- Cậu không thấy như vậy là... gấp gáp quá ử - ông Lai hỏi - Nếu tôi không lầm thì cả hai người cũng biết nhau chưa bao lâu mà?
Văn Du bình tĩnh:
- Dạ cháu nghĩ thời gian không là vấn đề quan trọng, giữa cháu và Mỹ Dung đã có một sự hòa hợp, tương xứng. Chúng cháu yêu nhau và đấy mới là điều đáng nóị
- Vậy à?
ông Thái Lai hỏị
- Hình như bác nghi ngờ? Đúng không?
- Chuyện đó thì không, nhưng mà... - ông Thái Lai hơi lúng túng - Tôi thấy thì phải để Mỹ Dung quyết định.
- Mỹ Dung và cháu đã hội ý - Văn Du nói - Và chúng cháu đều nghĩ là cần phải tôn trọng ý kiến của bác.
- Nếu vậy thì... tôi chấp nhận.
- Cảm ơn bác, chúng con hết sức cảm ơn bác.
Văn Du nói và siết chặt tay ông Thái Lai, làm ông xúc động.
- Không cần phải cảm ơn tôi, vì đấy là chuyện của hai ngườị
Và ông Thái Lai chợt nghĩ ra, ông nói:
- Thế bao giờ thì tôi có thể gặp cha mẹ cậủ
- Dạ, sáng maị - Văn Du nói, mặc dù chưa hề hội ý cha, nhưng chàng biết là cha sẽ không phản đối - Mai cha con sẽ đến đây gặp bác. Riêng mẹ con thì... người đã qua đời hơn mười năm nay rồị
- Vậy à... Vậy thì xin lỗị
Rồi ông Lai đứng dậy nói:
- Thôi, cậu ngồi chơi, để tôi gọi Mỹ Dung nó xuống, tôi cũng cần đi thay đồ.
- Vâng mời bác.
Văn Du đứng dậy tiễn ông Lai lên lầu, rồi tiếp tục ngồi xuống chờ. Chàng đưa mắt nhìn quanh. Căn phòng rộng lớn, vật dụng trang trí toàn loại đắt tiền, nhưng cách trưng bày lại không lịch sự lắm.
Có tiếng động ở cầu thang. Du quay lại, Mỹ Dung trong chiếc váy đầm đắt tiền đang bước xuống. Mùi nước hoa tràn ngập căn phòng. Du đứng dậy bước tới đón Dung.
- Em đẹp quá!
Đôi má Dung chợt ửng hồng, nàng nói:
- Em đã nghe cha nói hết rồị
Du nhìn Dung một cách say đắm:
- Thế ý em thế nàỏ Không phản đối chứ?
- Không, nhưng mà... đúng ra anh phải hỏi ý em trước chứ.
Du choàng tay qua người Dung.
- Nguyên tắc là phải vậỵ Nhưng mà anh biết, gia đình em là gia đình nề nếp, nên anh phải hội ý người lớn trước, em thấy đúng chứ?
Mỹ Dung nũng nịu:
- Nhưng mà... vì anh không báo trước nên khi nghe cha nói lại... Em cứ tưởng là cha nói đùạ
Văn Du nghiêm chỉnh nói:
- Em biết đấỵ Anh là một bác sĩ, một trí thức, anh đâu có thể nói đùa với những chuyện nghiêm túc như vậy được?
Và thế là chuyện đính hôn giữa Văn Du và Mỹ Dung coi như đã quyết định. Mọi diễn biến quá nhanh :Dng. Từ lúc làm quen đến lúc quyết định chỉ có ba tuần trôi qua, nghĩa là chỉ có hai mươi mốt ngàỵ
Sau khi được chấp thuận, Văn Du bắt đầu bận rộn chuẩn bị cho lễ đính hôn, nên gần như thường xuyên vắng mặt ở nhà.
Ngôi nhà họ Lê đã buồn tẻ, càng buồn tẻ hơn. Văn Điệt mỗi ngày đi học về xong là thu mình trong buồng riêng. Chàng như cách biệt hẳn với mọi người, không liên hệ gì đến những chuyển biến xảy ra chung quanh.
