Chương 38
Người Ðẹp ai ngờ dạ hiểm sâu
Kiều Phong tuy rất mong được cùng người bí mật kết giao, song nghĩ đến lão biểu đừng đuổi nữa, trong bụng đã ngần ngừ. Mặt khác ông nghĩ mình từng bị bọn hào kiệt Trung Nguyên thù ghét thì e rằng người này cũng vào hạng khinh bỉ người Khất Ðan, nên chỉ đưa mắt nhìn sau lưng người bí mật đi mỗi lúc một xa với tấm lòng cảm khái, than rằng:
- Người này khinh công tuyệt diệu, nội lực có thừa. Mình chưa được thấy mặt thực là đáng tiếc!
Kiều Phong dừng chân lặng lẽ nghỉ ngơi hồi lâu rồi mới đi vào thị trấn. Ông vào một tiểu điếm nhỏ, mua rượu uống. Mỗi khi cầm bát rượu lên nhắp, Kiều Phong lại vỗ bàn than thở:
Ðáng mặt nam nhi! Xứng tài hảo hán! Ðáng tiếc! Ðang tiếc!
Câu "Ðáng mặt nam nhi! Xứng tài hảo hán!" là khen người bí mật võ nghệ rất cao thâm, còn câu "đáng tiếc" là tỏ ý cảm khác chưa được giao kết bạn bè cùng người bí mật. Ta nên biết rằng Kiều Phong trước nay là người coi bạn bè trọng như tính mạng mình. Phen này ông bị đuổi ra khỏi Cái bang, kết mối thâm cừu với quần hùng tại Trung Nguyên.
Tình bằng hữu từ trước đến nay đã mất hết, trong lòng ông buồn thảm vô cùng. Bữa nay ngẫu nhiên được gặp một anh hùng, về võ công tương xứng với mình, mà mình vô duyên không được cùng lão kết giao, ông đành mượn rượu giải sầu. Uống hết luôn hai chục bát rượu, tính trả tiền hàng, rồi ra khỏi tửu lầu.
Ông nghĩ thầm:
- Ðoàn Chính Thuần chưa thoát nạn, bọn Nguyễn Tinh Trúc, Tần Hồng Miên... bị mình điểm huyệt nằm lăn quay. Âu là ta trở lại giải cứu cho bọn họ .
Nghĩ vậy, liền rảo bước quay về Mã gia.
Lúc này Kiều Phong thi triển môn khinh công đi thong thả hơn trước nhiều.
Về tới Mã gia thì trời đã quá trưa.
Kiều Phong không gặp người nào, trên mặt đất còn tuyết đọng bên ngoài Mã phủ.
Nguyễn Tinh Trúc, A Tử, Tần Hồng Miên, Mộc Uyển Thanh, bốn người đi sạch cả rồi.
ông không khỏi kinh ngạc tự hỏi:
- Ai đã đến đây giải huyệt đạo để cứu bọn họ?
Kiều Phong đẩy cửa bước vào nhà, thấy thi thể Bạch Thế Kính nằm cong queo bên cạnh cửa. Ðoàn Chính Thuần không thấy đâu. Một người đàn bà nằm phục bên cạnh lò sưởi, mình đầy máu chính là Mã phu nhân.
Mã phu nhân ngoảnh đầu lại, khẽ nói:
- Tốt lắm! Mau lại giết ta đi!
Kiều Phong thấy mặt mụ xám ngắt, mới trải qua một đêm mà như người mụ đã già đi thêm hai chục tuổi. Con người hôm qua nguyệt thẹn hoa nhường mà nay đã xấu như quỷ dạ xoa. Ông cất tiếng hỏi:
- Ðoàn Chính Thuần đâu rồi?
Mã phu nhân đáp:
- Họ cứu đưa đi rồi! Bọn người độc ác đó... Ðột nhiên mụ hét lên tiếng kinh khủng:
- Trời ơi!
Thanh âm lanh lảnh nghe :Di tai.
Trong lúc bất ngờ, Kiều Phong nghe mụ thét, giật nảy mình lùi lại một bước, hỏi:
- Phu nhân làm sao vậy?
Mã phu nhân thở hổn hển, nói:
- Ngươi... ngươi là Kiều... Bang chúa?
Kiều Phong nhăn nhó, gượng cười nói:
- Tôi có phải là Bang chúa Cái bang nữa đâu! Chẳng lẽ phu nhân không biết hay sao?
Mã phu nhân nói:
- Phải rồi! Ngươi đúng là Kiều Bang chúa. Hãy làm ơn làm phúc giết ta mau đi!
