Vô Hối nghiêm mặt quay sang bảo Lãnh Tâm Đao :
- Trước đây ta có hứa sẽ rước Hình lão mẫu về Sơn Đông mà chưa làm được. Phiền Môn chủ phái người đi cùng Thiết Hán đến Cam Túc đưa lão mẫu về đây. Họ Hình đã tàn tật, khó mà mưu sinh được. Môn chủ hãy cấp cho vợ chồng gã ba vạn lượng bạch ngân để làm vốn.
Thiết Hán và cử tọa không ngờ Vô Hối lại đại lượng như vậy, họ cảm kích đến rơi nước mắt. Tiểu Nhu quỳ xuống bên chồng, cả hai sụt sùi lạy tạ. Thiết Hán càng hổ thẹn, đập trán xuống nền tươm máu.
Vô Hối quắc mắt :
- Ta tha mạng cho ngươi để phụng dưỡng từ mẫu và nuôi dạy con thơ. Nếu còn rượu chè be bét, đừng trách ta tàn nhẫn.
Thiết Hán khóc mà thề rằng :
- Hình mỗ mà còn uống một hớp rượu nào thì Thiên Lôi đả tử.
Phu thê Thiết Hán lui ra. Bạch Tú Hồng quỳ xuống nghẹn ngào :
- Công tử quả là rộng lượng với nhà họ Bạch. Tú Hồng càng thêm xấu hổ.
Vô Hối mỉm cười :
- Bạch đường chủ bất tất phải đa tâm. Thiết Hán say rượu nên không còn lý trí, hậu quả cũng không nghiêm trọng, hà tất phải vi chút tiểu tiết mà giết gã? Hơn nữa, công lao của gã với Đao môn cũng chẳng phải là nhỏ.
Các Đường chủ hết lòng khâm phục trước tấm lòng nhân hậu của Vô Hối. Trong quan niệm thời bấy giờ, việc vợ mình bị người khác sờ mó là điều không thể chấp nhận được. Hơn nữa Vô Hối lại là bậc hiệp khách lừng danh của võ lâm, đâu dễ chịu bỏ qua nhục? Vì vậy, cách chàng bỏ qua lỗi lầm của Thiết Hán đã vượt ngoài khuôn khổ thông thường.
* * * * *
Giữa tháng hai, Vô Hối và Côn Linh mới đến Liêu Sơn. Viên Sầu Giản là một vực thẳm không đáy nằm cạnh sườn Tây Bắc núi Liêu.
Liêu Sơn với độ cao hơn ngàn trượng, chính là nơi phát nguyên của dòng sông Liêu Hà. Tuyết phủ trắng đỉnh và sườn núi. Họ phải vất vả lắm mới vượt qua quãng đường năm trăm trượng trơn trượt, để đến mục tiêu.
Viên Sầu Giản mịt mù chướng khí, đáy vực đen ngòm làm nản lòng hảo hán.
Côn Linh ngần ngại :
- Công tử! Địa thế nơi này rất hiểm tuấn, lành ít dữ nhiều. Xin công tử suy nghĩ lại.
Vô Hối cười nhạt :
- Bậc trượng phu thấy khó mà chồn chân thì đâu phải đạo. Ngươi cứ nắm chặt đầu dây là đủ.
Hàng trăm cuộn dây thừng bền chắc được nối lại, Vô Hối lần xuống hang sâu.
Vách đá dựng đứng, trơn trượt, chỉ có những bụi cây mọc hờ hững.
Côn Linh phải quấn dây quanh một thân cây bên bờ vực mới chịu nổi sức nặng ngày càng tăng.
May thay, vực thẳm chỉ sâu chừng ba trăm trượng. Vô Hối đặt chân lên đáy vực, mừng rỡ giật dây báo hiệu.
Ánh dương quang không tỏa được đến nơi này, nhưng nhờ công lực thâm hậu, chàng nhận ra có hai bộ xương khô, mục nát nằm bên nhau. Có điều thanh Lãnh Nguyệt đao đã biến mất. Chàng lục lọi từng tấc đất mà không hề thấy, thất vọng trở lên.
Côn Linh thấy chàng buồn bã, mở lời an ủi :
- Công tử đã tận lực vì võ lâm, nay không có duyên với bảo đao, biết làm sao được.
Vô Hối bi phẫn đáp :
- Làm thân võ sĩ, thấy đồng đạo lâm tai kiếp, lẽ nào ngoảnh mặt làm ngơ. Ta tìm bảo đao nào phải cho riêng mình? Chỉ vì quần ma quá lợi hại, nếu không có thần binh khó mà thủ thắng. Nhưng dù không có bảo đao ta cũng nguyện vì võ lâm mà phơi gan trải mật.
