A Tử nói câu này bằng một giọng oang oang, ai cũng nghe rõ.
Bọn Phạm Hoa, Ba Thiên Thạch, Hoa Hách Cấn nhớn nhác không biết quyết định ra sao? Nhảy vào vòng chiến cả thì bẻ mặt, nếu không động thủ thì làm sao giải cứu cho Trấn Nam Vương được?
Ðoàn Chính Thuần tuy là một khách phong lưu đa tình, nhưng vẫn luyến tiếc bốn chữ"anh hùng hào kiệt". Ý ông muốn nói: nếu hào kiệt dù không thể nhắm mắt bỏ qua một mỹ nhân nhưng mất thể là một vị anh hùng.
Sở Bá Vương có Ngu Cơ, Hán Cao Tổ cóThích phu nhân, mà vẫn là những đấng anh hùng. Ông chỉ chủ trương quyết không làm điều gì ti tiện khiếp nhược.
Trong lúc Ðoàn Chính Thuần đang chiến đấu kịch liệt với Ðoàn Diên Khánh.
Ông thoáng nghe lời A Tử, liền lớn tiếng nói:
- Sống hay chết, thắng hay bại phỏng có chi đáng kể? Bất luận là ai nhảy vào vòng chiến để tiếp sức cho Ðoàn Chính Thuần này chỉ khiến Ðoàn mỗ khó chịu thêm mà thôi!
Trong khi ông mở miệng thốt ra bấy nhiêu lời, nội lực do đó giảm sút đi khá nhiều.
Ðoàn Diên Khánh cũng tỏ vẻ anh hùng, chẳng những không thừa cơ hội này đánh gấp hơn, lão còn lùi ra mấy bước, chống đôi trượng đứng chớ ông nói xong rồi mới tiến lại tiếp tục cuộc chiến đấu.
Bọ Phạm Hoa ngấm ngầm kinh hãi trước hiện trạng này, vì biết rằng Ðoàn Diên Khánh càng ra vẻ ung dung nhàn nhạ không thèm nhằm chỗ sơ hở của đối phương mà chiếm đoạt ưu thế, càng tỏ ra lão ỷ võ công tuyệt đỉnh, không cần phải chiếm lấy tiện nghi.
Ðoàn Chính Thuần tủm tỉm cười, nói:
- Ta lại phát chiêu đây!
Ông phất tay áo bên trái phóng kiếm ra.
Nguyễn Tinh Trúc bảo con:
- A Tử! Con trông kiếm pháp của gia gia kìa! Người phóng chiêu lợi hại biết chừng nào! Bản lãnh người như vậy tất dư sức hạ thằng cha mặt như người chết trôi kia! Có điều người là một vị Vương gia muốn để việc hạ hắn cho bọn thuộc hạ, không tiện tự mình ra tay.
A Tử nói:
- Gia gia hạ được hắn thì còn nói gì nữa? Con chỉ sợ hú vía, tuy ngoài miệng nói cứng mà trong bụng run như cầy sấy.
Cô nói mấy câu này thật trúng tâm bệnh mẫu thân cô.
Nguyễn Tinh Trúc tức giận trừng mắt nhìn A Tử lẩm bẩm: con ranh này thật ngu quá! Chém tre không nể đầu mặt.
Bỗng thấy Ðoàn Chính Thuần phóng trường kiếm luôn ba chiêu song nội lực Ðoàn Diên Khánh mỗi lúc một tăng gia, chiêu nào của ông cũng bị gậy trúc gạt lật ngược lại.
Ðoàn Chính Thuần ra chiêu thứ tư gọi là"Kim mã đằng không", đưa lưỡi kiếm phạt ngang.
Ðoàn Diên Khánh dồn nội lực vào lực vào tay để cố giựt ra nhưng không được. Lão hít hơi thật mạnh vào cổ kêu lên ồng ộc rồi thốt nhiên đầu gậy bên hữu xuống đất, nhảy vọt người lên cao. Ðầu gậy trúc vẫn dắt chặt vào mũi kiếm đối phương.
Một bên hai chân bám sát xuống đất vững như núi, không chịu nhúc nhích, còn một bên toàn thân lơ lững trên không, đu qua đu lại như cành liễu trước gió.
Mọi người bàng quan bất giác la lên một tiếng "Úi chao". Hai bên đang thi triển nội lực đến độ chết để tranh thắng.
Kể ra thời Ðoàn Chính Thuần đứng dưới đất hai chân cố chết bíu, chiếm phần lợi hơn. Song Ðoàn Diên Khánh trên cao đè xuống toàn lực ra áp đảo thanh trường kiếm của đối phương cũng nghi ngờ lắm!
Chỉ trong khoảnh khắc, thanh trường kiếm dần dần cong lên hình cánh cung, còn cây gậy trúc bản chất mềm dẻo mà lại ngay thẳng như mũi tên. Xem thế đủ rõ nội lực hai bên phân biệt kẻ hơn người kém rồi.
