chưa bằng lão... song lại thôi...
Hai người mãi chạy miết. Lúc về tới Phong Sơn trấn trời đã tối mịt.
Vương Sở Hồng sợ hãi nói:
- Chết rồi... thế nào tiểu huynh cũng bị phạt mất thôi... Làm sao bây giờ?
Quả nhiên vừa bước vào tới cổng đã nghe thanh âm của Vương Nhất Minh từ trong nhà vọng ra, trung khí đầy rẫy:
- Hai đứa đi đâu mà bây giờ mới về... to gan thật...
Thanh âm vừa dứt đã thấy Vương Nhất Minh xuất hiện trước cổng.
Lão khoác một cái áo bằng gấm trước ngực có thêu một vòng tròn biểu tượng cho Thái Cực ngang lưng có thắt một dây đai màu xanh.
Vương Sở Hồng sợ hãi quỳ xuống nói:
- Gia gia... hài nhi vui chơi nên quên mất lối về... xin gia gia tha tội...
- Ta đã căn dặn các ngươi thế nào? Vương Nhất Minh nghiêm khắc nói.
Chu Cẩm Sơn sao ngươi không biết khuyên bảo y?
- Thưa sư phụ! Đệ tử có lỗi... xin sư phụ trừng phạt.
Vương Nhất Minh dùng gịong mũi hừ lên tiếng:
- Ta đoán rằng không phải vì chuyện vui mà lạc lối. Hẳn các ngươi đã gặp sự việc gì lạ dọc đường đây! Hãy mau nói thật cho sư phụ biết.
Chu Cầm Sơn từ nhỏ đến lớn được Vương Nhất Minh thương yêu chiều chuộng nuôi nấng nên gã hết sức kính trọng lão, nên bản thân gã chưa bao giờ dấu diếm Vương Nhất Minh điều gì cả. Gã thấy sư phụ hỏi liến vội vàng đáp:
- Thưa sư phụ! Quả có thế. Con cùng Hồng muội lúc ở trên núi có gặp một người...
- Ai vậy? - Vương Nhất Minh giật mình thoáng lộ lo âu.
- Đệ tử không rõ! Lão mặt nhăn nheo, râu tóc để rất dài trông rất là kỳ dị...
- Không có lẽ, không có lẽ. Vương Nhất Minh tự lẩm bẩm một mình. - Lão bỗng biến sắc mặt túm lấy ngực áo Chu Cẩm Sơn hỏi dồn:
- Ngươi... Ngươi... có trông thấy lão xuất hiện ở đâu ra không?
- Không. Đệ tử không thấy. Đệ tử cùng Hồng muội chợt nghe tiếng sau lưng quay lại đã thấy lão ở đó.
Chu Cẩm Sơn định kể tiếp cho Vương Nhất minh việc lão già lại hẹn y hai tháng nữa lên núi song thấy thái độ Vương Nhất Minh có điều khác lạ nên gã lại thôi. Tuy vậy lòng gã không khỏi bứt rứt vì đây là lần đầu tiên gã đã dấu diếm sư phụ. Gã liếc mắt nhìn Vương Sở Hồng xem cô ta có nói gì không song thấy cô chỉ cuối mặt xuống nên y cảm thấy yên tâm.
Im lặng một lát rồi giọng Vương Nhất Minh bỗng dịu trở lại:
- Ta đã căn dặn các ngươi không được đi dâu chơi xa vì các ngươi còn ít tuổi, kiến thức non nớt làm sao hiểu được lòng dạ người giang hồ... Hơn nữa mấy hôm tới đây là lễ mừng thọ lục tuần của ta. Giới võ lâm sẽ tụ họp về đây rất đông. Lỡ có chuyện gì...
Chu Cẩm Sơn vội dập đầu xuống đất:
- Đệ tử biết lỗi, làm sư phụ lo lắng thật là đắc tội...
- Thôi! Đứng lên đi... - Vương Nhất Minh nhẹ nhàng nói. - Lần sau ngươi nhớ...