ông Địch Sanh đã già. ông có thú vui riêng của mình. Công việc nhà khỏi phải lọ Buổi sáng, công nhân ở gần đấy đến lo việc tưới tiêu, cày xới cho nông trại, không cần ông động tay tớị Vì vậy, việc làm mỗi ngày của ông chỉ là đọc báo, xem tranh... Thích hơn thì sang nhà bên cạnh đánh cờ bình luận thời cuộc. ông đã từng là một bác sĩ, nên biết cách giữ gìn sức khỏe cho chính mình. Vì vậy có thể nói, cuộc sống của ông ngoài một chút buồn tẻ ra, phần còn lại là hạnh phúc.
Chuyện hôn nhân của Văn Du và Mỹ Dung, khiến cho ông Địch Sanh cảm thấy hãnh diện hơn. Con trai ông ít ra phải vậỵ Có trình độ, biết cầu tiến, giao du thì cũng phải tìm chỗ môn đăng hộ đối hoặc giàu sang. ông cũng đã gặp ba mẹ của Mỹ Dung. Mọi chuyện tiến triển một cách suông sẻ.
Ngắm Mỹ Dung rồi nghĩ đến Tinh Nhược. Trước đây ông cứ tưởng là rồi Tinh Nhược sẽ là con dâu nhà ông. Đời nghĩ lại có nhiều thứ diễn biến bất ngờ. Cái tưởng sẽ thành lại không thành, còn cái không ngờ lại tới, Mỹ Dung không đẹp bằng Tinh Nhược, lại già hơn, nhưng cần gì. Du nó cưới vợ cho nó chớ nào phải là cho ông? Miễn nó thấy thích là được.
Hôm nay rảnh rỗi, ông Địch Sanh ra vườn nhà nhặt lá tìm sâu, một hình thức vận động cơ bắp. Vậy mà chỉ một lúc sau đã thấy mệt, nên dùng cơm xong là ông về phòng nghỉ ngơị
Vì nhà chỉ toàn là đàn ông, nên những người làm việc ở đây không có chế độ nội trú, xong việc là họ về nhà. Do đó nhà càng trở ra vắng vẻ hơn.
Văn Điệt bước ra ngoài, qua khe hở Điệt thấy đèn trong phòng cha đã tắt. Chàng bước ra phòng khách, ngồi xuống ghế trầm tự
Lại một ngày cuối tuần. Đối với Điệt thì... cuối tuần hay ngày thường chẳng có gì khác biệt. Đó là thời gian của hai mươi bốn tiếng... nhưng mà hôm nay, sao cái không khí lại yên tĩnh thế? Mọi khi giờ này nhà họ Lý kế bên đã ồn ào, tiếng nhạc rồi tiếng cười nóị Nhất là tiếng cười của Tinh Nhược... nó giòn làm saọ Có lẽ anh em Tinh Nhược đã xuống phố cả.
Điệt bước tới bên cửa sổ, nhìn sang nhà họ Lý. ánh trăng nghiêng nghiêng trên bầu trời soi tỏ cái lạnh của vườn câỵ Và Điệt đứng yên lặng như vậy khá lâu, rồi không hiểu sao mở cửa hông vườn, nơi ăn thông qua nhà họ Lý bước sang. Khung cảnh ở đây cũng hoàn toàn yên tĩnh, Điệt bước tới bên hồ bơi, ánh trăng phản chiếu xuống nước soi tỏ chiếc bóng lẻ loi của chàng.
Điệt đứng như vậy cho đến lúc nghe có tiếng động "Bộp!" "Bộp!" Tiếng động hình như vọng lại từ phía vườn saụ Ngưng một chút tiếng động lại tiếp tục, và không ngăn được tò mò, Điệt đi về phía đó. Mặc dù không phải là người nhà họ Lý, nhưng Điệt biết những nơi heo hút thế này, dễ có trộm, mà bảo vệ cho láng giềng cũng là một hình thức bảo vệ cho mình.
Phía sau nhà họ Lý có chiếc sân bóng rổ. Điệt vừa tới nơi đã thấy một bóng người, nhưng đó không phải là kẻ trộm, mà là Tinh Nhược. Nhược đang chơi bóng, chơi một mình!
Có lẽ vì Điệt đã bước nhẹ quá, hoặc vì Nhược chỉ chú tâm vào trò chơi, nên Nhược không phát hiện được sự xuất hiện của Điệt. Nhờ vậy mà Điệt có thể tự do ngắm.
