View Single Post
  #33  
Old 04-29-2005, 06:16 AM
vui_la_chinh vui_la_chinh is offline
Senior Member
 
Tham gia ngày: Feb 2005
Nơi Cư Ngụ: Trum Yeu Gai
Bài gởi: 4,697
Send a message via Yahoo to vui_la_chinh
Default

Chương 11

Hào Kiệt Sa Cơ Dưới Bụi Mù


Nên biết rằng nội lực Ðoàn Dự tuy mạnh nhưng không biết võ công, thu vào phát ra không đúng lúc, nên lần này không phát ra kình lực được. Gã người Hán thấy sau lưng có vật gì chạm nhè nhẹ vội quay đầu lại xem, thì thấy Ðoàn Dự
đương khoa tay khoa chân.
Lúc trước gã đã được thấy Ðoàn Dự liền một lúc giết ba người. Bây giờ thấy chân tay chàng loạn cả lên, gã tưởng chàng đương dùng tà thuật gì thì trong lòng sợ hãi vô cùng, vội nhảy tránh sang bên tả một bước.

Ðoàn Dự ra chiêu tuyệt không thấy một chút uy lực nào, còn đang ngơ ngẩn thì gã kia quát lên:
-Thằng lỏi này! Mi làm trò ma quỷ gì đó?
Gã xoè bàn tay trái ra nhắm đỉnh đầu chàng chụp xuống.

Ðoàn Dự co người lại nắm giữ trục ngang guồng, đà guồng nước đương quay đưa cả chàng lên.

Gã người Hán níu lấy đánh"cách" một tiếng, một cánh guồng gãy, mảnh gỗ tung lên thành ra cái guồng khuyết một lỗ lớn.

Ngọc Yến nói:
-Nếu công tử muốn đấu nữa với hắn thì quanh ra phía sau, điểm vào huyệt "Chí dương" là hắn phải chết ngay. Gã này là đệ tử Hổ trảo ở Phổ Nam, võ công gã không luyện đến khu vực huyệt "Chí dương".
Ðoàn Dự cả mừng, nói:
-Nếu vậy hay!
Chàng vịn vào guồng nước xuống đến phòng lớn nhà máy. Lần này bọn chúng đã dự bị từ trước, không chờ cho Ðoàn Dự kịp đặt chân xuống đất, ba gã đã đồng thời đưa tay ra bắt.

Ðoàn Dự xua tay, nói:
-Tại hạ ít người không địch được nhiều. Hảo hán nào có giỏi thì một người đấu với tại hạ?
Nói xong, chàng đưa chéo mình, đi chân bước theo phép "Lăng ba vi bộ". Chàng né tránh vài bước thì đã đi sát đến sau lưng gã cao thủ người Hán, quát lên một tiếng "Mau!", đưa ngón tay trỏ điểm ra. Mấy tiếng "xuỳ xuỳ" vang lên, trúng chính vào huyệt "chí dương" gã. Gã không kịp kêu đã ngã lăn ra chết liền.
Ðoàn Dự giết xong gã này lại toan quay lại chỗ guồng nước để lên với Ngọc Yến thì đã không kịp nữa. Một tên võ sỹ người Tây Hạ đưa đao ra ngăn chặn phía sau, gã giơ đao lên chém một nhát.

Ðoàn Dự vội kêu lên:

-Thôi nguy rồi! Bây giờ ta bốn mặt bị địch bao vây có lẽ mất mạng.
Chàng lại bước chéo chân đi, đối phương chém sểnh. Lập tức cả mười một gã vây lấy chàng, gã nào cũng lăm lăm đao kiếm cầm tay. Trong đám này, nếu ba tay cao thủ chỉ đánh trúng chàng một quyền hay một chưởng thì tất chàng phải mất mạng.

Ðoàn Dự kêu lên:
-Vương cô nương! Xin chờ kiếp sau sẽ gặp cô! Ðoàn Dự này không thể nào bảo vệ cho cô được nữa. Chính tôi cũng nguy đến nơi rồi. Tôi xin xuống suối vàng trước để chờ cô (!)
Miệng chàng gọi rầm lên, chân chàng bước thế nào lại đúng phép "Lăng ba vi bộ" vô cùng biến ảo.

