View Single Post
  #2  
Old 05-03-2005, 08:29 AM
vui_la_chinh vui_la_chinh is offline
Senior Member
 
Tham gia ngày: Feb 2005
Nơi Cư Ngụ: Trum Yeu Gai
Bài gởi: 4,697
Send a message via Yahoo to vui_la_chinh
Default

- ông gàn?

Tinh Nhược ngạc nhiên, Văn Du giải thích:

- Thì ông Văn Điệt nhà tôi đấỵ Làm cái gì cũng vậy, tùy hứng chứ không theo đúng nguyên tắc.

Tinh Nhược lắc đầu:

- ông ấy với tôi khác nhau, anh đừng có quơ đũa cả nắm.

Du sợ Nhược giận, nên chuyển đề tài:

- à, tối thứ bảy này có rảnh không?

- Chi vậỷ

- Muốn rủ Tinh Nhược đi chơi - Du nói - Nhược cũng biết đấỵ Cha mẹ của Nhược thích tôi, còn cha tôi lại thích Nhược.

- Rồi saỏ

- Có nghĩa là họ muốn chúng mình sẽ yêu nhaụ

- Yêu nhau à? - Tinh Nhược phá lên cười - Làm gì có chuyện đó?

- Sao vậỷ

- Còn sao nữả Tôi chưa hề yêu và có lẽ chẳng bao giờ yêụ

- Nói bậỵ Đã là người ai lại không yêủ

- Tôi khác.

- Tại saỏ

Tinh Nhược nhún vai:

- Vì tôi tuy là gái nhưng bản tính lại như con trai, làm sao yêu người cùng phái được?

Văn Du trợn mắt:

- Có nghĩa là thần kinh cô có vấn đề rồị..

- Vậy à? Tiếc một điều là... tôi thấy thần kinh mình còn vững hơn nhiều ông bác sĩ.

- Cô nói đùa ử

- Thật đấy chứ - Tinh Nhược bình thản nói - Mấy người quan niệm thật kỳ cục. Con gái là phải yêu ử Tầm thường quá. Mà nếu tôi biết yêu thật, thì người tôi yêu cũng chẳng nhất thiết là anh.

- Sao vậỷ

- Dễ hiểu thôi - Tinh Nhược đáp - Mình ở gần nhau quá lâu rồi, biết nhau nhiều quá. Tình yêu thì lại cần có sự mới mẻ, để đối phương tìm hiểu khám phá, mà như vậy mất cả tính hồi hộp, khúc mắc... Vì vậy tốt nhất, anh chỉ nên ở vị trí một ông anh trai của tôi thôi, như anh Nghi chẳng hạn.

- Thất vọng thật. Thế theo Tinh Nhược thì đối tượng của Nhược phải thế nàỏ

- Chưa nghĩ tớị Nhưng ít ra phải có một cái gì chưa rõ, lạnh lùng một chút. Phải như một kho tàng còn giấu kín trong núi, khám phá mà chưa biết rõ...

- à... có nghĩa là phải như Văn Điệt?

- Sao lại là Văn Điệt? - Tinh Nhược chau mày - Tôi và anh ấy như hai tinh cầu đối nghịch.

- Nhưng mà cách hình dung của Tinh Nhược sao tôi thấy giống Văn Điệt quá!

- Đừng nhắc tới ông gàn đó nữa - Tinh Nhược nói và chuyển đề tài - Saỏ Anh còn giữ ý rủ tôi đi chơi chiều thứ bảy không?

- Còn chứ!

- Nhưng đi đâủ

- Dự một dạ hội đính hôn của một người bạn.

- à, có phải vì anh thiếu đào nên kéo tôi đi thế không? Anh có vẻ hăng hái với cái dạ hội này như vậy, có phải vì bọn họ toàn là giàu có phải không?

Văn Du hãnh diện:

- Đúng, đây là dạ hội của con trai một trọc phú!

- Con trai trọc phú!

- Vâng. Một trong mười tay giàu nhất ở xứ sở nàỵ Gọi là trọc phú vì họ lắm tiền nhưng ít chữ. Chữ chỉ lõm bõm trên đầu ngón taỵ

- à! - Thái độ khinh khỉnh của Văn Du làm Tinh Nhược tò mò - Vậy thì tôi phải đến dự xem bọn nhà giàu ăn chơi ra saỏ

Văn Du cười:

- Biết đâu đến đấy chẳng câu được một con cá vàng?

