View Single Post
  #3  
Old 05-03-2005, 07:29 AM
vui_la_chinh vui_la_chinh is offline
Senior Member
 
Tham gia ngày: Feb 2005
Nơi Cư Ngụ: Trum Yeu Gai
Bài gởi: 4,697
Send a message via Yahoo to vui_la_chinh
Default

Nhưng Tinh Nhược chỉ mới bước được mấy bước thì đã thấy Văn Du đuổi theọ

- Tinh Nhược! Tinh Nhược này! Đợi tôi một chút!

Nhược đứng lại, cơn giận còn nghẹn nơi cổ. Nhược định đưa tay lên định táng cho anh chàng một tát taị Nhưng rồi nhìn thấy thái độ hớt hải của Du, Nhược lại không đành.

Văn Du đã tới cạnh, nắm lấy tay Nhược.

- Sao Nhược không chờ tôỉ

Tinh Nhược nói:

- Ngồi mãi mệt quá, mà thấy buồn ngủ nữa... Tìm anh lại không thấy, không biết anh đi đâu, nên tôi về...

Văn Du cười tọ

- à, thôi tôi biết rồi, có phải cô ganh không?

- Làm gì có chuyện đó - Tinh Nhược cười - Sao tôi phải ganh chứ? Mà này, còn cô nàng Lâm Mỹ Dung của anh đâủ

Văn Du nhún vai:

- Xe nhà của cô ta đã đến đón đi rồi!

- Sao không đi theỏ

- Buồn cười chưa - Văn Du nhướng mày như rất có giá - Tôi thế này mà phải xuống nước vậy ử

Rồi Du quay qua Nhược:

- Thôi chúng mình về.

Nhưng Nhược không tha:

- Anh cao giá như vậy à? Chỉ tiếc là có người vừa mới câu được con cá to, lại để xổng đi, uổng quá!

Văn Du chỉ cười, không nói gì cả, mãi đến lúc cả hai lên xe, Du nổ máy, mới nói:

- Văn Du này nếu thật tâm muốn câu cá thì có con cá nào thoát được chứ?

Tinh Nhược tựa lưng ra sau:

- Anh có vẻ tự tin đấy!

Văn Du gật đầu:

- ít ra là với cô nàng Lâm Mỹ Dung nàỵ Vì ban nãy cô nàng vừa cho tôi số điện thoại, cô biết không?

Tinh Nhược tò mò:

- Sao anh chẳng đến tìm cô tả

- Đến nhà tìm à? - Văn Du nhún vai - Như vậy hạ mình quá!

- Vậy là hạ mình ử

Tinh Nhược ngạc nhiên. Nhược không hiểu chuyện giao du bạn bè mà cũng có sự cân nhắc tính toán như vậỷ

Văn Du liếc nhanh về phía Nhược:

- Nhược khờ quá. Cái gì mình cũng phải áp dụng chiến thuật. Lùi một bước để tiến hai bước, mới thành công.

Xe chạy về phía ngoại ộ Tinh Nhược ngồi yên. Cảm thấy trong chuyện này có cái gì đó không phải, nhưng không nóị Sự làm quen của Văn Du với Lâm Mỹ Dung là để tạo thêm một tình bạn hay chỉ là một thủ đoạn để thực hiện ý đồ gì?

Nhưng rồi... Tinh Nhược lại không dằn được tò mò, hỏi:

- Anh vừa gặp cô ấy đã bị tiếng sét ngay à?

Văn Du nhún vai:

- Tiếng sét với phía bên kia chứ không phải với tôị Nhược không thấy là cô nàng ngỏ ý thích tôi ngay à?

Tinh Nhược lắc đầụ Ban nãy nàng không để ý. Có điều hôm nay Nhược thấy Du có vẻ chăm sóc nàng nhiều hơn. Nhược hiểu ra nói:

- Tôi chỉ thấy anh hôm nay sử dụng con bài tôi hơn nhiều đấỵ

Văn Du thành thật:

- Bạn bè lâu lâu phải giúp nhau một lần. Tôi biết nhớ ơn mà. Vả lại chúng ta là anh em. Nhược nghĩ không đúng saỏ

- Nhưng mà tôi không thích làm con rốị Khi cần anh tỏ ra lăng xăng cuống quýt, nhưng lúc được việc rồi anh lại bỏ bê để tôi một mình một chỗ. Ban nãy tôi còn tưởng là tối nay phải về nhà một mình rồi chứ.

