Kiều Phong như chợt nhớ ra, nói:
- Phải rồi! Tôi nhớ ra hôm ấy quả có mấy cô đứng bên bồn hoa thược dược. Lúc đó tôi chỉ thích uống rượu, chứ có để ý gì đến hoa thơm cỏ lạ cùng nam thanh nữ tú đâu? Giả tỷ có ai là bậc tiền bối nữ kiệt thì đương nhiên tôi phải đến bái kiến. Còn phu nhân là vợ Mã hiền đệ thì dù tôi có không nhìn đến há phải là điều thất lễ, sao phu nhân lại hận tôi về việc đó.
Mã phu nhân nói:
- Mi có mắt không tròng hay sao? Bất luận là vị anh hùng hảo hán nào, tiếng tăm lừng lẫy bốn phương cũng chăm chú nhìn ta từ đầu đến gót chân. Cả đến bậc đạo cao đức trọng, dù không dám nhìn thẳng vào mặt ta, vì sợ người ngoài biết, thì cũng đưa mắt liếc trộm. Chỉ có mình mi, một mình mi... Giữa đại hội "bách hoa" lúc đó có hàng ngàn chàng trai mà chỉ mình mi thuỷ chung vẫn không nhìn ta một lần.
Kiều Phong thở dài, nói:
- Từ thuở nhỏ tôi không ưa đánh bạn với con gái mà lớn lên cũng không hay dòm ngó đàn bà, chẳng riêng gì đối với mình phu nhân mà cả đến một cô gái đẹp hơn nữa cũng vậy. Lúc ban đầu tôi không để ý đến nàng, sau này thì lại chậm mất rồi...
Mã phu nhân hỏi giật giọng:
- Sao? Mi bảo còn có người đẹp hơn ta ư? Người đó là ai?
Kiều Phong đáp:
- Nàng là con gái Ðoàn Chính Thuần chị ruột A Tử.
Mã phu nhân nhổ nước miếng đánh toẹt một cái, lên giọng khinh khỉnh nói:
- Hừ! Chỉ có cái loại đê tiện ấy mới vừa lòng mi được...
Mã phu nhân chưa dứt lời, Kiều Phong nắm lấy tóc mụ nhấc bổng người lên liệng mạnh xuống đất, nói bằng một giọng hung dữ căm tức:
- Nếu mi còn dám thốt ra những câu xúc phạm đến danh dự nàng, thì ta sẽ cho mi nếm thủ đoạn tàn khốc của ta!
Mã phu nhân bị Kiều Phong quật một cái, suýt nữa chết. Bao nhiêu khớp xương mụ nghe kêu rau ráu. Thế mà mụ bỗng nổi lên một chuỗi cười khanh khách, nói móc:
- Thế ra... thế ra một bậc đại anh hùng, một vị Ðại hiệp họ Kiều nhà ta cũng bị lưới tình cầm chân, bị mỹ nhân mê hoặc. Ha ha! Thế này thì buồn cười đến nẻ ruột ra mà chết được. Ngài chúa tể Cái bang mơ ước một vị công nương nước Ðại Lý tấp tểnh ngôi phò mã trong phủ Trấn Nam Vương. Kiều Phong ơi! Tôi cứ tưởng đối với ngài thì dù là tiên nga giáng thế cũng không thể lọt vào mắt xanh của ngài được, thì ra tôi đã... tôi đã lầm to.
Ngừng một lát, phu nhân cười lạt hỏi bằng một giọng nửa lễ phép nửa ỡm ờ:
- Bang chúa mơ tưởng nàng, trong mình ngài lại có một bản lĩnh tuyệt luân, sao không cướp lấy mà lại đành ngồi than thở?
Kiều Phong lặng lẽ lắc đầu, hồi lâu ông mới buồn rầu đáp:
- Dù có bản lãnh nghiêng trời cũng không thể cướp được nàng đem về.
Mã phu nhân cười ha hả, hỏi lại:
- Tại sao vậy?
Kiều Phong khẽ đáp:
- Nàng chết mất rồi!
Mã phu nhân đột nhiên nín cười, vì mụ cũng cảm thấy bùi ngùi trong dạ, và không khỏi có đôi phần xót thương cho con người trước kia vẫn cao ngạo là Kiều Bang chúa nay phải ôm mối hận ngàn thu. Hai người vẫn yên lặng không nói gì nữa.
