View Single Post
  #16  
Old 05-06-2005, 01:04 PM
vui_la_chinh vui_la_chinh is offline
Senior Member
 
Tham gia ngày: Feb 2005
Nơi Cư Ngụ: Trum Yeu Gai
Bài gởi: 4,697
Send a message via Yahoo to vui_la_chinh
Default

Cửa bật mở, Magdalene vội vã bước vào . Mặt đỏ lên, hơi thở dồn dập, chị đến bên bàn và nói:
- Chồng tôi tưởng tôi đã đi nghỉ nhưng tôi đã nhẹ nhàng ra khỏi phòng để tới đây .
Chị quay sang đại tá Johnson bằng cặp mắt van nài:
- Đại tá Johnson, nếu tôi nói sự thật, thì ông sẽ giữ kín cho, đúng không ? Rất cần thiết không để lộ ra ngoài .
- Bà Lee, đó là việc không liên quan gì đến vụ án chứ ?
- Vâng . Cái đó chỉ liên quan đến ... đời tư của tôi thôi .
Ddại tá Johnson nói:
- Tốt nhất là để lương tâm yên ổn, bà Lee, chúng tôi sẽ xem xét sau .
Mắt đẫm lệ, Magdalene bảo ông:
- Vâng, tôi tin tưởng các ông . Các ông là những người tốt . Thế này: có một người ...
Chị ngừng bặt .
- Rồi sao nữa, bà Lee ?
- Tối hôm ấy tôi muốn nói chuyện với một người ... với một trong số bạn tôi mà không muốn để George biết . Tôi đã phạm sai lầm, tôi xin thú nhận, nhưng đúng là như vậy . Sau bữa ăn, tôi quyết định đi gọi điện thoại, tưởng rằng chồng tôi vẫn còn ngồi ở phòng ăn . Nhưng khi tôi mở cánh cửa này thì tôi thấy George đang gọi máy nói . Tôi chờ ...
- bà đứng ở đâu, thưa bà ? - Poirot hỏi .
- Phía sau chân cầu thang có cái mắc áo treo những áo khoác . Tôi lẩn vào đó để chờ George từ trong phòng đi ra . Nhưng không thấy anh ấy quay ra . Cùng lúc ấy có tiếng động lớn ở trên lầu . Nghe thấy tiếng kêu của ông già, tôi lao lên thang gác .
- Như vậy, chồng bà không rời khỏi phòng có máy điện thoại trước khi có tiếng kêu trên lầu ư ?
- Không .
- Còn bà thì vẫn nấp sau mắc áo khoác ở chân cầu thang từ chín giờ đến chín giờ mười lăm ư ? - Đại tá Johnson hỏi .
- Vâng, nhưng tôi không thể nói ra được, ông hiểu rồi! Tôi không thể trả lời các ông trước mặt chồng tôi được . Anh ấy sẽ hỏi tôi đứng đấy làm gì .
Johnson xác nhận:
- Đúng thế!
Chị mỉm cười nhìn ông:
- Tôi được an ủi sau khi thú tội với các ông . Nhưng xin các ông đừng nói lại với chồng tôi . Ddã hứa rồi, đúng không ? Tôi biết là mình có thể tin tưởng ở các ông ... ở cả ba ông .
Đại tá Johnson thở dài:
- Trời! Cái đó có thể diễn ra như vậy . Câu chuyện của bà ta có thể chấp nhận được . Mặt khác ...
- Bà ta có thể còn nói dối nữa - Sugden kết luận - Chúng ta không thể biết được .
o0o
3
Đứng bên một cửa sổ trong phòng khách, chiếc rèm cửa che lấp nửa người, Lydia đang nhìn ra bên ngoài . Một tiếng động trong phòng làm chị giật mình . Quay lại, chị thấy Hercule Poirot đang đứng trước cửa ra vào .
- Ông làm tôi sợ, ông Poirot .
- Xin lỗi bà, thưa bà . Tôi đã đi nhẹ nhàng .
- Tôi tưởng đây là Horbury - Chị nói .
Hercule Poirot gật đầu:
- Đúng thế . Hắn không bao giờ gây tiếng động ... Hắn đi nhẹ nhàng như một con mèo ... hoăc. như một tên ăn că"p .
Anh nghỉ một lát và nhìn chị .
