Chàng ngồi xuống chiếc ghế gần đấy chờ đợi. Hai trăm người đứng dọc đại sảnh quan sát chàng và âm thầm bàn tán.
Sở Hồng nói tiếp :
- Lão phu nhận thấy cục diện võ lâm đang rối rắm, bọn tà ma ngày càng hống hách nên quyết định tìm người tài đức đem võ công tuyệt thếc ủa tiên phụ ra phù trì chính đạo. Tiên mẩu đã có lời ngăn cấm con cháu họ Sở dấn thân vô giang hồ. Vì vậy chúng ta không thể đích thân ra tay được. Nhưng nếu công tử muốn học toàn bộ thì phải thành rể của họ Sở. Bằng không thì chỉ được thụ giáo có một môn công phu mà thôi. Để công tử dễ quyết định, lão phu sẽ?cho tiểu nữ Sở Thúy Vi ra bái kiến.
Lão vô tay ba cái. Sở cô nương thướt tha trong bộ cung trang bước ra, dung mạo thật của nàng đẹp không kém Uyển Cơ và Sơn Đông Mỵ Nương. Nhưng lòng chàng đang tràn ngập hình hóng Hứa Xương Hoàn nên chẳng hề thấy rung động. Chàng thản nhiên nói rằng :
- Cảm tạ hảo ý của tiền bối nhưng vãn bối đã có ba vị phu nhân ở nhà, không dám đa mang thêm nữa. Còn về việc học nghệ thì dẫu chỉ một môn cũng đủ để diệt ma.
Sở trang chủ sững sờ, không ngờ chàng lại từ chối thẳng thắn như vậy. Lão thất vọng bảo :
- Thôi được. Chuyện hôn sự thì lão phu không dám ép. Nhưng công tử hãy chọn lấy môn vô công nào mà mình yêu thích.
Chàng suy nghĩ một lúc, đáp rằng :
- Vãn bối công lực non kém nên không phát huy được sở học. Nếu có cách nào tăng thêm chừng hai mươi năm công lực thì hay quá!
Sở trang chủ tái mặt :
- Té ra công tử tự hào đã tinh thông kiếm, quyền, chưởng, chỉ nên không cần học tuyệt kỹ của chúng ta?
Chàng điềm đạm biện bạch :
- Tiền bối lượng thứ cho. Bọn lão ma đầu như Thủy Hỏa song thần đều có trên sáu mươi năm công lực. Vãn bối dù có học được bao nhiêu tuyệt chiêu cũng không cách nào chống cự lại họ.
Chàng nói rất hợp đạo lý nên Sở Hồng cứng họng. Lão bối rối nói :
- Tiên phụ có để lại một viên Thái Dương Bạch hoàn nhưng ta đã cho Vi nhi uống rồi.
Sở phu nhân đỡ lời :
- Dù công lực kém hơn nhưng nếu chiêu thức tinh kỳ uyên ảo thì cũng bổ cứu được một phần khi giao đấu. Hay là công tử học thêm những tuyệt chiêu của Võ Thánh xem sao. Nhưng xin hỏi sở học của công tử thế nào?
Vô Hối nói thực :
- Bẩm phu nhân, vãn bối la ?ruyền nhân của Tam Tuyệt Thiên Tôn nên đã học được các môn công phu như đao, chưởng, chỉ, trảo và khinh công.
Bà nhìn chàng với vẻ thích thú :
- Nếu vậy, công tử hãy để các trưởng lão trong trang thử qua tài nghệ. Môn nào thực sự còn khiếm khuyết thì hãy học thêm.
Vô Hối biết bà có lý nên gật đầu. Lão nhân râu bạc hăm hở bước ra cười bảo :
- Lão phu luyện vân chưởng đã năm mươi năm, xin được hầu công tử.
Vô Hối ngại ngùng thưa :
- Vãn bối chỉ có chừng bốn mươi năm công lực, mong tiền bối nhẹ đòn.
Mọi người xì xào, không ngờ chàng chưa đến tuổi hai mươi mà đả có ngần ấy tu vi.
Lão râu bạc gật đầu, ra hiệu mời chàng xuất thủ trước. Vô Hối đem pho Thiên La chưởng ra thi triển. Lão nhân chỉ sử dụng chừng tám phần công lực nên cân sức.
Chưởng kình va chạm ầm ầm mà không ai lùi một bước. Đến chiêu thứ hai trăm, Trang chủ quát lên :
- Đủ rồi! Dẫu đánh ngàn chiêu cũng thế thôi.
Lão nhân chán nản vì không thắng được chàng, dù chỉ nửa chiêu. Lão giơ ngón cái khen ngợi :
- Hảo chưởng pháp!
Lão râu đen năm chòm cười nhạt :
- Lão phu không tin tiểu tử ngươi địch lại pho Long Trảo của Võ Thánh.
Vô Hối thản nhiên đem Huyết Ảnh Đại Bát trảo thức ra thi thố. Trảo ảnh trùng trùng, chiêu thức quỷ dị phi thường.
