View Single Post
  #5  
Old 05-03-2005, 07:31 AM
vui_la_chinh vui_la_chinh is offline
Senior Member
 
Tham gia ngày: Feb 2005
Nơi Cư Ngụ: Trum Yeu Gai
Bài gởi: 4,697
Send a message via Yahoo to vui_la_chinh
Default

Chương 2

Bác sĩ Lê Văn Du và đồng nghiệp đang ngồi trong phòng xét nghiệm X quang nghiên cứu một tấm phim vừa chụp.

Sau khi tỉ mỉ xem xét. Văn Du chau mày hỏi bạn:

- Này Huỳnh Chấn Bình, mi thấy thế nàỏ

Huỳnh Chấn Bình là một bác sĩ giỏi, và hiền. Suy nghĩ một chút nói:

- Tôi nghĩ là phải giải phẫu thôị

- Giải phẫủ Thế có cần chụp thêm một bức nữa không?

- Vầy là rõ ràng lắm rồị Đây lại là một ca cấp cứu, tốt nhất phải giải phẫu ngaỵ - Chấn Bình nói - Nhưng ngày mai tôi bận phụ giáo sư chủ nhiệm khoa làm một cuộc đại phẫụ Vậy anh một mình đảm trách việc này nhé?

Rồi Bình đứng dậy, ôm tập hồ sơ khác, định bước rạ Nhưng ngay lúc đó Du đã gọi giật lại:

- Anh Bình! Khoan đã. Tôi một mình sợ đảm đương không nổi, hay là để ca này sang ngày mốt đị Chúng ta sẽ cùng hợp tác?

Chấn Bình từ nào đến giờ là người thật thà, yêu nghề, không từ nan bất cứ một khó khăn nàọ Bình quan niệm ca mổ càng khó sẽ càng giúp ích nhiều cho kinh nghiệm nghề nghiệp. Nghe Văn Du đề nghị, Bình suy nghĩ, rồi gật đầu nói:

- Thôi được, nếu vậy ngày mốt ta gặp lạị

Rồi bỏ ra ngoàị Du nhìn theo thở phào nhẹ nhõm.

Phải nói một điều, ngay từ lúc còn đi học. Chấn Bình đã nổi tiếng là một sinh viên ưu tú, mát tay, nhất là trong những ca thực tập. Du là bạn học cùng lớp với Bình. Bảy năm ở trường y koa, rồi năm năm hành nghề chung. Du rất rõ bạn, rõ từ tánh người đến nghề nghiệp. Du biết là Bình hơn hẳn mình trên nhiều phương diện, nhưng điều đó không khiến Du nể phục Bình. Trái lại sự ganh tị nhiều hơn. Dù có nhiều ca Du phải nhờ đến Bình Phụ lực.

Đó chỉ là chuyện nội bộ. Còn với bệnh nhân, với bên ngoài, những ca phẫu thuật do Du đứng tên chủ trì (mặc dù có sự giúp đỡ của Bình, nhưng không ai biết) đã khiến Du nổi tiếng không kém Bình.

Du là một trí thức, nhiều lúc Du cũng thấy áy náy trước sự nhận định lầm lẫn của mọi ngườị Bởi vì... một bác sĩ có thật tài thì đâu nhất thiết ca bệnh khó khăn nào cũng cần đến sự trợ giúp của người khác chứ? Nhưng mà... Du biết làm sao hơn. Mặc dù theo nghề y bấy nhiêu năm. Nhưng Du vẫn cảm thấy ghê tởm. Nhất là khi những dòng máu nóng hổi cứ liên tục trào rạ Du cũng không chịu được mùi thuốc sát trùng trong phòng mổ quá lâụ Những cây kéo, dao mổ lạnh buốt... Vậy mà không hiểu sao Du lại có thể kéo dài cái nghề thầy thuốc này suốt năm năm liền. Không những thế lại còn được bệnh nhân đánh giá cao nữả Thế này thì có lẽ cái nghề y này còn đeo mãi với Du thêm một thời gian dài thôị..

Tất cả rất là khó tin, nhưng đó lại là sự thật, và chẳng có ai biết, ngoài bản thân Dụ Vâng... chỉ có Du chứ cả Chấn Bình cũng không nhận ra điều đó, mặc dù vẫn làm việc chung.