Ngọc Yến nhìn ra, liền bảo:
-Ðoàn công tử! Có phải công tử chạy theo kiểu "Lăng ba vi bộ" đó chăng? Tôi có nghe tiếng nhưng chưa biết pháp này thế nào?
Ðoàn Dự cả mừng, nói:
-Vâng! Vâng! Cô nương muốn xem để tôi diễn lại từ đầu, nhưng không có biểu diễn được đến hết không thì đầu tôi đã bị chúng chém mất rồi cũng chưa biết chừng.
Chàng liền đem bộ pháp học trong thạch động khởi đầu từ bước thứ nhất... Mười một tên võ sỹ vừa đuổi vừa phóng quyền cước ra đấm đá, hoặc vung đao múa kiếm đâm chém mà không trúng vào áo chàng được nhát nào.

Mười một tên võ sỹ xôn xao bảo nhau:
-Anh chắn bên này!
-Anh giữ góc Ðông Bắc!
-Cứ hạ thủ đi, đừng nể nang gì nữa!
-Thôi hỏng rồi! Thằng lỏi lại chuồn mất rồi!
Ðoàn Dự bước chân trước, đưa chân sau vào guồng nước, bước loạn cả sang chỗ chày máy.

Ngọc Yến tuy thông minh nhưng không nhìn ra, vội kêu lên:
-Công tử cần tránh kẻ địch là việc khẩn cấp, đừng biểu diễn cho tôi xem nữa.
Ðoàn Dự nói:
-Bây giờ mà còn không biểu diễn, e rằng tôi chết đi, cô nương muốn xem cũng không được nữa.
Lúc này Ðoàn Dự không quan tâm đến tính mạng mình sống hay chết, chàng đem bộ pháp "Lăng ba vi bộ" diễn lại từ đầu đến cuối cho Ngọc Yến xem. Dè đâu con người si tình lại được hưởng phúc do sự si tình mà ra. Giả tỷ chàng thấy địch nhân tấn công mới cất bước né tránh, thì một là chàng không hiểu võ công, những tay cao thủ đối phương ra đòn hư hư thực thực, biến hoá khôn lường, mà chàng cứ để tâm vào việc né tránh thì tất không tránh được.

Hai nữa là bên địch cả thảy có mười một người, ngay tám tên võ sỹ Tây Hạ đã chống không nổi rồi, huống chi còn ba tay cao thủ? Tránh được tay này thì tất bị với tay thứ hai, tránh được tay thứ hai thì còn tay thứ ba nữa, nhưng đằng này
chàng không để ý gì, mặc chúng đánh thế nào thì đánh chàng cứ biểu diễn phép "Lăng ba vi bộ" khiến cho bên địch nhằm chàng mà đuổi mà đánh thì không thể trúng đích được.
Chúng mắt thấy chân trái chàng khoa sang phía đông, nhưng lúc đặt chân xuống thì lại nghiêng người sang mé Tây Bắc. Mười một tên võ sỹ đánh mỗi lúc một nhanh, nhưng mười chiêu thì có đến chín đánh vào người bên mình, còn một chiêu đánh vào quãng không.
Tỷ dụ hai gã Giáp và ất, thấy Ðoàn Dự đứng bên guồng nước thì kẻ quyền người cước, hoặc cầm binh khí, đều nhằm chàng đánh tới, những tên Bính, Ðinh, Mậu, Kỷ cũng giơ khí giới lên nhằm chàng đánh theo. Ðoàn Dự đột nhiên đã chuyển hướng, thành ra binh khí của Giáp, ất, Bính, Ðinh,... lại chạm vào nhau kêu choang choảng.

Mấy tên võ sỹ Tây Hạ chậm chạp hơn có khi còn bị thương nữa.

Ngọc Yến nhìn chiêu thức của chàng, nàng thông minh khác thường nên hiểu rõ ngay, liền hô:
-Ðoàn công tử! Cước bộ của công tử thật tuyệt diệu nhưng rất phiền phức, công tử mới biểu diễn một lượt, tôi chưa nhìn ra. Vậy công tử diễn lại từ đầu một lần nữa!
Ðoàn Dự đáp:
-Vâng! Cô nương sai bảo điều gì tôi cũng xin tuân theo.
Chàng lại đem phương vị bát quái, tám lần tám thành sáu mươi tư quẻ, bước theo bộ pháp diễn lại từ đầu đến cuối. Ngọc Yến nghĩ thầm: "Tính mệnh Ðoàn công tử tạm thời không có gì đáng ngại, song không biết tìm cách gì để thoát khỏi bước nguy nan này. Mình lại không có áo mặc, xấu hổ chết đi được. Nhất là từ lúc trúng độc tới giờ, mình không còn chút khí lực nào nữa, duy có cách ngồi đây chỉ điểm cho Ðoàn công tử để chàng giết sạch mười một gã kia."
Nghĩ vậy, nàng không xem bộ pháp của Ðoàn Dự nữa, chú ý nhìn nhận võ công mười một gã xem thuộc môn phái nào. Tám tên võ sỹ Tây Hạ thuộc hai phái ngoại môn gốc tích ở Trung Nguyên, hai gã cao thủ người Hán và người Tây Hạ cũng đã nhìn ra, chỉ còn một gã người Tây Vực thì có lúc chậm như sên, lại có lúc nhanh như cắt, khó mà lường được.
Nàng xem bước chân của gã người Tây Vực để khám phá ra thuộc phe phái nào thì bỗng nghe thấy tiếng động lách cách, một gã võ sỹ Tây hạ bắc thang trèo lên gác. Nguyên mười một tên đánh lâu không hạ được Ðoàn Dự thì gã đầu lĩnh người Tây Hạ sai một tên thuộc hạ lên bắt Ngọc Yến.