Lát sau, Kiều Phong uể oải đứng dậy, nói:
- Thương thế ngươi nặng lắm, không thể cứu chữa được nữa. Ngươi đã mưu sát thân phu, chết là đáng lắm. Bây giờ chỉ còn Tiết Thần Y may ra mới cữu chữa ngươi khỏi được, nhưng ta chẳng hoài công mà đi mời ông đến chữa cho ngươi. Vậy ngươi còn muốn nói gì nữa không?
Mã phu nhân nghe Kiều Phong gạn hỏi câu sau cùng, lầm tưởng ông sắp ra tay hạ sát mình, đâm ra sợ hãi năn nỉ:
- Bang chúa tha cho tôi! Xin đừng giết tôi!
Kiều Phong nói:
- Ta không hạ thủ giết ngươi đâu.
Nói xong rảo bước đi luôn.
Mã phu nhân thấy Kiều Phong bước ra khỏi phòng rồi đi thẳng không thèm ngoảnh đầu lại nhìn mình nữa.
Mụ lại tức giận, lớn tiếng mắng:
- Gã Kiều Phong chó má kia! Này này! Ta nói cho mi hay. Năm trước ta căm giận mi chỉ vì mi không thèm nhìn ta. Ta bảo Mã Ðại Nguyên giết mi, nhưng hắn không chịu nghe lời ta, nên ta đành bảo Bạch Thế Kính giết hắn. Bữa nay mi... mi đối với ta chẳng chút động tâm. Kiều Phong quay lại, lạnh lùng nói:
- Ngươi bảo đãmưu sát thân phu chỉ vì lý do độc nhất là ta không để ý nhìn ngươi một lần nào. Cách man trá đó ai mà tin được.
Mã phu nhân đáp:
- Ta chết đến nơi rồi, còn gạt ngươi làm chi? Ngươi đã tỏ ra khinh mạn ta thì làm cho ngươi phải thân danh tan nát, mất mặt với mọi người, ta đã tìm thấy trong chiếc rương sắt của Mã Ðại Nguyên bức di thư của Uông Bang chúa, mới biết rõ tình tiết trước kia của ngươi. Ta liền bảo Ðại Nguyên tiết lộ thân thế bí mật của ngươi khiến cho các hảo hán khắp thiên hạ đều biết ngươi là người Khất Ðan mọi rợ, để ngươi mất ngôi Bang chúa Cái bang và không còn đất đứng ở chốn Trung Nguyên nữa, chẳng những ngươi hết chỗ đứng mà tính mệnh cũng khó lòng bảo toàn được.
Kiều Phong nghe giọng lưỡi Mã phu nhân thâm độc như vậy, ông biết rõ mụ không nhúc nhích được thì chẳng còn cách nào hại mình nữa. Thế mà những lời thâm độc của mụ cũng đủ làm cho ông phát run. Ông đằng hắng một tiếng rồi hỏi:
Phải chăng Ðại Nguyên hiền đệ không chịu theo lời ngươi nên ngươi giết y?
Mã phu nhân đáp:
- Ðúng thế! Chẳng những y không nghe lời ta, lại còn hùng hổ mắng ta là khác. Trước kia ta nói gì y cũng nghe theo, có bao giờ nổi đoá với ta đâu? Ta bị y khinh mạn, ta đang tìm cách làm cho y thiệt thân. Khéo sao, hôm sau Bạch Thế Kính đến chơi, gã liếc mắt nhìn ta một lần rồi hai lần. Hà hà! Thằng cha hiếu sắc như quỷ đói ấy, ta bảo hắn làm gì mà chả phải làm, khi nào còn dám bướng bỉnh?
Kiều Phong thở dài, nói:
- Bạch Thế Kính là một tay hảo hán mặt sắt, tim đồng không ai lay chuyển nổi mà cũng mắc tay bợm già của ngươi. Ngươi cho Ðại Nguyên hiền đệ uống thuốc "Thập hương mê hồn" rồi kêu Bạch Thế Kính cấu cổ y, giả làm chiêu thức "Toả Hầu Cầm Nã Thủ" để giết y, định đổ cho họ Mộ Dung ở Cô Tô phải không?
Mã phu nhân đáp:
- Phải đó! Ha ha! Chẳng làm vậy thì làm thế nào? Còn những việc về sau ngươi đã biết rồi, ta bất tất phải nói nữa. Kiều Phong hỏi:
- Cái quạt của ta có phải đúng Bạch Thế Kính lấy cắp không? Mã phu nhân đáp:
- Ha ha! Ðúng thế!
