View Single Post
  #10  
Old 05-10-2005, 09:10 AM
vui_la_chinh vui_la_chinh is offline
Senior Member
 
Tham gia ngày: Feb 2005
Nơi Cư Ngụ: Trum Yeu Gai
Bài gởi: 4,697
Send a message via Yahoo to vui_la_chinh
Default

Mặc cho nàng khóc than thảm thiết, nhưng chiếc cổng sắt vẫn trơ trơ đóng kín và ngoài tiếng than khóc của nàng ra tuyệt nhiên không một tiếng động nào để báo cho nàng biết rằng nơi đây sự sống đang tồn tại.
Mệt mỏi rã rời, Doanh Doanh gục đầu bên trường kỷ, lòng hoang mang lo sợ:
“Không hiểu ai đã đem mình đến đây, còn thi hài của cha mẹ! Trời ơi!”.
Nhắc đến mẹ cha nàng không làm sao ngăn được dòng lệ. Mới hồi sáng này nàng còn nghe tiếng song thân ân cần lo lắng. Mà giờ đây tất cả đã hóa thành người thiên cổ. Để từ giây phút này, nàng biết nũng nịu cùng ai? Ai sẽ rầy la chăm chút cho nàng từng miếng ăn giấc ngủ? Ai sẽ đặt nụ hôn nóng bỏng thương yêu lên bờ trán của nàng?
Trời ơi, sao người nỡ nhẫn tâm đoạn lìa tình mẫu tử? Ai là kẻ đã tạo nên thảm cảnh này? Lòng Doanh Doanh sục sôi căm hận, lần đầu tiên nàng biết được hai chữ oán thù, thoát khỏi nơi này nàng sẽ quyết tâm theo sư phụ trau luyện võ công để có một ngày nào đó, chính tự tay nàng giết chết kẻ sát nhân, đem thủ cấp chúng tế mộ phần cha mẹ.
Và hình như trong cái chết của mẹ cha nàng có điều chi bí ẩn. Doanh Doanh chợt nhớ lại ánh mắt trân trối như muốn nói lại thôi của mẹ. Cử chỉ của bà khi chỉ tay vào con mèo trắng đứng trên bàn là có ý nghĩa gì? Nàng nhắm mắt hồi tưởng. Trên ngực áo song thân đều hằn dấu một bàn tay máu đỏ tươi, chứng tỏ đã bị chưởng phong đánh trúng.
Cánh cửa phòng bật mở, Doanh Doanh đứng bật dậy sững sờ khi nhận ra người mới vào là một tên công tử xa lạ, rất khôi ngô tuấn tú, nàng lùi lại:
− Sao ta lại ở đây?
Tên công tử mỉm cười thân thiện:
− Cô nương đã tỉnh, vậy mà tại hạ cứ lo.
Giọng nói của chàng êm ái quá, Doanh Doanh cảm thấy vững tâm hơn, nàng ấp úng:
− Cha mẹ tôi đâu?
Chàng ngồi vào chiếc cẩm đôn, nhẹ nhàng giải thích:
− Tại hạ không biết cha mẹ cô nương là ai, chỉ biết là hồi đêm này tại hạ đã tình cờ cứu được cô nương ở một nơi ngổn ngang đầy xác chết, xin cô nương vui lòng kể lại sự việc đã xảy ra.
Thấy ánh mắt nàng ngỡ ngàng, chàng tiếp thêm:
− Tôi là Đỗ Ngọc, người trong võ lâm, cô nương đừng ái ngại, trách nhiệm của tôi là tìm cho ra hung thủ đã gây án mạng này.
Doanh Doanh cười nhạt:
− Các ngươi đừng giả nhân giả nghĩa. Còn ai? Còn ai ngoài các ngươi đã giết chết song thân ta. Các ngươi muốn gì hãy nói thẳng ra đi?
Đỗ Ngọc giật mình:
− Ồ! Cô nương nói gì lạ vậy? Chúng tôi không làm những chuyện tàn ác như vậy đâu, xin cô nương bình tĩnh, đừng xét đoán sai lầm mà...
