Ðề tài: Ác Thủ Tiểu Tử
View Single Post
  #4  
Old 05-07-2005, 07:08 AM
vui_la_chinh vui_la_chinh is offline
Senior Member
 
Tham gia ngày: Feb 2005
Nơi Cư Ngụ: Trum Yeu Gai
Bài gởi: 4,697
Send a message via Yahoo to vui_la_chinh
Default

Trở ra lại hậu động khẩu, thiếu nữ vẻ thất vọng bước đến bên bờ vực nhìn xuống, chỉ thấy vực sâu thăm thẳm, với vân du mịt mờ thì lắc đầu thở dài. Khi quay đầu trở lại, bỗng ánh mắt nhìn lên hướng vách đá, trong lòng thoáng động một ý nghĩ, cả người liền tung lên, hai tay hai chân bám vào vách đá thi triển Du long thuật từ từ bò lên cao.
Lên cao chừng mười trượng, đột nhiên cô ta dừng lại, rồi thả người tuột nhanh xuống, hổn hển nói vẻ khẩn trương:
- Bên trên có huyệt động khác, không biết có phải chúng ở trong đó hay không?
Chu Mộng Châu nghe nói vậy thì hơi bất ngờ “á" lên một tiếng, nói nhanh:
- Thật sao? Chúng ta lên đó xem!
Vừa nói ra đi tới vách đá.
Thiếu nữ bỗng thét lên:
- Ngươi ...
Chu Mộng Châu ngạc nhiên hỏi:
- Tôi sao chứ?
- Nhân vật trong Tụ Tinh trang đều cao cường chẳng dễ đối đầu. Ngươi và ta đều chẳng phải là đối thủ của bọn chúng, ta nghĩ chỉ nên thám xét một chuyến xem có đúng tiểu đệ bị bắt hay không, sau đó xuống rồi sẽ tính.
Chu Mộng Châu nhận thấy cô ta khẩn trương tìm tiểu đệ, cho nên chỉ cắm đầu chạy trước dẫn cô ta đến đây, mà chưa nói qua tình hình ở đây, khi ấy mới đem chuyện mười bảy cái xác bọn ngươi áo đen kể lại cho cô ta nghe, cuối cùng nói:
- Một tên lại bị chết ở dưới, nếu tôi đoán không nhầm bọn áo đen chỉ còn lại hai tên.
Thiếu nữ nghe xong vui mừng khôn tả:
- Nếu thực đúng thế thì chúng ta có thể chống chọi, tránh lãng phí nhiều sức lực.
Chuyện của tiểu đệ làm phiền ngươi không ít sau này có lúc bái tạ.
Chu Mộng Châu cười gượng nói:
- So với ân cứu mạng mấy lần trước đây, tôi chỉ báo đáp chút công nhỏ, đáng gì mà cô nương nói chuyện tạ ơn?
Thiếu nữ không nói gì thêm, chỉ giục:
- Giờ chúng ta phân làm hai cánh tả hữu leo lên!
Chẳng ngờ đến khi đến trước vách đá dựng đứng, Chu Mộng Châu "í" lên một tiếng, mặt đổ gay ngượng ngùng nói:
- Thẹn thật! Ta chẳng biết thuật du tường, làm sao lên được?
Thiếu nữ nghe hơi bất ngờ, chợt nói:
- Vậy ta lên trước, ngươi ở dưới này cảnh giác tiếp ứng.
Nói rồi thân hình thon thả của thiếu nữ nhanh nhẹn bám vách núi leo lên như con thạch sùng. Chu Mộng Châu chỉ biết đứng dưới chân vách đá ngước mắt nhìn theo bóng hình thiếu nữ, chốc lát thiếu nữ khuất dạng, hẳn là đã âm nhập vào huyệt động. Chu Mộng Châu trong lòng cảm thấy khẩn trương lo lắng cho thiếu nữ chỉ muốn xông lên đó, thế nhưng vách đá trơn nhẵn dựng đứng đã cản chân chàng lại.
Vừa lúc này, từ trên kia nghe tiếng thiếu nữ "ái " lên một tiếng.
Chu Mộng Châu phán đoán cô ta phát hiện ra điều gì bất ngờ. Chàng định lên tiếng hỏi, thế nhưng nghĩ lại sợ đánh động bọn người Tụ Tinh trang nên lại thôi.
Lát sau đã thấy thiếu nữ từ trên nhảy xuống.
Chu Mộng Châu quan tâm hỏi ngay:
- Đệ đệ cô nương có trên đấy không?