Trời đã quá giờ Mùi, ánh dương quang hoàn toàn tắt lịm, gió lạng từng cơn gào thét, báo hiệu một cơn bão tuyết sắp ập đến. Hai người vội vã xuống núi, nhưng chỉ nửa đường đã nghe một tiếng động vang dậy. Lớp tuyết dầy trên đỉnh Liêu Sơn đã lở ra, tuôn xuống như thiên binh vạn mã. Cảnh tượng cực kỳ khủng khiếp, Côn Linh hốt hoảng hét lớn :
- Chúng ta mau tìm chỗ ẩn nấp, nếu không sẽ khó toàn mạng.
Tuyết đổ với tốc độ rất nhanh, đường sơn đạo lại gập ghềnh, trơn như bôi mỡ.
Nếu họ cố chạy xuống, trước sau gì cũng bị chôn vùi.
Vô Hối liếc quanh, thấy mé tả có một khoảng cây cối cao lớn. Chàng mừng rỡ nắm tay Côn Linh, vận toàn lực phi thân về hướng ấy. Hai người vừa đến nơi thì tuyết cũng theo sau. Dù chỉ thưa thớt chừng mười gốc cổ thụ nhưng cũng là nơi ẩn nấp lý tưởng. Họ trèo lên tàn cây cao nhất, thở phào nhẹ nhõm.
Tuyết vướng lại, cao dần lên nhưng không qua được ngọn cây, nơi Vô Hối ẩn thân.
Cuối cùng, chỉ còn lại một tàn cây duy nhất còn ló khỏi mặt tuyết trôi chừng một trượng.
Trong tiếng ầm ì, chàng thoáng nghe có giọng người la hét. Từ trên cao, một thân cây đang trôi xuống. Tiếng thất thanh càng lúc càng gần. Vô Hối đoán rằng nạn nhân đang bám chặt thân cây. Nhưng tình thế ấy rất tuyệt vọng. Trước sau gì cũng bị nhận chìm trong dòng thác tuyết.
Vô Hối giật lấy cuộn dây chão trên vai Côn Linh, cột một đầu vào bụng mình.
Tam Thủ Miêu hiểu ý, nhanh tay cột đầu kia vào nhánh cây.
Vừa lúc, thân cây rậm rạp kia trôi ngang. Vô Hối như cách chim ưng tung mình lên không sa xuống nắm cổ áo người kia, chàng đạp mạnh vào thân cây, lấy đà trở lại chỗ trú ẩn. Côn Linh kéo mạnh sợi dây, hỗ trợ cho chàng.
Té ra nạn nhân là một thiếu nữ tuổi chừng mười tám, thân hình nhỏ bé của nàng run lên vì lạnh và sợ hãi. Đôi mắt to tròn nhìn Vô Hối với vẻ biết ơn nhưng không nói nên lời. May thay, túi da nhỏ đựng rượu vẫn còn lủng lẳng bên hông họ Côn. Gã cho nàng uống mấy ngụm ngự hàn. Vô Hối cởi luôn áo lông của mình phủ lên cô gái.
Chạc ba của cây cổ thụ này chẳng lấy gì làm rộng rãi nên chàng phải để thiếu nữ ngồi dựa vào lòng mình. Lát sau, nàng nghe cơ thể ấm áp, thẹn thùng nói :
- Tiểu muội là Liêu Khánh Chi, xin tạ ơn cứu mạng. Dám hỏi tính danh của nhị vị ân nhân.
Côn Linh nhận xét rằng cô bé này rất xinh đẹp. Gã cười thầm trong bụng, tủm tỉm nói :
- Tại hạ là Côn Linh. Còn người đã liều thân cứu cô nương là Công Tôn Vô Hối.
Khánh Chi cựa mình, quay đầu lại nhìn Vô Hối. Chàng không hóa trang nên gương mặt anh tuấn phi phàm đã làm Khánh Chi xao xuyến.
Vô Hối đặt nàng ngồi thẳng lên rồi hỏi :
- Liêu cô nương làm gì trên đỉnh núi lạnh giá, hiểm nguy này?
Thiếu nữ ngượng ngùng đáp :
- Tiểu muội có hẹn với một người đến Viên Sầu Giản tìm bảo đao. Nhưng chờ mãi không thấy nên mới lần lên trên, tìm thạch động nghỉ ngơi. Nào ngờ tuyết lở phá tan cả hang đá.
Vô Hối ngắt lời nàng :
- Cô nương là ai mà biết được chuyện đáy Viên Sầu Giản có bảo đao?