Kiều Phong lại hỏi:
- Ðoàn cô nương cải trang làm Bạch Thế Kính đến trời cũng không hay mà ngươi khám phá ra được, phải chăng vì ngươi kề cận hắn nhiều lần?
Mã phu nhân nói:
- Chà chà! Con ranh ấy đáo để thật! Nó làm ta phải hở ra. Nó còn nói ngày rằm tháng tám gì gì... Ngày đó chính là ngày Mã Ðại Nguyên chết mới gớm chứ! Nhưng sau ta khẽ hỏi nó vài mẩu chuyện phong tình thì nó trả lời một cách đầu Ngô mình Sở nên cơ mưu nó bị bại lộ. Ta đang muốn giết Ðoàn Chính Thuần thì vừa gặp dịp định mượn tay ngươi.
Ngừng một lát, lại cười nói:
- Kiều Phong! Ngươi cải trang vụng lắm! Ta vừa khám phá ra con tiện nhân kia giả mạo ta liền để ý đến ngươi. Há há! Ha ha, làm gì mà ta chẳng nhận ra ngay?
Kiều Phong nghiến răng nói:
- Thế là ngươi giết Ðoàn cô nương. Món nợ máu ngươi gây ra giờ phải trả.
Mã phu nhân nói:
- Ðó là tại nó đến gạt ta mà thôi. Giả tỷ nó không đến kiếm ta, thì ta sẽ đành chờ Bạch Thế Kính lên ngôi chua tể Cái bang sẽ gây cho người Cái bang thù oán họ Ðoàn nước Ðại Lý, mà gã Ðoàn Chính Thuần chẳng :Dng thì chày cũng thoát khỏi tay ta.
Kiều Phong nói:
- Ngươi thật là hiểm độc vô cùng! Những bậc nam nhi có thâm tình với ngươi, ngươi muốn giết họ đã là quá rồi. Còn những chàng trai không thèm nhìn mặt ngươi, ngươi cũng muốn giết nữa là cớ làm sao?
Mã phu nhân nói:
- Có người đẹp đứng ngay trước mắt sao lại không nhìn? Trên đời ta chưa thấy ai lại học thói nguỵ quân tử như ngươi.
Mụ nói đến chỗ đắc ý, hai má ửng hồng ra chiều vui thích. Ðến khi lực kiệt dần không chống nổi nữa, nhiều lúc mụ phải nói nhát gừng không liên tiếp được.
Kiều Phong nói:
- Ta hỏi ngươi một câu cuối cùng nữa. Người đã viết thư cho Uông Bang Chúa là ai? Gã "Thủ lãnh đại ca" đó tên gì? Ngươi đã đọc bức thư đó có thư danh ở dưới thì ngươi biết rõ, vậy nói cho ta hay.
Mã phu nhân cười lạt, hỏi:
- Ha ha! kiều Phong! Bây giờ ngươi khẩn cầu ta hay ta cầu khẩn ngươi? Ngày nay Mã Ðại Nguyên chết rồi, Từ trưởng lão, Triệu Tiền Tôn, Thiết diện Phán quan Ðơn Chính, Ðàm Công, Ðàm Bà ở Hoa Sơn đều chết rồi, cả Trí Quang đại sư ở trên núi Thiên Thai cũng viên tịch nốt. Trên thế gian này chỉ còn ta và đích thân "thủ lãnh đại ca" mới biết người đó là ai thôi!
Kiều Phong trái tim càng hồi hộp, nói:
- Ðúng rồi! Bây giờ quả đến lúc tôi cầu khẩn phu nhân. Xin phu nhân nói cho Kiều mỗ hay tên họ người đó.
Mã phu nhân nói:
- Ta sắp chết đến nơi rồi, ngươi trả ơn ta bằng cách gì?
Kiều Phong đáp:
- Bất luận phu nhân muốn bảo chi mà sức Kiều mỗ làm được quyết không từ chối.
Mã phu nhân tủm tỉm cười, nói:
- Ta còn mong gì nữa? Kiều Phong! Ta căm giận ngươi không để mắt nhìn đến ta, nên nỗi giận gây ra bao nhiêu tai hoạ. Giờ ngươi muốn ta cho hay tên họ "thủ lãnh đại ca" cũng chẳng khó gì. Ngươi chỉ cần ẵm ta vào lòng, nhìn ta hàng nửa ngày là được.