Ngọc Yến cả kinh, kêu lên:

-Nguy rồi! Nguy to rồi!
Ðoàn Dự ngẩng đầu lên hỏi:
-Ðánh tên này vào chỗ nào?
Ngọc Yến đáp:
-Huyệt "chí thất".
Ðoàn Dự bước rảo lại nắm lấy lưng gã, trúng huyệt "chí thất", thuận tay điểm luôn một cái khiến cho gã lăn vào cối gạo. Cối giã gạo này chạy bằng thác nước,guồng nước cứ xuống đều cho chày đá bật lên bổ xuống cối. Lúc này không người trông coi để hãm lại, chày đá liên tiếp giơ lên hạ xuống, tên võ sỹ Tây Hạ bị chày đá nên vỡ đầu, máu chảy đầy vào cối gạo. Gã cao thủ người Tây Hạ không ngớt hối thúc mấy tên khác. Ba gã võ sỹ khác lại tranh nhau bước lên. Ngọc Yến lại hô:
-Cứ đánh theo kiểu vừa rồi!
Ðoàn Dự lại vươn tay ra điểm đúng vào huyệt "chí thất" một tên nữa rồi dùng kình lực hất xuống. Thế là một tên nữa lại rơi xuống, nhưng lần này chàng có ý để gã rơi vào cối cho chày đá giã đúng chân gã. Gã rú lên một tiếng kinh hồn vì chưa chết ngay.

Ðoàn Dự còn đang thộn mặt ra mà nhìn thì hai tên kia đã trèo tiếp.
Ðoàn Dự cả kinh, vội la lên:
-Không được đâu! Không được! Xuống mau đi!
Tay trái chàng chỉ trỏ loạn lên. Không ngờ lúc chàng hoảng hốt, chân khí bị khích động phóng uy lực "Lục Mạch Thần Kiếm" phát ra những tiếng "xuỳ xuỳ",kiếm khí bay thẳng vào lưng, hai gã rớt xuống ngay lập tức. Ba tay cao thủ bên
địch thấy Ðoàn Dự điểm dứ bên ngoài mà giết được người, tuyệt kỹ này chúng chưa từng nghe thấy bao giờ, không hiểu luyện tập thế nào mà ghê gớm như vậy.
Lúc cố ý sử những chiêu này thì lại không chắc đã ăn thua gì, mà lúc nguy cấp hốt hoảng phóng bừa thì lại kiến hiệu. Ba gã càng nghĩ càng sợ. Bỏ đi cũng không can tâm, vì mang tiếng là ba tay cao thủ trong Nhất phẩm đường mà để thằng lỏi con làm cho thất điên bát đảo đến phải rút lui, thì còn mặt mũi nào mà trông thấy ai nữa.
Vương Ngọc Yến ngồi trên cao nhìn xuống rất rõ ràng, thấy bên địch tuy còn có bẩy người nhưng ba tên võ công rất giỏi, nhất là trong ba gã cao thủ này thì một gã chỉ huy làm thủ lĩnh cả một đoàn người. Nàng muốn hạ thủ hắn trước, liền bảo Ðoàn Dự:
-Ðoàn công tử! Công tử giết gã áo vàng, đầu đội mũ da kia! Nhằm đánh vào hai huyệt đạo "ngọc chẩm" và "thiên trụ" trên đầu gã.
__________________




**************************************************
TRUM YEU GAI , CHET VI GAI
SONG DE YEU , CHET VI YEU
Trả Lời Với Trích Dẫn