Ðề tài: BÀN LONG ĐAO
View Single Post
  #55  
Old 05-11-2005, 08:21 AM
vui_la_chinh vui_la_chinh is offline
Senior Member
 
Tham gia ngày: Feb 2005
Nơi Cư Ngụ: Trum Yeu Gai
Bài gởi: 4,697
Send a message via Yahoo to vui_la_chinh
Default

Bàn tay hắn chỉ làm có hai động tác, đó là nâng chén và vuốt ve thanh bảo đao trên đùi. Thanh đao này có vỏ bằng đồng xanh cũ kỹ, rỉ sét, chạm trổ những hoa văn kỳ lạ. Chuôi đao bằng sừng đen bóng vì năm tháng.
Đã ba lần Lệnh Hồ Tuyết rút đao tại đây. Chưa ai nhìn rõ lưỡi đao thì nó đã chui vào vỏ. Chỉ thấy một luồng đao quang xanh nhạt lóe lên và địch thủ ngã gục.
Lệnh Hồ Tuyết chưa bao giờ động thủ trước, nhưng khi đối phương ra tay thì đao của gã nhanh hơn.
Gã rất ít nói, hoặc giả, có cho rằng gã không biết nói cũng chẳng sai.
Sáng nay cũng vậy, Lệnh Hồ Tuyết đến rất sớm. Ngồi quay về hướng Đông để xem cảnh bình minh trên sông Hán.
Gã ăn tất cả những gì Ngụy nương cho bưng lên, không hề khen chê.
Đầu giờ Tỵ, có hai thực khách bước lên lầu. Đó là một chàng công tử mặc lam bào và một nữ lang. Lệnh Hồ Tuyết khẽ chấn động, nhưng Tiếu Thượng Du Hồn thì rất xao xuyến.
Nữ lang này đẹp lạ kỳ, gương mặt nàng phảng phất vẻ buồn man mác, khi nói cười với phu tướng lại rạng rỡ như mặt trời xuân.
Còn chàng công tử thì đúng là cây ngọc trước gió, dáng người mảnh khảnh nhưng đôi mày kiếm xếch ngược uy nghiêm, hàng râu mép xanh rì, càng tăng phần lịch lãm.
Hai người ngồi xuống bàn cạnh cửa Nam, gọi vài món ăn và vò rượu. Ngụy nương không dằn được lòng hâm mộ, đích thân bưng vò rượu đến. Nàng tươi cười với khách :
- Công tử và phu nhân đây cốt cách thanh kỳ, tôn quý, như rồng phượng chốn nhân gian. Ngụy Ngọc Trâm tôi mạo muội muốn được làm quen.
Chàng công tử chỉ cười bằng mắt, còn nữ lang khúc khích đáp :
- Ngụy thư thư đừng quá lời khiến tiểu muội thêm hổ thẹn. Tiểu muội là người xấu xí nhất trong năm chị em chung thuyền.
Ngụy nương giật mình, gượng cười :
- Nếu quả đúng thế, thì công tử đây quả là người diễm phúc nhất đời.
Trước đây, nàng tưởng rằng Lệnh Hồ Tuyết là mỹ nam tử số một. Nay gặp chàng trai lạ mặt này mới biết kiến văn mình còn nhỏ hẹp.
Nhưng nàng tự an ủi rằng Lệnh Hồ Tuyết võ công quán thế, chứ đâu yếu đuối như bọn công tử thế gia.
Nghĩ đến đây, nàng cảm thấy tự hào về ý trung nhân của mình. Nàng trở lại quầy, bưng một vò rượu quý đến bàn Lệnh Hồ Tuyết :
- Lệnh Hồ đại hiệp, sáng nay quán vắng, thiếp muốn hầu rượu đại hiệp.
Nàng đâu biết rằng lòng gã đang nổi sóng, dung mạo và khí chất của chàng công tử kia khiến gã bị tổn thương. Còn nhan sắc của nữ lang đã làm gã tủi phận. Nàng đẹp hơn Ngọc Trâm bội phần.
Dù hai bên chưa nói gì với nhau, nhưng gã biết nàng ngưỡng mộ mình. Và trong thâm tâm của gã cũng thầm yêu mến Ngụy nương.
Lệnh Hồ Tuyết nhận lấy chung rượu trong tay Ngọc Trâm, uống cạn rồi lại chìa ra.
Gã uống liền mười chung như muốn vá víu tâm hồn mình.
Bàn bên kia vọng lại tiếng cười như ngọc vỡ :
- Hối ca! Lâu lắm thiếp mới được cùng chàng đồng hành.