Kiều Phong nhíu cặp lông mày, trong lòng rất khó chịu. Song trên đời thực ra chỉ còn một mình mụ hiểu rõ vụ bí mật này. Mối huyết cừu sâu tựa biển của mình, có báo được hay không chỉ trông vào miệng mụ nói ra mấy tiếng. Ðừng nói việc này quá dễ dàng, mà ngay việc khó khăn nguy hiểm đến đâu cũng phải gắng gượng làm theo ý mụ.
Bây giờ mụ chỉ còn thoi thóp thở, không biết tắt hơi lúc nào. Ðem uy thế để bức bách hay lợi danh để cám dỗ cũng đều vô dụng.
Kiều Phong lẩm bẩm:
- Nếu mình khăng khăng không nghe theo lời mụ thì đến lúc mụ tắt hơi thở thì kẻ đại cừu giết cha mẹ mình là ai, từ đây còn người nào biết nữa. Muốn thành việc lớn chẳng nên câu nệ tiểu tiết. Ta đành bồng mụ lên, nhìn mụ mấy cái phỏng có hại gì?
Nghĩ vậy liền đáp:
- Thôi được! Tôi nghe lời phu nhân.
Nói xong ông khom lưng ẵm mụ vào lòng, cặp mắt loang loáng chăm chú nhìn vào mặt Mã phu nhân. Lúc này Mã phu nhân mặt đầy vết máu lại dính đất cát bụi bậm. Hơn nữa, suốt một ngày đêm chịu đựng biết bao sự đau khổ dày vò, dung nhan tiều tuỵ, trông rất khó coi. Kiều Phong ẵm mụ đã là miễn cưỡng, lại còn phải nhìn bộ mặt dơ dáy này, bất giác nhíu cặp lông mày tỏ vẻ khó chịu.
Mã phu nhân hỏi:
- Sao? Ngươi ngán ta lắm ư?
Kiều Phong hàm hồ đáp:
- Không phải thế.
Ông đáp câu này trái với ý nghĩ của mình. Lúc bình thời thì dù gặp việc nguy nan đến đâu, ông cũng không chịu bụng nghĩ một đằng miệng nói một nẻo. Song lúc này ông ở vào tình trạng vạn bất đắc dĩ đành phải nói dối.
Mã phu nhân nói:
- Nếu ngươi không chán ghét thì cúi gần xuống mặt ta.
Kiều Phong nghiêm nét mặt nói:
- Ấy chết! Không thể thế được! Phu nhân là vợ Ðại Nguyên hiền đệ. Kiều Phong này là người quân tử biết giữ lễ giáo, đâu dám chớt nhả với người quả phụ của anh em.
Mã phu nhân hỏi:
- Ha ha! Ngươi đã biết thủ lễ, sao còn ẵm ta vào lòng?
Giữa lúc ấy, bỗng nghe phía ngoài cửa số có tiếng cười khúc khích rồi có thanh âm nói vọng vào:
- Gã Kiều Phong kia! Ngươi không biết xấu mặt! Ngươi đã giết chết tỷ nương ta, lại còn đi ôm ấp ngoại thất của gia gia ta để ăn trộm ái tình, thế mà không biết thẹn?
người nói câu đó chính là A Tử.
Kiều Phong tự vấn lương tâm không có điều chi hổ thẹn, nên đối với câu nói của đứa trẻ nít chưa hiểu việc đời, ông chẳng buồn để vào lòng, chỉ nhìn Mã phu nhân, giục:
- Phu nhân nói mau đi! Gã "thủ lãnh đại ca" là ai?
Mã phu nhân hỏi bằng một giọng ỏn thót:
- Ta bảo ngươi cúi gần xuống nhìn vào mặt ta, sao ngươi lại lảng sang chuyện khác?
Giọng nói của mụ vẫn đầy vẻ cám dỗ.
Lúc đó A Tử đã bước vào phòng, cười hỏi:
- Mi còn chưa chết kia ư? Cái mặt ngươi bây giờ có khác chi quỷ dạ xoa, còn gã trai nào dám nhìn tới nữa?
