View Single Post
  #17  
Old 05-06-2005, 01:04 PM
vui_la_chinh vui_la_chinh is offline
Senior Member
 
Tham gia ngày: Feb 2005
Nơi Cư Ngụ: Trum Yeu Gai
Bài gởi: 4,697
Send a message via Yahoo to vui_la_chinh
Default

- Đúng thế . Rất ít người Tây Ban Nha mắt xanh, đúng không, tiểu thư ?
- Người ta thấy họ ở phương Bắc . Hơn nữa bà nội tôi là người Ái Nhĩ Lan .
Poirot nói với vẻ mơ màng:
- Như vậy trong huyết quản của cô có dòng máu Tây Ban Nha, Ái Nhĩ Lan và Anh cùng một ít máu Bô - hê - Miêng . Cô biết tôi đang nghĩ gì không ? Với một sự di truyền như thế, cô sẽ là một kẻ thù dữ tợn .
Stephen cười nói:
- Cô có nhớ mình đã nói trên xe lửa rằng để trả thù một người thì cô sẽ cắt cổ hắn . Ô! ...
Anh ngừng lời ... bất chợt nhận ra sự dại dột trong câu nói ấy .
Hercule Poirot nhanh :Dng chuyển hướng câu chuyện:
- A! Tiểu thư, tôi có việc muốn hỏi cô . Tấm hộ chiếu của cô . Ông bạn cảnh sát của tôi đang muốn xem cái đó . Cô không biết những thủ tục phiền hà của người nước ngoài tạm trú tại nước Anh . Tất nhiên về mặt pháp luật thì ở đây cô là người nước ngoài .
- Hộ chiếu của tôi ư ? Để tôi đi tìm . Nó đang ở phòng tôi .
Poirot xin lỗi:
- Tôi lấy làm tiếc là đã làm phiền cô .
Anh đi theo cô gái có Stephen đi cùng . Phòng của Pilar ở đầu cầu thang .
Trước khi mở cửa phòng, Pilar bảo Poirot:
- Ông đợi ở đây, tôi sẽ đưa nó cho ông .
Cô gái bước vào trong phòng, Poirot và Stephen đứng ở ngoài .
Ân hận, Stephen nói:
- Tôi quá ngốc nghếch khi nhắc lại chuyện đó . Không biết cô ấy có để ý không ? Ông Poirot, ông bảo sao ?
Poirot không trả lờ ị Đầu nghiêng sang một bên, anh như đang nghe ngóng cái gì đó . Sau anh nói :
- Những người Anh yêu không khí một cách kỳ quặc . Cô Estravados chắc hẳn thừa kế cái đặc tính ấy của người Anh .
Stephen nhìn thẳng vào mặt Poirot:
- Tại sao ?
- Vì hôm nay trời rất lạnh - khác hôm qua còn có ánh nắng mặt trời - cô Estravados lại nâng một phần cửa sổ lên . Tôi ngạc nhiên khi thấy người ta thích gió lạnh như vậy .
Bất chợt một tiếng Tây Ban Nha nổi lên ở trong phòng và Pilar hiện ra .
- A! Tôi thật ngốc nghếch và vụng về . Chiếc túi của tôi để trên bậu cửa sổ , khi mở ra tìm giấy tờ thì tấm hộ chiếu của tôi bị rơi xuống vườn . Tôi sẽ chạy xuống để nhặt lại .
- Tôi cùng xuống với cô - Stephen đề nghị .
Nhưng Pilar ngoái cổ lại nói:
- Không, đây là lỗi của tôi . Anh vào phòng khách ngồi với ông Poirot, tôi sẽ trở lại sau .
Stephen định đi theo cô gái nhưng Poirot nắm tay anh giữ lại và nói:
- Lại đằng này với tôi .
Họ tới đầu kia của ngôi nha `. Khi đến đầu cầu thang lớn Poirot nói:
- Chúng ta không xuống vào lúc này . Anh theo tôi vào căn phòng xảy ra tội ác ấy vì tôi muốn đặt ra cho anh một câu hỏi .
Hai người đi dọc hành lang lối tới phòng của ông Simeon Lee và đi qua một hõm tường trống, ở Ddấy có hai tượng nữ thần sông núi, mặc đồ dạ, từ thời nữ hoàng Victoria .
Stephen nhìn vào đó rồi lẩm bẩm:
- Ban ngày nhìn chúng tôi rất sợ . Tối hôm ấy tôi tưởng là có ba pho tượng . Trời ơi! Nay nhìn kỹ thì chỉ có hai .
- Vào thời ấy mua chúng rất đắt . Ban đêm chúng mới có tác dụng làm người ta sợ hãi .
- Vâng, người ta chỉ thấy chúng một màu trắng mơ hồ .