- Tiểu muội là cháu năm đời của Âu Phi Nhân. Người đã rèn nên thanh bảo đao, và cũng là cháu của một trong hai người đã vùi thây đáy vực.
Vô Hối giật mình kinh ngạc, chàng hỏi tiếp :
- Vậy người bạn mà cô nương hẹn hò là ai?
Khánh Chi bẽn lẽn nói :
- Chàng là Đường Phi Khanh - Nhị công tử Đường môn. Bọn tiểu muội quen biết nhau mới nửa năm nay.
Vô Hối lấy ra một mũi châm bằng vàng, đuôi có hình hoa mai đưa cho thiếu nữ :
- Nàng có nhận ra mũi châm này không?
Khánh Chi hốt hoảng :
- Đây là ám khí tùy thân của Phi Khanh, sao ân nhân lại có được?
Vô Hối cười nhạt :
- Mũi châm này ta lấy ra từ xác con độc xà dưới đáy Viên Sầu Giản. Vậy là nàng đã có thể yên tâm vì họ Đường đã đến trước vài ngày và mang bảo đao đi rồi.
Khánh Chi ngẩn người, mắt nàng long lanh, đầy vẻ đau khổ. Nàng lẩm bẩm :
- Thì ra chàng đã lừa dối tiểu muội.
Đến cuối giờ Thìn thì cơn bão tuyết tan đi, băng từ trên đỉnh không còn lở xuống nữa. Vô Hối bồng Khánh Chi hạ sơn.
Chủ nhân khách điếm mừng rỡ :
- Lão phu tưởng nhị vị đã lâm nạn rồi. Liêu Sơn hầu như năm nào cũng có tuyết lở.
Chàng bảo lão chuẩn bị một phòng cho Khánh Chi. Tắm gội xong, ba người quây quần quanh bàn ăn, bồi bổ lại sức lực.
Khánh Chi buồn bã, chỉ ăn được hơn chén đã buông đũa cầm lấy bình rượu.
Nàng uống liền ba chung rồi hỏi Vô Hối :
- Phải chăng công tử đến đây cũng vì Lãnh Nguyệt đao?
Chàng gật đầu :
- Đúng vậy, ta có những địch thủ lợi hại, toàn thân không sợ gươm đao nên phải cần đến thần binh.
- Tiểu muội xin hỏi địch thủ của công tử là ai?
- Khấp Huyết Lang Nhân và đám người sói của lão.
Khánh Chi biến sắc :
- Nhà tiểu muội cũng ở Trung Viễn nên biết rành về lão ác ma này. Sao công tử đối đầu với lão làm gì?
Chàng lạnh lùng bảo :
- Đó là chuyện riêng của tại hạ, không tiện phụng cáo.
Khánh Chi không hề giận. Nàng nghiêm giọng đáp :
- Để đáp đền ân cứu tử, tiểu muội nguyện làm nô bộc cho công tử.
Vô Hối nhìn nàng bằng ánh mắt lạnh lẽo :
- Bất tất phải như vậy. Tại hạ không thích bị quấy rầy.
Dù lời của chàng khắc bạc nhưng Khánh Chi vẫn điềm nhiên :
- Tiểu muội là người duy nhất nắm được bí quyết luyện thần đao của lão tổ Âu Phi Nhân. Chỉ cần tìm được một thanh đao có chất thép tốt, tiểu muội sẽ biến nó thành thần binh chẳng khó khăn gì. Nếu công tử nhận Khánh Chi này làm tỳ nữ, tiểu muội sẽ vì chàng mà ra tay.
Côn Linh biết tính Vô Hối, sợ chàng bỏ qua dịp may hiếm có nên đỡ lời :
- Liêu cô nương đã có thành ý, xin công tử vi đại cuộc võ lâm mà nhận lời cho.
Vô Hối không phải là người cố chấp, chàng lại rất yêu thích thanh Bàn Long đao nên muốn Khánh Chi làm cho nó sắc bén hơn. Chàng rút đao ra, trao cho thiếu nữ rồi bảo :
- Nếu nàng có thể luyện cho thanh đao này sắc bén, đến mức đả thương được Khấp Huyết Lang Nhân, thì ta sẽ nhận đưa nàng theo.
Khánh Chi búng vào thân đao nghe tiếng ngân của nó rồi mỉm cười :
- Chất thép của Bàn Long đao rất quý, chỉ vì luyện không đúng cách nên kém hơn Lãnh Nguyệt đao. Tiểu muội xin hỏi công tử có được bao nhiêu năm tu vi?
Vô Hối không hiểu nhưng vẫn đáp :
- Khoảng năm mươi năm.
