Chương 8
Chu Chỉ Nhược muốn nói "Em yêu anh", nhưng cổ cô bị ngọn lửa nào đốt cháy. Nước mắt cô dàn dụa trên khuôn mặt xinh đẹp. Nước mắt cô làm xao xuyến Đoàn Dự cù lẫn. Bấy giờ, Đoàn Dự thật sự trở về chiến khu cù lần cuả cậu. Tâm hồn Đoàn Dự nao nao. Cậu chợt hối tiếc cậu đã cách mạng sự cù lần. Than ôi, cù lần vẫn hơn cách mạng. Cù lần có niềm rung động chân thành và tuyệt đỉnh. Cách mạng chỉ có kiêu ngạo và giả dối. Thà làm cậu trai cù lần hơn làm thi sĩ cách mạng. Chu Chỉ Nhược nghẹn ngào. Cô xoay người và bước ra sân. Cô không mua được thuốc nhức đầu EYA. Đoàn Dự nhìn theo Chu Chỉ Nhược. Cậu cảm thấy mất mát một thứ gì quý báu. Cậu đứng bất động. Trước mắt cậu, giòng sông hối hận dâng cao. Đưa từ đâu tới, tiếng hát của Anh Ngọc sót sa: Ừ, thôi em về, Chiều mưa giông tới, Bây giờ anh vui, Hai bàn tay đói. Bây giờ anh vui, Hai bàn chân mỏi, Thời gian nơi đây...
Đoàn Dự chớp mắt. Rồi cậu chạy vọt lên phòng. Làm thơ siêu hình. Bởi tóc cậu còn lởm chởm.
Cuộc hội thảo dưới gốc khế, chiều nay, thật buồn tẻ. Đó là cuộc hội thảo bất đắc dĩ. Khuôn mặt các hội thảo viên ỉu xìu, mốc thếch y hệt bìa những tác phẩm văn chương của những tác giả lớn Việt Nam nằm phơi thỗn thện trên vỉa hè chịu đựng mưa nắng thử thách trước khi vaò văn học sử. Cô Hoàng Dung không chiếm được thế thượng phong. Cô Chu Chỉ Nhược khôn lỏi, tưởng "ta về ta tắm ao ta " thì được tắm liền. Nhưng ao ta rào kín giây thép gai. Chu Chỉ Nhược bị nhức đầu chẳng thể mua nổi thuốc EYA bằng đồng tiền tim.Hai cô định mỗi người, mua một trái sầu riêng ăn cho vợi nỗi sầu. Còn các cô Vương Ngọc Yến, Hân Ly, Triệu Minh vẫn loay hoay tìm hiểu thân thế và sự nghiệp thi sĩ Thai Đề. Hội thảo chiêù nay thiếu bài thuyết trình. Các cô thở dài thườn thượt, Quanh cảnh "hội trường" trông rất tiêu điều, buồn bã.Như một buổi chiều mưa quận lỵ, người lữ khách nằm ở gác trọ, mắt nhìn muôn ngàn sợi nước đan lưới không gian, tai nghe loài côn trùng mở hội vấn đáp nhấp nheng sầu thảm. Bọn nhấp nheng 1 chia phe đực, cái. Bên đực nhấp miệng, nhấp rền rĩ, nhấp liên hồi. Lâu lâu, bên cái mới nheng một tiếng ảo não.
Cô Hoàng Dung hỏi một câu lãng nhách:
- Làm gì bây giờ ?
Chu Chỉ Nhược nhún vai:
- Biết làm gì ?
Hân Ly ngó lên gác, "phòng văn" hay "lầu thơ" của thi sĩ Đoàn Dự, thắc mắc :
- Anh Đoàn Dự đi đâu ấy nhỉ ?
Chu Chỉ Nhược bĩu môi :
- Anh ấy đi đâu ăn nhằm chi tới mày !
Hân Ly gân cổ :
- Ăn nhằm chứ bô. Tao muốn hỏi thăm anh ấy về thi sĩ Thai Đề.
Vương Ngọc Yến sáng rực đôi mắt:
- Ý kiến hay.
Triệu Minh gật gù khoái chí :
- Làm một cuộc hội thảo về thi sĩ Thai Đề chăng ?
Hoàng Dung lắt đâù:
- Vô ích.
Cô nói thêm:
- Và đừng hòng. Thai Đề đâu phải là Elvis Đậu, là Tony Mửng.
Chu Chỉ Nhược đứng ngoài vòng đua chinh phục Thai Đề nên cô rửng rưng và có quyền nhạo báng Thai Đề. Cô rít qua kẽ răng :
- Vậy Thai Đề là con giáp thứ mấy trong mười con giáp ?
