Ðề tài: Ác Thủ Tiểu Tử
View Single Post
  #63  
Old 05-07-2005, 07:25 AM
vui_la_chinh vui_la_chinh is offline
Senior Member
 
Tham gia ngày: Feb 2005
Nơi Cư Ngụ: Trum Yeu Gai
Bài gởi: 4,697
Send a message via Yahoo to vui_la_chinh
Default

Tiếng gọi vừa dứt, trong nhà một bóng người xô cửa vọt ra, quay lại nhìn chăm bóng đen, cười gằn:
- Ta sớm biết ngươi sẽ đến, Liêu Thứ chính đang chờ ngươi đây!
Bóng đen kia nói:
- Được! Chúng ta ra đào lâm hậu viên tỷ thí.
- Hảo!
Liêu Thứ không đáp không chút do dự, rồi nhún mình chạy đi trước.
Nhưng bóng người kia bỗng vọt ra cản đường nói:
- Chớ vội, chúng ta hai người đánh nhau chẳng thú lắm, ít nhất cần có người làm chứng.
Liêu Thứ ngớ người khựng chân đứng lại, thầm nghĩ:
- Lúc chiều trước hàng trăm hào kiệt các xứ, nếu hắn chịu đấu chưa biết chừng ta mất mặt biết chừng nào. Chẳng bằng cứ theo hắn kiếm người làm chứng.
Nghĩ vậy gã nói:
- Được, ngươi muốn tìm ai?
- Hà, chẳng phải cần nhiều người, chỉ cần tìm một mình ái nữ của bảo chủ là đủ.
Liêu Thứ nghe nhắc đến Hồ Vân Thường thì nhíu mày, nhưng cũng không cự tuyệt, nói:
- Ngươi chờ đây, ta đi tìm nàng.
Bóng người kia nói:
- Ta ra rừng đào chờ ngươi trước, ngươi gặp được cô ta thì cùng ra đó gặp ta.
Dứt lời không nói thêm gì nữa, vọt người lui về phía hậu bảo chính là nơi có rừng anh đào tuyệt đẹp.
Liêu Thứ nhất thời cũng không nghĩ đến hắc y tăng tại sao lại biết trong Liên Vân Bảo có rừng đào, mà rừng đào lại nằm ở hậu bảo.
Gã nhanh chân chạy đi gọi Vân Thường, rồi cả hai sóng vai đến rừng đào. Quả nhiên đã thấy hắc y tăng chờ sẵn, trong tay nắm một cành cây, tay còn lại không ngừng dụng lực mà vuốt.
Liêu Thứ vào đến rừng đào, để Hồ Vân Thường đứng một bên, tiến lên nói:
- Đã có người làm chứng, ngươi định đấu sao đây?
Hắc y tăng dùng tay vuốt cành cây, lúc này đã trơn nhẵn như một thanh trường kiếm, ngắm nghía một lúc rồi cười nói:
- Chúng ta tỷ kiếm! Chỉ cần ngươi đỡ nổi ta một chiêu thì coi như thắng, bằng không thì ... Hắc hắc ...
Liêu Thứ nghe vậy thì vừa chấn động vừa kinh ngạc, gã nhìn chăm bóng người áo đen một lúc, rồi la lên:
- Họ Chu kia! Thì ra là ngươi đã về.
Hồ Vân Thường nghe vậy cũng vội chạy đến, thảng thốt kêu lên:
- Là Chu Mộng Châu?
Thì ra bóng người áo đen kia chính là hắc y tăng, mà cũng chính là Chu Mộng Châu đã hóa trang vào tỷ đấu.
Chàng ngửa cổ cười dài rồi nói:
- Không sai, chính là Chu Mộng Châu ta đây!
Liêu Thứ trong lòng đã khiếp hãi, thế nhưng trước mặt Hồ Vân Thường gã không thể để bị kẻ khác uy hiếp, khi ấy chỉ tay nói:
- Họ Chu kia, ngươi chớ quá cuồng ngạo, Liêu Thứ ta hôm nay quyết đấu với ngươi một trận.