Đến chiêu thứ một trăm, chàng đã móc rách tay áo lão nhân. Sở Hồng sửng sốt :
- Tinh thần của pho trảo pháp này rất tà quái, không phải là võ công của bậc chính nhân.
Vô Hối thán phục đáp :
- Tiền bối nhận xét không sai. Đây là pho Huyết Ảnh Đại Bát trảo thức của Phượng Hoàng Tẩu.
Sở Hổng hắng giọng :
- Té ra công tử đã luyện tà công Kim Cương Huyết Ảnh Chàng biết lão hiểu lầm, cười nhạt bảo :
- Nếu vãn bối chịu học môn tà công quái quỷ kia thì còn đến đây làm gì? Vãn bối đã hủy bí phổ để khỏi di hại cho đời, nhưng tiếc tám chiêu tuyệt học nên cố luyện lấy mà diệt ma đấy thôi.
Một thư sinh đứng dưới xác nhận :
- Sở bá phụ. Chính công tử đã vào được Phượng Hoàng cung lấy bí phổ nhưng lại trao cho Chưởng môn phái Thiếu Lâm hủy đi.
Lão râu đen đang hận chàng bỗng sinh lòng ngưỡng mộ, vỗ vai chàng khen :
- Hảo trượng phu! Thế mới xứng là thân hiệp khách.
Sở phu nhân nhìn chàng bằng cặp mắt nuối tiếc, nếu chàng chịu làm rể bà thì hay biết mấy.
Đến phần chỉ pháp, một lão già lùn đầu hói mặt đỏ au, cười hề hề :
- Lão phu xin được so tài chỉ pháp với công tử.
Lão nhắm vào vách sảnh xạ một đạo chỉ phong xé gió, khoan sâu một lỗ bằng ngón tay.
Vô Hối vận khí khẽ máy đúng ngón tay hữu. Không một tiếng động, vách tường hiện ra một lỗ chỉ cạn bằng nửa của lão lùn.
Sở Hồng bùi ngùi nói :
- Xem ra võ học của họ Sở đã lạc hậu rồi. Với công phu Vô Hình chỉ này thì ai có thể biết mà đề phòng?
Toàn sảnh ngậm ngùi tự hiểu rằng Trang chủ nói đúng. Họ đã sống quá lâu dưới hào quang của quá khứ, cứ cho rằng ngoài tuyệt học của Võ Thánh, trên đời không có ai hơn. Họ thất vọng vì thần tượng sụp đổ. Nền võ học ngày càng tiến lên còn họ thì đứng lại mà cứ nghĩ mình vô địch.
Vô Hối ái ngại, trầm ngâm một lúc rồi nói :
- Vãn bối vẫn ngưỡng mộ Chí Tôn Võ Thánh là bậc kỳ nhân tuyệt thế. Nhưng trộm nghĩ vì Sở tiền bối tinh thông quá nhiều tuyệt học nên khó mà bằng kẻ suốt đời chỉ nghiên cứu có một môn. Như sư phụ của vãn bối tuy xưng là tam tuyệt nhưng đao pháp chẳng bằng Đao Vương, chưởng pháp không hơn Thủy Hỏa song thần. Chỉ có một môn Vô Hình chỉ mới thực sự là độc bá.
Sở Hồng khoan khoái, ngửa cổ cười dài :
- Quả là anh hùng tương thức. Tiên phụ cũng từng tự nhận xét như vậy. Công tử tuổi còn trẻ mà đã thức ngộ được đạo lý này. Lão phu rất bội phục. Tuyệt kỹ đích thực của Sở gia chính là pho Thái Dương kiếm pháp. Nếu công tử đổi ý, chịu lấy Sở Thúy Vi thì lão phu sẽ đem pho thần kiếm ra dạy cho.
Vô Hối khẳng khái đáp :
- Vãn bối không phải là kẻ hai lời, xin cảm tạ chủ nhân đã tiếp kiến. Vãn bối xin cáo biệt.
Sở Thúy Vi nhìn theo với ánh mắt ngưỡng mộ. Nàna không ngờ trên đời lại có một nam nhân đại lượng như vậy. Là thân võ sĩ mà dám bỏ qua cơ hội học hỏi thần công và cả một nữ nhân tuyệ sắc. Sở Thúy Vi tự hỏi chắc là thê thiếp của chàng xinh đẹp hơn mình nhiều.
Mọi người trong Sở thị hết lòng khâm phục. Họ thầm hiểu chàng đã vì hạnh phúc của Sở Thúy Vi mà hy sinh tất cả vận may.
Sở Toàn cũng đứng lẫn tron đám người này. Gã tuổi độ tam tuần, gương mặt anh tuấn nhưng có đôi phần cao ngạo, khắc nghiệt. Gã là một nhân tài hiếm có, võ công không thua các bậc trưởng bối, luôn tự hào mình là bậc nhân kiệt hơn người. Nhưng bẩm sinh đã chỉ có một tay nên không khỏi mặc cảm, từ đó nảy sinh tính tình khó chịu.
