Hồi 18
Thương Sơn tầm bảo phùng di vật
Điệu hổ ly tâm - diệt Lũng Hà
Trong lớp hóa trang họ ung dung dạo chơi các thắng cảnh của thủ phủ đất Sơn Tây, hoàng hôn xuống mới trở về khách điếm.
Trời lạnh như cắt da, Vô Hối cho bày tiệc rượu nhỏ trong phòng, cùng hai nữ nhân đối ẩm.
Thạch Đại Hổ ở phòng đối diện, gã kéo ghế ra ngồi trước cửa, trong tay là một bình rượu nhỏ và gói lạc rang.
Từ ngày theo phò Vô Hối, gã đã thay đổi hoàn toàn. Đại Hổ tôn sùng Vô Hối như thần thánh nên vô tình học theo phong thái của chàng. Gã trở nên ít nói, làm gì cũng suy nghĩ cẩn thận, nhờ vậy đã trở thành cánh tay đắc lực của chủ nhân. Vô Hối biết gã là người trung liệt, hào sảng nên cũng hết lòng dạy dỗ. Đại Hổ học chàng một tháng tiến bộ bằng ba năm khổ luyện ở Võ Đang sơn.
Gã trở thành cái bóng của Vô Hối, chàng chưa ngủ thì gã không bao giờ đặt lưng xuống giường.
Đêm nay cũng vậy, gã cảm thấy mình phải có bổn phận phải canh giữ cửa nẻo.
Gã hãnh diện được thay thế vị trí của Lãnh Tâm Đao Bàng Qúy Dân. Họ Bàng từ sau trận huyết chiến ở núi Xích Thành, lòng hổ thẹn nên thường tránh mặt Vô Hối. Gã tình nguyện theo Động Đình ngũ hổ để điều động anh em trên các giang thuyền.
Giữa canh ba, Đại Hổ thấy trong phòng Vô Hối tối đi, biết chàng đã đi ngủ. Gã cũng dẹp ghế, đóng cửa phòng lại.
Nhưng giấc ngủ không chịu đến, gã thao thức nhìn lên nóc mùng, hồi tưởng lại quá khứ của mình.
Bỗng một tiếng động rất nhẹ ở hành lang đã làm Đại Hổ tỉnh táo hẳn lên. Gã nhìn qua khe cửa, thấy bóng đen nhỏ nhắn, đang lom khom trước phòng Vô Hối, tìm cách thổi mê hương vào.
Họ Thạch cười thầm vì chủ nhân của gã không sợ độc, còn hai vị giai nhân kia lại là tổ sư của Độc môn. Nhưng gã không muốn tên đạo chích phá giấc ngủ của phu thê Vô Hối, nên mở cửa lướt đến điểm nhanh vào ba huyệt đạo nơi sườn phải.
Tên trộm cứng đờ người, bị Đại Hổ xách cổ đem về phòng mình. Từ ngày học được pho khinh công Cuồng Phong Ma Ảnh, thân pháp gã nhanh nhẹn hơn xưa rất nhiều.
Gã đóng chặt cửa, khêu sáng đĩa đèn, rút gươm kê vào cổ tên bịt mặt, hạ giọng bảo :
- Ta hỏi gì thì ngươi giáp nấy, nhưng phải nói thật nhỏ. Nếu chủ nhân ta thức giấc, mạng ngươi khó bảo toàn.
Tên trộm sợ hãi gật đầu. Đại Hổ gỡ khăn che mặt của hắn, ngỡ ngàng nhận ra đó là một thiếu nữ tuổi độ đôi chín. Gã mỉm cười hỏi nàng :
- Nàng xinh đẹp như vậy sao lại làm cái nghề trộm cắp hạ tiện này?
Thiếu nữ ngượng ngùng đáp :
- Xin đại hiệp nương tay, tiện nữ vì gia cảnh bần hàn nên mới phải đi vào con đường tối tăm này.
Đại Hổ gằn giọng :
- Đừng hòng dối gạt ta vô ích, nàng thuộc bang hội nào mau khai báo. Nếu không ta sẽ rạch vài nhát lên mặt nàng để dánh dấu tội lỗi.
Thanh kiếm hấp thụ khí trời lạnh lẽo nên càng đáng sợ. Thiếu nữ ấp úng :
- Tiện nữ là đệ tử Phi Yến bang. Chiều nay, tình cờ thấy nhị vị phu nhân đeo nhiều đồ trang sức quý giá, nên mới nẩy lòng tham.
- Tổng đàn của quý bang đặt ở dâu?
- Dạ thưa ở chân núi Thương Sơn.
Đại Hổ giật mình vì mục tiêu của Vô Hối chính là ngọn núi này. Nếu Phi Yến bang đặt bản doanh nơi ấy thì thật là phiền phức. Gã suy nghĩ một lúc, giả lả hỏi :
- Nghe nói trên sườn núi có một thác nước, chung quanh có một thác nước, chung quanh có rừng đào, phong cảnh xinh đẹp?
Thiếu nữ gật đầu :
- Đúng vậy, bọn tiện nữ vẫn thường lên đấy tắm gội và đùa giỡn.
Đại Hổ thu kiếm, đỡ nàng ngồi lên ghế, dịu giọng :
- Phương danh của cô nương là gì?
