Ðề tài: BÀN LONG ĐAO
View Single Post
  #52  
Old 05-11-2005, 08:14 AM
vui_la_chinh vui_la_chinh is offline
Senior Member
 
Tham gia ngày: Feb 2005
Nơi Cư Ngụ: Trum Yeu Gai
Bài gởi: 4,697
Send a message via Yahoo to vui_la_chinh
Default

Thạch Đại Hổ và Thúy Hương không hề cảm thấy mệt mỏi vì chờ đợi, dù trời đã quá giờ mùi. Họ tranh thủ thời gian này để đàm tình thuyết ái, sơn minh hải thệ.
Gần cuối tháng hai, đoàn người về đến Khai Phong. Nửa tháng sau, bọn trinh sát Vô Địch bang mật báo về Tổng đàn tin kho tàng họ Cao nằm ở Sơn Tây, trên sườn núi phía Bắc Thương Sơn.
Năm vị Bang chủ tức tốc triệu tập cuộc họp. Vạn Độc Thần Trùng là người đa mưu túc trí, nhắc nhở đồng bọn :
- Đây có thể là tin thất thiệt do tiểu tử Vô Hối tung ra. Nếu chúng ta đi hết, bỏ trống Tổng đàn, gã sẽ có cơ hội phục thù.
Ba Thượng Thần Đao cười nhạt :
- Chúng ta cứ đi hết để đàn Ngũ Sắc Cổ Trùng và đám lang nhân ở lại. Bọn chúng có tập kích cũng chỉ thiệt thân.
Thực tâm, ai cũng sợ mất phần trong kho tàng khổng lồ đó nên đều tán thành.
Bích Mục Yêu Cơ yểu điệu bảo :
- Cả thiên hạ đang đổ xô đến Sơn Tây, chúng ta không thể chậm chân được.
Chẳng thà tin là có còn hơn không tin. Kho tàng của họ Cao đủ cho chúng ta sống vương giả suốt đời. Hơn nữa, ngân quỹ của bổn bang đang thiếu hụt trầm trọng.
Khấp Huyết Lang Nhân nói với giọng quái dị như sói tru :
- Lão phu tình nguyện ở lại giữ nhà, chỉ cần tứ vị không quên phần của ta là đủ.
Lão ác ma dù chỉ còn một tay nhưng bản lãnh siêu phàm, lại có đám lang nhân dưới trướng nên không sợ đồng đảng phản bội. Lão vẫn mong Vô Hối dẫn xác đến đây nạp mạng. Lần trước vì sơ ý nên lão mới mất cánh tay, chứ thực ra bản lãnh Âu Phi Nhân cao hơn Vô Hối vài bậc.
Tùy Hoa song quái và Độc thư sinh cũng được tháp tùng. Đoàn nhân thủ đông đến hơn ba trăm người.
Từ Lũng Hà đến Thương Sơn chỉ cần vượt sông Hoàng Hà rồi đi thêm một đoạn nữa. Tổng cộng chỉ chừng ba trăm dặm. Do đó, sáng hôm sau, lực lượng Vô Địch bang đã đến mục tiêu.
Sườn Bắc Thương Sơn đã tràn ngập gần ngàn hảo hán. Họ đã càn nát khu rừng rậm rạp để tìm cửa vào.
Vạn Độc Thần Trùng ngửa cổ cười ngạo nghễ. Tiếng cười vang dội cả núi rừng :
- Vô Địch bang đã đến đây, bọn ngươi còn chưa chịu rút khỏi nơi này ư?
Mọi người hậm hực nhưng không dám phản ứng, kéo nhau xuống chân núi, tụ tập lại thành một đám đông, hết lời nguyền rủa bọn ác ma.
Họ không được quyền tham gia cuộc tầm bảo, nhưng vì tiếc công lặn lội đến đây nên vẫn ở lại, chờ xem kết quả.
Tuyết vẫn còn rơi, tiết trời giá lạnh nên đám hào kiệt càng thêm phẫn nộ. Một số chỉ chịu được ba đêm là nản chí bỏ về.
Đến trưa ngày thứ năm, còn lại chừng hai trăm người kiên gan nhất. Họ là những tay hắc đạo kỳ danh ở các tỉnh xa xôi. Bỗng một lão trượng râu tóc bạc phơ, mặc bạch bào, chống gậy trúc xuất hiện. Tiếng hỏa dược phá núi nổ ầm ầm nên mọi người không biết lão đến từ lúc nào.
Lão nhân hỏi :
- Chư vị đến Thương Sơn này tìm gì vậy?
Một đại hán cung kính đáp :
- Bọn tiểu bối đến vì kho tàng của họ Cao.
Lão nhân lạnh lùng bảo :
- Lão phu ở đây đã mấy chục năm, thuộc từng gốc cây, hốc đá, nào thấy có dấu hiệu gì? Chư vị bị gạt rồi. Nhưng sao lại ở đây mà không vào tìm kiếm?
Ngân Sơn Thần Thương giận dữ đáp :
- Bọn Vô Địch bang ỷ thế hiếp người, đâu cho bọn tiểu bối tham gia.
Lão nhân thở dài chê bai :
- Làm thân võ sĩ mà chịu để bọn ác nhân đè đầu cưỡi cổ coi sao được. Chẳng thà bỏ kiếm về đuổi gà cho vợ còn hơn.
Cả bọn hổ thẹn cúi đầu. Thần Thương biện bạch :
- Lão tiền bối đâu biết rằng Vô Địch bang có đến năm Bang chủ, người nào cũng có võ công quán thế. Lần này họ kéo đến đây những bốn người.
Lão nhân lẩm bẩm :
- Tiếc là ta đã cho mượn thần đao mất rồi, nếu không cũng thử sức với họ một phen.