Kiều Phong nhíu cặp lông mày, nói:
- Tôi không giết phu nhân. Phu nhân mưu hại thân phu để người Cái bang đến xử phu nhân.
Mã phu nhân năn nỉ:
- Ta... thực tình không chịu đựng được nữa rồi. Con tiểu tiện hạ nhân đó thủ đoạn cực kỳ thâm độc. Ta... ta chết thành quỷ sứ sẽ không tha cho nó. Ngươi... ngươi coi thân thể ta đây này...
Mã phu nhân nằm phục trong xó tối không trông rõ.
Ông đẩy cửa ra cho ánh sáng lọt vào phòng.
Kiều Phong vừa nhìn rõ người Mã phu nhân, bất giác run lên. Bả vai, cánh tay, dưới nách bắp đùi mụ chỗ nào cũng bị dao khoét. Những vết thương này đều bị kiến bâu đầy.
Kiều Phong mới nhìn những vết thương Mã phu nhân, biết ngay tứ chi cùng sau lưng mụ đều bị cắt gân cùng mạch máu, nên không nhúc nhích được.
Trường hợp này không giống như điểm huyệt. Người bị điểm, sau khi khai thông huyệt đạo lại cử động được như thường, đằng này Mã phu nhân bị cắt đứt gân mạch thì từ đây trở đi thành phế nhân. Kiều Phong còn lấy làm lạ là ở miệng các vết thương sao lại có kiến bâu đầy.
Bỗng nghe Mã phu nhân nói:
- Con tiện tỳ đó đã cắt đứt gân mạch chân tay ta làm cho khắp mình ta bị thương. Nó còn lấy mật ngọt bôi vào miệng vết thương cho kiến đốt, để ta phải chịu cực khổ suốt một ngày đêm, sống không được, chết chẳng chết cho nó mới cam lòng.
Kiều Phong trông những vết thương của mụ không khỏi rùng mình. Ông vốn không phải là hạng gan dạ mềm yếu. Nhưng dù có đốt nhà cũng chỉ thích làm cho mau lẹ, không có lòng độc ác hành hạ địch nhân. Ông buông một tiếng thở dài, ra cầu tiêu xách thùng nước rưới lên người mụ để kiến bò đi, đỡ cho mụ được cái nhức nhối bị đốt.
Mã phu nhân nói:
- Cám ơn ngươi! Ngươi thật là tốt bụng, nhưng ta không sống được nữa đâu. Ngươi làm phúc chém ta một nhát cho rồi.
Kiều Phong hỏi:
- Ai đã hành tội phu nhân? Mã phu nhân nghiến răng đáp:
- Một đứa tiện tỳ lỏi con, tuổi mới độ mười lăm, mười sáu mà tâm địa cùng thủ đoạn độc ác đến thế! Kiều Phong thất kinh, hỏi:
-Có phải A Tử không?
Mã phu nhân đáp:
- Ðúng rồi! Ta nghe một đứa đàn bà khác kêu nó thôi. Nhưng con lỏi này có lẽ muốn trị ta, nó bảo phải làm cho ta đau khổ vô cùng để báo thù cho cha mẹ.
Kiều Phong nhíu cặp lông mày, hỏi:
- Ngày trước Ðoàn Chính Thuần đã có mối tình với phu nhân thì bây giờ dù phu nhân có muốn giết y, nhưng thấy con gái mình hành hạ tàn khốc phu nhân như vậy, có lẽ nào lại không ngăn trở?
Mã phu nhân đáp:
- Y mê man có biết gì đâu? Ðó là... vì y đã uống phải "thập hương mê hồn tán".
Kiều Phong gật đầu, nói:
- Có thế chứ! Y là một bực hảo hán biết rõ đường phải trái có lý đâu lại để con gái hành động một cách nhẫn tâm như thế? à, còn mấy người đàn bà bị điểm huyệt...
Mã phu nhân nói:
- Thôi mi đừng hỏi nữa, giết ta mau đi!
Kiều Phong "hừ" một tiếng rồi nói:
- Nếu phu nhân không trả lời tôi thì tôi lại bôi mật ngọt vào những chỗ vết thương rồi bỏ đi, để phu nhân sống chết ra sao thì ra.
Mã phu nhân nói:
- Bọn đàn ông các ngươi là phường độc ác, lòng lang dạ thú...
Kiều Phong nói:
- Thế còn phu nhân ám hại Mã Ðại Nguyên hiền đệ, thủ đoạn đó không độc ác ư?
