Ðề tài: Ba Đóa Hoa
View Single Post
  #2  
Old 04-13-2004, 08:11 PM
VietDoll's Avatar
VietDoll VietDoll is offline
Búp Bê Nhí Nhảnh
 
Tham gia ngày: Mar 2004
Bài gởi: 2,416
Default

Sương mù giăng bủa mờ mịt khắp nơi dày đặc đến không tan nổi.

Chương Niệm Kỳ hối hả hướng về cổng trường, nàng sợ nhất là gặp phải khí trời đầy sương mù như thế
này. trên đường, xe cộ lăn bánh chậm chạp, người cách nhau ba thước nhìn không rõ nhau. Thật là không dễ gì
đến trường, đương nhiên là đã trễ. Trường học ở gò Sa Bình, cách nhà một con đường lớn, nếu ngồi xe buýt thì
thật là phiền. Bước vô cổng trường, nàng sải bước đi nhanh, chợt đụng phải một người làm sách vở rơi xuống,
nàng khựng bước dừng lại. Trước mặt nàng là một người đang đứng trong làn mù, hơi thẳng thốt, hơi bàng hoàng
ngó nhìn nàng. Chàng ta nói:

- Niệm Kỳ, thì ra cô!

- Anh đi sao kỳ lạ vậy.

Chương Niêm Kỳ nói, thiệt ra nàng biết ấy là do lỗi ở mình nhiều hơn. Chàng trai chau mày nhìn nàng hình
như cười mà không phải cười. Nàng cảm thấy đôi mắt kia cũng mông lung như màn mù mà lòng xao xuyến không
an. Chàng hơi cao gầy, mắt mày thanh tú, mặc chiếc áo vải lam, dáng vẻ ung dung thanh thản. Chàng là Dương
Âm , năm thứ tư ban Quốc Văn. Nàng biết chàng vì chàng từng viết thi phú đăng trên tờ bích báo khiến nàng
ngưỡng mộ tài khí của chàng. Nhưng về phương diện khác của chàng, nàng chẳng có chút gì hứng thú, bình
thường gặp mặt chỉ gật đầu chào mà thôi.

Dương Âm chậm rãi nói:

- Tôi đâu có đi trên đường, tôi đang đứng ở đây nhìn sương mù kia mà.

- Thế thì anh không nên đứng chỗ đường người qua lại như vậy.

- Nhưng,

Dương Âm nhìn nàng lại chau mày và không khỏi nhếch cười.

- Tôi nghĩ rằng chỗ này không phải là con đường đi!

Nàng ngó dáo dác, có thể không phải chăng? ở đây là dưới tàng cây trước phòng học, mọi người đều
nghỉ ngơi dưới tàng cây này. Nàng nhìn chàng mà bất giác nhoẻn miệng cười. Dương Âm cũng cười. Nàng cúi
người nhặt sách vở rơi, chàng cũng khom người nhặt giúp nàng. Sách vở nhặt xong, chàng trao cho nàng, nàng
tiếp mà không khỏi nhìn chàng. Nụ cười trên môi đã mất, trong ánh mắt chàng có một thứ mơ màng, khiến nàng
rung động. Họ ngó nhìn nhau chừng 4-5 giây nàng mới vụt cúi đầu, sắp xếp sách vở ngay ngắn, đứng lên vàvội
vàng nói một tiếng:

- Cám ơn anh nhé!

Đoạn quay người bỏ đi như trốn chạy. Được một khoảng xa nàng lại ngoái đầu, trong màn mù nàng vẫn
có thể nhìn thấy bóng chàng lêu khêu trong sương mù mơ hồ mông lung. Nàng đứng lại, đưa tay đặt lên quả tim
trong lồng ngực đang nhảy thình thịch.

- Hôm nay mình gặp tà ma rồi - Nàng nghĩ vậy, và cất bước đi về phiá trước.

Buổi xế chiều hôm sau, sau khi hết giờ học, nàng một mình ra khỏi cổng trường. Bữa nay Niệm Du và
Niệm Sâm đều không có giờ học, nàng cũng chỉ có một tiết nên thời gian còn sớm, mặt trời vẫn còn chiếu rọi trên
cổng trường. Nàng vừa ra khỏi cổng thì anh chàng áo vải lam đã bước tới chận đường. Nàng ngước đầu, liền bắt
gặp cặp mắt ra chiều tự lự của Dương Âm Nàng cảm thấy trong lòng hồi hộp, tức thì nàng cúi mặt:

- Anh làm gì vậy?