Ngụy nương giật mình, nàng đã biết chàng công tử mặt ngọc ấy là ai.
Thanh danh của Công Tôn Vô Hối lẫy lừng thiên hạ mấy năm nay. Chàng là người duy nhất liên tiếp chống lại những đại ma đầu lợi hại nhất võ lâm. Không những thế, chàng ta còn cảm hóa được cả ba lão ma vương.
Ngọc Trâm không dằn được lòng ngưỡng mộ, quay sang nhìn Vô Hối.
Lệnh Hồ Tuyết bỗng đứng dậy, thanh đao đã nằm trong tay. Gã lạnh lùng hỏi :
- Vô Hối! Phải chăng ngươi là người đã mạo nhận gia sư?
Vô Hối thản nhiên gật đầu và hỏi lại :
- Còn các hạ, lấy gì để chứng minh là truyền nhân của Phi Long thư sinh?
Lệnh Hồ Tuyết trầm giọng :
- Năm mươi năm trước, tiên sư làm khách nhà Cao Tài Thần, nghe nói Quảng Tây và Hồ Nam bị hạn hán nặng nề. Người bèn khuyên họ Cao bỏ tiền cứu giúp. Họ Cao đồng ý với điều kiện tiên sư phải trao tặng lão ta tấm trường bào và con Hồng Dực Thanh Xà. Lão muốn nhờ bảo y lưu giữ thi hài, và qua đời bằng độc của linh xà. Tiên sư vì thương bách tính nơi cố quận nên đồng ý. Sau đó, người về Tần Lĩnh ẩn cư. Cách đây hai mươi năm, người thu ta làm đồ đệ và chỉ tám năm sau đã quy tiên. Thanh Nhị Long Đao này và đao pháp sẽ chứng minh cho ngươi thấy.
Ngọc Trâm rúng động, hiểu rằng Vô Hối đã lấy được kho tàng khổng lồ của Cao Tài Thần nên mới có bảo y và linh xà. Giờ đây, chàng là người giầu có nhất Trung Hoa.
Vô Hối nghiêm giọng :
- Qua lời nói, tại hạ biết rằng các hạ không hề ngoa ngôn. Hối này xin tạ lỗi và trả lại hai bảo vật của Cao tiền bối cho các hạ.
Lệnh Hồ Tuyết ngửa cổ cười cao ngạo :
- Đâu dễ dàng như vậy! Ta sẽ lấy máu ngươi để rửa nhục cho tiên sư.
Vô Hối cười nhạt :
- Tại hạ dùng thân phận của lệnh sư để diệt trừ tà ma, sao gọi là nhục?
Lệnh Hồ Tuyết quắc mắt :
- Ngươi là cái thá gì mà dám nhận là sư phụ của ta? Nếu sợ chết thì hãy lạy ta ba lạy tạ lỗi.
Uyển Cơ phẫn nộ, mắt phượng long lanh bảo :
- Các hạ tướng mạo đường chính mà xem ra tâm địa nhỏ nhen. Hối ca danh lừng bốn bể nào sợ gì ai? Chẳng qua chàng tâm địa quang minh chính đại nên mới nhẫn nhục đấy thôi.
Lệnh Hồ Tuyết bị nữ nhân chê trách, gã cực kỳ hổ thẹn, mặt thoáng hồng, nghiến răng quát :
- Câm ngay! Ngươi biết gì dám xen vào?
Vô Hối sa sầm nét mặt :
- Dẫu tiện thê có quá lời, các hạ cũng không nên thô lỗ như vậy. Nếu lòng các hạ đã quyết thấy máu thì tại hạ cũng xin phụng ý.
Đám tiểu cô nương trong Phong Lưu các đã ba lần chứng kiến cảnh Lệnh Hồ Tuyết tử đấu, nên mau mắn dẹp gọn bàn ghế, chừa khoảng trống ở giữa làm đấu trường.
Lần này, Lệnh Hồ Tuyết không dám coi thường, rút đao thủ thế. Vô Hối cũng vuốt lưng, lấy Bàn Long đao ra.
Hai người đứng cách nhau trượng rưỡi, quán chú công lực chờ đợi. Không ai muốn xuất thủ trước, vì kẻ động thủ trước bao giờ cũng có sơ hở.
Vô Hối biết đối thủ đã được chân truyền thuật ngự đao của Phi Long thư sinh, chiêu nào cũng dồn toàn lực, khí thế như chẻ núi. Vì vậy, chàng không dám coi thường, dựng Bàn Long đao trước mặt. Đây là thế đầu tiên trong chiêu Đao Phát Như Lôi của Công Tôn đao pháp. Chiêu này chỉ có công mà không thủ, chuyên dùng để khắc chế các loại đao phong trên đời.
