến tay tôi, vẫn còn niêm phong y nguyên, chưa có một chút dấu vết nào chứng tỏ đã có người mở ra. Tôi e rằng chờ phiên hội đồng đông đủ các trưởng lão thì lỡ việc lớn của bản bang nên mở thư ra xem. Lúc mở thư có mặt Thái Sơn thiết diện phán quan Ðơn huynh đây minh chứng đây.
Ðơn Chính xác nhận:
-Ðúng như vậy, lúc đó tại hạ đến thăm Từ trưởng lão tại nơi ẩn cư, có được mắt trông thấy trưởng lão mở phong thư này.
Từ trưởng lão lấy hai ngón tay mở rút thư ra rồi nói:
-Tôi xem chữ viết trong thư, nét bút cứng rắn không phải là chữ Ðại Nguyên, đã lấy làm lạ. Trên đầu thư đề bốn chữ: "Kiếm nhiệm đại ca" càng làm cho tôi ngạc nhiên. Uông Bang chúa qua đời đã lâu sao có người viết thư cho ông với cách xưng hô như vậy. Thế rồi tôi chưa xem nội dung bức thư vội, lại nhìn xuống cuối cùng xem người thư danh (ký tên) là ai? Khi xem đến càng ngạc nhiên hơn nữa. Bất giác, tôi buột miệng kêu lên: "ủa! Thì ra là y!" Ðơn huynh động tính hiếu kỳ, ngoái đầu sang coi rồi cũng bật lên tiếng "ủa! Thế ra là y!"
Triệu Tiền Tôn nói xen vào:
-Lão Ðơn kia! Thế là không được! Ðó là mật thư của Cái Bang. Lão đã không phải là hàng đệ tử một túi, hai túi mà cũng chưa nhập tịch Cái Bang nữa. Sao người ta không mời mà tự nhiên dẫn xác đến, còn xem trộm mật thư của người ta?
Nếu không nhìn thấy vẻ mặt ngây ngô của Triệu Tiền Tôn mà chỉ nghe mấy câu này thì thấy lời y rất hợp tình hợp lý. Ðơn Chính hơi đỏ mặt, nói:
-Tôi... tôi... chỉ ngó chỗ ký tên chứ không nhìn gì đến nội dung bức thư.
Triệu Tiền Tôn nói:
-Dù kẻ ăn cắp một ngàn lạng vàng hay ăn cắp một đồng tiền cũng là phường ăn cắp. Chẳng qua chỉ khác ở chỗ ăn cắp nhiều hay ăn cắp ít mà thôi. Ngó trộm thư người ta thì không phải là người quân tử. Ðã không phải là quân tử thì là tiểu nhân, đã là tiểu nhân thì là hạng đê hèn bỉ ổi. Ðã đê hèn bỉ ổi thì nên giết quách đi.
Ðơn Chính nhìn năm con rồi xua tay ra hiệu bảo không được vọng động, cứ để cho y mặc sức nói càn rồi sau sẽ hay. Tuy lão trong lòng căm giận nhưng cũng cảm thấy có điều gì khác lạ.
Lão nghĩ thầm: "Từ lúc thằng cha này gặp mình, y chỉ tìm cách trêu chọc mình, hay là y có thù oán gì với mình từ trước? Trong đám giang hồ có mấy người dám coi thường Ðơn gia ở Thái Sơn. Không biết thằng cha này là ai
mà mình nghĩ mãi không ra?"
Mọi người chỉ mong Từ trưởng lão đem tên họ người thư danh ở cuối bức thư nói ra cho nghe để sẽ là nhân vật nào mà khiến cho trưởng lão cùng Ðơn Chính phải kinh dị đến thế. Khi họ nghe Triệu Tiền Tôn nói chuyện lôi thôi rắc rối thì nhiều người trừng mắt nhìn y ra chiều tức giận.
Ðàm bà thốt nhiên nói:
-Các người nhìn gì mà nhìn lắm thế? Sư huynh ta nói phải lắm.