Tinh Nhược trề môi:

- Anh thích thì câu, chứ tôi không thuộc hạng người đó.

Ngay lúc đó, cửa chợt bị đẩy mạnh, rồi một anh chàng dáng dấp cao lớn, đẹp trai nhưng lại đầy vẻ ăn chơi bước vàọ Anh chàng vừa đi vừa nói:

- Mấy người đang nói xấu ai đấỷ Tôi phải không?

Tinh Nhược chỉ hỏi:

- Anh Nghị Sao hôm nay về sớm vậỷ

Nghi nằm dài xuống giường em gái một cách tự nhiên, rồi nói:

- Cái con bé đó mặt mày cũng sáng sủa, mà cái gì cũng ngáo ộp, đi với cô ta giống như đi với một khúc gỗ vậy, nên anh dẹ..

Văn Du lắc đầu:

- ông phong lưu thế, coi chừng có ngày bị trả báo đấy!

Du nói mà không tránh khỏi một chút ganh tị trong lòng. Vì Nghi, ngoài cái dáng dấp đẹp trai lôi cuốn bên ngoài, hắn chẳng có gì hết, học không đến nơi đến chốn. Chơi số một, bất cứ một cô gái nào lọt vào mắt anh ta là gần như không thoát được. Nhưng Nghi chỉ là một kẻ săn đuổi, chỉ biết săn, săn được con mồi xong bỏ đó, săn con khác. Không biết chung thủy là gì? Vậy mà không biết bao nhiêu cô gái biết anh ta như vậy, mà vẫn cứ lăn xả vàọ

Nghi nghe Du nói nhìn lên:

- Trả báo à? Ta chờ đấy! Nhưng mà từ đó tới giờ ta nào đã hại ai đâủ Họ tự động tìm đến cơ mà? Ta chỉ là ngư ông câu cá, cá nào đến ăn mồi thì giật... hà... hà...

Văn Du lắc đầu:

- Nhưng đó không là hành vi đúng đắn.

- Đúng đắn à? Tôi đâu phải trí thức như anh? - Nghi nói rồi hỏi - Saỏ ông cũng đến đây để câu cô em gái tôi phải không?

Văn Du cười:

- Chuyện đó chắc không thành, bởi vì Tinh Nhược nào có ưa gì tôỉ

Nghi gật đầu:

- Cô em gái tôi kén lắm. Chắc nó đang chờ ông hoàng á Rập nào đấy, hoặc một nhà bác học sắp lãnh giải Nobel.

Tinh Nhược nghe nói, ném quyển tạp chí về phía ông anh:

- Anh Nghị Tôi cấm anh đấy nhé, muốn nói gì thì nói nhưng không được chạm đến tôị

- Cô em gái tôi quả là khó tính!

Nghi lắc đầụ Ngay lúc đó bà Lý bước vào nói:

- Cậu Du này, cha cậu đang định về đấỵ

- Vậy à? - Văn Du nhìn vào đồng hồ - Hôm nay chơi cờ sao nhanh vậỷ Vậy thì để cháu đưa ông ấy về. Đèn đường hôm nay không được tốt lắm. Cha cháu lại mắt kém...

Và quay sang Tinh Nhược, Du nói:

- Thứ bảy mình sẽ gặp lại nhé!

Nghi cũng đứng dậy:

- Thôi tôi cũng về phòng riêng nghỉ đây, mệt quá.

Bà Lý nhìn theo bóng dáng con trai khuất hẳn, mới xuống lầu tiễn cha con ông Địch Sanh. Tinh Nhược thì vẫn bình thản bên đống sách, vừa nghe nhạc vừa đọc sách.

Thứ bảy, như đã hứa, Văn Du đưa Tinh Nhược đi dự buổi dạ hội đính hôn của bạn.

Lễ được tổ chức trong một nhà hàng lớn. Người không đông lắm khác hẳn với sự tưởng tượng của Tinh Nhược.

Họ cũng bình thường như mọi ngườị Anh chàng chủ tiệc có dáng dấp nhỏ nhắn, không đẹp trai lắm, trong khi cô gái lại khá đẹp.