Nghĩ cũng lạ, Nhược chỉ nhỏ hơn Điệt có hai tuổi, mà Điệt không coi Nhược ngang hàng mình. Đấy chỉ là một đứa con nít Điệt nghĩ.
Trái banh ném tung lên, lần này không lọt lưới mà chạm thành rồi lăn thẳng về phía Điệt.
Điệt giật mình, định lánh mặt đi, nhưng không còn kịp. Tinh Nhược đã phát hiện. Cô nàng có vẻ bất ngờ.
- Ồ! Anh Điệt! Làm tôi hết hồn.
Điệt chợt thấy lúng túng, chưa biết nói gì, thì nghe Tinh Nhược hỏi:
- Anh thích chơi bóng rổ không?
Điệt gật đầu:
- Vậy thì chúng ta cùng chơi nhé.
Nhược đề nghị, nhưng Điệt lắc đầu, thọc tay vào túi quần, định bỏ đị Tinh Nhược gọi giật lại:
- Khoan đã, anh Điệt! Anh có biết là tối nay, cha mẹ và cả anh Nghi đều xuống phố cả, nhà chỉ còn lại một mình tôị..
Điệt nhìn Nhược:
- Có nghĩa là cô sợ.
Câu hỏi của Điệt làm Nhược ngẩn rạ Thật ra thì Nhược là cô gái dạn dĩ. Nhược chưa hề biết sợ là gì, dù có ở nhà một mình nhưng mà... ngồi nhà một mình... đôi lúc cũng cô đơn. Có bạn bè dù sao cũng hơn.
Nhược lắc đầu nói:
- Không phải sợ... à mà anh thích nghe nhạc không? Trong nhà tôi có nhiều loại lắm. Nhạc trẻ nè, pop nè, jazz nè, rồi cả The Seekers nữa toàn là những đĩa nhạc haỵ
Điệt lưỡng lự... Một lúc lắc đầu nói:
- Thôi tôi về... Ở nhà còn nhiều bài vở chưa làm.
Tinh Nhược có vẻ bực mình:
- Anh Điệt... Chúng ta nào phải là kẻ thù của nhaủ Mà là bạn bè hay ít ra cũng là láng giềng... Anh làm gì cứ né tránh, cả chuyện nói chuyện cũng không dám vậỷ
Điệt lúng túng:
- Nhưng mà... cô định nói gì chứ?
Nhược nhún vaị Nói gì? Ai biết... Chỉ biết là muốn nói gì mà chẳng được? Nhược đặt quả bóng bên cạnh, rồi ngồi xuống bãi cỏ nhìn lên.
- Anh có dám ngồi xuống bãi cỏ như tôi thế này không?
Nhược tưởng mình nói vậy là Điệt lại lắc đầu, không ngờ anh chàng đã ngồi xuống phía đối diện với Nhược.
Và Nhược chờ đợi, nhưng chờ thật lâu mà Điệt vẫn yên lặng. Cái thái độ của anh chàng thật là kỳ cục. Nhược chưa thấy một tay con trai nào lại lạnh lùng thế.
- Saỏ Không vui à?
Nhược giật mình:
- Làm sao anh biết?
- Sao lại không. Suy luận theo kiểu toán học là thấy ngaỵ
- à! - Nhược thú vị - Định luật Lê Văn Điệt phải không? Thế anh quen nhiều cô lắm sao lại biết rành như vậỷ
Điệt lắc đầu:
- Không nhưng tôi biết có nhiều cô như vậỵ
- Nhưng những người khác đâu phải là tôỉ Chẳng hạn như giữa anh và anh Du đấy cũng khác nhau vậỷ
Điệt nghe nói, sa sầm mặt:
- Đừng có so sánh tôi với anh ấỵ
- Anh không thích thì thôị
Tinh Nhược nhún vai, rồi như chợt nghĩ đến điều gì. Đứng dậy nói:
- Anh ngồi đây chờ một chút, tôi sẽ ra ngaỵ
Và không đợi Điệt đồng ý, Nhược bỏ chạy vào nhà. Điệt ngồi như vậy khá lâu, nhưng lại cảm thấy rất thoải máị Lâu lắm rồi Điệt mới có dịp ngồi giữa vùng trời đất bao la nàỵ Nó không ngột ngạt như trong phòng học, không khí lại thoáng mát.