Hoàng Dung tự ái nặng. Làm như Thai Đề đã cảm tình nặng nề với cô ấy. Cô ca ngợi Thai Đề :
- Đó là thi sĩ hàng đầu, là người đang trên đường đi vào văn học sử. Chàng đi xe xích lô máy rôì đi xe ôm chứ không thèm đi xe hơi. Vì chàng bảo vinh dự chỉ rực rỡ khi một người đi xe ôm vaò văn học sử. Thơ của Thai Đề hừng hực lửa. Lửa trong thơ chàm mạnh hơn lửa hàn xì khí đá. Mỗi lời thơ là một cục long não đủ giết chết hàng trăm con gián...
Vương Ngọc Yến, Hân Ly, Triệu Minh há hốc miệng kinh ngạc. Hoàng Dung thao thao phịa :
- Nếu ai bịt răng vàng, gắn răng vàng mà đọc thơ Thai Đề, lập tức răng vàng sẽ bung khỏi hàm răng. Thơ chàng có sức mạnh của giông bão...
Hoàng Dung phịa mà cô tưởng thật, cô đang đóng vai ngự sử văn học, túm cổ thi sĩ Thai Đề đặt lên ngôi thần tượng thi ca.
- Thai Đề ngâm thơ, cỏ cây cúi rạp, chim muông câm tiếng hót và côn trùng chết hết.
Hân Ly cắt ngang:
- Sao mày biết ?
Hoàng Dung hãnh diện:
- Nhờ tao có ông anh là thi sĩ Đoàn Dự.
Chu Chỉ Nhược xía vô:
- Đoàn Dự là thiên tài ở ẩn !
Hoàng Dung gật đầu :
- Đúng vậy. Ống ấy dấu tài chúng ta, dấu taì cả loài người. Tao đã điều tra và hiểu rằng anh tao từng tham dự những cuộc họp văn nghệ quan trọng. Anh tao đã lên tiếng trước ba ngàn nghệ sĩ quốc tế, quốc nội về trường thơ siêu hình, bí hiểm. Những đại văn haò ở đây là đồ bỏ. Thai Đề vĩ đại hơn Đoàn Dự vì Thai Đề là sư phụ của Đoàn Dự.
Chu Chỉ Nhược báo cáo :
- Anh Đoàn Dự đã tiết lộ bí mật với tao. Anh ấy bảo, sở dĩ, anh ấy giả vờ cù lần để sửa xe, sưả quạt, sửa ti vi, tủ lạnh cho bọn mình là anh ấy dấn thân. Còn giả vờ cạo trọc đầu là anh ấy viễn mơ. Khi dấn thân và viễn mơ là bất lực, nghiã là không đẩy cái xe vận tải thi ca lến dốc nổi, anh ấy bèn cách mạng. Anh ấy đã mắng mỏ tao, xua đuổi tao khiến tao khóc hết nước mắt.
Chu Chỉ Nhược thừa thắng xông lên:
- Cuốc cùng anh ấy khuyên tao nên bảo chúng mày giải tán môn phái Nghịch Nữ kẻo anh ấy sẽ dùng thơ phá nát.
Hoàng Dung tán thành ngay:
- Giải tán gấp.
Thế là môn phái Nghịch Nữ bị xoá tên trên chốn giang hồ. Các cô Vương Ngọc Yến, Triệu Minh, Hân Ly không phản đôi vì các cô đã thầm muốn giải tán từ hôm Thai Đề, hoàng tử da :D xuất hiện. Bây giờ, đến lượt tự thú. Cô Hoàng Dung dơ tay trước :
- Thú thật tao đã mê Thai Đề.
Cô thanh minh liền :
- Tao mê thơ cuảa Thai Đề thôi. Tao chiếm thế thượng phong nhờ anh Dự. Ảnh đọc thơ Thai Đề cho tao nghe.
Cô Hân Ly nguýt bạn một cái daì ba cây số rưỡi :
- Mày khôn vặt, bộ mày tưởng tao không mê thơ Thai Đề à ?
Cô Vương Ngọc Yến dậm chân:
- Tao cũng mê, chứ bộ.
Cô Triệu Minh thỏ thẻ :
- Cả tao nữa
Cô Chu Chỉ Nhược cười khẩy:
- Riêng tao, tao không mê nổi Thai Đề. Tao chỉ mê mỗi anh Đoàn Dự. Bốn đứa chúng mày cùng mê Thai Đề một lượt, như vây là mê... cộng đồng. Tình yêu chỉ có song phương chứ không có ngũ phương. Thi sĩ Thai Đề hiện đang làm hàng triệu trái tim thiếu nữ rung động vì thơ của chàng. Muốn mê chàng, phải thuộc thơ chàng cái đã. Phải tìm đọc những tạp chí được phép đăng thơ chàng rồi cắt dán vaò vở và học thuộc lòng. Trước đó, phảI thay phiên làm quen chàng, ai làm quen trước ai làm làm quen sau đây ? À, ta nên "Oản tù tì ". Chú ý : "Tay trắng tay đen" vòng loại !
Chu Chỉ Nhược đương nhiên chiếm chức trọng tài. Một cuộc tranh đua diễn ra sôi nổi, ăn gian từng tí. Kết quả bị hủy bỏ lu bù. Trọn buổi chiều, dưới gốc cây khế, vẫn chưa biết ai giành nổi vai trò tiên phong.