Nàng cắt ngang:
− Một đứa con nít cũng có thể hiểu được chuyện này, chính ngươi đã giết song thân ta.
Đỗ Ngọc mỉm cười:
− Bây giờ thì tôi biết cô nương là Doanh Doanh con gái cưng của Dương viên ngoại rồi. Cô nương, chúng tôi hoàn toàn không biết một tý gì về vụ thảm sát tối hôm qua.
Lúc đó cô nương ở đâu? Sao không nhìn cho rõ mặt hung thủ chứ? Lại xét đoán hồ đồ như vậy?
Nghe Đỗ Ngọc nói một cách khủng khiếp, lòng nàng bắt đầu hoang mang nghi hoặc, có thật là hắn đã giết chết song thân nàng chăng? Hay là... ?
Hiểu được diễn biến đang xảy ra trong lòng cô gái, Đỗ Ngọc nói thêm:
− Hiện giờ chúng tôi có đem thi hài của Dương viên ngoại về để tiện bề khám nghiệm, nếu tiểu thư muốn, xin hãy theo tôi đến gặp song thân lần cuối.
− Mẹ cha ta?
Doanh Doanh kêu lên thảng thốt rồi bước vội vã theo chân Đỗ Ngọc.
Đỗ Ngọc dẫn nàng đi đến cuối dãy hành lang rồi dừng lại trước một cánh cửa sơn xanh. Chàng dịu giọng:
− Xin cô nương bình tĩnh.
Doanh Doanh gật đầu không nói, Đỗ Ngọc đẩy mạnh tay. Mặc dù đã dặn lòng bình tĩnh nhưng nàng vẫn không sao kìm được tiếng thét đau thương khi nhìn thấy thi hài của song thân bị phơi ra trần trụi, trước những cặp mắt soi mói của đám người xa lạ.
− Cô nương!
Đỗ Ngọc kịp thời đỡ lấy thân hình của nàng trước khi nàng quị xuống, rồi nhẹ nhàng dìu nàng ngồi xuống một chiếc ghế bành, nói như an ủi:
− Xin cô nương can đảm chờ nghe kết quả khám nghiệm.
Doanh Doanh cắn chặt môi gật đầu qua màn lệ mỏng. Tiếng nói của mọi người như vọng về cõi xa xăm.
− Thế nào?
Tiếng của Đỗ Ngọc hỏi thăm.
− Bẩm Đỗ công tử, không có vết thương nào khác ngoài dấu của Thiết Sa Thần Chưởng.
− Thiết Sa Thần Chưởng!
Đỗ Ngọc lập lại như muốn cho nàng nghe rõ, Doanh Doanh ngẩng dậy thì thào:
− Thiết Sa Thần Chưởng của Bảo tiêu cục Phong Vân ư?
Đỗ Ngọc quay lại ngạc nhiên:
− Đúng rồi, nhưng sao cô nương lại rành thế?
Doanh Doanh không đáp, nàng đứng dậy từ từ đến gần xác của song thân. Trên làn da xanh tái của tử thi, dấu hai bàn tay máu in sâu rành rạnh, nàng nghiến răng:
− Bảo tiêu cục Phong Vân! Ta sẽ hỏi tội các ngươi, xin cha mẹ hiển linh hộ trì cho con trẻ rửa được thù này.
Đỗ Ngọc bước đến gần nàng, kéo mảnh vải phủ lên người vợ chồng viên ngoại nói ôn tồn:
− Bây giờ thì cô nương đã rõ kẻ thù của mình rồi chứ? Và...
Chàng ngập ngừng nói tiếp:
− Và nếu cô nương cho phép, chúng tôi xin được dùng đại lễ để an táng cho Dương viên ngoại và phu nhân.
Doanh Doanh cảm động vòng tay:
− Không dám làm phiền công tử, chuyện này tiện nữ có thể tự mình lo liệu được.
Một tên thuộc hạ chen lời:
− Xin cô nương đừng từ chối tấm chân tình của Đỗ công tử. Tại hạ nghĩ rằng Dương viên ngoại và phu nhân sẽ hài lòng nơi chín suối nếu được cử hành đại tang.