Chu Mộng Châu chỉ cười ngất:
- Hắc hắc, Chu mỗ đã nói chỉ cần hai ngươi đỡ nổi ta một chiêu, thì ta sẽ rút lui ngay, bằng không ... hắc hắc ...
Chu Mộng Châu như cố tình kéo dài tiếng cười khiến đối phương chột dạ.
Liêu Thứ quả nhiên không chịu nổi nữa, gã rút phắt thanh trường kiếm hoa lên một vòng thét lớn:
- Họ Chu kia, ra chiêu đi!
Chu Mộng Châu vẫn chỉ nắm thanh kiếm bằng cây trong tay, cười nhạt nói:
- Ngươi chuẩn bị nhận chiêu rồi chứ?
- Phế ngôn! Họ Chu ngươi phải hối hận về thái độ ngông cuồng.
- Hảo! Vậy thì xem kiếm ...
Chu Mộng Châu vừa nói dứt, thanh kiếm gỗ trong tay chàng khoa nửa vòng phát ra một chiêu chính là chiêu khởi thức trong pho Bích Long kiếm phổ, đường kiếm tợ đâm mà không đâm, như chém mà không chém, thoạt trông chỉ như một hư chiêu vờn tới thăm dò đối phương. Nhưng kỳ thực bên trong ngầm ẩn một sự biến hóa vi diệu khiến Liêu Thứ nhìn thấy rõ trước mắt mà không biết nên đỡ hay nên tránh.
Thực ra trên giang hồ, lớp hậu bối như Liêu Thứ thì chưa ai được mục kích những chiêu kiếm trong pho Bích Long kiếm phổ, đây là lần đầu tiên gã nhìn thấy mà cũng không hề biết nó thuộc pho kiếm nào. Bởi vì pho Bích Long kiếm phổ chỉ do một mình vị Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm thủ giữ, mà pho kiếm này thì đã thất lạc giang hồ kể từ ngày Thiên Hạc Đệ Nhất Kiếm bị hại. Do vậy mà ít người nhìn thấy được kiếm pháp này.
Liêu Thứ mặt biến sắc, bất đắc dĩ hoành kiếm bảo vệ trước người.
Chu Mộng Châu thấy kiếm vừa gần đến đối phương, rung nhẹ tay một cái hóa chiết Bích Long giáng vũ dù chỉ là kiếm cây nhưng cũng rung lên tạo ra một màn kiếm ảnh từ trên chộp xuống cả người Liêu Thứ như một màn mưa.
Liêu Thứ khiếp đảm, kiếm vội vung đại một chiêu Bách Tiên hộ giá chẳng để đâu là đâu che kín cả người. Nhưng chính lúc gã ra chiêu hóa kiếm ảnh, thì ảnh đột nhiên biến mất ...
Chu Mộng Châu đã lưòng trước đối phương sẽ quýnh lên mà đdối phó bằng một chiêu như vậy, nên nửa đường kiếm lại hóa chiêu lần thứ hai người thoái nửa bộ, kiếm thâu nửa thế, rồi đột nhiên phi tới nhanh như tia chớp bằng chiêu Bích Long điện giáng.
Liêu Thứ chấn động cả người, không ngờ Chu Mộng Châu luyện kiếm đạt đến độ thần tốc như vậy, gã “oái” lên một tiếng. Bả vai trái trúng một kiếm của Chu Mộng Châu, tuy chỉ là kiếm gỗ, nhưng Chu Mộng Châu đã vận đến ba thành công lực vào đó. Cho nên trúng một kiếm này cũng đủ để Liêu Thứ vai tê dại, đứng chống kiếm chết trân cả người.
Nói thì chậm, nhưng diễn biến lại xảy ra nhanh như chớp mắt, Hồ Vân Thường hiển nhiên không nhận ra Chu Mộng Châu đã ra chiêu như thế nào, nhưng có một người từ đầu đến giờ nấp người sau một gốc tùng quan sát. Bấy giờ tận mắt nhìn rõ Chu Mộng Châu ra mấy chiêu kiếm kỳ ảo, thì giật thót mình buộc miệng la lên:
- Bích Long kiếm pháp!