Văn Du trở về phòng làm việc riêng. Cả gian phòng bây giờ chỉ có mình chàng. Cái không khí vắng lặng càng làm cho những tình cảm mâu thuẫn giằng cọ Nghề lương y là cái nghề được mọi người kính trọng, nể vì, nhưng cạnh đó đây lại là cái nghề cha truyền con nối mà ông Địch Sanh đã mong ước được con cái nối nghiệp. Đây là cái nghề dễ thành danh, dễ hái ra tiền. Chỉ cần có dịp may, có cơ hội chữa chạy cho một nhân vật tên tuổi nào đó thành công, là tiếng tăm sẽ nổi như cồn, tiền sẽ vào như nước. Văn Du hiểu rất rõ điều đó. Có phải chính vì vậy mà Du không làm sao bỏ nghề được. Vì chàng rất cần nổi danh?

Lúc còn học trong trường, dù môn giải phẫu học rất nặng, nhưng cũng mang nặng tính chất lý luận nhiều hơn, nên mọi thứ rồi cũng thông qua dễ dàng. Đến lúc thực tập, ca mổ phần lớn là tiểu phẫu, kiểm nghiệm, may vết thương, tất cả không đến đỗi khó khăn. Chỉ có lúc ra hành nghề, trực diện với bệnh nhân, cách xử lý tình huống mới là quan trọng. May là có sự trợ lực của Chấn Bình như một sự sắp xếp may mắn. Chấn Bình lại được bổ nhiệm cùng một nhiệm sở, cùng một phòng ban với Dụ Bình đã giúp đỡ để Du thành công rất nhiều cạ Nhưng sự giúp đỡ này (phải nói là sự thành công của Bình) càng khiến cho lòng ganh tị của Du càng lớn.

Đang nghĩ ngợi, chợt Du nghe có tiếng gõ cửạ Rồi một cô y tá bước vào:

- Thưa bác sĩ, có người tìm.

- Ai vậỷ

- Một cô gáị

Cô gáỉ Văn Du chau mày, rồi giả vờ bày hồ sơ đầy bàn, như đang thật bận rộn, mới ra lệnh:

- Mời cô ấy vào đi!

Chỉ mấy phút sau, Du nghe có tiếng giày cao gót nện lên nền gạch, rồi một cô gái ăn mặc sang trọng với mùi nước hoa át cả mùi ê te bước vàọ

- Ồ! Mỹ Dung - Văn Du mừng rỡ đứng dậy - Không biết là Dung lại đến đây, nên không ra đón.

Mỹ Dung ngồi xuống ghế đối diện, với nụ cười:

- Một bác sĩ luôn bận rộn với công việc là một bác sĩ tốt - Mỹ Dung nói - Và em rất hãnh diện vì có được một người bạn như anh.

Văn Du nhún vai:

- Có gì đâu mà hãnh diện? Mỹ Dung đừng quên là trên đất nước này có hàng vạn bác sĩ, mà tôi chỉ là một hạt cát trong đó.

- Đừng có quá khiêm tốn như vậỵ - Mỹ Dung cười nói - Tại anh không muốn chứ chuyện nổi tiếng với anh nào phải là chuyện quá xa vờị

- Đồng ý là không khó, nhưng phải đầu tư nhiều thời gian. - Văn Du làm ra vẻ mệt mỏi - Chắc có lẽ đến năm mươi tuổi hơn, tôi mới nổi tiếng được.

- Ỗ! Làm gì lâu thế? Tôi không thể nào chờ lâu như vậy được đâụ

Văn Du giả vờ ngạc nhiên:

- Mỹ Dung nói vậy là...

Du nói nhưng thật ra, chàng hiểu Dung nói gì. Bởi vì bây giờ cả hai cũng không xa lạ nhau lắm. Chỉ có Dung là đỏ mặt vì lời nói hớ hênh.

- Ồ cũng... nói chơi thôị à mà mấy giờ anh tan sở vậỷ

Du nhìn vào đồng hồ:

- Bây giờ đi cũng được. Tối nay tôi mời cơm Dung nhé?

- Không được - Mỹ Dung lắc đầu nói - Tối nay nhà em có tiệc, em muốn anh cũng có mặt ở đấỵ

- Anh à? - Văn Du lắc đầu - Anh không muốn là khách không được mời mà đến.

- Làm gì có chuyện đó? - Mỹ Dung cười nói - Em muốn là anh có mặt để em giới thiệu với cha và những người bạn của ông ấỵ Em nghĩ là chuyện này rất có lợi cho sự nghiệp của anh.