Một lúc, Tinh Nhược mới đi ra với cây đàn guitar trên taỵ Rồi cô bé ngồi xuống vừa khảy đàn vừa hỏi một cách tự nhiên:
- Anh thích nhạc của ai nàỏ Tôi sẽ hát cho anh nghẹ
Điệt ngạc nhiên, không ngờ Nhược lại phóng khoáng tự nhiên như vậỵ Thế mà bấy lâu nay Điệt chỉ xem Nhược như một đứa con nít. Điệt chưa kịp lên tiếng thì Nhược đã bắt đầu hát. Đấy là một bài dân ca Mỹ có tựa đề là "Trái Táo Xanh".
Giọng hát của Nhược vừa ngọt vừa mềm, phát âm rõ, tuy không điêu luyện nhưng dễ nghẹ Hát xong, Nhược nhìn lên với nụ cười hỏi:
- Thế nàỏ Anh thấy tôi hát được chứ?
Điệt tò mò:
- Thời bây giờ mấy cô gái thích hát nhạc Disco, nhạt giựt thế tại sao Nhược lại hát dân cả
- Tại thích... vì cái mùi đồng quê, mùi cỏ dại trong đấỵ
- à! - Điệt gật gù - nhưng tôi đã thấy Nhược nhảy Disco qua rồi, Nhược nhảy đẹp lắm.
- Hai cái đó hoàn toàn khác nhaụ - Tinh Nhược nói - Hát và chơi là hai chuyện. Cái gì mình cũng biết, nhưng chưa hẳn là thích.
- Cô rất giống anh cộ
- Anh muốn nói chuyện anh ấy có nhiều bạn gáỉ
Điệt không đáp, chỉ hỏi:
- Nhược có nhiều bạn trai không?
- Tôi à? - Nhược nghiêng nghiêng đầu nói - Bạn trai và bạn gái gì tôi cũng xem ngang hàng như nhau, không phân biệt.
Chợt nhiên Điệt hỏi:
- Nhược có biết cái bản "Birmingham Sunday" không?
- Anh cũng biết bản đó nữa à?
Điệt chau màỵ Nhược khinh thường chàng quá. Không lẽ Điệt chỉ biết có học? Chàng còn biết cả lai lịch của người nghệ sĩ sáng tác ra bản nhạc đó.
- Đấy là một bản nhạc nổi tiếng.
Điệt nói, và Nhược nhiệt tình:
- Vậy thì để tôi hát cho anh nghe nhé?
Và Nhược bắt đầu hát:
- "...Hãy ngồi xuống đây, em sẽ hát cho anh nghe
Một bản nhạc dịu dàng, không làm ai đau khổ.
Trong buổi chiều cuối tuần, không có tiếng khóc đau thương
Chỉ có cốc rượu nho màu đỏ
Và lời hát ca ngợi tự dọ..
Dù buổi sáng mùa thu, không có ánh nắng mặt trờị.."
Lời của bài hát thật đơn giản. Giọng hát của Tinh Nhược rõ ràng. Điệt như nhấp được từng tiếng nhạc. Và không hiểu sao, chàng lại tự nhiên ngả người nằm dài trên bãi cỏ. Chưa bao giờ Điệt lại buông thả như vậỵ Có lẽ hôm ấy tại tiếng hát của Nhược, và Điệt cảm thấy thật bình thản, thật tự do... Điệt có cảm giác được ủ kín lời ru của mẹ.
Mãi đến khi tiếng hát đã dứt, mà dư âm còn lảng vảng đâu đâỵ Điệt không muốn những âm thanh trầm ấm kia biến mất. Điệt muốn níu kéo nó trở lại và bất giác Điệt thò tay qua nắm lấy mẹ. Bàn tay ấp ủ chân tình... nhưng rồi... cái lạnh của sương đêm làm Điệt choàng tỉnh... Thì ra không phải là tay mẹ mà là tay của Tinh Nhược.