- Tắt đèn nhà ngói cũng như nhà tranh - Poirot lẩm bẩm .
Họ thấy cảnh sát trưởng Sugden đang ở trong phòng ông Simeon Lee . Đang quì xuống trước két sắt, anh nhìn cánh cửa két bằng một chiếc kính lúp . Anh ngẩng đầu lên khi hai người đi tới .
- Chiếc két n`y được mở bằng chìa khóa do một người nào đó đã biết mật mã .
Poirot đến bên Sugden, kéo anh ta ra xa, nói nhỏ vào tai anh ta câu gì đó . Sugden gật đầu và ra khỏi phòng .
Poirot quay lại nhìn Stephen thấy anh đang chăm chú nhìn chiếc ghế bành mà ông Simeon Lee thường ngồi . Stephen cau mày và các tĩnh mạch trên thái dương đang giật giật . Poirot yên lặng nhìn anh rồi nói:
- Anh đang hồi tưởng lại những kỷ niệm ...
- Vâng . Hai hôm trước, ông già Lee đang ngồi đây ... đang sống ... Bây giờ ...
Xua đuổi những ý nghĩ rùng rợn, anh hỏi Poirot:
- Ông đưa tôi tới đây để đặt ra cho tôi một câu hỏi ư ?
- Vâng . Hình như anh là người đầu tiên tới đây vào buổi tối hôm ấy, đúng không ?
- Tôi ư ? Tôi không nhớ . Không, hình như có một phụ nữ chạy trước tôi .
- Ai vậy ?
- Vợ của George hay vợ của David ... tôi không biết ai chạy trước tôi .
- Anh không nghe thấy tiếng động như anh đã nói hôm trước .
- Tôi không cho rằng mình đã nghe thấy . Tôi không nhớ . Tôi nhớ rằng có người kêu lên, nhưng có thể đó là một người nào đó ở dưới nhà .
Poirot hỏi:
- Anh không nghe thấy một tiếng kêu như thế này ư ?
Poirot ngả cổ về phía sau và kêu lên một tiếng dữ dội .
Bất ngờ, Stephen lùi lại và ngã bật ngửa . Tức giận, anh kêu lên:
- Trời! Ông có thôi kêu di không! Ông làm cả nhà sợ hãi . Mọi người sẽ tưởng lại có một vụ giết người nữa đang xảy ra . Không, tôi không nghe thấy tiếng kêu như vậy .
Poirot bối rối, lẩm bẩm:
- Đúng thế ... Tôi thật là điên ... Chúng ta ra khỏi đây ngay .
Anh vội vàng ra khỏi căn phòng . Alfred và Lydia dưới chân cầu thang nhìn lên . George chạy tư `phòng đọc sách tới nơi và Pilar tay cầm tấm hộ chiếu từ ngoài vườn chạy vào .
Poirot nói to:
- Không có chuyện gì ... không có chuyện gì! Mọi người yên tâm ... Tôi vừa làm một cuộc thí nghiệm nhỏ .
Alfred tỏ vẻ buồn phiền còn George thì bực mình . Poirot để mặc Stephen giải thích còn mình thì nhanh :Dng tới đầu nhà đằng kia .
Ở đầu hành lang, cảnh sát trưởng Sugden bình tĩnh rời khỏi phòng của Pilar tới gặp Poirot .
- Thế nào ? - Anh hỏi .
Người kia gật đầu .
Không một tiếng động .
Hai người nhìn nhau, vẻ thỏa mãn .
o0o
5
Alfred Lee nói:
- Ông Poirot, ông nhận lời yêu cầu của tôi chứ ?
Tay run lên, cặp mắt màu hạt dẻ sáng rực, anh lắp bắp nói . Lydia yên lặng đứng lên, vẻ lo ngại .
- Ông không biết ... ông không thể tưởng tượng được ... cái đó ... cái đó ... có ý nghĩa như thế nào với tôi ... Rất cần ... điều tra ra ... kẻ giết cha tôi .
- Ông đã suy nghĩ kỹ trước khi yêu cầu tôi làm việc này nên tôi chấp nhận . Nhưng, ông Lee, ông không được thay đổi ý kiến . Tôi không phải là một con chó để chủ sai đi nhặt mồi, sau đó lại bị chủ gọi quay trở lại vì ông ta không thích con mồi ấy nữa .
- Vâng, đúng thế ... tất cả đã sẵn sàng . Tôi đã cho sửa soạn phòng nghỉ cho ông . Ông ở lại bao lâu là tùy ông .
Poirot nói một cách nghiêm trang;
- Không mất nhiều thời gian đâu .
- Thế nào ? Ông nói sao ?