- Vậy à? - Văn Du cố tình đùa - Em muốn giúp anh mở một dưỡng đường to phải không?

Mỹ Dung thật thà:

- Anh muốn như vậy à?

Văn Du nhún vai:

- Nói chơi vậy thôi, chớ ai dám. Anh bây giờ còn trẻ quá, nếu có được giao cho quản lý một bệnh viện lớn cũng không dám nhận đâụ

- Sao lại khônng? - Mỹ Dung tròn mắt - Cai quản một bệnh viện, anh chỉ làm giám đốc, dưới tay còn có phụ tá, rồi thời gian sẽ tạo ra kinh nghiệm. Đó là chưa nói anh còn có thể lấy tư cách giám đốc, mượn thêm các giáo sư bác sĩ nổi tiếng hợp tác. Như vậy có phải là càng lúc càng có tiếng tăm hơn không?

Văn Du ngẩn rạ Cái cô gái con nhà giàu trước mặt chàng chẳng đơn giản như Du tưởng. Đó là một cô gái bản lĩnh biết tính toán. Và nếu muốn chọn một bạn gái, một người vợ thì... sắc đẹp, tính tình chỉ là thứ yếụ Cái quan trọng là... có thể giúp ích được gì cho ta trong việc xây dựng sự nghiệp không?

Văn Du cởi chiếc blouse trắng ra thay chiếc áo veste vào, chàng giả vờ như không quan tâm lắm nói:

- Thôi chuyện đó tính sau, thời gian của chúng ta còn dài mà... Bây giờ Dung hãy nói cho biết tối nay chúng ta cần ăn mặc thế nào nàỏ

Rồi Du kéo Dung ra cửa, dặn dò công việc còn lại cho cô y tá thân tín, xong mở cửa xe Chevrolet của chàng mời Dung ngồi vàọ Dung kiêu hãnh nói:

- Em thấy thì tối nay anh cần đến nhà em sớm một tí để gặp cha em. Phải có sự khai thông của hai phía trước.

Văn Du giả vờ:

- Thế từ đó tới giờ, em đã đưa hết mấy người bạn trai về nhà ra mắt cha rồỉ

- Anh này kỳ không. - Mỹ Dung trách - Em chưa quen ai ngoài anh, vả lại, cha em lại là một người thủ cựụ

- Vậy à? Vậy thì xin lỗi nhé?

Du đưa tay qua siết nhẹ tay Dung. Động tác của chàng làm Dung đỏ mặt. Rõ ràng Dung là con gái nhà giàu nhưng chuyện giao tế của Dung như hơi lựa chọn nên dung có rất ít bạn traị Dung cũng không còn trẻ lắm. Hai mươi lăm tuổi, tốt nghiệp đại học đã ba năm, vì giàu có nên không đi làm. Bên cạnh đó thì nhan sắc cũng không có gì nổi bật. Những người không có tiền, có địa vị nhưng có sỉ diện thì không dám nhìn lên. Còn những người khác thì đâu để ý đến Dung, họ cần những bông hoa biết nói để làm đẹp cho cuộc sống. Vì vậy khi gặp được Văn Du, Dung cũng đã quá hài lòng, không đắn đo gì nữạ Trái lại, Dung còn coi đấy như một cơ hội, một căn duyên tiền định hiếm hoi cần nắm bắt.

Dung cúi đầu nhìn xuốn, nói:

- Anh phải biết con người em thế nào chứ?

Văn Du siết nhẹ tay Dung một lần nữa như xin lỗi và nói:

- Anh biết... và anh mong sau này em sẽ là một bà bác sĩ đảm đang.

- Anh... Anh...

Dung ấp úng. Nàng không ngờ Du lại táo bạo như vậỵ Du đang tỏ tình đấy ử

Du chỉ cầm tay Dung đưa lên môi hôn nhẹ, rồi nói:

- Anh mong là... tối nay em sẽ nói giúp với cha hộ anh.

Xe dừng lại trước đôi cổng của một tòa biệt thự rộng lớn. Du bấm chuông cho Dung, rồi nói:

- Em vào nhà trước, để anh về nhà tắm rửa, thay áo rồi quay lại sau nhé.

Mỹ Dung xuống xe, bịn rịn. Cái hạnh phúc chợt đến ban nãy chưa tan.