Từ trong hàng người, một hán tử mắt vàng, mũi cao, có lẽ là người Tây Vực, len ra trước, sang sảng nói :
- Tại hạ có thanh bảo đao gia truyền, nếu tiền bối cần, cứ việc mượn mà trừng trị bọn chúng.
Gã lấy đao trao tận tay. Lão nhân rút ra, thấy lưỡi đao đen sì, tỏa hàn quang lạnh lẽo, biết đây là đao quý. Lão nhân gật gù bảo :
- Các hạ chạy vào bảo bốn tên ma đầu ấy rằng có Phi Long thư sinh triệu đến.
Quần hào ồ lên mừng rỡ, hân hoan chờ xem cuộc chiến hiếm có. Hán tử Tây Vực mau mắn phi thân vào chỗ đóng quân của Thần Trùng.
Lão nhân huýt sáo một tiếng, linh xà đang kiếm ăn gần đó, vội bay về bám vào áo, trả lại phong độ cho vị kỳ nhân.
Chưa đầy nửa khắc, bốn vị Bang chủ Vô Địch bang đến. Họ nhìn lão nhân với vẻ nghi hoặc. Phi Long thư sinh trầm giọng bảo :
- Sao các ngươi dám đến đây, phá hoại chốn ẩn cư của lão phu?
Hải Nam đảo chủ đâu biết trước mặt mình là đại sát tinh, lão ngạo mạn bước ra đáp :
- Ai sợ ngươi chứ Tôn Hạo ta chẳng coi ra gì.
Hồng Dực Thanh Xà rời áo chủ nhân bay đến như tia chớp, mổ vào mặt họ Tôn.
Lão phản ứng rất nhanh, múa kiếm chặt vào thân linh xà. Con vật chẳng hề hấn gì, quấn ngang lấy thanh trường kiếm.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, Phi Long thư sinh đã biến thành đạo hào quang ập đến. Tôn Hạo vừa đẩy được linh xà ra khỏi kiếm của mình thì đao quang đã vây chặt. Lão kinh hoàng múa tít trường kiếm, che kín toàn thân, chủ yếu là phần thủ cấp, vì đã có bảo y che đến gót.
Mũi đao âm thầm len qua kiếm quang, rạch nát lồng ngực Hải Nam đảo chủ. Lão đau đớn gào lên thảm thiết, ngã ngửa trên bãi cỏ, mắt còn đầy vẻ bất ngờ.
Quần hùng hoan hô như sấm dậy, còn bọ Thần Trùng chết lặng. Dẫu rằng nhờ có linh xà hỗ trợ nên Phi Long thư sinh mới hạ được họ Tôn. Nhưng chiêu đao kỳ lạ kia và thanh bảo đao sắc bén đã khiến ba gã ác ma chột dạ, không dám xông vào giáp công. Hơn nữa, bọn họ cũng chẳng thương tiếc gì Hải Nam đảo chủ. Quyền lực chia cho bốn dẫu sao cũng tốt hơn là chia năm.
Thư Sinh bình thản nói :
- Còn ai muốn thử tài lão phu nữa không?
Bích Mục Yêu Cơ gượng cười :
- Không ngờ đây lại là nơi ẩn cư của tiền bối, không hiểu kẻ nào đã phao tin đồn thất thiệt nên bọn vãn bối mới đến quấy rầy thánh địa. Sau năm ngày đào bới hoài công vô ích, bọn vãn bối đã thức ngộ mình bị lừa. Xin cáo biệt.
Cuộc tranh giành quyền lực trong Vô Địch bang vẫn âm ỉ nên chẳng ai muốn thí thân. Họ kéo nhau đi hết.
Phi Long thư sinh trả bảo đao, trở lại sơn trang, xóa lớp dịch dung, lên ngựa trở về Khai Phong.
Sáng hôm sau, bọn Yêu cơ về đến Lũng Hà, thấy Tổng đàn chỉ còn là đống tro tàn.
Khấp Huyết Lang Nhân và mười sáu đứa con quái dị của gã đã phơi xác, cùng với mấy trăm đệ tử giữ nhà. Trên mặt cỏ còn lấm tấm những xác li ti óng ánh của bầy Ngũ Sắc Cổ Trùng. Cưu lão giậm chân lẩm bẩm :
- Trên đời này, trừ Thủy Tiên ra còn ai giết được đàn cổ trùng yêu quý của ta.
Nhưng nàng là sư điệt và lại ở tít Ngô Châu cơ mà.
Đám đệ tử đi theo lão đến Thương Sơn không khỏi mừng thầm vì thoát chết.
Chúng mau mắn dọn dẹp và dựng một nơi tạm trú.
Bốn mươi gã địa sát và ba trăm đao thủ Hải Nam còn lại là lực lượng nòng cốt, nên Thần Trùng tự an ủi mình chưa đến nỗi trắng tay. Bang chúng ở các phủ lân cận cũng còn đến hai, ba ngàn. Thế lực Vô Địch bang không vì trận tập kích này mà tan rã được. Lão chỉ băn khoăn một điều là không biết Phi Long thư sinh có phải là do Vô Hối hóa trang hay không? Vì Ba Thượng Thần Đao Tề Thanh Thiên cho rằng chiêu đao đã giết Hải Nam đảo chủ có lộ số tương tự như Công Tôn đao pháp.
Phòng quỹ vẫn nguyên vẹn nên Vô Địch bang mau :Dng xây dựng lại Tổng đàn.
Hơn ngàn bang chúng ở các nơi được điều về củng cố lực lượng Lũng Hà
__________________




**************************************************
TRUM YEU GAI , CHET VI GAI
SONG DE YEU , CHET VI YEU
Trả Lời Với Trích Dẫn