Không cần giữ những ý nghĩ thầm kín, chị nhăn mặt nói:
- Tôi không thích loại người như vậy . Tôi rất sung sướng khi thấy anh ta rời khỏi ngôi nhà này .
- Và tôi có lời khen bà nếu bà loại bỏ hắn ...
- Ông nói sao , ông Poirot ? Ông biết anh ta có vấn đề gì ?
- Đó là con người tìm nắm những vụ bê bối ... giữ kín chúng để sử dụng những khi cần thiết ... một kẻ tống tiền .
Lydia hỏi:
- Anh ta có biết một điều gì đó ... trong cái chết của ông Simeon Lee không ?
Poirot nhún vai rồi trả lời:
- Hắn có đôi tai dài và đôi chân nhẹ nhàng . Có thể hắn đã nghe được vài mẩu chuyện và hắn giữ lại cho mục đích cuối cùng của mình .
- Ông muốn nói anh ta sẽ tống tiền một người nào đó trong gia đình chúng tôi ư ?
- Cái đó có khả năng . Nhưng tôi tới đây không phải vì chuyện đó .
- Ông muốn nói với chúng tôi điều gì, thưa ông ?
Poirot chậm chạp nói:
- Tôi đã nói chuyện với ông Alfred Lee . Ôn gây yêu cầu tôi làm một việc và tôi muốn biết ý kiến của bà trước khi nhận lời . Nhưng tôi đã ngạc nhiên trước sự tương phản giữa màu áo của bà với màu của chiếc rèm che khiến tôi không thể không chiêm ngưỡng ...
- Ông Poirot - Chị nói bằng giọng nghiêm trang - Chúng ta có nên mất thì giờ về những lợi ngợi khen không ?
- Tha lỗi cho tôi, thưa bà . Phụ nữ nước Anh ít người biết nghệ thuật thời trang . Buổi tối, lần đầu gặp bà, bà mặc chiếc áo có đường kẻ đơn giản nhưng có những hình vẽ mạnh dạn ... rất đặc biệt và ... rất đẹp .
Sốt ruột, Lydia hỏi:
- Ông gặp tôi có chuyện gì ?
Poirot trở lại giọng nghiêm chỉnh:
- Thưa bà, thế này . Chồng bà muốn cá nhân tôi làm một cuộc điều tra . Ông ấy yêu cầu tôi ở lại nhà ta, mang hết khả năng của mình để giải quyết tới cùng vụ này .
- Rồi sao nữa ? - Lydia hỏi bằng giọng khô khan .
- Tôi không thể chấp nhận lời yêu cầu nếu không được bà chủ nhà đồng ý .
Lydia bình tĩnh nói:
- Tất nhiên tôi đồng ý với lời mời của chồng tôi .
- Vâng, thưa bà, như vậy cũng chưa đủ . Bà có muốn sự có mặt của tôi trong ngôi nhà này không ?
- Tại sao lại không ?
- Chúng ta hãy thành thật với nhau . Đây là câu hỏi tôi đặt ra: bà muốn hay không muốn sự thật được phơi bày giữa thanh thiên bạch nhật không ?
- Chắc chắn là tôi muốn như vậy .
Poirot thở dài:
- Bà có nên có những câu trả lời theo thói thường không ?
- Tôi không phải là người đàn bà theo thói thường .
Chị bậm môi, ngập ngừng một lát rồi nói tiếp:
- Tốt hơn cả là nói thật với nhau . Tôi rất hiểu ông . Bố chồng tôi bị giết một cách ghê tởm ... không thể tố cáo Horbury tội cướp của, giết người được nên người ta nghĩ đến một người nào đó trong gia đình . Đưa một thành viên của gia đình ra trước tòa án thì kẻ thủ phạm đó sẽ gieo nỗi nhục vào mỗi người chúng tôi ... ông Poirot, thật lòng mà nói thì tôi không muốn cái đó .
- Bà muốn kẻ giết người thoát khỏi sự trừng phạt hay sao ?
- Trên thế gian này không ít những kẻ phạm tội đang sống tự do .
- Tôi công nhận với bà điều này .
- Thêm hoặc bớt một kẻ phạm tội thì có nghĩa lý gì ?
- Hãy nghĩ đến những thành viên khác trogn gia đình . Đến những người vô tội, thưa bà .
Lydia nhìn anh:
- Hắn còn làm gì được ?
