Ðề tài: Ác Thủ Tiểu Tử
View Single Post
  #6  
Old 05-07-2005, 07:09 AM
vui_la_chinh vui_la_chinh is offline
Senior Member
 
Tham gia ngày: Feb 2005
Nơi Cư Ngụ: Trum Yeu Gai
Bài gởi: 4,697
Send a message via Yahoo to vui_la_chinh
Default

Hồi 9

Bắc Sa Mạc Phùng Kỳ Nhân Dị Sĩ



Chu Mộng Châu và Bạch Vân bấy giờ đang ăn thấy lão mục đầu vào quán đã để ý, nhưng không mấy bận tâm nên tiếp tục ăn uống.
Gã tiểu nhị nhận lấy nén bạc, chạy vội vào trong, chẳng mấy chốc hai tay khệ nệ bưng ra một hũ rượu nút kín đến đặt bên chân lão già.
Lão già chẳng nói lời nào, đón lấy hũ rượu bằng một tay, đặt lên bàn, mở nút ra.
Mùi rượu bay lên thơm phức, chỉ cần ngửi cũng biết là hũ rượu thượng phẩm. Lão chẳng dùng chén, cứ cầm lấy hũ rượu đưa lên cổ tu dài một hơi.
Tiểu nhị đã bỏ đi, chẳng biết nhớ ra điều gì “a” một tiếng rồi bước nhanh lại bên bàn Chu Mộng Châu, xoa tay nói:
- Vừa rồi thiếu hiệp có phải hỏi thăm một vị gọi là ... Thiên ... Thiên ... Thiên gì nhỉ?
Chu Mộng Châu nghĩ gã chợt nhớ ra, vui mừng tiếp lời:
- Thiên Lãng Tử, lão ca nhớ ra rồi chứ?
Tiểu nhị lắc đầu nói:
- Càng ngày càng đần độn, nhớ trước quên sau, không thể nhất thời nhớ ra nổi.
Vừa nói gã vừa chỉ tay về phía lão nhân. Cả Chu Mộng Châu vả Bạch Vân đều đưa mắt nhìn lão già, chỉ thấy lão uống rượu rồi chống cằm, đôi mắt cứ nhìn ra ngoài cửa sổ, xa xa ngoài kia là sa mạc cát trắng.
Chu Mộng Châu liền đẩy ghế đứng dậy, bước đến bên bàn lão nhân, chấp tay thi lễ:
- Xin hỏi lão nhân gia có phải là Thiên Lãng Tử lão tiền bối không?
Lão nhân chính đang trầm tư suy nghĩ điều gì, chợt nghe có người đả động từ từ quay đầu nhìn lại. Chỉ nhận ra là một thiếu niên khôi ngô tuấn tú, ăn vận phục trắng, người Hán thì hơi ngạc nhiên. Nhân vì cả một vùng sa mạc phương Bắc này đại đa số là người dân tộc, ít thấy người Hán xuất hiện. Bởi vậy chỉ cần nhìn là nhận ra ngay thiếu niên từ phương Nam đến.
Chu Mộng Châu thấy lão nhân cứ đưa mắt nhìn mình, chẳng nói lời nào, nghĩ có lẽ là lão nhân chưa nghe rõ, nên cao giọng hỏi:
- Dám hỏi lão nhân gia có phải là Thiên Lãng Tử lão tiền bối?
Lão nhân chỉ "a" lên một tiếng khe khẽ.
Tiểu nhị đứng gần đây biết Chu Mộng Châu hiểu nhầm, bèn chen vào nói:
- La lão đầu! Có nhị vị từ phương xa đến hỏi thăm một người gọi là Thiên Lãng Tử. La lão sống ở đây từ nhỏ đến lớn, chẳng hay có biết người đó không?
Lão nhân bỗng nhiên nhắm kín mắt lại như nghĩ ngợi điều gì, rồi đột ngột mở trừng mắt hỏi.