Thiếu nữ mắt còn hiện nét ngạc nhiên nói:
- Bên trên đúng là một gian thạch thất, xem ra có người đã ở đó. Nhưng vừa rồi thì không thấy ai cả, tiểu đệ cũng không có ở đó.
Chu Mộng Châu nhíu mày ngẫm nghĩ, rồi nói:
- Chẳng lẽ đúng như bọn áo đen đã nói với tôi, cậu bé kia đã được người ta cứu đi rồi sao?
Thiếu nữ nghe thấy thế cũng có suy nghĩ như chàng, bèn nói:
- Có thể đúng là tiểu đệ đã bị bọn áo đen bắt về đây cùng với bọn Lý Ngao, nhưng được người cứu đi có điều không biết đi đâu?
Chu Mộng Châu gợi ý:
- Tiểu đệ biết cô nương tất lo lắng đi tìm, thiết nghĩ cậu ta chỉ đi quanh quẩn gần đây mà thôi chứ chẳng đi xa đâu. Hay là chúng ta trở ra ngoài chia nhau đi tìm xem?
Thấy đề nghị của Chu Mộng Châu là hay, khi ấy thiếu nữ gật đầu đồng ý. Cả hai theo chân nhau trở ra khỏi Cửu U Địa Phủ chia nhau đi tìm quanh đây, hẹn đến chiều tối gặp lại.
Chu Mộng Châu đi liền qua mấy quả núi, đến bên bờ suối chàng mới dừng chân.
Trong đầu chàng vừa tìm kiếm vừa suy nghĩ về thiếu nữ. Chàng vốn chỉ mong nhanh :Dng đi làm chuyện sư phụ, thế nhưng thấy thiếu nữ khẩn thiết tìm tiểu đệ, chàng không đành lòng mà không giúp cô ta. Huống gì trong lòng chàng gợi lên một chút tình cảm khó tả với thiếu nữ, cho nên quyết tâm giúp cô ta tìm vị đệ đệ mới được.
Hết cả buổi tìm kiếm vẫn không có kết quả gì, ngước nhìn sắc trời thấy đã bàng bạc tối, Chu Mộng Châu lập tức quay đầu chạy trở về nơi hẹn trước với thiếu nữ. Khi còn cách chừng nửa dặm, chàng đã ngửi thấy mùi thịt nướng thơm phức, nhìn về phía trước thấy có ánh lửa và khói bốc lên, thầm nghĩ:
- Chà! Thơm thật! Bụng mình cả ngày nay không có gì, giờ có gà nướng sẵn đánh chén một bụng thì tuyệt!
Chỉ nghĩ đến ăn là bụng thấy cồn cào dữ dội, lập tức phóng chân chạy như bay.
Chớp mắt đã đến dưới lùm cây, thấy thiếu nữ đã ngồi bên bếp lửa hồng, trên bếp là hai con thỏ rừng đang nướng chín tới, mùi bay sực nức. Chu Mộng Châu cả tuần nay chỉ ăn toàn chim thỏ nướng qua ngày, tuy vậy chàng vụng làm cho nên chung quy chỉ nhét đầy bụng cốt no là chính, chứ không có lúc nào nướng đầy đủ hương vị thơm như thế này, khi ấy trong miệng nước bọt cứ ứa ra liên tục, chỉ mong nhảy vào ăn ngay.
Thiếu nữ nghe có tiếng chân ngước đầu lên thấy Chu Mộng Châu, hỏi ngay:
- Ngươi về rồi à? Có phát hiện ra tung tích gì không?
Chu Mộng Châu đi lại gần, lắc đầu đáp:
- Tôi tìm suốt cả buổi, cơm nước gì cũng không, nhưng chẳng thấy đến một dấu chân ngựa.
Thiếu nữ nhìn chăm vào mặt Chu Mộng Châu nói:
- Chị em ta sống với nhau từ nhỏ tình vô cùng thân thiết, cho nên khi tiểu đệ mất tích, ta thật đêm ngày không làm sao yên tâm được, mới nôn nóng đi tìm là vậy. Nhưng vừa rồi ta chợt nhớ lại một chuyện, lúc tiểu đệ mới lên ba có một vị cao tăng xem tướng nó, bảo sau này lớn chừng mười bốn mười lăm tuổi, nhất định gặp phải một tiểu nạn. Thế nhưng, kết quả nhân họa lại gặp phúc, mà chuyện sẽ xảy ra ở tại phương bắc. Tiểu đệ năm nay đã mười bốn tuổi, đây lại là Bắc Thiên Sơn, xem ra hai chuyện hoàn toàn trùng hợp cho nên ta nghĩ lời dự đoán của cao tăng kia là ứng nghiệm.