Tiêu Phong thấy thanh trường kiếm của Ðoàn Chính Thuần môi cong hơn. Ông e rằng chỉ cong thêm chút nữa là thanh kiếm gẫy đôi.
Ông lẩm bẩm:
- Ðã đến tình trạng này mà hai người còn dụng phép "Lục Mạch Thần Kiếm" là nghĩa gì? Chẳng qua Ðoàn Chính Thuần tự biết phép "Lục Mạch Thần Kiếm" của mình xem ra còn kém đối phương, nên phải dấu cái vụng về đi không để ra? Cứ coi vẻ mặt thì tựa hồ nội lực y gần hết đất, chúng còn bản lãnh nào khác nữa thì phải .
Ông có biết đâu rằng Ðoàn Chính Thuần mới đứng vào hạng nhì trong những tay cao thủ họ Ðoàn nước Ðại Lý. Phép "Lục Mạch Thần Kiếm" mà con ông là Ðoàn Dự còn biết sử dụng qua được thì chính ông lại chưa hiểu, đến "Nhứt Mạch Thần Kiếm" còn không biết nói chi đến "Lục Mạch Thần Kiếm"?
Ðoàn Chính Thuần thấy cây trường kiếm trong tay mình cong lại gần như chiếc vòng tròn, không biết gãy lúc nào. Ông hít mạnh một hơi rồi đưa ngón tay trỏ bên hữu điểm ra. Ðó là phép "Nhất dương chỉ". Song phép này của ông còn kém cả hoàng huynh ông là Ðoàn Chính Minh. Chỉ lực của ông không phóng tới ngoài ba thước được. Ông lại dùng trường kiếm để đánh nhau với Ðoàn Diên Khánh, cả hai thứ binh khí dắt vào nhau làm cho hai bên cách xa nhau đến tám thước thì phóng chỉ tới đối phương thế nào được? Nên chỉ đó không phải để điểm vào Ðoàn Diên Khánh mà chỉ nhắm vào cây gậy trúc.
Tiêu Phong nhíu đôi lông mày nghĩ thầm: Hình như lão này không biết phép "Lục Mạch Thần Kiếm" có lẽ còn kém cả nghĩa đệ ta cũng người họ Ðoàn.
Tiêu Phong nhíu đôi lông mày nghĩ thầm: Hình như lão này không biết phép "Lục Mạch Thần Kiếm" có lẽ còn kém cả nghĩa đệ ta cũng người họ Ðoàn.
Ngón chỉ này chẳng qua là phép điểm huyệt cách không mà thật chứ có gì kỳ diệu?
Tiêu Phong đang ngẫm nghĩ thì Ðoàn Chính Thuần điểm đến đâu cây gậy trúc của đối phương xiêu dị đến đấy, mà cây trường kiếm của mình cũng duỗi ra được đôi chút.
Ðoàn Chính Thuần điểm luôn ba chiêu, cây kiếm dần dần khôi phục lại được hình dạng thẳng thắn của nói.
A Tử lại lên tiếng:
- Má má ơi! Gia gia đã dùng trường kiếm, lại còn phóng chỉ ra nữa, mà mới đối phó được ngang sức với một cây gậy trúc của lão. Giả sử đối phương sử dụng cả cây gậy thứ hai nữa thì không biết gia gia lấy đâu ba tay để chống lại?
Nguyễn Tinh Trúc trong lòng lo lắng cho tình lang mà cô con gái đứng bên còn nói những câu như chọc vào tai. Bà ta chưa kịp trả lời thì bỗng thấy Ðoàn Diên Khánh giơ trượng bên phải lên phóng đánh véo một tiếng.
Quả nhiên Ðoàn Chính Thuần lại lấy ngón tay trỏ bên trái điều khiển. Ðoàn Diên Khánh sử dụng cây trượng nầy bằng nội kinh theo lối "Nhất dương chỉ". Nhưng lão lấy trượng làm chỉ nên đón đánh cao hơn.
Ðoàn Chính Thuần cả kinh nghĩ thầm: Lão điều hòa hơi động chân khí lẹ đến thế, chẳng khác gì muốn sao được vậy. Phép "Nhất dương chỉ" của lão đến mức tinh diệu phi thường, mình thua lão xa.
Ông vừa nghĩ vừa phóng chỉ ra nhưng chậm mất một chút, người như rung động.
Ðoàn Diên Khánh thấy cuộc đấu đã lâu, sợ kéo dài thời gian, xảy ra biến cố nguy hiểm. Tỷ dụ quần thần của đối phương xông vào thì mình lại phải tốn nhiều hơi sức. Lão vung trượng như gió cao bay, chớp mắt đã điểm luôn chín trượng.
Ðoàn Chính Thuần cố gắng chống đỡ, nhưng đến đòn trượng chín của đối phương điểm tới thì ông kiệt lực mất rồi.
Bỗng nghe đánh "sột" một tiếng, đầu cây gậy trúc đen đánh trúng vai bên trái Ðoàn Chính Thuần.