Văn Du đưa cao tay lên:

- Anh thề, từ đây về sau sẽ không để chuyện này xảy ra nữa đâụ

Tinh Nhược kêu lên:

- Còn lần sau nữa à? Còn lâu, tôi thề là sẽ không đi với anh lần thứ hai nữạ

Văn Du chỉ cười không nói thêm gì. Xe về gần đến nhà, đèn vẫn còn cháy sáng. Bất giác Nhược nhớ đến Văn Điệt, Nhược nói:

- Cái cậu em của anh thật khó ưa!

- Văn Điệt ấy à? Ồ hơi đâu mà Nhược giận nóị Một tay gàn!

Du nóị Và xe đã dừng lại trước cửa nhà Nhược. Nhược nhảy xuống, khoát khoát tay với Du, rồi đi về phía cổng. Ngay lúc đó Nhược phát hiện một bóng đen dưới tàn câỵ

- Aỉ Ai đấỷ

Bóng đen bước tới gần, thì ra là Văn Điệt.

- Ban nãy cô đã tìm tôỉ - Điệt hỏị

- Vâng, nhưng anh lại bảo là không rảnh phải không?

Điệt yên lặng. Nhược lại hỏi:

- Thế làm sao anh biết là giờ này tôi sẽ về?

- Không biết, nhưng tôi đã qua đây đợị

- Vậy thì anh khỏi đợi nữa, ban nãy tôi cần anh, bây giờ thi không rồi!

Tinh Nhược nói và không khỏi bực khi nghĩ lại cái thái độ lạnh lùng ban nãy của Điệt. Điệt lại không hiểu, trừng mắt nhìn Nhược.

- Lần sau cô đừng có đùa một cách vô thức như vậy nữa nhe!

Rồi quay lưng về nhà. Tinh Nhược nhìn theo ngỡ ngàng. Sao kỳ cục vậỷ Ai đùa bao giờ? Ban nãy rõ ràng là Nhược cần Điệt. Nhưng Điệt lại không giúp. Bây giờ Điệt lại tưởng Nhược đùạ Đời quá nhiều thứ dễ gây hiểu lầm vậỷ Cả dịp giải thích cũng không có. Nhưng với những con người như Điệt, chuyện giải thích cũng đâu có dễ.

Nhược lắc đầu, rồi đi vào nhà. Nhược đi thẳng đến phòng của ba mẹ, gõ mạnh vào cửa, báo cáo:

- Thưa ba mẹ, con đã về rồi ạ.

Rồi mới quay về phòng mình. Nhưng vừa vào đến nơi, Nhược đã trông thấy Nghi nằm trên giường mình.

- Anh Nghi, anh đi lộn phòng rồi đấy!

Nghi vẫn nằm yên:

- Tinh Nhược, anh mới về đến. Bữa nay anh buồn quá, em đừng xua đuổi anh.

- Chiều thứ bảy mà buồn à?

Tinh Nhược hỏi, rồi vớ lấy áo ngủ đi vào toilet, một lúc bước ra, thấy ông anh vẫn còn nằm đấỵ

- Nghe nói anh mới quen với cô nàng có tên là Bội Kỳ gì mà?

Nghi lắc đầu:

- Anh đã cho cô ấy về nhà.

- Sao vậỷ Đã chán trò chơi tình yêu rồi à?

Tinh Nhược hỏị Và đặt một đĩa hát mới mua vào máỵ

- Cũng bắt đầu rồi đấy vì chẳng chọn được đối tượng ăn ý.

Tinh Nhược nhìn anh:

- Em thấy thì anh cũng cần thay đổi không khí. Hay là thế này, ngày mai anh hãy quay về công ty cha làm việc đị

- Nhưng mai là chủ nhật mà?

- Vậy thì ngày mốt. Có khi việc làm sẽ khiến mình thấy thời gian không còn thừa thãi nữạ

- Em cũng có lý - Nghi vừa ngồi dậy, bước xuống giường vừa nói - Nhưng mà... em cũng biết đấy, bản tính anh không thích hợp với cái nghề cạo giấy, anh cũng không có khiếu buôn bán, sợ chẳng giúp được gì cho chạ

- à... em nhớ ra rồi, mấy năm trước, anh cũng rất thích chuyện máy móc, điện tử lắm mà?

- Nhưng đã hai năm rồi, thi vào ngành điện cơ đều rớt. Chuyện đó đã làm anh nhụt hẳn chí.