- Anh nhớ đến sớm nhé, em chờ anh.

Xe chạy đi rồi, Dung vẫn còn ngẩn nhìn theọ Dung tưởng chừng mình đang nằm mợ Nàng không ngờ một bác sĩ tài hoa, trẻ tuổi, đẹp trai lại đến với nàng một cách dễ dàng như vậỵ ôi! Tình yêu! Đây rõ là tình yêu thuần khiết. Vì Du là một thanh niên lý tưởng, Du đến với nàng không phải vì tiền, mà chỉ vì yêụ Dung nghĩ tối nay bằng mọi cách Dung phải nói hết với cha... nhưng bắt đầu thế nào đâỷ

Dung đưa tay lên bấm chuông lần nữạ Cửa vừa mở, nàng vội vã bước vàọ Phải gặp cha trước. Chàng về nhà thay áo, cao lắm là một tiếng đồng hồ nữa sẽ có mặt ở đâỵ Phải nói trước để lát nữa Du gặp cha đỡ phải ngỡ ngàng.

Dung bước vào nhà, vưa định lên lầu, thì nghe có tiếng cha trong phòng khách. Hình như cha đang có khách.

Dung vội bẻ ngoặt quạ Đúng như điều Dung nghĩ, ông Lâm Thái Lai đang tiếp quản lý xí nghiệp xà phòng, một vệ tinh của công ty nhà.

- Cha!

Dung gọi, ông Thái Lai lắc đầu:

- Con đợi một chút, xong việc cha sẽ ra ngaỵ

ông Thái Lai năm nay đã trên sáu mươi, nhưng người vẫn còn rất tráng kiện. ông dặn dò ông quản lý thêm rồi cho ông ta ra, xong mới ngoắc Dung vàọ

- Chuyện gì mà có vẻ nôn nóng vậỷ Có bạn trai phải không?

- Coi ba kìa! - Mỹ Dung nũng nịu nói - Cha cứ ghẹo con hoàị

- Ồ! Đó là chuyện tự nhiên cơ mà con!

ông Thái Lai cười nóị Mỹ Dung là con gái nhỏ nhất nhà, nên được ông cưng nhất.

- Thôi không nói chuyện đó nữạ Mỹ Dung này, tối nay cha có tiệc, cha thì già lại dốt, con phải giúp cha lo buổi tiệc cho chu đáo đó nhé.

Mỹ Dung cười thật tươi, đáp:

- Vâng, con chẳng những cố gắng mà còn tìm thêm người về phụ cho cha nữa đấỵ

ông Thái Lai tròn mắt:

- Ai vậỷ Con trai hay con gáỉ Đẹp không, cha đã quen biết chưả

- Cha chưa quen đâụ - Mỹ Dung ngồi xuống cạnh cha, đôi má đỏ hồng. Cô nàng chậm rãi nói - Đấy là một ông bác sĩ, nhưng rất trẻ.

- Bác sĩ trẻ à? Lại đàn ông nữả Vậy là bạn trai của con?

Mỹ Dung gật đầu e thẹn. Nhưng chợt thấy cha yên lặng, Dung lo lắng.

- Thế nàỏ Cha làm sao vậỷ Cha không vui à?

- Hả? - ông Thái Lai như sực tỉnh - Ồ! Đâu có! Làm gì có chuyện đó. Cha còn vui không hết nữa là... à, mà sao lâu nay cha không hề nghe con đề cập đến? Hắn là con của ai vậỷ

Mỹ Dung ríu rít kể:

- Anh ấy là con của một bác sĩ đã về hưụ Nhà hiện ở ngoại ô... Có một nông trại thật lớn ở đấỵ

ông Thái Lai gật gù:

- Con của bác sĩ, lại là bác sĩ... Được, được... Vậy cũng tốt, tốt lắm!

- Nếu cha hài lòng, thì một lúc nữa người ta đến đây, cha phải tỏ ra tử tế mới được nhẹ - Mỹ Dung nói - Anh ấy trẻ tuổi mà tài cao, nên hơi ngang ngạnh, tự ái... Cha đừng chỉ lo bạn bè cha, mà bỏ bê người ta... làm anh ấy buồn con không chịu đâụ

ông Lâm Thái Lai cười lớn:

- à... Chưa gì con đã áp lực với cha rồi à?