- Các ngươi tìm lão ta có chuyện gì?
Chu Mộng Châu cũng biết vừa rồi mình hiểu nhầm ý tiểu nhị, nhưng ngược lại cứ nghe lão nhân hỏi lại như vậy, nghĩa là lão ta nhất định biết Thiên Lãng Tử, bất giác vui mừng nói:
- Sư phụ tôi có một vật muốn tôi đưa đến cho Thiên lão tiền bối xem qua.
Lão nhân "a" lên một tiếng, đoạn khề khà nói:
- Là sư phụ ngươi phái đến ư? Các ngươi từ đâu đến?
Chu Mộng Châu đáp:
- Trường An.
Lão nhân thản nhiên nói:
- Từ Trường An đến à? Lộ trình cả hàng nghìn dặm, nhất định vật đó phải là một bảo bối.
Chu Mộng Châu không giấu giếm nói:
- Đúng vậy, là một bảo bối. Trên đường đến đây có không ít người dòm ngó tới.
Lão nhân giọng bỗng trở nên vô hạn cảm khái:
- Thật đáng liếc, lão ta đã không còn duyên hạnh để tận mắt nhìn thấy bảo bối nữa rồi!
Bạch Vân ở bên cạnh vội xen vào hỏi:
- Ý lão trượng nói là mắt của Thiên Lãng Tử lão tiền bối bị mù?
Lão nhân lắc đầu:
- Ồ! Không, không, lão ta đã chết?
Chu Mộng Châu ngớ người. Bạch Vân ngược lại trong lòng không tin hỏi lại:
- Lão trượng bảo là Thiên Lãng Tử lão tiền bối đã tạ thế?
Lão nhân thở dài:
- Ài! Đã chết mười mấy năm, chính tay ta chôn cất!
Chu Mộng Châu không ngờ chuyện xảy ra bất ngờ như vậy, nhất thời lặng người không biết nên làm gì đây.
Lúc này tiểu nhị cũng đã rót đầy rượu vào chiếc túi da trên bàn của lão nhân. Lão ta thấy vậy đứng lên chẳng nói với ai câu gì nữa, lững thững bước ra cửa.
Tiểu nhị thấy thần thái Chu Mộng Châu u buồn, bèn an ủi.
- Cây già lá trút về cội, người hưởng hết tuổi trời thì phải quy tiên, âu cũng là quy luật, thiếu hiệp chớ quá đau buồn. Chỉ cần Thiên Lãng Tử dưới cửu tuyền biết được thiếu hiệp từ nghìn dặm tìm đến cũng cảm kích lắm rồi. Nếu thiếu hiệp cảm niệm người quá cố cô đơn lạnh lẽo, thì mua ít hương đèn vàng mã đốt cho họ là được.
Chu Mộng Châu nghĩ phải, nói:
- Vậy thì mọi chuyện nhờ lão ca, lát nữa tính tiền tôi sẽ trả thêm vật dụng đã mua.
Tiểu nhị gật đầu đáp mấy tiếng, quay người bước đi. Nhưng chợt như nhớ ra điều gì vội chạy trở vào nói:
- Suýt nữa thì quên! Thiếu hiệp như muốn cúng nhang đèn vàng mã cho Thiên Lãng Tử, thì nhanh chân theo La lão đầu vừa rồi. Vì chỉ có lão ta là người duy nhất mới biết được phần mộ của Thiên Lãng Tử ở đâu, nếu chậm chân lão ta là hơn nửa tháng mới trở lại, chỉ e hỏng việc của thiếu hiệp.
Chu Mộng Châu gật đầu nói ngay:
- Đã vậy, lão ca nhanh chân mua sắm nhang đến cho!
Nháy mắt đã thấy tiểu nhị mang nhang đèn vàng mã trở lại. Chu Mộng Châu thanh toán hết mọi khoảng đoạn lập tức cũng Bạch Vân lên đường nhắm hướng sa mạc mà đi.