Lão chưa nói dứt lời thì bỗng có tên gia nhân chạy nhanh vào rồi nói:
- Thưa lão gia! Bên ngoài có người cầu kiến. Có cho họ vào hay không ạ?
- Họ có xưng danh tánh gì hay không? Vương Nhất Minh hỏi.
- Bẩm không. Hai người chỉ...
- Thôi, được rồi. - Vương Nhất Minh khẽ phất tay. - Mời họ vào...
- Dạ.... - Gã gia nhân kính cẩn đáp to.
Vương Nhất Minh thong thả bước vào tòa sảnh. Lão không phải đợi lâu.
Gã gia nhân đã quay lại theo sau là hai lão già một lão ngươi thấp bé, mặt mũi nhẵn thín.
Vương Nhất Minh đứng dậy, lão vòng tay rồi thi lễ:
- Lão phu là vương Nhất Minh bái kiến hai vị. Chẳng hay hai vị quí tánh cao danh là chi và có điều gì chỉ giáo?
- Vương giáo chủ đa lễ như vậy khiến chúng tôi vô cùng áy náy. Lão người cao vội nói. Tại hạ là én Thiên Trọng còn đây là sư đệ của tại hạ tên gọi là Tạ Vân Hùng...
- Rất hân hạnh được bái kiến nhị vị, có phải Chu Đại Cẩm lão gia là sư huynh đệ với hai vị?
én Thiên Trọng giật mình. Lão này ở đâu mà việc gì cũng biết. Không hiểu là việc Chu Đại Cẩm bị sát hại lão đã biết hay chưa?
- Đúng vậy! Y là sư đệ của tại hạ và mới đây y đã bị hạ thủ.
én Thiên Trọng chờ đợi sự kinh ngạc của Vương Nhất Minh song lại ngược với dự đoán của lão.
Vương Nhất Minh chẳng có vẻ gì tỏ ra xao động lão nói:
- Lúc đó tại hạ cũng vừa mới nghe qua. Hình như việc này có liên quan đến bí kíp võ công mà giang hồ đã đồn từ lâu...
- Kiến văn của Vương giáo chủ thật quảng bác, tại hạ vô cùng khâm phục.
Hẳn là tôn giá đang gặp khó khăn. Vương Nhất Minh chợt hỏi:
- Thấy lão đoán trúng ý mình, én Thiên Trọng trong lòng không khỏi chấn động. Lão nói:
- Vương giáo chủ quả có cặp mắt tinh đời! Đúng là...
Lão định nói tiếp, khuôn mặt lộ rõ sự đau đớn thì Vương Nhất Minh đã ngắt lời:
- Tại hạ biết chỗ khổ tâm của hai vị! Chắc chắn bọn chúng đã lùng sục tới quí trang...
- Phải! tất cả đệ tử và gia nhân không một ai sống sót... Bọn... Bọn....
chúng thật ác độc.
- Chúng có lấy đi được gì không?
- Có! - én Thiên Trọng ngập ngừng nói.- Năm xưa lệnh sư trước khi mất có để lại một di vật là tấm Thái Cực Đồ nhưng đã bị xé làm ba mảnh...
- Chắc tôn giá hiểu rõ công dụng của chúng chứ! Vương Nhất Minh ngắt lời.
- Không! Thật quả là chúng tôi cũng chưa phát hiện được. Chúng có ý nghĩ gì?...
- Theo thiển ý của tại hạ. - Vương Nhất Minh nói. - Nhất định chúng có liên quan đến công phu võ học nếu không lệnh tôn sư đâu có cẩn thận đến như vậy.
- Đúng vậy! Chẳng dấu gì Vương giáo chủ nhưng có điều là ngay lệnh sư cũng không thể hiểu nổi chỗ ảo diệu của nó thì làm sao bọn chúng có thể biết được.
Ngừng một lát rồi én Thiên Trọng nói tiếp:
- Tại hạ chỉ có một thắc mắc là... Thái Cực Đồ chúng đã có trong tay mà sao lại vẫn truy tìm bọn tại hạ đến như thế? - Vương giáo chủ. - Lão trịnh trọng nói. Bọn tại hạ hiện đang bị chúng truy nã gắt gao nên tạm thời phải nhờ cậy Vương giáo chủ giúp đỡ. Không hiểu có làm phiền gì giáo chủ không?