Ðoàn Chính Thuần lạng người đi, kế tiếp đánh "rắc" một thanh trường kiếm trong tay phải gãy làm đôi.
Trong cổ họng Ðoàn Diên Khánh bỗng phát ra một thứ thật quái gở rồi lão điểm rất nhanh cây gậy bên tay phải vào đầu Chính Thuần. Lão quyết ý đánh đòn nầy cho đối phương phải mệt. Lão sử dụng toàn bộ kinh lực, cây trượng phóng qua phóng lại rít lên tiếng gió ghê rợn.
Phạm Hoa, Hoa Cách Cẩn, Ba Thiên Thạch thấy Ðoàn Chính Thuần sắp mất mạng về ngọn trượng của đối phương, ba người đồng thời nhảy ra chia ba mặt sấn đến bên Ðoàn Diên Khánh.
Ba vị Tam Công nước Ðại Lý này đều là những tay cao thủ đứng trước tình trạng vô cùng nguy hiểm và cấp bách, muốn xông vào cứu Ðoàn Chính Thuần thì đã không kịp nữa, phải dùng cách "vây Ngụy cứu Triệu" nhằm đánh vào những yếu huyệt Ðoàn Diên Khánh.
Ðoàn Diên Khánh đã biết trước: đến lúc nguy cấp thế nào quần thần nước Ðại Lý cũng xông cả vào lão chuẩn bị saÜn sàng giả vờ dừng cây trượng bên trái lại một cách hững hờ mà kỳ thực lão đã ngấm ngầm vận động nội kinh để chống đỡ tất cả những chỗ xung yếu trong toàn thân.
Trong khi Phạm Hoa, Hoa Hách Cấn, Ba Thiên Thạch cả ba người phóng binh khí đánh tới, Ðoàn Diên Khánh chẳng né tránh mà cũng không lùi lại, đưa tay quét ngang cây trượng bên trái để che kín thân thể không cho khí giới của bọn Tam Công chạm vào người, còn cây trượng bên phải đánh thẳng vào đầu Ðoàn Chính Thuần.
Tinh Trúc kêu rú lên một tiếng thất thanh xông vào, vì thấy tình lang sắp chết toi mạng, bà ta cũng liều mình không muốn sống nữa.
Ngọn trượng của Ðoàn Diên Khánh còn cách huyệt "bách hội" trên đầu Ðoàn Chính Thuần không đầy ba tấc, thì đột nhiên người ông tung sang bên, ngọn trượng của Ðoàn Diên Khánh đâm vào khoảng không.
Giữa lúc ấy, Ðoàn Diên Khánh bị bộ ba Phạm Hoa, Hoa Hách Cần, Ba Thiên Thạch đánh rát phải rút trượng về.
Ba Thiên Thạch động thủ như chớp nhoáng, xoay tay một cái đã nắm được cổ tay Nguyễn Tinh Trúc, khiến bà ta không thể liều mạng với Ðoàn Diên Khánh được nữa.
Mọi người đều quay lại nhìn Ðoàn Chính Thuần.
Ðoàn Diên Khánh ra đòn nầy đinh ninh giết được đối phương dè đâu Ðoàn Chính Thuần lại tránh được, trượng điểm chệch ra ngoài, lão giật mình kinh hãi vô cùng. Lão định thần nhìn lại thấy một Ðại Hán kéo tay nắm lấy gáy Ðoàn Chính Thuần nhấc ra.
Giữa lúc tính mạng của Ðoàn Chính Thuần tựa ngàn cân treo đầu sợi tóc mà có người ngang nhiên nắm lấy gáy nhấc ra thì thần lực con người đó không ai có thể tưởng tượng được.
Ðoàn Diên Khánh võ nghệ tuyệt luân, mà cũng tự nghĩ mình không làm được như thế. Da thịt trên mặt lão đã trơ ra, nên tuy lão vô cùng kinh ngạc mà không biến sắc, chỉ thấy lão khịt mũi một tiếng mà thôi.
Người ra tay cứu Ðoàn Chính Thuần đó là Tiêu Phong. Ông đứng bên theo dõi cuộc đấu giữa hai người họ Ðoàn không chớp mắt. Mặc nhiên ông thấy Ðoàn Chính Thuần bị đối phương ra đòn chí mạng, ông nghĩ rằng nếu để cho ngọn trượng Ðoàn Diên Khánh điểm tới, thì mối thù không đội trời chung chẳng còn cách nào trả được.
Mấy bữa nay Tiêu Phong đã lập bao nhiêu chí nguyện, tuyên lên bao nhiêu lời trọng thệ, quyết báo cho được mối thù sâu tựa biển. Bây giờ đã gặp kẻ thù ngay trước mặt, khi nào ông chịu để y chết về tay người khác? Nên ông tung người nhảy xổ lại nhấc Ðoàn Chính Thuần nhảy tránh ra.
|