Lúc ấy, trên căn gác hẹp mái tôn nóng hực ở hẻm Hoàng Hôn, Elvis Đậu cởi trần, mặc mỗi chiếc quần xà lỏn, nằm gối đầu lên cuốn tự điển Pháp Việt, vắt tay ngang trán, suy nghĩ rất gay gắt thơ và thế đứng của mình giữa xã hội con gái. Nếu căn gác là cái lò bánh mì thì Elvis Đậu là cái bánh mì. Bánh mì Elvis Đậu toát mồ hôi. Tuy nhiên, Elvis Đậu vẫn kiên nhẫn chiến đấu với nắng lửa. Con người luôn luôn chiến thắng thiên nhiên. Vả lại, thiên tài là gì ? Thiên taì là sự kiên nhẫn không ngừng. Vậy kiên nhẫn chịu đựng nóng cũng sẽ thành thiên tài. Thế giới đã có vô địch hôn lâu, vô địch thức lâu, vô địch ngủ lâu, sẽ có vô địch chịu nắng. Elvis Đậu chịu nắng để suy nghĩ về câu nói đã tâm sự với Đoàn Dự : "Làm thơ hay cũng khó lòng mà tán nổi con gái." Elvis Đậu cho rằng mình đã lầm. Vì thơ hay của Elvis Đậu đã có một con gái naò đọc đâu. Elvis Đậu hèn... xét lại toàn bộ tư tưởng. Và cậu thấy môi trường tán gái rất cần thiết. Nghĩa là tuần báo, tạp chí để đăng thơ của cậu. Elvis Đậu vùng dậy. Cậu ngâm nga:
Tình người sao lắm bon chen
Tình mình nhất định đậu đen nấu đường
Cậu nghiến răng, độc thoại :
- Đậu đen nấu đường đã gây ngộ nhận tai hại. Người ta ngỡ mình yêu em bán chè đậu đen.
Elvis Đậu lẩm bẩm:
Tình người hẹn chỗ bán than
Tình mình hẹn ở Givral, Cái Chùa 2
Cậu thêm:
Tình người hẹn quán chú Ba
Tình mình hẹn ở Brodard, trên lầu
Nhà thơ lục bát dân tộc Elvis Đậu đã đưa Givral, La Pagode, Brodard vaò thơ dân tộc. Đó là một thay đổi tư tưởng. Cảm khái, cậu mần một baì thơ bẩy chữ:
Này em, anh sắp tậu Falcon
Để đón em đi đớp cháo lòng
Em biết con đường Hồng Thập Tư.
Olympic đó, rạp Kim Chung
Từ đấy nhìn sang những cửa hàng
Tiết canh thịt vịt và dồi tràng
Cả xôi gà nữ em yêu ạ
Ngon là cổ hũ, bùi lạc rang
Nhưng nhớ khi về lục thuốc tiêu
Ít ra cũng phải uống hai liều
Kẻo đêm Taò Tháo vung Colt đuổi
Đạn nổ đi đòm vỡ mộng yêu
Elvis Đậu sung sướng khôn tả. Cậu lục giấy bút, ngôì cong lưng sáng tác. Chiều suống cậu không thèm biết. Ngày tàn cậu chẳng thèm hay. Em cậu gọi cậu ăn cơm, cậu la lối um xùm. Xê ra cho tao làm thơ. Thơ là đời sống của tao, tao cóc cần cơm gạo. Và Elvis Đậu sáng tác trắng một đêm. Chỉ có hai hạng người thức trắng đêm : Hạng đánh bạc và hạng mầm non thi sĩ. Họ thức đêm rất taì. Thức không mệt. Những anh khác nói thức trắng đêm viết thư cho người yêu hay là nhớ người yêu đều tầm phào, khoác lác. Rạng đông hôm sau, Elvis Đậu chép thơ mình nắn nót, tìm phong bì bỏ vô rôì dán kín. Cậu cưỡi Honda tới quán cà phê uống một ly đen không đường để dưỡng sức và chờ Bưu Điện mở cửa. Elvis Đậu đã đóng góp một khoản tiền cho nền Viễn Thông Việt Nam. Cậu tốn khá tem gửi thư đến các tòa soạn tuần báo, tạp chí.
Ở Bưu Điện về, tâm hồn Elvis Đậu thơ thới, hân hoan.
Đoàn Dự mò mẫm tới khi Elvis Đậu vừa ngủ được mười lăm phút. Elvis Đậu định ngủ hai tiếng lấy lại phong độ rôì thức dậy làm thơ nữa. Thì bị Đoàn Dự lôi cổ dậy. Elvis Đậu khó khăn lắm mới mở mắt nổi. Cậu năm ngửa, ngoác miệng chẳng thi sĩ tí nào. Thi sĩ Elvis Đậu thều thào giống anh ghiền đói thuốc :
- Có...chuyện... chi... đó
|