Ban đầu họ còn đi chậm, nhưng đến khi ra khỏi đầu trấn, cả hai liền thi triển khinh công mà chạy.
Trong đầu bọn Chu Mộng Châu và Bạch Vân vốn nghĩ một lão mục đầu già nua, trên lưng mang túi rượu đầy, thì chẳng thể nào đi nhanh được, chỉ cần thi triển khinh công phóng chạy một hồi là có thể theo kịp.
Chẳng ngờ phóng chạy ngoài mấy dặm rồi mà không thấy bóng dáng lão già đâu.
Bạch Vân đưa mắt nhìn chung quanh bốn phía cát trắng mênh mông, nhíu mày lẩm bẩm:
- Chẳng lẽ chúng ta đi sai hướng.
Chu Mộng Châu cũng nghĩ thế, bèn họa theo:
- Nếu không thì chúng ta nhất định đã vượt qua rồi.
Đúng lúc ấy, trong tầm mắt của Bạch Vân nhận ra một làn bụi vàng mờ mờ rất xa.
Nàng reo lên vui sướng:
- Chu đệ nhìn kìa! Chẳng phải là có bụi bay lên sao?
Chu Mộng Châu nhìn theo tay Bạch Vân thì cũng nhận ra một đấm bụi mờ nhạt, nhưng rất xa nên không nhận được bóng người.
- Đúng thế. Chúng ta nên tuổi theo, nếu đúng là lão già kia thì chẳng uổng công, nhưng nếu không phải là lão ta, thì chúng ta cũng có thể hỏi thăm một phen!
Hai người quyết định rồi liền thi triển khinh công phóng theo. Chu Mộng Châu trong lòng nôn nóng nên lần này thi triển hết sở học, chỉ nghe tiếng gió bên tai vù vù, chẳng mấy chốc đã bỏ xa Bạch Vân phía sau.
Trước mắt bóng người kia cũng rõ dần, khi chì còn cách chừng hai dặm thì đã nhìn thấy bóng lão già với chiếc túi da trên vai, chàng vui vẻ phóng chân càng nhanh hơn.
Chu Mộng Châu lướt đến với tốc độ quá nhanh, tiếng áo xé gió ào ào khiến lão già như bị giật mình khựng chân đứng lại, khi nhận ra là thiếu niên gặp trong quán lão mới hơi yên tâm, mắt cứ nhìn chàng vẻ rất kinh ngạc.
Chu Mộng Châu đến nói chẳng kịp thở, hỏi ngay:
- Tiểu sinh muốn hỏi thăm mộ phần của Thiên Lãng Tử tiền bối ở đâu, lão trượng xin chỉ giúp cho!
Lão già chẳng nói gì, bước thêm mấy bước nữa, lẩm nhẩm nói:
- Xa lắm! Xa lắm! Đi cả nửa tháng mới đến!
Chu Mộng Châu chau mày:
- Sao lại xa thế?
Lúc này Bạch Vân cũng vừa đến nơi.
Chu Mộng Châu Liền đem mấy lời vừa nói chuyện với lão nhân kể lại cho nàng nghe.
Bạch Vân mặt mấy không vui. Bạch Vân là nữ phái nên việc gì cũng tính chu đáo, nghe nói phải đi đến nữa tháng, chỉ nghĩ trong hoang mạc kia cái ăn cái uống cực khó, mà vừa rồi vì đi gấp lại không nghĩ đến tình huống này cho nên mới lo lắng như vậy.
Bấy giờ đã nghe lão già ề à nói:
- Các ngươi trẻ tuổi nóng tính, vừa rồi tiểu huynh đệ ngươi chạy đến vù vù như gió, khiến ta giật thót cả người. Ta chẳng thể nào đi nhanh như các ngươi được đâu.
Chu Mộng Châu không để ý thần sắc của Bạch Vân, nghe lão già nguyện ý dẫn đường thì khấp khởi trong lòng, nói ngay:
- Để tôi mang giúp túi rượu cho lão trượng!