Mã phu nhân lấy làm lạ, hỏi:
- Tại sao... cái gì ngươi cũng biết? Ai bảo ngươi vậy?
Kiều Phong lạnh lùng đáp:
- Tôi hỏi phu nhân chứ có phải phu nhân hỏi tôi đâu? Phu nhân cầu đến tôi, không phải tôi cầu đến phu nhân. Thôi, nói mau đi!
Mã phu nhân nói:
- Ðược rồi! Ta nói cho mi biết hết, đó là một gã Ðại Hán cao to mặc áo vải xô, đầu đội mũ gai. Gã khai phóng huyệt đạo cho A Tử trước tiên. Ta nghe con A Tử kêu gã bằng Tam sư huynh. Sau A Tử nhờ gã giải khai huyệt đạo cho má má nó là con tiện nhân Nguyễn Tinh Trúc, Nguyễn Tinh Trúc lại yêu cầu gã giải khai huyệt đạo cho hai đứa tiện nhân kia. Kiều Phong nghe đoạn bất giác rùng mình. Ông biết rằng A Tử là môn hạ Tinh Tú Hải Lão Ma thì những môn võ cô ta học cũng là môn tà độc. Bao nhiêu hào kiệt tại Trung Nguyên nghe đến Tinh Tú Hải Lão Ma ai không bịt mũi bưng tai bỏ đi thì cũng tỏ ra khó chịu. Cũng may mà lão tự biết phái võ của mình làm thiên hạ phẫn nộ nên ít khi lão ra khỏi sào huyệt.
Kiều Phong không hiểu lão đã đến Trung Nguyên chưa. Kiều Phong nghe Mã phu nhân nói người giải khai huyệt đạo cho mấy người đàn bà là Tam sư huynh của A Tử, thì ra bọn Tinh Tú Lão Ma đã lục tục kéo vào Trung Nguyên, tất sẽ có những cuộc rồng tranh hổ đấu sặc mùi máu tanh không thể nào tránh khỏi. Kiều Phong nói:
- Gã độ bao nhiêu tuổi? Mang theo thứ khí giới gì?
Mã phu nhân đáp:
- Gã chưa đến ba mươi, có lẽ còn kém mi mấy tuổi, không thấy gã mang theo khí giới chi hết.
Kiều Phong lại hỏi:
- Thế thì phải rồi! Sau đó bọn nó đi về phía nào?
Mã phu nhân đáp:
- Ta không biết, ta không biết. Mi... giết ta đi.
Kiều Phong nói:
- Tôi hỏi cho biết rõ rồi sẽ giết phu nhân cũng chưa muộn. Người ta muốn chết thì có chi là khó, chỉ có muốn sống mới không phải là chuyện dễ.
Ông lại hỏi luôn:
- Tại sao phu nhân giết Mã hiền đệ?
Cặp mắt Mã phu nhân phóng ra tia sáng hung dữ.
Mụ hỏi lại:
- Mi không biết không được hay sao mà phải hỏi mãi?
Kiều Phong nói:
- Ðúng thế! Không hỏi cho ra không được! Tôi vốn là một gã nam nhi có tính ương ngạnh và gan dạ trơ như đá, không biết thương xót phu nhân là gì cả.
Mã phu nhân nói:
- Chà! Mi không nói há ta lại không biết ư? Nay mà đến nông nỗi này cũng đều do mi hại ta. Mi là một đứa ngông cuồng, tự tôn tự đại, là một đứa súc sinh coi người bằng nửa con mắt. Mi là tên giặc mọi rợ Khất Ðan không bằng tuồng chó lợn. Mi chết rồi tất phải xuống đến cùng mười tám tầng địa ngục, hết ngày này sang ngày khác bị bọn quỷ ác hành hạ. Mi lấy mật ngọt bôi vào vết thương ta đi! Sao mi không dám làm thế nữa? Mi là quân chó má... là quân khốn nạn...
Mụ thoá mạ mỗi lúc một thêm ác miệng, tỏ ra trong lòng đã chứa đựng biết bao nhiêu mối căm hờn cần phát tiết ra cho hả dạ. Càng về sau mụ càng mồm loa mép giải văng ra những câu tục tĩu chướng tai. Từ thuở nhỏ Kiều Phong đã hoà mình với bọn ăn xin, bao nhiêu lời thô tục nghe mãi quen tai.