- Tôi nói rằng không mất nhiều thời gian đâu . Số người nghi vấn đã được loại trừ dần để nhanh :Dng đi đến sự thật . Tôi cho rằng mình đang nhanh :Dng đi đến mục tiêu .
Alfred nhìn anh:
- Không thể như vậy được!
- Không đúng như vậy! Những sự kiện đều tập trung vào một hướng . Còn phải kiểm tra thêm một số chi tiết và sự thật sẽ được phơi bày ra trước ánh sáng .
Nghi ngờ, Alfred hỏi lại:
- Ông đã biết ai là kẻ giết người rồi ư ?
- PhảI, tôi đã biết hắn - Poirot cười nói .
- Cha tôi ... cha tôi - Alfred rên rỉ .
- Ông Lee - Poirot nói - Trước đó tôi có hai điều yêu cầu ông .
Nghẹn giọng, Alfred trả lời:
- Tất cả những điều ông muốn, ông Poirot ... Tôi nghe ông đây .
- Trước hết tôi muốn có bức chân dung của ông Simeon Lee thời trẻ để treo trên tường căn phòng mà ông dành cho tôi .
Vợ chồng nhà Alfred nhìn Poirot .
Alfred hỏi:
- Bức chân dung của cha tôi ư ? Để làm gì ?
Poirot mơ hồ khoát tay:
- Cái đó ... nói như thế nào nhỉ ... sẽ gợi ý cho tôi .
Lydia hỏi ngay:
- Liệu ông có ý định tìm ra thủ phạm bằng ám thị không ?
- Thưa bà, chúng ta hãy nói, tôi không chỉ dùng đôi mắt của cơ thể mà còn dùng đôi mắt của tâm hồn nữa .
Chị nhún vai .
Poirot nói tiếp:
- Sau đó, ông Lee, yêu cầu ông cho tôi biết trường hợp qua đời của người em rể ông, Juan Estravados .
- Có cần thiết không ? - Lydia hỏi .
- Rất cần, thưa bà .
- Thế này - Alfred nói - Juan Estravados đã giết một người trong quán cà phê vì một người đàn bà .
- Ông ta đã giết người như thế nào ?
Alfred nhìn vợ bằng cặp mắt thương hại .
Lydia tiếp lời chồng:
- Giết bằng dao găm . Juan Estravados không bị khép vào tội tử hình nhưng đã chết trong khi ngồi tù .
- Con gái ông ta có biết chuyện đó không ?
- Tôi không biết .
Alfred nói ngay:
- Không . Jennifer không bao giờ noí chuyện ấy với con gái .
- Xin cảm ơn .
Lydia hỏi Poirot:
- Ông không nghĩ cho cháu gái tôi đấy chứ ? Nếu như vậy thì thật là mơ hồ .
Poirot hỏi tiếp:
- Ông Lee, xin ông nói đôi chút về ông Harry Lee, em trai ông .
- Ông muốn biết những gì về nó ?
- Tôi nghe nói ông ấy đã làm mất danh dự gia đình . Chuyện gì đã xảy ra ?
- Đã lâu lắm rồi ... - Lydia nói .
Mắt đỏ lên, Alfred tuyên bố:
- Nếu ông đã muốn biết thì đây, ông Poirot: Harry đã ăn cắp một số tiền lớn bằng cách giả mạo chữ ký của cha tôi trên một tấm séc . Tất nhiên cha tôi không đi kiện . Harry bao giờ cũng là một thằng ăn cắp . Nó gây chuyện khắp nơi nó đi qua . Nó không ngừng đánh điện về để xin tiền rồi để lại đi vào con đường sai lầm . Nó biết mọi nhà tù trên thế giới .
- Nào, anh Alfred, anh nói những chuyện mà mình không được nhìn thận mắt .
Tay run lên vì tức giận, Alfred tuyên bố:
- Harry là đồ bỏ đi ... đồ chết treo!
- Tôi thấy hai anh em không ưa nhau - Poirot nói .
- Nó là đứa con trai làm người cha đau đớn ... một cách đáng xấu hổ! - Alfred thì thào .
Lydia thở dài ... Poirot nhìn chị bằng cặp mắt dò hỏi .
Chị nói:
- Chỉ cần tìm ra những viên kim cương, câu đó sẽ được giải đáp .
- Người ta đã tìm thấy chúng rồi, thưa bà .
- Thế nào ?
- Người ta đã tìm thấy chúng trong chiếc bể cạn thể hiện Biển Chết - Poirot ôn tồn giải thích .
Lydia kêu lên:
- Trong vườn nhà tôi ư ? Thật là ... thật là kỳ lạ!
- Có đúng không, thưa bà ? - Poirot hỏi .
__________________




**************************************************
TRUM YEU GAI , CHET VI GAI
SONG DE YEU , CHET VI YEU
Trả Lời Với Trích Dẫn