Triệu Tiền Tôn thấy Ðàm bà bênh mình, bất giác quên cả giận dữ, nói:
-Các người coi đó! Ðến Tiểu Quyên cũng hiểu vậy, ta còn nhầm lẫn ở chỗ nào?
Tiểu Quyên đã nói câu nào hay làm việc gì không có bao giờ nhầm lẫn hết.
Bỗng lại thấy một giọng nói giống hệt Triệu Tiền Tôn nhại lại:
-Phải mà! Ðến Tiểu Quyên cũng hiểu vậy, ta còn nhầm lẫn ở chỗ nào? Tiểu Quyên đã nói câu nào hay làm việc gì không có bao giờ nhầm lẫn hết. Nàng lấy Ðàm ông, không chịu lấy ngươi cũng hoàn toàn là đúng!
Người đó chính là A Châu. Nguyên từ lúc Triệu Tiền Tôn ra điều khinh miệt Mộ Dung công tử, nàng vẫn còn ôm một mối căm hờn, nên cứ nhè y để khiêu khích.
Triệu Tiền Tôn nghe A Châu nói thì dở cười dở mếu. A Châu đã khéo dùng những cái mâu thuẫn của Triệu Tiền Tôn để chế giễu y, chẳng khác gì thủ pháp "gậy ông đập lưng ông" của Mộ Dung công tử.
Lúc này A Châu được hai người đưa mắt thầm cám ơn nàng. Bên trái là tia mắt của Ðàm ông, bên phải là tia mắt của Ðơn Chính. Cũng giữa lúc này, một bóng người thoáng qua, Ðàm bà đã nhảy đến trước mặt A Châu, giơ tay lên tát nàng một cái thật mạnh và quát hỏi:
-Ta lấy chồng đúng hay lấy chồng nhầm thì việc gì đến con tiện tỳ này?
Bà ra tay cực lẹ, A Châu muốn tránh mà không kịp, người bên cạnh cũng không có cách nào cứu viện. Nàng bị cái tát, mặt trắng nõn nà bỗng lằn lên năm vết ngón tay tím bầm.
Triệu Tiền Tôn cười ha hả, nói:
-Cho con tiện tỳ này một bài học thế là phải. Ai bảo mi hay mồn năm miệng mười.
A Châu nước mắt chạy quanh, toan khóc lên thì Ðàm ông đã thò vào trong bọc lấy ra một cái hộp bằng ngọc nhỏ, mở nắp hộp, bôi dầu vào đầu ngón tay xoa lên má nàng. Những thương tích ở trên mặt nàng bớt xanh xám ngay, rút tay về là xong rồi. Những động tác của Ðàm ông xoa thuốc cho nàng lại càng mau lẹ hơn.
Nàng chưa kịp né tránh, dầu đã bôi vào mặt rồi.
Nàng còn đang ngạc nhiên, mặt đang nóng bừng, má sưng lên, thốt nhiên nàng thấy dễ chịu, đồng thời trong tay trái có một vật nho nhỏ. Nàng nhìn lại thì ra cái hộp bằng ngọc thạch sáng bóng, biết ngay là của Ðàm ông tặng cho. Hộp này đựng thuốc trị vết thương linh nghiệm vô cùng. Bất giác nàng đổi sầu làm tươi.
Từ trưởng lão không lý gì đến việc Ðàm bà càu nhàu với Ðàm ông. Lão nghiêm nét mặt nói với mọi người:
-Các anh em! Người viết bức thư này, bây giờ không tiện nói ra. Từ mỗ ở bản bang đã dư mấy mươi năm, chẳng còn sống ở đời được bao và đã vào thâm sơn ở gần ba mươi năm nay, không muốn trở lại chốn giang hồ để cùng người tranh chấp koặc kết oán thù, Từ mỗ đã không con cháu lại không đồ đệ, mình tự hỏi mình, lòng không mảy may tư vị. Anh em có tin như thế không?
Mọi người Cái Bang đáp:
-Từ trưởng lão đã nói còn ai là người không tin?
Từ trưởng lão lại quay sang nhìn Kiều Phong, hỏi:
-Ý kiến Bang chúa thế nào?