Vừa bắt tay chủ nhân xong là Văn Du như hòa hẳn vào đám đông. Trong khi Tinh Nhược lặng lẽ ngồi đầỵ Đây là một bữa tiệc tự dọn. Trước mặt Tinh Nhược là cả một bàn đầy thức ăn nhanh. Các loại bánh mứt, trái cây ê hề... Nơi đây toàn người xa lạ, nên Tinh Nhược cũng không cần để ý đến người khác, tự nhiên lấy thức ăn ngồi ăn.

Mãi tám giờ hơn, dạ vũ mới bắt đầu, và bấy giờ Văn Du mới như nhớ lại sự hiện diện của Tinh Nhược, anh chàng vội vã quay lại và biện minh:

- Tại vì mọi người đều là bạn bè cũ, không thể không hỏi thăm chuyện vãn được, nên đành để Nhược ngồi một mình.

Tinh Nhược cười nhẹ:

- Chứ không phải vì họ toàn là kẻ lắm tiền à?

- Nào phảị Mà lắm tiền thì cũng là của bố mẹ họ, chứ nào có phải của họ đâủ

Văn Du biện minh.

- Nhưng tôi thấy anh có vẻ săn đón họ kỹ lắm!

Tinh Nhược nóị Văn Du như chẳng để ý đến lời châm biếm của Nhược, chỉ nói:

- Làm bác sĩ như tôi, mà có được một ông bố lắm tiền như họ cũng haỵ Vì như vậy sẽ dễ thành công.

Tinh Nhược nghiêng nghiêng đầu:

- Anh nói gì không hiểủ Tôi tưởng là làm nghề bác sĩ như anh đâu cần sự trợ vốn của cha mẹ

- Nghĩ vậy là ấu trĩ - Văn Du nói - Nhược thử tưởng tượng xem nếu tôi có người cha là tỉ phú, có phải tôi sẽ có tiền để mở bệnh viện to hay không? Và lúc đó mọi thứ sẽ khác bây giờ.

- Khác gì? Anh vẫn là một bác sĩ thôỉ

- Sao lại không? Nhưng lúc đó tôi sẽ là bác sĩ giám đốc của cả một bệnh viện, bao nhiêu người khác phải phục tùng, trong khi tôi không phải phục tùng ai cả.

Du nói một cách kiêu hãnh. Tinh Nhược lắc đầu:

- Cái tham vọng anh lớn quá, đúng ra anh phải là con của một nhà tài phiệt.

Du đưa mắt nhìn quanh, rồi lắc đầu nói:

- Cái bọn ở đây ngu lắm. Chúng có nhiều tiền mà không biết sử dụng... Chỉ biết làm nô lệ cho đồng tiền.

Tinh Nhược nhún vai:

- Tôi cảm thấy may là tôi chưa yêu anh.

- May à? Không lẽ Tinh Nhược cho là tôi kém bọn họ?

- Anh không kém hơn, nhưng anh cũng không phải là con tỉ phú, bằng cớ là ngay bây giờ, anh cũng chưa phải là giám đốc bệnh viện.

- Đừng cười chuyện đó. - Văn Du đỏ mặt nói - Rồi cô xem, một ngày nào đó tôi sẽ đạt được mục đích đó. Cô tin điều tôi vừa nói không?

- Tôi không biết, vì đó không phải là chuyện tôi quan tâm.

Ngay lúc đó, Tinh Nhược chợt thấy Văn Du ngẩn ra, nàng nhìn theo phía nhìn của du, có một cô gái ăn mặc sang trọng, vừa bước vàọ

- Ai vậỷ

- Ồ! Lâm Mỹ Dung, không ngờ cô ta cũng đến đây!

Du nóị Cô gái không những chỉ ăn mặc sang trọng, mà trên cổ tay cô ta lại đang lóng lánh những chuỗi ngọc quý. Cô ta không đẹp, có vẻ lạnh lùng, nhưng chắc chắn là rất giàụ Tinh Nhược nghe Văn Du giải thích thêm.

- Đấy là con gái duy nhất của nhà tỉ phú họ Lâm, một trong những tay giàu nhất ở thành phố nàỵ

Thì ra là như vậy, thái độ ngẩn ngơ của Du làm Tinh Nhược đâm bực, Nhược hỏi:

- Saỏ Bây giờ anh định tiếp tục khiêu vũ nữa không?