Chu Mộng Châu giật mình quay người lại, thì thấy một bóng người đi tới, chàng đã nhận ra người kia là ai, thốt lên:
- Hồ đại thúc!
Nguyên người kia chính là Liên Vân Bảo chủ Hồ Dã. Lão từ chiều đến tối không lúc nào không nghĩ đến vị hắc y tăng kỳ lạ kia. Lão ngờ ngợ như đã gặp qua ở đâu, nhưng chung quy vẫn không thể nhận ra đó là Chu Mộng Châu, vì chàng trên mặt đã hóa trang thành một vết bớt đen lớn. Lúc này thì lão đã hoàn toàn nhìn rõ mặt chàng, run giọng:
- Chu Mộng Châu, tiểu điệt đã về ...
Vừa nhìn thấy Hồ Dã, mối hận trong lòng Chu Mộng Châu đã khởi dậy, thế nhưng dù gì tình cảm nhiều năm chàng ở trong Liên Vân Bảo mà Hồ Dã đã dành cho chàng, cũng khiến chàng ít nhiều phải nhẹ lòng.
Khi ấy chàng giữ bình tĩnh nói:
- Phải, chính Châu tiểu điệt đây! Lẽ ra tiểu điệt đã ra mặt từ đâu, nhưng vì có nhiều chuyện bất tiện, nên mới đành thất lễ thế này.
Hồ Dã ngược lại vừa nhận ra hắc y tăng chính là Chu Mộng Châu thì trong lòng lão nổi lên một nỗi sợ hãi nhen nhúm, chẳng phải vô căn vô cớ. Nguyên là vì từ sau khi chuyện phó hội ở Quy Hồ Bảo, tuy lão lánh mặt nhưng mọi tình tiết thì đã được Quy Hồn bảo chủ Đằng Thân nói cho biết. Cứ như Đằng Thân nói một cách chắc chắn thì Chu Mộng Châu trúng ngọn Quy Hồn châm tẩm độc, quyết không thể có ai giải cứu nổi, chỉ sau giờ tý thì tuyệt mạng. Để cho chắc chắn bọn họ đã phái người lùng sục khắp quanh vùng rừng núi rộng lớn, không một hang hốc ngõ hẻm nào bỏ sót. Vậy mà tìm liền mấy ngày vẫn không hề thấy một dấu vết nào của Chu Mộng Châu.
Hồ Dã trong lòng bán tín bán nghi sự quả quyết của Đằng Thân, nhưng dầu gì đó cũng là niềm trấn an duy nhất của lão. Trong lòng lão tuy hối hận về chuyện đã làm năm xưa, nhưng cũng rất lo lắng một sự trả thù đang rình rập quanh lão, cho nên ngày đêm mất ăn mất ngủ.
Thời gian cứ chầm chập trôi đi, năm ngày, mười ngày, nửa tháng, rồi một tháng, tin tức về Chu Mộng Châu vẫn bặt vô âm tín. Lão bây giờ mới thấy hơi nhẹ lòng.
Tiếp liền năm tháng trôi qua êm ả, Hồ Dã quả thực đã quên hẳn đi nỗi lo nơm nớp trong lòng. Lần này lão chính định chấn hưng uy danh Liên Vân Bảo, nên nhân cơ mở lôi đài kén rể, ra uy cùng thiên hạ. Không ngờ cuối cùng trước mắt lão sờ sờ Chu Mộng Châu xuất hiện.
Đã vậy Chu Mộng Châu lại luyện được pho Bích Long kiếm pháp, thử hỏi lão chẳng run lên sao được?
Sau phút lặng người, Hồ Dã lấy lại bình tĩnh nói:
- Châu nhi về sao không báo trước với ta, để ta đón tiếp?