Lão già chẳng có chút biểu lộ nào, cũng chẳng khách khí, cứ đưa túi rượu cho Chu Mộng Châu mang rồi lững thững bước đi không một lời. Thế nhưng lần này lão đi xem ra tốc độ còn chậm hơn lúc vừa rồi.
Chu Mộng Châu trong lòng nôn nóng, nghĩ đi như thế này biết năm nào tháng nào mới đến nơi?
Khi ấy nghĩ:
- Chi bằng cứ để Vân tỷ mang túi rượu, ta có cõng lão già thi triển khinh công mà chạy, có thể mới nhanh được!
Nghĩ rồi liền đem ý mình bàn bạc với Bạch Vân. Bạch Vân thấy cũng hay, đồng ý theo cách ấy.
Lão già khi nghe Chu Mộng Châu đề nghị như vậy, cười cười nói:
- Ta biết tuổi trẻ các ngươi hay nôn nóng, chê lão già chậm chạp. Thôi được, các người đã gấp thì cứ theo cách ấy vậy!
Chu Mộng Châu nghe lão già đã đồng ý liền trao túi rượu cho Bạch Vân, đến trước mặt lão già khom người xuống, để lão già trèo lên lưng mình. Lão già hai tay bám chặt vai chàng, chân kẹp vào hông như sợ té ngã.
Chu Mộng Châu chưa kịp bước, lão lại nói:
- Tiểu huynh đệ, ta có một tính kỳ quái phải nói với trước với ngươi. Đôi chân ta tuy đi chậm chạp, nhưng đi liền mươi ngày nửa tháng không nghỉ cũng chẳng biết mệt. Thế nhưng hễ nghỉ ngựa một ngày, thì phải nghỉ đến hai ngày, ngươi thì ta tuy chưa cưỡi qua, có điều ta nghĩ cũng như cỡi súc vật, ngươi đã chấp nhận cõng ta thì cõng cho đến nơi đến chốn, chớ nên nửa đường cho lão già ta nặng nề mà không cõng nữa, khi ấy ta chửi thì chớ trách nhé.
Chu Mộng Châu thấy lão già ngồi lên lưng mình chẳng nặng tí nào, nghĩ có cõng liền năm ba ngày không thành vấn đề, mạnh dạn nói:
- Lão trượng yên tâm, tôi chẳng những có thể cõng lão đến đó, mà còn cõng lão trở lại.
Lão già chỉ ậm ừ, chẳng nói gì.
Bạch Vân mang túi rượu đi trước, nhưng không đi quá nhanh, vì nghĩ Chu Mộng Châu giờ trên dưng cõng thêm một người sợ chàng đi quá nhanh :Dng mệt.
Đi được chừng nửa canh giờ, lão già bỗng gọi lớn:
- Cô nương dừng bước, ta khát cháy cả cổ rồi, nhấp ngụm rượu cho mát cổ!
Bạch Vân dừng chân quay lại mở túi ượu cho lão nhấp một ngụm. Lúc này nhìn thấy mặt Chu Mộng Châu đỏ gay, trên trán ồ hôi đổ râm rấp, bất giác chau mày ngạc nhiên.
Mấy hôm nay đi cùng với Chu Mộng Châu, Bạch Vân biết chàng võ công tuy chưa cao, thế nhưng nội công hỏa hầu thì đã đạt mức căn cơ. Lão già gầy ốm chẳng thể nặng quá năm mươi cân, với nội công như Chu Mộng Châu cõng lão ta liền vài ngày cùng có thể nổi, sao chỉ mới nửa canh giờ mà đã lộ vẻ thấm mệt như thế được?
Lão già uống xong liền giục:
- Tiểu huynh đệ! Chúng ta đi tiếp?
Chu Mộng Châu chẳng nói tiếng nào, chỉ cắm đầu mà đi.