Khánh Chi mỉm cười bí ẩn :
- Tiểu muội cam đoan công tử hài lòng.
Dứt lời, nàng sụp xuống lạy :
- Nô tỳ bái kiến chủ nhân!
Vô Hối biết thiếu nữ này nhan sắc như hoa nở nên rất ngần ngại. Chàng cố tỏ vẻ lãnh đạm :
- Để tiện việc xưng hô, ta sẽ gọi nàng bằng Chi nhi.
Sáng hôm sau, ba người khởi hành trở lại Trung Nguyên. Trên đường đi, Khánh Chi tận tụy hầu hạ Vô Hối và Côn Linh. Nàng gọi Tam Thủ Miêu bằng Côn đại ca. Gã hỏi thăm gia cảnh thì nàng kể rằng mẫu thân đã qua đời, kế mẫu lại ác nghiệt nên nàng mới bỏ nhà đến Yên Kinh nương nhờ cữu phụ. Chính tại nơi đây nàng gặp gỡ Đường Phi Khanh. Nàng tưởng gã chân tâm luyến ái nên thố lộ việc Lãnh Nguyệt đao nằm ở Viên Sầu Giản. Hai người hẹn gặp nhau ở Liêu Sơn vào thời điểm giữa tháng hai.
Vô Hối thắc mắc :
- Vì sao hai người không đi chung một lượt?
Khánh Chi cười buồn :
- Nọ tỳ có đề nghị nhưng Phi Khanh bảo phải đến Thẩm Dương giải quyết việc riêng. Khi vượt trường thành, sang đến đất Nữ Chân thì chia tay.
Côn Linh thở dài :
- Chi muội bị lừa rồi, gã Phi Khanh có phu nhân dữ dằn nổi tiếng thiên hạ. Võ công lại cao hơn gã. Vì vậy dẫu Chi muội có là Hằng Nga giáng thế, gã cũng chẳng dám đưa về Tứ xuyên. Nên gã lén đi trước, lấy bảo đao rồi chuồn thẳng.
Khánh Chi ứa nước mắt than :
- Tiểu muội đâu biết rằng y đã có gia thất và tâm địa lại man trá như vậy.
Nửa tháng sau, bọn Vô Hối về đến Yên Kinh. Dù không lạnh bằng đất Liêu nhưng tuyết phủ trắng, khiến cảnh vật tiêu điều, ảm đạm. Đường trong thành lầy lội, dơ bẩn nên Vô Hối chẳng hứng thú gì mà đi dạo. Chàng nằm dài trong khách điếm nghỉ ngơi.
Khánh Chi đã xin phép được trở về nhà cữu phụ thu xếp hành lý. Còn Côn Linh tìm đến Phân đà Cái bang trong thành để hỏi thăm tin tức.
Hơn khắc sau, hai người về đến cùng một lượt. Mặt Côn Linh đầy vẻ lo lắng. Gã báo rằng :
- Ngọc Nữ môn và Thần Long bang đã đánh nhau hai trận. Lần nào Thần Trùng cũng chiếm phần hơn. Chủ yếu là do không ai cầm chân được Khấp Huyết Lang Nhân và mười chín người sói. Đám cao thủ Hải Nam chỉ còn sót lại hơn hai trăm người. Ngọc Nữ môn đã kêu gọi các phái tham chiến. Rốt cuộc đã có hơn ba trăm đồng đạo võ lâm tử nạn. Nghe nói Hách lão gia đã cùng hai vị Ma Vương đến Tung Sơn để hỗ trợ cho quần hùng. Cả Lãnh phu nhân cũng đi theo. Nhờ tài dụng độc của nàng nên mọi người mới giữ vững được Võ Đang cho đến nay.
Vô Hối buồn rầu bảo Khánh Chi :
- Sự cấp bách như vậy, e rằng không thể chờ đến lúc luyện xong bảo đao. Cô nương hà tất phải theo ta nữa.
Khánh Chi nghiêm giọng :
- Trong lịch sử võ lâm, đâu có mấy bậc anh hùng nổi tiếng vì nhờ có thần kiếm bảo đao. Họ chỉ nhờ vào bản lãnh chân thực của mình thôi. Như Đao Vương chẳng hạn, chỉ với thanh Bàn Long đao đã tung hoành thiên hạ, tà ma khiếp vía. Ngay Khấp Huyết Lang Nhân cũng còn bị Âm Dương song lão đánh cho rơi xuống vực thẳm. Bậc cao thủ thượng thừa, dẫu cầm đao kiếm tầm thường cũng như có thần binh trong tay.
|