Chu Mộng Châu cố nén tâm sự dằn vặt trong lòng, cười nói:
- Bảy năm trước Châu nhi ra đi không một lời với Hồ đại thúc, đại thúc không quở trách là đã phúc lắm rồi, có đâu dám kinh động phiền hà cho mọi người.
Hồ Dã liếc mắt nhìn Liêu Thứ và Hồ Vân Thường lúc này đang đứng bên nhau trố mắt nhìn Chu Mộng Châu còn đầy kinh ngạc. Lão hắng giọng nói:
- Liêu Thứ, Thường nhi, Chu Mộng Châu đã trở lại với chúng ta, các ngươi phải nên mừng. Nhưng chuyện đêm nay tuyệt đối không được nói ra cho bất cứ người nào biết, các ngươi nhớ rõ chứ?
Liêu Thứ và Hồ Vân Thường không hiểu tại sao Hồ Dã lại căn dặn như vậy, nhưng cũng không tiện hỏi. Vả lại Liêu Thứ thua một kiếm thì đã thẹn chín mặt, chỉ mong sao mau rút khỏi đây mà thôi.
Khi ấy nghe Hồ Dã nói vậy thì ứng thanh đáp:
- Dạ!
- Các ngươi về trước đi, ta có chuyện muốn nói với Chu Mộng Châu.
Hồ Vân Thường đưa mắt nhìn Liêu Thứ, rồi nói:
- Chúng ta đi thôi!
Dứt lời, nàng nhún mình phóng đi trước, Liêu Thứ cũng liền chạy theo, chỉ còn mình Chu Mộng Châu đứng đối diện với Hồ Dã.
Hai người chăm mắt nhìn nhau thật lâu, cuối cùng Hồ Dã như đã nhận ra được trong ánh mắt của Chu Mộng Châu một sự oán giận lẫn trách móc. Lão cúi đầu thở dài, rồi lên tiếng trước:
- Chúc mừng Châu điệt đã luyện thành pho Bích Long kiếm pháp.
Chu Mộng Châu giờ chỉ còn một mình đối mặt với Hồ Dã thì tự nhiên nỗi căm thù dâng lên. Chàng lạnh giọng nói:
- Chưa đáng mừng lắm, vì thanh “Bích Long kiếm lệnh” còn chưa nhuốm máu thù giết cha hại sư năm xưa.
Nghe một câu này Hồ Dã rúng động cả người, lão cố tránh đôi mắt lạnh lùng của Chu Mộng Châu, trong đầu lão bao nhiêu câu hỏi đặt ra tức thì, Chu Mộng Châu đã biết được đến đâu vụ án năm xưa? Ai là người đã trao thanh “Bích Long kiếm lệnh” cho hắn? Chẳng lẽ là Tiên tử? Nhưng chính bà ta năm xưa cũng dính líu đến chuyện này, lẽ nào lại ... Lão không dám tin, nhưng cũng không thể không hoài nghi. Qua một lúc cố lấy bình tĩnh hỏi:
- Thanh “Bích Long kiếm lệnh” từ đâu Châu điệt có được?
Chu Mộng Châu lạnh lùng hừ một tiếng nói:
- Bắt đầu từ giờ phút này, Chu Mộng Châu không còn là tiểu điệt của kẻ đã mưu sát cha mình, và Hồ Dã ngươi cũng không còn là thế thúc của Chu mỗ.
Hồ Dã trống ngực thình thịch nghĩ:
- Hắn đã biết hết rồi ư? Nhưng ai nói?
Lão cố tình mớm hỏi thử:
- Châu điệt sao lại nói như vậy? Xưa nay ta đối đãi với ngươi có tệ bao giờ đâu?
- Phải! Chính vì vậy mà hôm nay, ngay trước mặt quần hùng ta đã nhẫn nhịn, không vạch mặt ngươi ngay.
Hồ Dã đưa mắt nhìn quanh rồi thở dài nói:
- Thì ra Châu điệt đã biết được ít nhiều chuyện năm xưa, hãy theo ngu thúc đến một nơi khác chúng ta sẽ nói chuyện thẳng thắn với nhau.