- Nếu vụ này kết thút theo ý muốn của bà thì không bao giờ người ta biết sự thật . Một bóng ma sẽ ám ảnh mọi người ...
- Tôi không nghĩ đến điều đó - Lydia ngập ngừng nói .
- Không một ai biết kẻ nào đã gây ra tội ác - Poirot nói ... - Ít nhất - Anh hạ giọng - Ít nhất nếu bà đã biết kẻ đó từ trước, thưa bà .
Chị kêu lên:
- Ông không có quyền nói như vậy! Không đúng . Ôi! Nếu đó là một người ngoài ... chứ không phải là một thành viên trong gia đình!
- Có thể hắn là cả hai .
Chị nhìn anh:
- Ông nói sao ?
- Kẻ giết người có thể là một thành viên trong gia đình ... đồng thời là một người ngoài ... Bà hiểu cái đó chưa ? Đây là ý kiến của Hercule Poirot!
Anh nhìn chị bằng cặp mắt dò hỏi:
- Tôi phải trả lời ông Alfred Lee như thế nào đây ?
Lydia giơ tay lên rồi để rơi thõng xuống, vẻ thất vọng .
- Nói rằng bà đã chấp nhận ... tất nhiên .
o0o
4
Pilar đang đứng giữa phòng hòa nhạc . Như một con vật bị săn đuổi, cô sợ hãi nhìn xung quanh .
- Tôi muốn đi khỏi đây . - Cô nói .
- Không phải chỉ một mình cô muốn như vậy - Stephen Farr thân mật nói - Nhưng người ta không cho cô đi đâu cả .
- Ai ? ... Cảnh sát ư ?
- Đúng thế .
Bằng một giọng nghiêm chỉnh, cô nói:
- Thật đáng buồn khi có việc liên quan tới cảnh sát . Cái đó không đáng có với những người đáng được tôn trọng .
- Như cô chẳng hạn - Stephen tươi cười nói .
- Ồ! Tôi không nói tôi - Pilar nói - Nhưng các bác Alfred, Lydia, David, Hilda và George ... và cả Magdalene nữa .
Stephen châm một điếu thuốc, hút vài hơi rồi hỏi:
- Tại sao lại trừ ra thế ?
- Sao ?
- Tại sao cô không kể đến bác Harry ?
Pilar bật cười phô ra những chiếc răng trắng và đều .
- Ồ! Bác Harry thì khác với mọi người . Bác ấy đã có nhiều cuộc gặp gỡ cảnh sát .
- Có thể là cô có lý . Bác ta khác hẳn với những người khác trong gia đình .
Nghỉ một lát, anh lại hỏi:
- Cô có yêu quí những người thân của mình ở nước Anh không ?
Cô ngập ngừng trước khi trả lời:
- Họ rất đáng mến ... tất cả rất đáng mến . Nhưng họ không cười ... và không vui vẻ .
- Cô thân mến, cô không nghĩ đến việc trong nhà vừa xảy ra một vụ án ư ?
- Đúng thế - Pilar nói .
- Người ta không tóm được thủ phạm . Ở nước Anh cũng như ở Tây Ban Nha người ta coi thường những vụ án giết người .
- Anh chế giễu tôi ư ?
- Không . Tôi không thích đùa .
- Vì cả anh, anh cũng muốn rời khỏi đây, đúng không ?
- Đúng .
- Và người cảnh sát đẹp trai không cho anh đi ư ?
- Tôi không hỏi ông ta . Nhưng nếu hỏi thì chắc chắn ông ta sẽ từ chối . Tôi phải thận trọng, Pilar, phải rất thật trọng .
- Thật đáng buồn - Pilar thở dài .
- Quá đáng buồn nữa là khá c. Có nhà thám tử người nước ngoài đi lùng sục khắp nơi . Tôi chưa biết ông ta là người thế nào, nhưng ông ta làm đầu óc tôi căng thẳng .
Cau mày, Pilar hỏi anh:
- Ông ngoại tôi rất giàu, đúng không ?
- Hình như thế .
- Ai hưởng số gia tài ấy ? Bác Alfred và những người khác ư ?
- Cái đó tùy thuộc vào bản di chúc của ông cụ .
- Có thể ông ngoại sẽ cho tôi một số tiền lớn - Pilar mơ màng nói - Nhưng chưa chắc .
Cô thở dài .