Còn cô nương, cô nương sẽ được mọi người ngợi khen vì đã lo cho cha mẹ được mồ yên mả đẹp.
Doanh Doanh nhắm mắt, nàng có vẻ xiêu lòng trước lời nói của gã hán tử. Đỗ Ngọc lại nói thêm:
− Có lẽ cô nương đã mệt mỏi lắm rồi. Tại hạ xin đưa cô nương về thư phòng an nghỉ, rồi sáng mai sẽ trở lại trang viên thu xếp một số việc.
Doanh Doanh lắc đầu:
− Tiện nữ đâu dám làm phiền lòng công tử. Bây giờ xin từ giã trở lại trang viên.
Đỗ Ngọc mỉm cười:
− Chiều ý cô nương! Xa phu đâu, hãy đưa cô nương trở lại trang viên. Hẹn gặp lại.
Doanh Doanh đưa tay từ giã:
− Xin cáo từ công tử.
Rồi theo chân hai tên xa phu, nàng trở lại ngôi nhà cũ. Cảnh vật còn đây mà người thân đâu vắng bóng? Một nỗi căm hờn dâng nặng trong tim, nàng lẩm bẩm:
− Bảo tiêu cục Phong Vân! Ta với các ngươi không thù không oán, sao các ngươi nỡ lòng nào giết hại phụ mẫu của ta?
Doanh Doanh lần dò trong bóng đêm. Tử thi đã được dọn đi hết, nhưng mùi tử khí vẫn đặc từ trong đêm tối, nàng nghe toàn thân như rời rã. Giờ đây đời nàng khác chi con thuyền không bến đỗ, trên vai mang nặng mối cừu thù, biết về đâu giữa đêm mù tăm tối?
***
Nàng có còn ai là người thân thích trên đời, Doanh Doanh ngồi xuống chiếc cẩm đôn nhìn sâu vào bóng tối. Bọn tàn bạo đã giết chết tất cả, từ song thân đến người ăn kẻ ở trong nhà. Ngoài mối thù phải trả cho cha mẹ, nàng còn phải đòi ở chúng những giọt máu sát nhân tàn bạo của những gia nhân trung nghĩa.
Nàng không thể sống ở đây. Từng cảnh vật thân quen sẽ làm nàng chết dần chết mòn, trong nhớ thuơng sầu não. Nàng phải tìm gặp sư phụ để nhờ người chở che hoạn dưỡng cho đến khi đủ lông đủ cánh, để bắt kẻ sát nhân đền tội trước mộ phần phụ mẫu.
Khi đó nàng sẽ chết theo để chốn suối vàng, phụ tử được đoàn viên.
Nàng đã ngồi như thế, lặng yên và bất động cho đến khi tiếng gà gáy vang ngoài đầu ngõ. Rồi mặt trời dần dần lên khỏi ngọn cây cao nàng mới giật mình tỉnh trí. Đưa tay gạt nhanh dòng lệ, cuộn lại mái tóc rối bù, nàng nhẹ bước về phòng phụ mẫu, nơi cất nhiều tư trang quí giá.
Đến đây lại thêm một lần nàng không kìm được cơn xúc động, khi nhìn thấy những kỷ vật của phụ thân. Đang gom cất các vòng vàng châu báu của cha mẹ vào túi hành trang. Nàng bỗng dừng tay nhìn chăm chú vào con mèo bằng đá trên đầu giường thân mẫu. Một chú mèo hiền lành xinh đẹp có đôi mắt bằng ngọc sáng trong veo. Một ý nghĩ chợt nảy lên trong đầu nàng. Phải chăng cái chỉ tay của mẹ về phía con mèo lúc trút hơi tàn là con mèo đá này đây?
Doanh Doanh hấp tấp bước đến chụp vội con mèo. Không ngờ bị sẩy tay, nàng đánh rơi con mèo đá xuống đất vỡ tan. Tiếng động làm nàng giật mình đứng ngẩn ngơ rồi chợt nhớ, ngồi xuống lượm từng mảnh vỡ mà nghe bồi hồi thương tiếc. Bất chợt nàng nhìn thấy giữa đống đổ bể đó một chiếc bông tai bằng vàng lấp lánh.
