Chương 9
Cái Bang Bị Ðịch Bao Vây
Mọi người thấy Kiều Phong ra đi đều chưng hửng. Có người lớn tiếng gọi:
-Bang chúa đừng đi nữa!
Có người hô:
-Ðại cục Cái Bang đều trông cậy vào Bang chúa, Bang chúa chủ trương cho!
Có người năn nỉ:
-Xin Bang chúa trở lại cho!
Ðột nhiên có tiếng gọi vang lên, rồi một cây gậy từ trên không ném xuống.
Chính là Kiều Phong ném cây Ðả cẩu bổng lại. Từ trưởng lão giơ tay ra đón lấy.
Tay vừa chạm vào cây bổng thì từ cánh tay cho đến toàn thân run lên như điện giật, phải buông tay ra, dư lực cây bổng vẫn còn rất mạnh cắm sâu xuống đất mà đứng thẳng.
Bang chúng đồng thanh hô vang lên vì họ trông thấy cây bổng, một vật chí bảo để trấn bang. Họ có quan niệm rằng thấy cây gậy tức là thấy Bang chúa. Trong lòng mọi người đều bâng khuâng nghĩ ngợi.
Ðoàn Dự cũng gọi:
-Ðại ca! Ðại ca! Tôi đi theo đại ca đây!
Chàng hấp tấp đuổi theo Kiều Phong, nhưng vừa chạy được ba bước, chàng lại nhớ đến Vương Ngọc Yến, quay lại nhìn. Vừa nhìn thấy mặt nàng, chân chàng không sao bước đi được nữa. Trong lòng chàng tự nhiên nẩy ra bao nhiêu mối tơ tình êm dịu, chàng quay trở lại, đến bên Vương Ngọc Yến, hỏi:
-Vương cô nương! Các cô định đi đâu bây giờ?
Vương Ngọc Yến đáp:
-Biểu huynh ta bị họ vu oan, có lẽ chàng chưa biết, định đi báo cho chàng hay.
Ðoàn Dự tê tái trong lòng mà phải ngậm bồ hòn làm ngọt, nói:
-Ủa! Mấy cô nhỏ tuổi đi đường xa sao tiện, để tôi đưa đi.
Chàng lại nói thêm một câu để chữa thẹn:
-Tôi vẫn nghe danh công tử đã lâu, muốn đến gặp công tử một lần (?)
Bỗng thấy Từ trưởng lão lớn tiếng nói:
-Việc báo thù rửa hận cho Mã Phó Bang chúa chúng ta có thể để về sau sẽ tính.
Nhưng bản bang một ngày không thể vô chủ, Kiều Phong đi rồi, việc này không thể trì hoãn được. Nhân lúc ở đây đông đủ cả, ta phải bàn tính ngay bây giờ.
Tống trưởng lão nói:
-Theo ý tôi thì chúng ta nên đi tìm Kiều Bang chúa trở về để người hồi tâm nghĩ lại mà đừng thoái vị...
Tống chưa dứt lời thì đầu đằng Tây có người kêu lớn:
-Kiều Phong là người rợ Hồ nước Khất Ðan, sao lại để làm thủ lĩnh chúng ta được? Bữa nay chúng ta còn nghĩ đến tình xưa nhưng lần sau gặp mặt đã thành cừu địch đánh nhau chí mạng.
Tống trưởng lão cười lạt, nói:
-Ngươi đánh nhau chí mạng với Kiều Bang chúa được không?
Người đó nổi giận, nói:
-Mình ta không đánh được thì mười người cùng đánh, mười người không nổi thì cả trăm người. Nghĩa sĩ ở Cái Bang ai không tận trung báo quốc. Chẳng lẽ thấy địch là rụt cổ vào ư?
Gã nói mấy câu đó thật khẳng khái hiên ngang. Nhiều người vỗ tay hoan hô.
Tiếng hoan hô chưa dứt thì góc Tây Bắc có tiếng người the thé:
-Bọn Cái Bang ước hẹn với người ta hội diện ở Huệ Sơn, thế mà bội ước không đến, thì ra chúng còn ẩn nấp ở đây. Ha ha! Buồn cười, thật đáng buồn cười!
Giọng nói sắc nhọn như đâm vào tai. Tiếng nói không được rõ ràng, tựa hồ như đầu lưỡi to quá hay là kịt mũi khiến người nghe phải khó chịu.