- Thì qua ngành khác. Chẳng hạn như em đây rất mê môn động vật học vậy mà bây giờ phải học về ngành sâu bệnh thực vật, nhưng em cũng nào có chán mớ đời đâủ

Nghi chỉ lắc đầu, khẳng khái nói:

- Anh em ta đều là những nhân tài bị lãng quên.

Tinh Nhược nói:

- Em thấy thì nếu anh không học nữa, chỉ còn nước quay sang giúp việc cho cha, như vậy mới tiến được thôị

Và Tinh Nhược mệt mỏi ngáp:

- Thôi bây giờ mời anh ra cho em, em buồn ngủ quá rồị

Nghi nhìn cô em gái cườị Chàng cảm thấy cô em mình dễ thương vô cùng, nó không chỉ là một đứa em mà còn là một tri kỷ, hiểu biết. Và Nghi bước ra ngoài, cái buồn chán cũng vơi đi phần nàọ

Nghi đã nghe theo lời Tinh Nhược, quay về công ty của chạ Đây không phải là lần đầu Nghi làm việc đó. Mấy lần trước cũng có đến, nhưng chỉ được hai hôm là chán. Còn lần này, nửa tháng đã trôi qua mà Nghi chưa bỏ dở. Đó là một sự tiến bộ.

ông Tổ Nghiêu là người giáo dục con theo trào phái mớị Mọi thứ để nó tự phát. Con thi vào đại học rớt. Chẳng sao! Nếu thích cứ tiếp tục thi lạị Đại học cũng chưa hẳn là một môi trường giáo dục bức thiết. Có nhiều người ra đời không có mảnh bằng vẫn thành công thì saỏ

ông cũng thấy rõ một việc, đấy là Nghi ham chơi, có nhiều bạn gái lại đổi bạn như đổi áo... Nhưng ông lại nghĩ đấy không hẳn là khuyết điểm không sửa sai được. Một thời gian nào đó rồi Nghi sẽ chán, sẽ quay về nghiêm chỉnh làm ăn. Nhưng mà... chuyện giao du rộng đó chưa hẳn là không có lợị Biết đâu nhờ đó Nghi quen biết thêm một số bạn bè thượng lưu... và điều này... thì thế nào cũng giúp ích được cho việc kinh doanh sau này của Nghị

Hôm nay thứ bảy, vừa hơn ba giờ rưỡi, Nghi đã xin phép cha về trước. Chàng nhảy lên chiếc vespa chạy thẳng về nhà. Tối nay cũng chẳng có tiết mục gì. Có điều chiều cuối tuần mà, không có hẹn hò thì cũng phải nghỉ ngơi cho lại sức.

Nghi vừa dừng chân trước cổng, đã nghe tiếng cười nói trong nhà vang ra ngoàị Có lẽ đông lắm, trai có mà gái cũng có. Vậy có nghĩa là Tinh Nhược đã rủ bạn về đâỵ Nghi lắc đầu, thế này tối nay nhà sẽ lại có một buổi tối ồn ào nữa, phiền thật!

Nghi đẩy cửa bước vàọ Đúng như điều chàng tiên đoán, dưới gốc cây, bên hồ bơi, vườn hoa... chỗ nào cũng có ngườị Dàn máy hát được mang ra cả bên ngoàị Chắc có lẽ Tinh Nhược định tổ chức một buổi Wood Stock theo kiểu Mỹ chăng? Nghi lắc đầụ

Tối nay Tinh Nhược trong chiếc áo chemise rộng, chiếc quần short kaki vàng, chân trần, lại mang kiếng đen. Nhược trông chẳng khác con trai, vừa trông thấy Nghi về đến, đã chạy ùa tới, phụ dẫn xe cho Nghi vào nhà xe, rồi kéo Nghi ra với đám đông.

Nghi hỏi:

- Thế nàỏ Em định phá nhà à?

- Làm gì có chuyện đó? Nhưng mà sao anh về một cách lặng lẽ vậỷ

Nhược hỏi, Nghi cười:

- Chớ chẳng lẽ trước khi về phải đốt pháo ầm ĩ báo trước à?

Nhược không đáp, quay sang đám đông, lớn tiếng giới thiệu:

- Everybody! Đây là ông anh của tôị Anh Nghi! Một con người tài hoa hết sẩy!
__________________




**************************************************
TRUM YEU GAI , CHET VI GAI
SONG DE YEU , CHET VI YEU
Trả Lời Với Trích Dẫn