Doanh Doanh lượm chiếc bông lên tự hỏi:
“Không hiểu chiếc bông này nằm trong số nữ trang của cha mẹ và ta vừa đánh rơi? Hay nó vừa từ trong bụng con mèo bằng đá kia?”. Nhưng lập tức nàng trả lời ngay câu mình vừa mới hỏi, vì lẫn lộn trong đám đồ bể kia còn có một mảnh giấy nhỏ với những dòng chữ chi chít màu đen. Đọc xong nội dung của bức thư Doanh Doanh bỗng tái mặt, phải cố gắng lắm nàng mới khỏi ngất xỉu đi một lần nữa, bàn tay nàng bấu chặt mép giường lẩm bẩm:
− Trời, lẽ nào đây lại là sự thật?
− Cô nương, cô nương làm sao vậy?
Đỗ Ngọc đã đến tự lúc nào, nhìn nàng âu yếm. Doanh Doanh gắng gượng đứng dậy, giấu mảnh thư vào tay áo, cố lấy vẻ thản nhiên:
− Tiện nữ lỡ tay đánh rơi, làm bể mất con mèo đá của mẫu thân, nên bàng hoàng hối tiếc.
Đỗ Ngọc cúi nhặt một mảnh vỡ lên tay chăm chú xem rồi nói:
− Đây chỉ là một con mèo bình thường không có giá trị gì. Cô nương cũng đừng buồn quá mà có hại cho sức khỏe.
Rồi chàng hỏi tiếp giọng thản nhiên:
− Cô nương đang cầm gì trên tay vậy?
Không muốn giải thích dong dài nên nàng trao chiếc bông cho Đỗ Ngọc:
− Trong số nữ trang của mẫu thân tôi có đôi bông này, tôi đang xem thì làm rơi con mèo xuống đất, hốt hoảng tôi làm văng mất một chiếc, định tìm thì công tử đến.
Đỗ Ngọc xoay xoay chiếc bông như tìm xem có một dấu hiệu lạ nào không. Nhưng chàng chẳng thấy gì khác cả, đành thất vọng trao lại cho nàng:
− Thật không ngờ một người có danh giá như phu nhân lại mua sắm những đồ vật như thế này?
Doanh Doanh ngạc nhiên:
− Công tử nói vậy nghĩa là sao?
Đỗ Ngọc mỉm cười:
− Nghĩa là, đây chỉ là một món nữ trang rất tầm thường, rẻ tiền nhất trong số các nữ trang. Chỉ có hàng cung nữ, thị tỳ mới mua sắm nó mà thôi.
Nàng gật đầu:
− Có lẽ mẹ tiện nữ đã mua nó để tặng thưởng cho một thị tỳ nào chăng?
− Có thể!
Đỗ Ngọc đảo mắt nhìn quanh:
− Cô nương có còn gì để thu xếp, Đỗ Ngọc này xin phụ một tay?
Nàng lắc đầu:
− Xin cám ơn công tử. Tiện nữ đã thu xếp đâu vào đó cả rồi.
Đỗ Ngọc hất chiếc dải lụa buông thông từ trên tóc xuống ra phía sau lưng rồi phe phẩy chiếc quạt như một công tử phong lưu:
− Trông cô nương có vẻ ủ ê quá. Xin cô nương hãy vào thay đổi xiêm y rồi cùng tại hạ đến tư dinh lo đại tang cho phụ mẫu.
Doanh Doanh cúi đầu e lệ:
− Vâng, xin công tử chờ tiện nữ giây lát.
Nói xong nàng nhẹ bước vào phòng riêng, trang điểm sơ qua nhan sắc. Xong cùng Đỗ Ngọc trở lại phủ đường lo bề báo hiếu cư tang.
__________________




**************************************************
TRUM YEU GAI , CHET VI GAI
SONG DE YEU , CHET VI YEU
Trả Lời Với Trích Dẫn