Mã phu nhân hỏi:
- Mi nói cái gì? ... Mi... mi bảo ta xấu như quỷ dạ xoa ư? Gương đâu? Lấy cho ta soi lại!
Mụ hỏi mấy câu này với một giọng bàng hoàng.
Kiều Phong lại giục:
- Nói đi! Nói mau đi, tôi sẽ lấy gương cho!
A Tử thuận tay cầm chiếc gương trên bàn giơ vào trước mặt Mã phu nhân, cười nói:
- Gương đây, ngươi coi lại xem có đẹp hay không?
Mã phu nhân ngẩng lên nhìn vào trong gương, thấy mặt mình đầy máu me đất cát, đầy vẻ hoảng hốt, dữ tợn, độc ác, oán hờn. Tất cả bao nhiêu xấu xa, khả ố tập trung cả vào đầu mày khoé mắt. Còn đâu là sắc nước hương trời khiến người nhìn phải say mê, thương hương tiếc ngọc như trước nữa.
Mụ giương đôi mắt thao láo ra nhìn rồi không nhắm lại được nữa.
Kiều Phong nói:
- A Tử! Cất gương đi đừng để phu nhân phải căm hận.
A Tử nói:
- Tôi muốn cho mụ nhìn coi bộ mặt mụ đã thành quỷ dạ xoa chưa?
Kiều Phong nói:
- Nếu cô làm cho phu nhân tức uất lên mà chết thì hỏng việc.
Kiều Phong phát giác ra rằng Mã phu nhân không cử động mảy may nào nữa, lại không nghe thấy hơi thở. Ông vội để tay lên mũi thấy mụ đã tắt thở rồi.
Kiều Phong cả kinh la lên:
- A Tử! Hỏng rồi! Mã phu nhân tắt thở mất rồi!
Tiếng ông la hoảng chẳng khác gì vạ lớn đến cho mình.
A Tử bĩu môi, nói:
- Trong lòng ngươi thực tình thương mụ phải không? Cái loại đàn bà này chết đi làm gì mà ngươi phải hoảng hồn đến thế?
Kiều Phong dẫm chân nói:
- Trời ơi! Tuồng con nít còn có biết gì? Ta đang cần hỏi một việc, mà việc này trên đời chỉ còn có một mình mụ biết mà thôi. Nếu cô không đến quấy nhiễu thì mụ đã nói ra rồi.
A Tử cũng la lên:
- Úi chà! Thế ra ta làm hỏng việc lớn của ngươi phải không?
Kiều Phong thở dài, nghĩ bụng: "Người đã chết rồi không sống lại được nữa. A Tử là một đứa cứng đầu cứng cổ quen rồi, đến cha mẹ cô còn chẳng quản được, huống chi người ngoài. Dù sao mình cũng nghĩ tới A Châu, không tiện gây gổ với cô".
Kiều Phong đặt Mã phu nhân xuống giường, nói:
- Chúng ta đi thôi!
Ông đưa mắt nhìn khắp nơi một lượt, nhưng trong nhà chẳng còn gì cả, mụ lão tẩu cũng bỏ đi đâu rồi. Ông liền lấy đá quẹt lửa lên châm vào đống củi trong phòng. Chỉ trong khoảnh khắc lửa bốc ngất trời. Hai người ra đứng bên ngoài phòng thấy đàn chuột sợ lửa bỗng chui qua cửa sổ chạy ra ngoài. Trong vòng hai giờ sau, chắc người và nhà cháy thành than.
Kiều Phong hỏi:
- Cô không về chỗ gia gia má má cô sao?
A Tử đáp:
- Không! Ta không về với gia giá cùng má má nữa, vì bọn thủ hạ của gia gia hễ thấy ta là họ vểnh râu, trừng mắt lên nhìn ta, coi bộ rất khả ố. Ta bảo gia gia giết hết bọn chúng đi, nhưng người nhất định không nghe.
Kiều Phong nghĩ bụng:
- Cô đã làm chết mất Lăng Thiên Lý là người bạn thâm giao của Ðoàn Chính Thuần, hẳn làm cho ông ta bực mình lắm rồi. Có lý đâu còn nghe cô giết chết cả bọn thuộc hạ đầy lòng trung nghĩa? Cô này không biết điều lại còn giận gia gia, thật là một đứa mất nết .
Ông nghĩ vậy liền nói:
- Thôi! Ta đi đây!Nói xong, trở gót trông hướng Bắc mà đi.
|