Bạch Vân lần này đi bên cạnh chàng, thấy Chu Mộng Châu tốc độ chậm dần, sắc diện lộ vẻ miễn cưỡng mà cõng, trong lòng Bạch Vân khởi nghi hoặc, chẳng hiểu nguyên nhân tại sao?
Lại đi thêm chừng được mười dặm, trên trán Chu Mộng Châu mồ hôi thành giọt lớn đổ ra liên tục. Bạch Vân thấy lo trong lòng, bèn nghĩ ra một ý, thấp giọng nói:
- Chu đệ, chúng ta đi chậm một tý, túi rượu nặng quá, ta mang ê cả vai.
Chu Mộng Châu ngỡ thật, nên đi càng chậm hơn, thực chất thì chàng đã mệt đến nhấc chân nghe khó khăn lắm rồi. Đi thêm chừng hơn hai dặm nữa, lão nhân bỗng lên tiếng:
- Tiểu huynh đệ, nghỉ một lát, phải nhét một chút gì vào bụng mới được!
Bạch Vân chỉ nghe thế là lập tức ném túi rượu xuống cát, thở ra một hơi nói:
- Bụng đói thật!
Chu Mộng Châu từ từ đặt lão già ngồi xuống. chỉ muốn thở hắt ra, thế nhưng trước mặt lão già chỉ sợ lão ta coi thường, nên vội quay đi nơi khác ngầm hít thật sâu xua đi cơn mệt đến đứt hơi.
Lão già mở túi lấy lương khô ra ngồi ăn tỉnh bơ, đến nhìn bọn Chu Mộng Châu một cái cũng không, đừng nói đến chuyện mời họ cùng ăn. Bạch Vân thì chỉ để tâm đến lo cho Chu Mộng Châu, khi ấy cũng không ghé mắt nhìn lão già.
Lão già ăn no uống đủ, nằm ngửa người ra trên cát mắt lim dim mà ngủ, không ư hử lấy nửa tiếng.
Bạch Vân khi ấy đưa mắt nhìn Chu Mộng Châu ra hiệu, rồi tự mình bước nhanh ra ngoài xa. Chu Mộng Châu hai chân như tê dại, chẳng buồn bước theo phần nào, nhưng lúc này nhận được ánh mắt của Bạch Vân chừng như cô ta có gì muốn nói, bèn miễn cưỡng bước theo.
Bạch Vân cẩn thận đi ra xa đến hơn hai mươi trượng chờ Chu Mộng Chu đến bên cạnh.
mới thấp giọng quan tâm hỏi:
- Chu đệ, ngươi mệt lắm phải chăng?
Chu Mộng Châu vốn thẹn nên định lắc đầu, nhưng nhìn qua ánh mắt quan hoài lo lắng của Bạch Vân, thì gật đầu đáp lí nhí trong miệng:
- Đúng vậy!
Bạch Vân hỏi tiếp:
- Ngươi có thấy chuyện kỳ quái không chứ?
Chu Mộng Châu không hiểu hỏi lại:
- Chuyện gì kỳ quái?
- Ngươi nghĩ xem, lão già chẳng nặng lắm, với những người có nội công như chúng ta thì chuyện cõng lão chẳng thành vấn đề, huống gì chúng ta đi rất chậm. Thế nhưng, ta thấy mới đi một đoạn, ngươi đã ra vẻ như cõng không nổi, đến lúc này thì thật sự ta rất hoài nghi, nhưng phải cố nén đến bây giờ.
Chu Mộng Châu thở hắt một hơi, nói:
- Vân tỷ hoài nghi điều gì, cứ việc nói ra.
Bạch Vân trầm tư một lúc, nói:
- Ngươi thử kể lại đoạn đường vừa qua ngươi cõng lão già thế nào?


__________________




**************************************************
TRUM YEU GAI , CHET VI GAI
SONG DE YEU , CHET VI YEU
Trả Lời Với Trích Dẫn