- Không biết... nhưng con đã dặn trước rồi đấỵ

Và Mỹ Dung lại đứng dậy, định bỏ ra ngoàị ông Lai gọi giật lại:

- Khoan đã Mỹ Dung, cậu ta tên là gì mới được chứ?

- Lê Văn Du! Bác sĩ Lê Văn Du!

Dung gọi một cách trìu mến rồi bỏ chạy ra ngoàị

Căn phòng chỉ còn lại mình ông Laị ông ngồi đấy, ngả người ra saụ Suốt một ngày làm việc mệt mỏi, ông vẫn chưa được nghỉ ngơị

Chuyện của Mỹ Dung chợt khiến ông hồi tưởng. ông nhớ tới cái thời trai trẻ của mình. Phải nói là tuổi trẻ ngày nay chúng có phúc hơn ông nhiềụ Ngày xưa, ông nào có được đi học đến nơi đến chốn đâủ Gia đình nghèo, ông đã phải nghỉ học ngay từ lúc mới hết cấp Ị ông phải lăn lộn với đời sớm. Và mọi thứ hiện ông có, đều từ đôi bàn tay trắng làm nên. Đó là máu và nước mắt, là mồ hôị Từ một tay khố rách áo ôm đến cái địa vị một trong mười người giàu nhất ở thành phố này là cả một quá trình tranh đấu tích lũỵ Phải nói là có cả vận maỵ ông có năm người con thì bốn đứa, sau tốt nghiệp trong nước, đều ra nước ngoài và bây giờ chúng đều lập nên cơ nghiệp cả. Cuối cùng rồi, cái nhà rộng lớn này, ngoài Mỹ Dung ra, chỉ còn một mụ già làm bạn với ông mấy mươi năm naỵ Dung mà có chồng ra riêng, thì coi như lại chỉ có hai vợ chồng hủ hỉ. Mà đấy không phải là vợ chồng son mà là vợ chồng già - Tình già!

Vậy thì buổi tiệc hôm nay, quan trọng hơn ông tưởng. Vì ông sẽ gặp mặt Văn Du, người bạn trai của con gái út ông. Ngoài chuyện ngắm dung nhan và tìm hiểu lý lịch của hắn, ông còn phải dò xét xem tình cảm của anh ta dành cho con gái ông đến một mức độ nàỏ Vì đấy không chỉ là hạnh phúc, là tương lai của Dung mà còn là sỉ diện của nhà họ Lâm nữạ

Ngồi nghĩ ngợi như vậy mà ánh sáng chung quanh tối dần lúc nào không haỵ ông chồm người tới, bật đèn lên. Và ngay lúc đó, ông nghe có tiếng chân bước vào, rồi một khuôn mặt đàn ông, trẻ, đẹp trai xuất hiện.

Một dáng dấp khá chững chạc. Bất giác ông Lai kêu lên:

- Cậu là Văn Du đấy à?

- Vâng, và nếu cháu không lầm, thì bác đây là bác Lâm Thái Lai, cha của Mỹ Dung?

Cậu thanh niên từ tốn hỏị

ông Thái Lai chăm chú nhìn thanh niên trước mặt, với cái bề ngoài có giáo dục thế này, lại là một bác sĩ, hẳn không có gì phải quan tâm.

- Nào, nào mời cậu ngồị - ông Lai cười nói - Mỹ Dung ban nãy nó có đề cập đến cậu với tôị Bây giờ nó đã lên lầu, để tôi cho người gọi nó xuống nhé?

- Dạ cũng không có gì phải gấp gáp. - Văn Du cười nói - Có lẽ cô ấy đang điểm trang trên lầu thôị

Và không đợi ông Lai khơi mào, Văn Du khởi đầu trước:

- Cháu cũng có chuyện muốn nói với bác.

- Nói với tôỉ - ông Thái Lai có vẻ ngạc nhiên - Thôi được, cậu nói đị

Văn Du ngồi ngay người, thái độ rất nghiêm túc:

- Cháu định xin phép bác cho cháu và Mỹ Dung làm lễ đính hôn.

- Đính hôn à?

ông Lai hỏi lạị ông thật sự bất ngờ, vì chỉ mới nghe Mỹ Dung đề cập đến Du có mấy phút trước đó.

- Vâng.
__________________




**************************************************
TRUM YEU GAI , CHET VI GAI
SONG DE YEU , CHET VI YEU
Trả Lời Với Trích Dẫn