Chu Mộng Châu vừa nghe xong đã gật đầu nói:
- Nếu đã là lời cao tăng, nhất định không sai.
Thiếu nữ hỏi lại; - Tại sao ngươi biết lời cao tăng không sai?
Chu Mộng Châu lúc ấy đã ngồi xuống bên bếp lửa, mũi cứ ngửi ngửi mùi thịt nướng trong không khí, chẳng nghĩ ngợi gì đáp:
- Tôi cũng không biết vì sao, có lẽ là vì sư phụ tôi cũng là một hòa thượng.
Thiếu nữ mỉm cười, tay nhanh nhẹn trở hai con thỏ trên lửa, mỡ chảy ra cháy kêu xèo xèo, mùi thơm càng thêm lừng.
Chu Mộng Châu mắt cứ đăm đăm nhìn vào hai con thỏ quay, tay xoa xoa vào nhau, nói:
- Ăn được chứ?
Thiếu nữ cười đáp:
- Chẳng lẽ nướng ra để nhìn?
Chu Mộng Châu vừa nghe nói vậy liền thò tay vào bếp lửa định bốc nguyên một con thỏ.
Nhưng thiếu nữ đã trừng mắt gắt lên:
- Nhìn kìa, tay ngươi cả đất bụi, đến tay cũng chẳng rữa, mặt cũng chẳng lau, ăn vậy sao được chứ?
Chu Mộng Châu khựng tay, ngước mắt nhìn thiếu nữ ngơ ngác.
Thiếu nữ mặt ửng hồng, ré lên:
- Ngươi sao vậy? Nhìn người ta làm gì?
Chu Mộng Châu đội nhiên cảm thấy mắt cay cay, nói:
- Tôi bỗng nhớ lại mẹ tôi, nhớ mỗi lần ăn bà cũng thường rầy tôi chuyện này.
Thiếu nữ nhấp nháy đôi mắt tú lệ nhìn Chu Mộng Châu, thở dài nói:
- Phía sau này có một khe nước nhỏ, ngươi nhanh tới rửa tay rửa mặt cho sạch sẽ, ta chờ ngươi trở lại cùng ăn.
Chu Mộng Châu chẳng hiểu thế nào lại ngoan ngoãn đứng lên quay người bước đi, kịp giấu hai hàng nước mắt chảy dài trên má. Chàng không phải hổ thẹn vì bị rầy la, mà câu rầy la của thiếu nữ bỗng gợi lại trong lòng chàng tình cảm thời thơ ấu mẹ chàng đã giành cho chàng, nên tủi lòng mà rơi lệ.
Khi Chu Mộng Châu quay trở lại với người sạch sẽ thì thiếu nữ đã cắt thịt thỏ ra thành từng miếng dọn trên mấy chiếc lá lớn. Thấy Chu Mộng Châu bên cạnh, trong lòng cảm thấy vui mừng lên ấm áp, liền đến bên nàng ngồi xuống nhẹ nhàng.
Thiếu nữ nhìn chàng cười nói:
- Ngươi chớ trách ta quen chăm sóc với tiểu đệ như vậy nên nhất thời không để ý mới trách cứ ngươi. Thôi! Thịt đã cắt sẵn rồi, chúng ta ăn đi kẻo nguội!
Chu Mộng Châu không nói gì, chỉ lặng lẽ bốc thịt thỏ trước mặt mà ăn, nhoáng cái đã thấy hết hơn nữa con thỏ, chàng bỗng ngừng lại, đưa mắt nhìn thiếu nữ.
Thiếu nữ không đợi chàng lên tiếng, đã nói:
- Ta đã biết trong lòng ngươi đang nghĩ gì, ngươi cứ ăn đi, thong thả ta sẽ nói hết cho ngươi nghe.
Chu Mộng Châu trống ngực phập phồng thầm nghĩ:
- Quái! Cô ta đâu phải là con trùng trong bụng ta, mà ta nghĩ gì cô ta cũng biết chứ?
Thiếu nữ thấy ánh mắt hồ nghi của Chu Mộng Châu, cười cười hỏi:
- Ngươi không tin ư?
Chu Mộng Châu nhai miếng thịt trắng mềm chưa xong, gật đầu hàm hồ đáp:
- Tôi tin! Tôi tin!
Thiếu nữ nhai hết miếng thịt trong miệng, thâu liễm nụ cười trên mặt, từ từ nói:
- Ta chỉ có thể nói cho ngươi biết ta họ Bạch, còn về thân thế của ta tạm thời giữ kín chưa tiện nói cho ngươi biết. Đến như chuyện ta họ Bạch, ngươi tuyệt đối cũng không được nói cho người khác biết.