Stephen muốn an ủi cô:
- Tương lai của cô đã được bảo đảm . Cô đã là một thành viên trong gia đình và mọi người sẽ chăm sóc cô .
- Tôi ... tôi là thành viên của gia đình . Thật là kỳ cục! Nhưng, cũng chẳng kỳ cục chút nào!
- Tôi hiểu c'ai ý nghĩ ấy không làm cô thích thú lắm .
Pilar lại thở dài rồi nói:
- Nếu chúng ta cho chạy máy quay đĩa rồi nhảy thì sao nhỉ ?
- Cô sẽ làm mọi người bực mình . Hãy nghĩ đến việc trong nhà đang có tang, cô gái Tây Ban Nha có trái tim nhạy cảm ạ!
Pilar mở to mắt và nói:
- Nhưng tôi chẳng muốn buồn chút nào . Tôi không biết mấy về ông ngoại . Tôi rất thích nói chuyện với ông nhưng tôi không thể khóc được khi ông qua đời và thật là kỳ cục tỏ ra buồn rầu giả tạo .
- Cô thật đáng mến - Stephen nói .
Bằng một giọng hóm hỉnh cô nói:
- Chúng ta có thể nhét tất tay, tất chân vào cái loa của máy quay đĩa để bịt bớt tiếng nhạc, như vậy thì không ai nghe thấy .
- A! Cô thật lắm sáng kiến, phải làm theo lời cô thôi .
Pilar cười và chạy nhanh ra hành lang để tới phòng nhảy ở đầu nhà . Đến trước cửa thông ra vườn cô đứng lại . Stephen vừa tới nơi cũng dừng chân theo cô .
*
Hercule Poirot tháo những bức chân dung treo trên tường mang ra vườn có ánh sáng để nhìn cho rõ . Anh ngẩng đầu lên và thấy hai người trẻ tuổi .
- A! - Anh nói - Các bạn tới vào lúc tôi đang bận rồi .
- Ông đang làm gì vậy ? - Pilar đến bên nhà thám tử và hỏi .
Bằng một giọng nghiêm trang, Poirot trả lời:
- Tôi đang nghiên cứu một vấn đề rất quan trọng: bộ mặt thời trai trẻ của ông Simeon Lee .
- Đây là ông ngoại tôi ư ? - Pilar hỏi .
- Đúng, thưa cô .
Cô nhìn bức chân dung rồi kêu lên:
- Thật là khác ... Ông ngoại không giống như trong bức họa ... ông già, da nhăn nheo! Người này rất giống bác Harry ... Harry trẻ hơn chừng một chục tuổi .
- Phải - Hercule Poirot nói - Ông Harry đúng là con trai ông cụ . Bây giờ, nhìn đây ...
Anh dẫn Pilar vào phòng khách nhìn một bức chân dung khá c.
- Đây là bà Lee, bà ngoại cô ... bộ mặt dài hiền lành, tóc vàng, mắt xanh rất đẹp ...
- Giống như bác David - Pilar nhận xét .
Stephen dứng sau cô gái nói thêm:
- Ông Alfred cũng có những nét tương tự .
- Di truyền là một vấn đề thú vị - Poirot tuyên bố - Các con của ông bà Lee phần lớn giống mẹ . CÔ xem đây .
Poirot lấy tay chỉ vào hình một cô gái khoảng hai chục tuổi, tóc vàng óng, cặp mắt xanh tươi cười . Dángngười giống hệt bà Simeon Lee nhưng người có phần vui tươi đầy sức sống khác với cặp mắt xanh nhạt vẻ mặt buồn bã của người vợ ông già Lee .
- Ô! - Pilar kêu lên .
Mặt cô đỏ lên .
Cô đưa tay nâng cái mặt trên sợi dây chuyên vàng đeo ở cổ . Cô mở ra và tươi cười nhìn ông Poirot .
- Mẹ tôi - Pilar nói .
Poirot xem phía bên kia của mặt dây chuyền thấy chân dung một người đàn ông trẻ tuổI, tóc đen, mắt xanh tối .
- Đây là cha cô ư ? - Poirot hỏi .
- Vâng, cha tôi, ông rất đẹp .
__________________




**************************************************
TRUM YEU GAI , CHET VI GAI
SONG DE YEU , CHET VI YEU
Trả Lời Với Trích Dẫn