- Hai vị tất phải khách sáo Vương Nhất Minh khẳng khái nói. Cùng là đồng đạo trong võ lâm với nhau, lúc sa cơ phải hết sức giúp đỡ đó là chuyện thường tình có gì mà gọi là ơn nghĩa. Xin hai vị cứ bình tâm, việc này cứ để mặc Vương mỗ lo liệu...
Lão mỉm cười nói tiếp:
- Mấy hôm nữa là lễ mừng thọ lục tuần của lão phu sẽ có nhiều cao thủ tụ họp, có lẽ Ngũ Đại chưởng môn cũng có mặt lão phu sẽ đưa việc này ra bàn tính luôn thể...
Vương Nhất Minh vỗ tay một cái. Một lão quản gia dáng người nhỏ bé xuất hiện. Vương Nhất Minh nói với én Thiên Trọng và Tạ Vân Hùng:
- Đây là Tần lão một người tâm phúc của lão phu đã lâu năm. Lão tuy không hiểu võ công song tính tình cẩn thận và trung thành. Lão sẽ đưa cả hai đến nơi nghĩ ngơi.
én Thiên Trọng gật đầu cảm tạ Vương Nhất Minh rồi theo lão già họ Tần đi vào bên trong nơi dành riêng cho khách. Đó là một căn phòng lớn được bài trí đơn sơ, nhưng trang nhã chứng tỏ đầu óc mỹ thuật của chủ nhân. Lão họ Tần chỉ vào căn phòng rồi nói:
- Đây là chỗ nghỉ ngơi của hai vị xin tùy tiện, có gì cần cứ cho tiểu nhân biết...
Tạ Vân Hùng khẽ gật đầu rồi bước theo khép cửa lại. Lão ngồi xuống một cái ghế được kê giữa nhà bên cạnh một cái bàn trón trên có sẵn bình trà.
- Sư huynh. - Tạ Vân hùng nói. - Thiên hạ đồn Vương Nhất Minh giàu lòng nghĩa hiệp quả không sai. Cũng may võ công của Vương giáo chủ rất cao, thanh thế lại lớn, chúng ta khỏi phải lo ngại gì nữa.
én Thiên Trọn không đáp. Lão chợt hỏi Tạ Vân Hùng:
- Hiền đệ. Nãy giờ hiền đệ có thấy gì lạ không?
- Tiểu đệ chẳng thấy có là bất thường cả... không hiểu huynh đang nói gì vậy.
- Kể cũng khó nói. - én Thiên Trọng đáp lửng lơ. - Chỉ có điều lão họ Tần.
- Lão quản gia ấy ư? - Tạ Vân Hùng nhắc lại. - Lão ta... lão ta...
- Đệ thấy hồi nãy Vương giáo chủ có giới thiệu với bọn ta là lão họ Tần không biết võ công. Nhưng ta xem có vẻ như không phải vậy?
- Làm sao sư huynh lại đoán thế? - Tạ Vân Hùng hỏi. - Không lẽ y ở với Vương giáo chủ mấy chục năm mà Vương giáo chủ không phát hiện hay sao?
Thực là vô lý.
- Đúng là vô lý thật song... - én Thiên Trọng ngập ngừng rồi ghé vào tai Tạ Vân Hùng thì thầm. - Hồi nãy ta vô tình trông thấy y liếc nhìn chúng ta...
Lúc đó cặp mắt y không lờ mờ như lúc đầu mà rõ ràng lấp loáng có thần. Nếu đúng như vậy võ công của y thật không cao lường được? Không hiểu Vương Nhất minh có biết điều này hay không? Hay lão cố ý giấu chúng ta?
Tạ Vân Hùng không biết trả lời ra sao, lão nói:
- Thôi, kệ lão. Chúng ta chỉ là những khách chẳng liên quan gì đến mình cả. Có điều sư huynh đã có ý kiến như vậy thì chúng ta nên đề phòng là hơn.
|