Chàng vội vã buông ra, rồi như bị quỷ ám, Điệt đứng dậy chạy như bay về phía nhà mình biến mất trong đêm tốị
Tinh Nhược ngẩn ra nhìn theọ Nàng như vừa rơi từ cung trăng xuống. Anh chàng Văn Điệt làm gì kỳ cục? Ban nãy còn vừa nằm ngoan ngoãn nghe Nhược hát, rồi còn nắm lấy tay nàng một cách ân cần. Chợt nhiên rồi buông ra, sợ hãi bỏ chạy một mạch về nhà không dám quay đầu lạị Tại saỏ
Nhược ôm đàn, không còn tâm trí đâu mà đàn với hát nữạ Ban nãy hình như Nhược thấy mắt Điệt long lanh như sắp khóc, hay là vì bài hát kia đã khơi dậy trong lòng Điệt một tâm sự gì đó... Có lẽ...
Ồ! Nhưng mà chuyện đó có liên can gì đến nàng? Chuyện riêng của hắn bận tâm đâu mà phải nghĩ ngợỉ Tinh Nhược đứng dậy, lững thững bước vào nhà.
Ngay lúc đó nàng nghe có tiếng xe gắn máỵ Vậy là anh Nghi đã về. Nhược nhìn vào đồng hồ. Mười giờ hơn, còn sớm chán. Điều này chứng tỏ là anh chàng lại mất hứng, chỉ có vậy mới bỏ về sớm thôị
Nhược bước về phía nhà xe, hỏi:
- Anh Nghi, anh mới về đó à?
- Ờ. Mèo con, mi không có đi chơi à?
Tinh Nhược bực mình:
- Em chúa ghét ai gọi mình là mèo con. Tại sao không gọi là cọp cái, beo gấm, sói con cũng được.
- Vậy thì ta gọi mi là heo rừng là chó dữ, được chứ?
- Hừ - Tinh Nhược đưa tay véo mạnh vào vai anh - Thế nào, hôm nay đi chơi với ai, cô nàng Mạch Tường Vy đấy à?
- Mạch Tường Vy nàỏ
Nghi vừa bước vào nhà vừa hỏị Hôm nay anh chàng trông thật sport, áo trắng, quần trắng, cả giày cũng trắng.
- Không nhớ hay giả vờ không nhớ? Cái cô nàng mà hôm dạ vũ anh đã cuỗm trên tay của Dương Vỹ đấỷ
- à... à... nhưng dùng cái từ cuỗm nghe nó côn đồ quá!
Nghi nói rồi bước tới tủ ướp lạnh, mở ra lấy một lon bia, tu nhanh. Nhược nhìn anh nghi ngờ:
- Ồ! Anh thật tình không có đi với Mạch Tường Vy à? Thế đi đâủ
- Anh đi đánh banh.
- Vậy à? - Nhược kêu lên - Sao không dẫn em theo vớị
- Bởi vì... - Nghi nhìn em gái cười - Có cả sự hiện diện của một người khác.
Nhược nguýt anh:
- Cái bản tính không chừạ Nhưng mà... tại sao nửa chừng lại quay về?
- Chán!
- Anh thật là kỳ cục, hôm trước nếu không thích Mạch Tường Vy thì cướp trên tay Dương Vỹ làm chi, để anh ta như người mất hồn cả tuần lễ naỵ
- Anh có cướp bao giờ đâủ Tại cô ấy tìm đến... Mà cái anh bạn Dương Vỹ gì đó của em cũng đáng chán, đàn ông con trai gì mà chẳng có một chút máu đàn ông. Lụy tình ử
- Anh tưởng ai cũng giống anh được cả à? Cái cô gái hôm nay thế nàỏ
- Tình cờ quen. Cô ta tự giới thiệu là sinh viên đại học, mà anh thấy thì cao lắm khoảng mười bẩy tuổi thôị
- Ồ! - Tinh Nhược kêu lên - Tại sao anh càng lúc càng thối bộ vậỵ Dụ dỗ cả trẻ con?
Rồi Nhược chụp lấy lon bia trên tay Nghi định uống, nhưng Nghi đã giật lại:
- Con gái không được uống biạ Còn con bé đó, anh thấy non quá nên đã cho dẹ
- Cho de bằng cách nàỏ
- Đấy là bí quyết! Thiên cơ bất khả lậu!
Nghi nói rồi nhìn cây đàn trong tay em:
- Ban nãy đàn hát một mình à?
Tinh Nhược đáp tỉnh bơ:
- Nào có? Có cả anh Văn Điệt nữa chứ.
|