Thiếu nữ thấy gã hòa nhã, lòng bớt sợ hãi, giương đôi mắt to tròn đáp nhanh :
- Tiện nữ là Thúy Hương, ba năm trước Thánh thượng ban chỉ tiến cung. Gần trăm thiếu nữ từ các tỉnh Cam Túc, Ninh Hạ, Thiểm Tây, đành phải xa phụ mẫu lên đường đến Khai Phong. Nào ngờ vừa sang bờ sông Hoàng Hà, có một lão nhân xuất hiện. Ông ta cùng bốn con trai giết sạch bọn thái giám và ngự tiền thị vệ, quăng xác và xe ngựa xuống sông, rồi đưa bọn tiện nữ về Thương Sơn. Lão nhân dạy võ công và thủ pháp thần thâu cho các thiếu nữ, ông ta họ Yến nên mới đặt tên bang hội là Phi Yến bang.
Môn nhân hằng ngày phải vào thành trộm cắp đem về dâng nạp, nếu không sẽ bị đòn roi.
Đại Hổ căm hận hỏi :
- Thế lão ta có xâm phạm đến tiết hạnh các nàng không?
Thúy Hương sa lệ gật đầu. Họ Thạch nhìn gương mặt ngây thơ trong trắng của nàng rất lâu, cuối cùng gã bảo nàng :
- Sáng mai ta sẽ cùng chủ nhân đến Thương Sơn giết lão yêu quái họ Yến, giải thoát cho các nàng.
Thúy Hương sợ hãi nói :
- Võ công của lão và bốn gã ái tử rất cao siêu, chư vị chỉ có mấy người, sao có thể địch nổi?
Đại Hổ mỉm cười :
- Chủ nhân của ta bản lãnh vô địch thiên hạ, có sá gì bọn tép tôm đó. Nàng cứ yên tâm.
Gã đưa tay giải huyệt cho Thúy Hương. Nàng ngồi lâu trong một tư thế nên thân hình tê cóng, loạng choạng ngã vào lòng Đại Hổ. Gã vội đỡ lấy, nghe lòng xao xuyến, thì thầm vào tai nàng :
- Ta đã ba mươi hai tuổi rồi mà vẫn chưa có gia thất. Nay hữu duyên tương ngộ, có lẽ do hoàng thiên xui khiến. Nàng có bằng lòng theo ta hay không?
Thúy Hương cảm kích sụt sùi :
- Thiếp là thân tàn hoa bại liễu, đại hiệp đã có lòng bảo bọc, thiếp xin suốt đời hầu hạ.
Đại Hổ mừng rỡ, siết chặt nàng vào lòng. Gã bỗng nghe bên tai có tiếng truyền âm :
- Giỏi lắm! Ta xin chúc mừng ngươi, Thúy Hương là một cô gái tốt.
Đại Hổ hiểu ngay Vô Hối đã nghe hết câu chuyện và tán thành hành động của gã.
Đại Hổ yên lòng bồng mỹ nhân lên giường.
Thúy Hương đã có cảm tình với chàng hiệp sĩ cao lớn, oai phong này nên đặt trọn niềm tin, hân hoan dâng hiến. Nàng không còn là xử nữ, dưới bàn tay thô bạo của cha con họ Yến, nhưng chưa một lần có được cảm giác khoái lạc. Nàng căm hận và ghê tởm những lúc phải làm trò chơi cho bọn chúng.
Nhưng đêm nay, nàng hiến dâng với tất cả tâm hồn mình. Liên tiếp nàng rùng mình trong vòng tay cường tráng, dũng mãnh của Đại Hổ.
Mờ sáng hôm sau, Thúy Hương âm thầm trở lại Thương Sơn, thông báo cho các chị em đồng cảnh ngộ về việc sắp có người đến giải thoát họ khỏi cảnh nô lệ.
Lát sau, xe song mã của bọn Vô Hối cũng lên đường. Họ đi dọc theo bờ Tây sông Tang Lòn để đến mục tiêu.
Tổng đàn Phi Yến bang chỉ là một sơn trang nằm ẩn mình trong cánh rừng thưa, dựa lưng vào chân núi.
Khu vực này rất vắng vẻ, nên Vô Hối tin rằng cha con họ Yến sẽ không bỏ lỡ cơ hội ra tay cướp đoạt.
Bốn người xuống xe, đủng đỉnh dạo chơi, ngắm nhìn chỉ trỏ đỉnh núi, như những khách nhàn du.
Thúy Hương cùng một nữ nhân nữa chạy vào phi báo có món hàng béo bở đang đến gần.
Yến lão quái mừng rỡ, đánh thức bốn đứa con trai, nai nịt gọn gàng, xách kiếm chạy ra.
Thấy chỉ có mình Đại Hổ là cao lớn lực lưỡng, còn ba người kia đều không có vũ khí và trông rằng yếu đuối. Lão tặc yên tâm không thèm che mặt, nhẩy ra nham hiểm bảo :
- Bọn ngươi muốn sống thì mau dâng nạp hết tài sản cho lão gia.
Như Sương cười khanh khách :
- Tưởng ai xa lạ, hóa ra là Hàm Dương Đại Đạo Yến Phi. Võ công chắc tiến bộ nhiều nên mới dám khai môn, lập phái, hùng cứ đất Thương Sơn này.
Yến Phi biến sắc, không ngờ có người nhận ra lai lịch mình. Lão đang bị triều đình tróc nã nên rất lo sợ, quyết không để bốn người kia sống sót.
|