Tưởng đà chúa ở phân đà Ðại Nghĩa và Phương đà chúa ở phân đà Ðại Dũng đồng thanh la lên:
-Ờ ! Chúng ta lỡ lời ước hội, bọn đối đầu đã tìm đến đây!
Ðoàn Dự cũng nhớ ra, lúc ban ngày cùng Kiều Phong gặp mặt lần đầu ở quán rượu đã nghe thấy có hai người vào báo, ước định đến canh ba đêm nay có cuộc hội họp trên núi Huệ Sơn. Lúc đó dường như Kiều Phong thấy bên mình chưa đủ người, lực lượng hãy còn đơn bạc, nhưng vẫn y hẹn.
Chàng ngửa mặt lên nhìn thì mảnh trăng đã xế, biết rằng đã qua canh ba. Ða số người Cái Bang chưa biết cuộc ước hẹn này. Hoặc giả có người biết thì cũng chỉ để trong lòng vì bổn bang đang xảy ra việc trọng đại, nên không có đầu óc nào nghĩ tới nữa, bây giờ mới sực nhớ ra.
Từ trưởng lão hỏi dồn:
-Cuộc ước hội thế nào? Ðối đầu với mình là ai?
Lâu nay Từ không nghe gì đến việc của bản bang đối với đám giang hồ nên không hiểu gì hết. Chấp pháp trưởng lão ghé tai nói khẽ với Tưởng đà chúa:
-Phải chăng Kiều Bang chúa hứa lời ước hẹn với họ?
Tưởng đà chúa đáp:
-Ðúng rồi! Nhưng Bang chúa vừa mới phái người đến Huệ Sơn báo cho đối phương để lui cuộc hội diện lại sau bẩy ngày.
Tưởng nói rất khẽ vào lỗ tai đủ cho chấp pháp trưởng lão nghe thấy mà thôi, thế mà người kia ở ngoài rừng hạnh cũng nghe rõ, liền nói:
-Ðã hẹn là phải đúng, không có lui lại bảy, tám ngày gì hết. Muốn lùi lại một giờ cũng không được!
Bạch Thế Kính tức giận nói:
-Cái Bang ta đường đường là một bang lớn trong nước Ðại Tống, há sợ bọn giặc Hồ Tây Hạ các ngươi hay sao? Chẳng qua vì trong bản bang có việc khẩn yếu, rỗi công đâu mà đi cãi nhau nhảm nhí với các ngươi! Thay đổi ngày hội họp là chuyện tầm thường, có chi mà phải la ó?
Ðột nhiên có tiếng gọi, sau rừng hạnh một người vọt ra té lăn dưới đất không nhúc nhích. Bọn Bạch Thế Kính nhìn thấy người này mặt mũi bầy nhầy, cổ họng bị cắt đứt, tắt hơi từ bao giờ.
Mọi người nhìn ra là phó đà chúa ở phân đà Ðại Tín.
Tưởng đà chúa vừa sợ vừa giận, la lên:
-Tá hiền đệ đây mà! Y vừa được lệnh Kiều Bang chúa phái đi để trả lời hoãn lại ngày hội.
Chấp pháp trưởng lão nói:
-Từ trưởng lão! Hiện giờ Bang chúa không có ở đây, xin trưởng lão tạm chấp trưởng chức quyền Bang chúa.
Bạch Thế Kính không muốn tiết lộ bộ mặt vô chủ của bản bang để khỏi bị kém thế bên địch.
Từ trưởng lão hiểu ý, nghĩ thầm: "Lúc này mình không chịu đảm đương trách nhiệm thì cũng không thể nào tìm được người thứ hai nào giữ vững đại cục", bèn lớn tiếng hỏi:
-Người ta thường nói "hai nước đương lúc giao tranh không chém sứ giả". Thế mà tệ bang phái người đến xin hoãn cuộc tương hội, sao quý quốc lại giết y?
Tiếng the thé đáp lại:
-Hắn đã tỏ vẻ kiêu ngạo lại nói năng vô lễ, vào yết kiến tướng quân bên ta không chịu quỳ lạy, không giết còn để làm gì?