Văn Du đỏ mặt:

- Ồ! Tiếp tục chứ! Nhược đừng giận, bởi vì tôi hơi bất ngờ. Tôi không biết là hôm nay cô ta lại đến đâỵ

- Anh quen cô ấỷ

- Chưa... chưa quen - Du nóị

Ngay lúc ấy, chủ nhân bữa tiệc đã bước ra đón Lâm Mỹ Dung. Và như một sự tình cờ, Lâm Mỹ Dung lại được sắp xếp ngồi cùng bàn với Văn Du và Tinh Nhược.

Trở về chỗ cũ, Du có vẻ bình thường trở lại, anh chàng như không còn để ý đến sự hiện diện của Mỹ Dung. Trái lại Du sốt sắng lấy nước, rồi thức ăn cho Nhược, một sự chăm sóc kỹ càng, Du còn pha trò vui vẻ.

Nhưng tất cả màn kịch đó chẳng qua mắt được Nhược. Nhược hiểu rất rõ, anh chàng đang định giở trò gì.

Quả nhiên cái thái độ bất cần biết đến cái sang trọng của người bên cạnh của Du đó làm cô gái nhà giàu kia chú ý. Cô ta quay qua Du nói chuyện, sau khi được chủ nhân bữa tiệc giới thiệụ

Mỹ Dung e dè nhìn Tinh Nhược rồi hỏi Du:

- Cô này là ai vậỷ Bạn gái của anh?

- Ồ! Không phải! - Văn Du vội vã đính chính - Chỉ là em gái thôị Từ nào đến giờ, tôi chưa có bạn gáị

- Vậy à? - Mỹ Dung cười nói - Tôi không tin!

- Tôi nói thật đấỵ - Văn Du nói rồi đứng dậy mời - Tôi mời Mỹ Dung nhảy một bản được chứ?

Rồi Du kéo Mỹ Dung ra piste nhảỵ Bấy giờ thì Du như chỉ còn biết có Mỹ Dung. Chàng nhảy suốt hơn tiếng đồng hồ để Tinh Nhược lạc lõng một mình nơi bàn. Nhược nhìn quanh, bắt đầu thấy bực. Rõ ràng Văn Du quá ích kỷ, chỉ nghĩ đến lợi ích bản thân mà quên hết. Nhược cũng không ưa gì Du, nhưng việc làm vừa rồi của Du cũng khiến Nhược tự áị

Thế là Tinh Nhược vội vã đứng dậy, bước đến máy nóị Nàng muốn gọi về nhà tìm anh Nghị Nơi đây cách nhà khá xa, lại là đêm tối, Tinh Nhược không muốn về nhà một mình.

Điện thoại reo, bên kia đầu dây là tiếng của mẹ.

- A lô! Ai đấy... Tinh Nhược à? Chơi có vui không con?

- Dạ vuị - Tinh Nhược đáp gọn - Nhưng anh Nghi có ở nhà không mẹ.

- Không có, con ạ.

Tinh Nhược thở dài đặt ống nói xuống. Nhưng nghĩ lạị Nhược lại quay số sang nhà họ Lệ

- Anh Văn Điệt ấy à? Tôi là Lý Tinh Nhược đâỵ

- Có chuyện gì không?

Văn Điệt hỏi cụt ngủn, chẳng có một chút tình cảm. Tinh Nhược cố nén giận, khi nghĩ đến con đường về nhà quá vắng vẻ.

- à... à... Mà... anh có rảnh không?

Bên kia yên lặng một chút, rồi tiếp:

- Không rảnh lắm.

- Vậy à? Vậy thì thôị

Tinh Nhược thở ra, Nhược chưa thấy ai lại vô tình như vậỵ Anh em nhà họ Lê đều một lũ như nhau cả. Nhược đặt mấy xuống, quày quả quay trở lại bàn cầm ví lên. Phải về thôi, bằng mọi giá phải quay về. Và Nhược bước thẳng ra cửạ
__________________




**************************************************
TRUM YEU GAI , CHET VI GAI
SONG DE YEU , CHET VI YEU
Trả Lời Với Trích Dẫn