Chu Mộng Châu buột miệng nói:
- Nếu thế sau này tội sẽ gọi cô là tỷ tỷ, để tránh lỡ lời gọi họ của cô ra.
Thiếu nữ hơi trầm ngâm, đoạn nói:
- So tuổi tác thì ngươi gọi ta bằng tỷ tỷ, đệ đệ thường gọi ta là Vân tỷ, nếu ngươi thuận lòng thì sau này chỉ cần gọi ta là Vân tỷ.
Chu Mộng Châu chớp mắt, xúc động nói:
- Tỷ tỷ thích tôi gọi bằng Vân tỷ chứ?
- Tùy ngươi. Có lẽ ngươi cũng muốn biết vì sao ta lại đến Thiên Sơn này?
Chu Mộng Châu gật đầu nói:
- Đúng thế, ban đầu đệ có hỏi điều này.
Thiếu nữ trên mặt lộ nét sầu tư:
- Ta vốn truy ra cừu nhân năm xưa sát hại song thân của ta là ai, nhưng hắn võ công quá cao cường, không thể tùy tiện xung đột. Do đó lần này ta quyết định đưa đệ đệ đến Thiên Sơn tìm một vị thế bá, gửi đệ đệ theo người học võ vài năm, sau này nghiệp thành nghệ tựu mới mưu báo thù cho song thân.
Chu Mộng Châu reo lên:
- Ồ, vậy thì thật khéo. Tiểu đệ cũng chính đến Thiên Sơn tìm một người, không biết vị thế bá kia của Vân tỷ là ai?
- Ài, vị thế bá này đã thoái xuất giang hồ hơn mười năm nay, người không muốn ai nhắc đến danh hiệu của mình, cho nên nói ra ngươi cũng không biết.
Chu Mộng Châu không hỏi nữa, trầm ngâm giây lát chợt nhớ một chuyện, bèn hỏi:
- Trước đây Vân tỷ từng nói nhiều việc của tiểu đệ, thế nhưng làm sao tỷ biết được chứ?
Thiếu nữ ngước mắt nhìn chàng hỏi:
- Ngươi còn nhớ Đạo An pháp sư chớ?
- Đương nhiên là nhớ!
- Đệ đệ chính là đệ tử ký danh của Đạo An phương trượng.
Chu Mộng Châu "a" lên một tiếng nói:
- Thì ra là vậy, vậy ngày mai tiếp tục đến Thiên Sơn tìm người, tôi nhất định tìm đệ đệ bằng được.
Thiếu nữ nghe nhắc đến đệ đệ của mình, thở dài thốt lên:
- Chỉ mong sao sớm tìm lại được đệ đệ.
Đêm đó ăn uống xong, bọn họ phân ra hai góc hai bên đống lửa mà nghỉ.
Sáng hôm sau, Bạch Vân dậy sớm nhóm bếp lửa, nướng lại nửa con thỏ hồi đêm ăn không hết, đưa cho Chu Mộng Châu cười nói:
- Ăn đi, hôm nay không để ngươi đói như hôm qua đâu!
Chu Mộng Châu thấy cô ta chăm sóc mình chu đáo thì lòng rất cảm kích, đưa tay cầm lấy nửa con thỏ ăn ngon lành.
Sau đó bọn họ bàn bạc với nhau phương án đi tìm những nơi hôm qua còn để sót, hẹn đến chiều tối lại gặp nhau tại đây.
Chu Mộng Châu chạy về một hướng, trong lòng chàng hôm ấy thư thới hưng khởi, chàng đón nhận được tình cảm của Bạch Vân, cảm thấy cuộc đời mình ấm áp hơn, không còn cô độc lạnh lẽo như trước đây.
Suốt một ngày tìm ráo riết không biết mệt mỏi, nhưng cuối cùng cũng không tìm thấy được điều gì.
Lần này thiếu nữ cũng về trước, đã thấy trên bếp lửa cột con hươu con nướng vàng.
Thấy Chu Mộng Châu trở về, chỉ nhìn dáng điệu cũng biết là chẳng phát hiện ra gì, thiếu nữ chẳng buồn hỏi một câu.
Chu Mộng Châu biết cô ta quá lo lắng cho đệ đệ nên rầu rầu không vui, cũng chẳng đánh động. Hai người ngồi ăn lặng lẽ bên bếp lửa, chẳng vui vẻ như tối qua.
__________________




**************************************************
TRUM YEU GAI , CHET VI GAI
SONG DE YEU , CHET VI YEU
Trả Lời Với Trích Dẫn