Bang chúng nghe thấy nổi lên la ó, nhiều người buông tiếng chửi mắng. Ðến lúc này mà Từ trưởng lão vẫn chưa biết kẻ đối đầu là hạng người nào, chỉ thấy Bạch Thế Kính hiểu y là người nước Tây Hạ, rồi bây giờ người này lại gọi y bằng tướng quân thì còn biết đâu mà mò. Lão liền hỏi:
-Ngươi cứ chui rúc vào xó nào, sao không dám ló mặt ra đây? Cứ nấp nánh để nói nhăng nói cuội, đâu có phải là hảo hán.
Người kia cười ha hả hô lên:
-Tướng quân! Ta ra đi thôi chứ!
Bỗng nghe đằng xa có tiếng tù và nổi lên, tiếp theo là tiếng vó ngựa từ ngoài mấy dặm vọng lại. Bên địch sắp đến là cả một đội nhân mã nhưng hãy còn khá xa.
Từ trưởng lão ghé miệng vào tai Bạch Thế Kính hỏi khẽ:
-Họ là ai và đến có chuyện gì?
Bạch Thế Kính đáp:
-Nước Tây Hạ có tòa nhà giảng võ gọi là Nhất Phẩm Ðường chi đó. Người ta đồn toà nhà này do quốc vương Tây Hạ dựng ra, làm nơi chiêu nạp những tay cao thủ trong võ lâm, tiếp đãi rất trọng vọng để truyền dạy võ nghệ cho quan quân trong nước.
Từ trưởng lão gật đầu nói:
-Nước Tây Hạ chỉnh đốn quân cơ, luyện tập võ nghệ, phải chăng cốt để sang xâm phạm giang san nhà Ðại Tống?
Bạch Thế Kính khẽ đáp:
-Chính là vì vậy. Sở dĩ đặt tên là "Nhất phẩm đường" vì người nào đã được vào đây đều là hạng võ công bậc nhất. Người cai quản Nhất phẩm đường là một vị vương gia và được phong chức Chinh Ðông Ðại Tướng quân, tên gọi Hách Liên Thiết Thụ gì đó. Mới đây y thống lãnh dũng sỹ trong toà Nhất Phẩm Ðường đi sứ Biện Lương, vào triều kiến hoàng thượng và hoàng hậu nhà Ðại Tống ta. Tuy mượn tiếng là về triều cống, song thực tế để do thám quân tình. Gã Hách Liên Thiết Thụ diễu võ dương oai ở chốn kinh sư rồi cho kẻ tuỳ tòng của gã ra đòi tỷ võ với ngự lâm quân. Trong bọn quan quân ngự lâm quân tại triều đình làm gì có tay cao thủ. May mà Tô học sỹ nghĩ ra một kế...
Từ trưởng lão ngắt lời:
-Tô học sỹ nào? Ðại Tô học sỹ hay Tiểu Tô học sỹ?
Bạch Thế Kính nói:
-Chính Ðại Tô học sỹ tên gọi Tô Thúc, Tô Ðông Pha. Học sỹ tâu lên thái hậu:
"Nhà Ðại Tống ta, dẹp võ luyện văn, mối bang giao với các nước láng giềng rất là hoà mục, không tiện tỷ thí võ công. Nhưng người Tây Hạ lại hiếu chiến, khinh nhà Ðại Tống ta như không có người. Chi bằng hẹn họ đến mùa xuân sang năm đến thành Biện Lương mà xem võ học nhà Ðại Tống".
Từ trưởng lão gật đầu, đáp:
-Ðó là kế hoãn binh. Vậy trong năm nay bọn ta phải mời các bậc cao thủ khắp nơi, lựa chọn dũng sĩ để chuẩn bị sang năm đối địch.
Bạch Thế Kính nói:
-Trước khi người Tây Hạ qua Ðại Tống, họ cũng đã biết đại khái về võ học nước ta, họ hiểu rằng bản bang là một phái võ lớn trong triều Ðại Tống. Họ muốn huỷ diệt bản bang để gây thanh thế và để sang năm nắm vững phần thắng, vì họ chắc rằng thần dân nhà Ðại Tống một khi nghe thấy quân Tây Hạ kéo đến là sợ vỡ mật.
Khi đó họ sẽ xâm lấn bờ cõi được dễ dàng.
Từ trưởng lão ngấm ngầm kinh hãi, khẽ nói:
-Kế ấy quả nhiên độc địa.