Chu Mộng Châu trầm ngâm mấy giây rồi gật đầu:
- Hảo!
Hồ Dã không nói thêm câu nào, liền quay người phóng đi, Chu Mộng Châu cũng lập tức theo chân lão.
Vào đến tịnh thất của Hồ Dã, lão khóa kỹ cửa lại, rồi khêu ngọn đèn vừa sáng, chỉ chiếc ghế đối diện nói:
- Châu điệt, mời ngồi.
Chu Mộng Châu vừa đến đã biết là tịnh thất dành riêng cho Hồ Dã mà người trong bảo không ai được đặt chân tới khi không có lệnh, ngoại trừ phu nhân và Hồ Vân Thường.
Hồ Dã nhìn Chu Mộng Châu, chủ động nói trước:
- Chúng ta đều là đại trượng phu, chuyện gì cũng nên nói thẳng ra với nhau, không cần quanh co nữa.
Chu Mộng Châu thầm cười nhạt trong lòng, nghĩ:
- Hồ Dã mà cũng nói được một câu như vậy, thì thực khá khen.
Tuy vậy chàng chỉ cười đáp:
- Vậy thì thật tiện và đỡ mất thời gian.
Hồ Dã hắng giọng nói thẳng vào vấn đề:
- Ai đã trao thanh “Bích Long Kiếm Lệnh” cho Châu điệt?
- Chẳng lẽ Hồ đại thúc lại không đoán ra sao?
Hồ Dã giữ trấn tĩnh:
- Chẳng lẽ ... chính là Tiên Tử?
- Không sai, đúng là mẹ tôi!
- A! Là Tiên tử thực ư? Bà ấy hiện tại ở đâu?
Chu Mộng Châu nhướng mày cười nhạt, đáp:
- Thứ cho Chu mỗ không thể trả lời!
Hồ Dã thở dài gật đầu đáp:
- Thôi được, có lẽ Châu điệt đã biết rõ mọi chuyện, ta cũng chẳng cần giấu diếm.
Chu Mộng Châu cắt ngang bằng giọng sắc lạnh:
- Vì có muốn giấu cũng không được nữa rồi!
- Ngươi nói đúng, năm xưa Hồ mỗ chỉ vì một lúc đầu óc mê muội mà đã hại Chu đại ca và có lỗi với Chu điệt.
Chu Mộng Châu “hừ” một tiếng lạnh lùng nói:
- Vậy theo ý ông giờ nên làm gì để rửa sạch tội lỗi năm xưa?
Hồ Dã lắc đầu thở dài đáp:
- Báo ứng đã đến, tội lỗi là tội lỗi, làm sao dễ dàng gột rửa sạch hết được. Hồ mỗ chỉ xin Chu điệt một điều, là trở lại Liên Vân Bảo chấn hưng thanh danh năm xưa, còn mọi chuyện một mình Hồ Dã này xin gánh chịu hết.
Chu Mộng Châu cười nhạt, lắc đầu nói:
- Chén đã rạn vết, làm sao liền lại được, Chu mỗ chưa hề nghĩ đến trở lại Liên Vân Bảo vốn là sự nghiệp của ngoại tổ ta, ta chỉ muốn tất cả mọi người nhúng tay đến vụ án năm xưa đều phải ra trước ánh sáng công đạo. Lấy lại thanh danh cho Kim La Hán sư phụ.
Hồ Dã cúi đầu thiểu não, lão không ngờ chuyện cuối cùng lại éo le như vậy. Người bị lão âm mưu hãm hại là Chu Hiên, người bị vu oan là Kim La Hán, giờ đây chính con trai độc nhất của Chu Hiên lại là đệ tử truyền y bát của Kim La Hán. Phải chăng là ý trời, hay là nhân quả?
__________________




**************************************************
TRUM YEU GAI , CHET VI GAI
SONG DE YEU , CHET VI YEU
Trả Lời Với Trích Dẫn