Đã hơn khắc trôi qua, hai người vẫn lặng im như tượng đá. Sát khí từ thanh đao của Lệnh Hồ Tuyết tỏa ra ngày càng giàn giụa, lạnh lẽo.
Uyển Cơ bỗng che miệng ngáp dài, đêm qua hai người ân ái mặn nồng nên nàng mệt mỏi.
Tâm Vô Hối thoáng xao động, Lệnh Hồ Tuyết không bỏ lỡ cơ hội, ập đến như tia chớp. Thanh đao trong tay gã hóa thành muôn ngàn đao ảnh, thực hư lẫn lộn và uy mãnh như cuồng phong.
Vô Hối vung đao, điểm nhanh vào màn đao quang. Tiếng thép ngân nga, tình tang không dứt, hai bóng ảnh xáp vào rồi lại văng ra.
Ngực Vô Hối rách một đường dài hơn gang tay, máu rỉ ra ướt đẫm lam bào. Lệnh Hồ Tuyết vẫn không hề đắc ý, mặt lạnh như sương, chuẩn bị cho chiêu thứ hai.
Uyển Cơ biết trượng phu vì mình mà phân tâm nên thất thế, nàng sa lệ thỏ thẻ :
- Xin tướng công tha lỗi.
Vô Hối mỉm cười, vung đao đánh trước. Chiêu thứ bẩy của pho Công Tôn đao pháp chàng chưa thi triển lần nào. Nó có cái tên hơi khắc bạc - Đao Hạ Vô Tình.
Bàn Long đao như chiếc muỗng bạc bay vào ngực đối phương. Mọi người bên ngoài đều thấy rõ đường đi của thanh đao. Lệnh Hồ Tuyết cũng vậy, nhưng gã không cách nào chặn lại. Chiêu tuyệt đao của gã như đánh vào khoảng không và đao của Vô Hối như không hề có thực.
Mũi Bàn Long đao đâm vào tâm thất đối phương, vạch nhẹ một đường rồi dừng lại. Vô Hối nghiêm giọng :
- Tại hạ vô tình lấy được di vật của Cao tiền bối, nên không muốn giết đệ tử của người. Mong các hạ đừng ỷ tài mà đi vào ma đạo, tủi hổ anh linh của Phi Long thư sinh.
Lệnh Hồ Tuyết xua tay, da mặt trắng bệch, nỗi tủi nhục trong lòng trào lên. Gã rất tôn thờ bản thân mình nên không chịu nổi cảnh thảm bại này.
Vô Hối thu đao rồi nói :
- Tại hạ sẽ hoàn lại hai bảo vật cho các hạ.
Lệnh Hồ Tuyết nghiến răng nói :
- Không cần! Ta sẽ giết ngươi để đoạt lại di vật của tiên sư.
Gã quay lưng đi thẳng xuống lầu, không hề để ý đến ánh mắt xót thương của Ngụy nương.
Vô Hối thở dài :
- Người này cũng là bậc kỳ tài trong võ đạo, nhưng tâm địa hẹp hòi, kiêu ngạo, trước sau gì cũng sa vào ma lộ.
Uyển Cơ vội chạy đến xem xét vết thương, cũng may chỉ rách da.
Ngụy Ngọc Trâm nghiêng mình nói :
- Tiện thiếp từ lâu đã ngưỡng mộ hiệp danh của công tử. Nay được hội kiến mới biết lời đồn chẳng sai. Xin đội ơn công tử đã nương tay.
Vô Hối đoán rằng nàng đã nặng tình với Lệnh Hồ Tuyết, chàng dịu giọng bảo :
- Bản tính của Lệnh Hồ Tuyết có lẽ xuất phát từ cuộc sống cô tịch. Nếu muốn cảm hóa, chỉ có mối thâm tình của Ngụy cô nương là làm được. Tại hạ có bấy nhiêu lời, mong cô nương suy xét.
Chàng đặt nén bạc lên bàn rồi cùng Uyển Cơ rời Phong Lưu các. Hai người lấy nón rộng vành treo nơi lưng ngựa, chụp vào rồi lên đường.
Tiếu Thượng Du Hồn suy nghĩ một lúc lâu, giao sự vụ Phong Lưu các cho người thân tín, khăn gói đi tìm Lệnh Hồ Tuyết.
__________________




**************************************************
TRUM YEU GAI , CHET VI GAI
SONG DE YEU , CHET VI YEU
Trả Lời Với Trích Dẫn