Bạch Thế Kính lại nói:
-Gã Hách Liên Thiết Thụ ra khỏi kinh thành Biện Lương liền xuống ngay Tổng đà bản bang ở Lạc Dương thì vừa trúng lúc Kiều Bang chúa suất lĩnh chúng tôi xuống Giang Nam về việc báo thù cho Mã Phó Bang chúa. Bọn người Tây Hạ phải một phen mất công không. Nhưng họ chưa chịu thôi, lại theo xuống Giang Nam này ước hẹn cùng Kiều Bang chúa tương hội.
Từ trưởng lão trầm ngâm một lát rồi nói khẽ:
-Có lẽ bọn họ trù tính trước hết hãy huỷ diệt Cái bang ta rồi còn lên đánh phá chùa Thiếu Lâm, sau nữa đến phái Hoa sơn, phái Ðông Hải. Ðánh lần lần cho các phái, các bang ở Trung Nguyên tan nát. Như thế thì cuộc thắng sang năm mười phần họ nắm đến chín rồi.
Bạch Thế Kính nói:
-Kể ra thì họ định thế đó, nhưng liệu những tay dũng sĩ Tây Hạ có làm nổi thế không? Ðiều đó chỉ có Kiều Bang chúa liệu được mà thôi. Nhưng tiếc rằng giữa lúc nguy cấp này...
Ðang nói dở câu, lão hiểu rằng nói hết không tiện nên thôi. Lúc này tiếng vó ngựa đã gần tới nơi. Tám người cưỡi ngựa, chia hai hàng xông vào trong rừng, đều cầm đao trường. Mũi dáo có buộc một lá cờ nhỏ. Lưỡi đao sáng loáng. Trên bốn lá cờ bên tả thêu hai chữ "Tây Hạ" còn bốn lá bên hữu thêu hai chữ "Hách Liên" đều bằng chỉ trắng.
Sau tám người cưỡi ngựa cầm cờ thì đến bốn người thổi hiệu tù và, bốn người đánh trống.
Quần chúng Cái Bang nhún vai, nói:
-Bọn này làm như kiểu ra quân trong khi hai nước giao tranh, đâu có phải lề lối các bậc anh hùng hảo hán trong đám giang hồ đến cùng nhau hội ngộ.
Sau mấy tên đánh trống thì đến tám tên võ sỹ Tây Hạ.
Từ trưởng lão thấy trong tám người này đã có đến sáu người râu tóc bạc phơ vào hạng tám mươi tuổi thì nghĩ bụng: "Ðây chắc là nhân vật trong Nhất phẩm đường". Tám tên võ sỹ chia hai đứng bên tả hữu. Sau cùng là một người cưỡi ngựa từ từ đi vào rừng hạnh.
Người này độ ba mươi tư, ba mươi lăm tuổi, mình mặc áo cẩm bào đỏ, mũi như mũi chim ưng, vẻ mặt rõ ra một người minh tinh mẫn cán. Ði theo sát người này là một gã đại hán người cao lênh khênh, đặc biệt có cái mũi rất lớn. Gã mũi lớn vừa vào tới rừng đã bô bô:
-Quan Chinh Ðông đại tướng quân đã đến! Bang chúa Cái Bang đâu, mau ra nghênh tiếp!
Tiếng gã nói the thé, đúng là gã đã đến trước. Từ trưởng lão nói:
-Bang chúa bản bang không có đây, công việc bản bang do lão phu xử lý. Anh em Cái Bang chúng tôi toàn là những người giang hồ thảo dã, tướng quân nước Tây Hạ muốn tương kiến theo lễ quan liêu thì chúng tôi không dám với cao. Xin mời tướng quân lên hội diện cùng các bậc vương công nhà Ðại Tống, cần chi phải đến chơi với lũ hành khất chúng tôi. Giả tỷ các người lấy địa vị đồng đạo trong võ lâm đến đây gặp nhau thì tướng quân là khách phương xa, xin xuống ngựa vào đây theo lễ chủ khách nói chuyện.
Câu này Từ trưởng lão nói thật đứng đắn, không kiêu ngạo mà cũng không mất địa vị mình. Bang chúng nghĩ thầm: "Từ trưởng lão quả là một tay ngoại giao cự phách". Gã hán tử mũi lớn nói:
-Bang chúa bên quý bang đã không có đây thì tướng quân bên tôi không thể thi lễ cùng lão được.
Gã liếc mắt nhìn thấy cây Ðả cẩu bổng vẫn còn cắm dưới đất, liền nói:
-Ủa! Cành trúc này nhẵn bóng đẹp gớm! Mình phải lấy về làm cái cán chổi mới được!
|