Kiều Phong đáp:
-Kiều mỗ trước nay vẫn một lòng kính trọng trưởng lão, hẳn trưởng lão đã rõ.
Từ trưởng lão lại nói:
-Sau khi tôi xem thư rồi, trong lòng nghi hoặc, vừa đau thương lại vừa phẫn nộ.
Từ mỗ e mình có chỗ sai lầm liền trao lại cho Ðơn huynh coi. Ta nên biết rằng Ðơn huynh cùng người viết thư là chỗ bạn thân để nhìn nhận nét chữ. Việc này quan hệ lớn lắm. Từ mỗ phải nhờ Ðơn huynh suy nghiệm cho rõ bức thư này là chân hay giả.
Ðơn Chính nhìn Triệu Tiền Tôn ra điều hỏi: "Ngươi còn nói gì nữa thôi?"
Triệu Tiền Tôn nói:
-Từ trưởng lão trao cho lão thì dĩ nhiên lão có thể xem được. Nhưng lần đầu lão đã ngó trộm thì cũng tỷ như một tên ăn cắp đã được tiền rồi, về sau phát tài không đi ăn cắp nữa. Thế thì dù có trở nên phú ông vẫn không rửa được cái tiếng xuất thân là tên ăn cắp.
Từ trưởng lão nói:
-Ðơn huynh! Xin Ðơn huynh tuyên bố cho mọi người hay bức thư là chân hay giả!
Ðơn Chính nói:
-Tôi cùng người viết thư kết bạn lâu năm, trong nhà hãy còn nhiều thư tín của người đó. Ngay lúc bấy giờ tôi có dẫn Từ trưởng lão cùng Mã phu nhân về tệ xá lấy những bức thư cũ đem ra so sánh, bút tích quả nhiên giống hệt, cả phong bì ngoài cũng cùng một kiểu, thì đúng là thư của người đó rồi.
Từ trưởng lão nói:
-Lão phu chẳng còn sống được mấy năm nữa nên làm việc gì cần thận trọng.
Huống chi việc này có quan hệ đến việc hưng suy của bản bang, cùng thanh danh và tính mệnh của một vị anh hùng hào kiệt thì khi nào còn dám mạo muội, cẩu thả.
Mọi người nghe Từ trưởng lão nói đến đây, ai cũng đưa mắt nhìn Kiều Phong vì họ biết rằng vị anh hùng hào kiệt mà trưởng lão nói đó ám chỉ Kiều Phong. Có điều không ai dám nhìn thẳng ông. Khi chạm luồng nhãn quang ông là lập tức họ cúi đầu xuống.
Từ trưởng lão lại nói:
-Lão phu biết rõ hai ông bà họ Ðàm ở Hoa Sơn cùng người viết thư quen biết nhau từ lâu, nên đã lên Hoa sơn vào động Xung Tiêu để thỉnh giáo. Ðàm ông, Ðàm bà đã đem hết các điều uỷ khúc nói rõ với lão phu. Lão phu không nỡ đem việc này nói rõ ra, thật là một điều đáng thương, đáng tiếc, đáng buồn và ngán ngẩm!
Từ trưởng lão nói đến đây thì ai cũng rõ vợ chồng Ðàm ông cùng Ðơn Chính lục tục kéo đến đây là do lời mời của Từ trưởng lão để chứng minh việc này.
Từ trưởng lão lại nói:
-Lúc đó Ðàm bà bảo có một vị sư huynh đã được mục kích việc này. Nếu mời được chính vị này lại thì rõ ràng lắm. Vị này chính là Triệu Tiền Tôn tiên sinh.
Nhưng tiên sinh này tính khí khác người, không ai mời được tiên sinh đến. Chỉ có Ðàm bà là tiên sinh rất kính nể. Bức thư của bà vừa bay tới nơi, tiên sinh quả nhiên ứng hậu ngay.
Ðàm ông đột nhiên nổi giận, nhìn Ðàm bà hỏi:
-Sao? Sao? Mình đã gọi thằng cha này đến đó ư? Sao không bảo tôi biết trước, muốn bưng mắt cả tôi để thầm lén vơi nhau?
|