Lúc lớn lên ông ngồi uống rượu với bạn bè xong thường nói tục chửi càn. Nhưng Mã phu nhân trước nay là người văn nhã mà bây giờ cũng mở miệng cho ra những câu tệ hại như thế mới thật là kỳ. Có nhiều câu ô uế, trước nay ông cũng chưa từng nghe thấy bao giờ.
Kiều Phong nín thinh không nói gì, để mặc Mã phu nhân chửi bới cho sướng miệng. Mặt mụ đang lợt lạt mà từ lúc sau buông lời thoá mạ má đổ bừng lên. Hai mắt phóng ra những tia sáng thoả mãn hả hê. Mã phu nhân chửi mắng hồi lâu, thanh âm mụ dần dần trầm xuống rồi mỗi lúc một ít lời. Sau cùng mụ nói:
- Gã Kiều Phong chó má kia! Bữa nay mi hại ta ra nông nỗi thế này, để ta xem sau này mi sẽ ra sao?
Kiều Phong vẫn bình tĩnh hỏi:
- Phu nhân thoá mạ đã xong chưa?
Mã phu nhân nói:
- Ta nghỉ xả hơi một lúc rồi ta còn tiếp tục thoá mạ mi nữa. Thằng chó đẻ không cha mẹ kia. Ta bảo cho mi biết ta đây mà còn một hơi thở thì vĩnh viễn không bao giờ hết chửi bới mi được.
Kiều Phong nói:
- Hay lắm! Phu nhân chửi bới là phải. Lần đầu tiên tôi được yết kiến phu nhân tại rừng hạnh ngoài thành Vô Tích. Khi đó Ðại Nguyên hiền đệ đã bị phu nhân ám hại rồi. Còn về trước, tôi có được biết phu nhân bao giờ. Phu nhân lại bảo tôi hại phu nhân đến nông nỗi này.
Mã phu nhân hậm hực nói:
- Mi bảo mi gặp ta trong rừng hạnh ngoài thành Vô Tích lần đầu. Phải rồi, chính vì câu này mà mi tự cao tự đại, tưởng mình võ công đệ nhất thiên hạ, rồi mi kiêu ngạo không còn coi ai ra gì nữa.
Mã phu nhân lại thoá mạ Kiều Phong một hồi, lảm nhảm không dứt.
Kiều Phong để mụ chửi mắng cho sướng miệng, chờ đến khi kiệt lực mới nhắc lại câu hỏi:
- Phu nhân chửi mắng đã xong chưa?
Mã phu nhân hậm hực nói:
- Ta đã bảo vĩnh viễn không bao giờ ta thôi chửi mắng mi. Mi làm phách với ta, dù mi có làm đến hoàng đế ta cũng không coi mi vào đâu.
Kiều Phong nói:
Ðúng thế! Dù tôi có làm Hoàng đế thì phu nhân cũng chẳng việc gì phải nể nang. Trước nay chẳng bao giờ tôi tự coi mình là thiên hạ vô địch. Vừa rồi... ngay gã phu nhân vừa nói đó, võ công cũng còn cao hơn tôi.
Mã phu nhân chẳng thèm để ý gì đến lời Kiều Phong, lại tiếp tục chửi mắng om lên một hồi nữa rồi hỏi:
- Mi bảo gặp ta lần đầu ở ngoài thành Vô Tích, thế thì trong cuộc hội "Bách Hoa" tại thành Lạc Dương, mi không trông thấy ta hay sao?
Kiều Phong giật mình: cuộc hội họp thưởng thức trăm hoa tại Lạc Dương mới diễn ra cách đây hai năm, ông đã cùng anh em Cái bang đi phó hội, chơi trò oẳn tù tì uống rượu. Hôm ấy ông uống rượu nhiều quá, chẳng còn nhớ gì nữa, quên cả Mã phu nhân cũng có mặt tại đại hội này, liền hàm hồ đáp:
- Hôm ấy Ðại Nguyên hiền đệ có đi nhưng không đưa phu nhân đi theo.
Phu nhân lại mắng một hồi, nói:
- Mi là cái thá gì? Chẳng qua là tên đứng đầu bọn Cái bang đã ăn thua gì? Trong hội"bách hoa"ta đứng bên bồn hoa thược dược, bao nhiêu anh hùng hảo hán đến dự hội, ai là người không đứng thộn mặt ra nhìn ta? Ai là người thấy mặt ta mà không khỏi điên đảo thần hồn? Chỉ có mình mi cậy mình là bậc anh hùng hảo hán, không ham nữ sắc không thèm để mắt trông đến ta một lần. Mi là một đứa nguỵ quân tử, một đứa vô liêm sỉ!
|