Nay gặp Vô Hối trẻ trung xinh đẹp và bản lãnh hơn mình, gã cảm thấy bị tổn thương, không cảm kích mà còn ganh ghét với chàng.
Sở Hồng chờ Vô Hối ra khỏi đại sảnh mới trầm giọng bảo mọi người :
- Họ Sở chúng ta tự hào võ công vô địch, tách rời võ lâm, sống cuộc đời tĩnh lặng.
Qua lần gặp này với Công Tôn Vô Hối, lão phu chợt cảm thấy lối sống của mình thật vô vị. Y tự biết sức mình kém cỏi mà vẫn giữ khí tiết, không vì lợi ích riêng và nữ sắc mà quên đi lời hứa với Vi nhi.
Sở tiểu thư tái mặt, không ngờ Trang chủ lại biết việc mình nhờ cậy Vô Hối. Sở Hồng nhìn con gái với ánh mắt sắc lạnh rồi nói tiếp :
- Nếu để y trở về tay không mà thua thiệt trước bọn ma đầu thì còn gì danh dự Võ Thánh. Vì vậy, lão phu muốn nhờ ba vị biểu ca Sở thị tam hùng theo hộ vệ Vô Hối. Không để y gặp nguy. Ngay ngày mai ta sẽ gởi thiệp mời các phái đến dự lễ khai môn của Chí Tôn. Con cháu họ Sở sẽ xuất đạo góp sức với võ lâm và dương danh thiên hạ, để khỏi tủi hổ là dòng dõi Võ Thánh.
Mấy trăm người lớn nhỏ hoan hô vang dội. Họ đã quá chán ngán cảnh sống bình yên, tẻ nhạt như cá chậu chim lồng này.
Sở phu nhân mỉm cười hỏi ông :
- Thế còn việc hôn sự của Vi nhi thì sao?
Cử tọa lập tức im lặng lắng nghe quyết định của Trang chủ. Sở Hồng thở dài bảo :
- Mấy năm qua ta phản đối mối duyên tình giữa Vi nhi và Sở Toàn hiền điệt không phải vì y thân thể khiếm khuyết, mà vì sợ mầm giống dòng họ ngày càng suy thoái. Sự kết hợp giữa những người có huyết thống gần gũi không đem lại điều tốt đẹp cho đời sau. Trong pho Chí Tôn y cảo, tiên phụ đã từng nói đến điều này. Nhưng nay sự việc đã lỡ, ta chấp thuận cho hai trẻ nên duyên.
Mọi người ồ lên mừng cho đôi uyên ương. Nào ngờ Sở Toàn lạnh lùng bảo :
- Cảm tạ thúc phụ đã tác hợp nhưng tiểu điệt không mặt mũi nào lấy Vi muội khi Vô Hối đã chê bỏ nàng. Tiểu điệt dù tàn tật nhưng cũng là một bậc nam nhân, lẽ nào lại chịu nhục?
Sở Hồng tái mét giận dữ nói :
- Vi nhi đã vì ngươi mà cầu khẩn Vô Hối từ hôn. Y là bậc trượng phu nên đành bỏ qua cơ hội hiếm có của mình để thành toàn cho hai người, chứ nào phải y đui mù không thấy vẻ đẹp của mỹ nhân? Nay ngươi vì chút tự ái trẻ con mà phủ nhận công ơn của người, xem ra ngươi có cái tâm của kẻ tiểu nhân vậy.
Sở Thúy Vi vừa nhục nhã vừ đau lòng, sà vào lòng mẫu thân khóc nức nở.
Sở Toàn cười nhạt :
- Tiểu điệt bị coi là kẻ tiểu nhân, tất không xứng làm con cháu Võ Thánh. Đành phải ra đi thôi. Nhưng một ngày nào đó, chư vị sẽ thấy Vô Hối nhục bại dưới kiếm của Toàn này.
Vừa dứt lời, gã lướt ra cửa sảnh nhanh như cơn lốc.
Sở Hồng quay sang an ủi Thúy Vi :
- Vi nhi! Từ lâu ta đã biết hắn là người hẹp hòi, khắc bạc nên chẳng muốn con phải chịu khổ. Nay Sở Toàn đã không nghĩ gì đến mối chân tìnhcủa con, để lộ rõ tâm địa thấp hèn, đố kỵ. Vi nhi còn tiếc nuối làm gì? Phụ thân tin rằng nếu Vô Hối biết Sở Toàn như vậy sẽ chấp nhận làm rể họ Sở.
Thúy Vi đau đớn thưa :
- Hài nhi biết mình nhìn lầm người nhưng còn mặt mũi nào mà đến với Vô Hối?
Kiếp này đành nương nhờ cửa Phật mà thôi!
Sở Hồng biến sắc, định can ngăn. Sở phu nhân nháy mắt ra hiệu, ý bảo để bà lo liệu. Sở trang chủ biết bà là người thông tuệ, tất có lương sách. Ông yên lòng tiến hành bàn bạc với mọi người việc thành lập Chí Tôn cung.
|