Nàng hỏi có vẻ hậm hực.

Chàng nhìn nàng hơi ngạc nhiên.

- Mời cô ra quán ngồi uống nước được chăng?

Chàng hỏi với thái độ rất tự nhiên.

- Không thích!

Nàng lạnh lùng đáp và vượt qua Dương Âm , ngửng đầu đi về phiá trước. Mới đi được mấy bước,
Dương Âm đã đuổi theo chân, bước trước mặt nàng.

- Gấp gáp chi! - Chàng nói và chăm chăm nhìn nàng - Tôi có lỗi với cô phải không?

Chàng hơi với giọng rắn rỏi của một người bị chạm tự ái.

- Không có - nàng tỉnh bơ nói - Nàng đã tìm sai đối tượng rồi.

Nàng lại muốn bước đi, nhưng chàng đứng án như hòn núi không nhúc nhích, mắt chàng đăm đăm nhìn
nàng.

- Thật chăng? - Chương tiểu thư? - Chàng nói - Có điều tôi muốn nói với cô, tôi không có ác ý, xin cô
chớ làm cao như vậy, mà cũng chớ hạ thấp người. Nào mời cô! Tiểu thư!

Chàng xoay người, sải bước đi vô trường. Nàng lại thừ người, đứng một hồi lâu.

Ngày thứ ba, nàng gặp lại Dương Âm ở trong trường, mới từ xa nàng đã lách tránh. Không chào hỏi,
không gật đầu. Nàng cảm thấy không biết nói gì, cảm giác hình như đã mất.

Ngày thứ tư, cả ngày không gặp Dương Âm, hình như có gì hơi khác lạ, một ngày phiền muộn, đáng ghét
khó chịu.

Tối nay, Niệm Kỳ vô phòng Niệm Du. Niệm Du đang vùi đầu trong đống sách vở loay hoay đang viết.
Niệm Kỳ lặng lẽ đứng một hồi lâu mới lên tiếng:

- Niệm Du!

- Gì thế?

Niệm Du hỏi mà không ngước lên. Trên quyển sách nàng dùng bút đỏ gạch một đường. Chương Niệm
Kỳ đợi nàng gạch xong, mới hỏi:

- Nghỉ viết đi, mình đi xem phim, chịu không?

- Bậy nè - Niệm Du nói mà vẫn trầm ngâm nhìn quyển sách, bỗng dưng lắc đầu.

- Không có thời giờ tham khảo, ngày mai còn phải đến thư viện mượn hai quyển sách nữa kia.

Niệm Kỳ không vui:

- Học riết mà khùng!

Niệm Du nói:

- Chị chớ quấy rầy em, đêm nay em nhất định phải xong mấy bài tập điện học.

- Sách vở có gì đâu, chị xem không vô nổi rồi.

Niệm Du ngước nhìn chị chau mày đáp:

- Có tương lai, có cuộc sống, có vui thú, có tất cả của tất cả.

Ngoài cửa vọng vào âm thanh thánh thót của Niệm Sâm. Nàng bước vô, kéo Niệm Kỳ nói:

- Chị hai, chớ quấy rầy mọt sách chị không nên tước đoạt cái vui thú của người ta! chị muốn xem phim,
em cùng đi với chị!

Hai chị em ra khỏi nhà, Niệm Sâm hỏi chị:

- Chị hai, em muốn hỏi chị! Hai ngày nay thấy tâm thần chị không an, phải chăng chị đã bị anh chàng nào
hớp hồn rồi?

- Nói xàm! Niệm Kỳ giận dỗi nạt.

- Chị hai, để em nói chị nghe. Bữa nay em có nhận được một bức thư tình của anh chàng cùng ban với
em, cái anh chàng biệt hiệu Hắc Nhân ấy. Hắn bảo, em mà không lý tới hắn thì hắn sẽ nhảy xuống sông Gia Lăng.
Chị xem, bọn con trai thiệt y như mẹ nói, đều giả hết biết. Vì muốn gạt gẫm con gái lời gì chúng cũng dám viết hết
phải không? chị đoán xem em làm gì nào? Em đem cái bức thư tình vĩ đại ấy đọc cho cả lớp nghe, sau đó em
nói với hắn: "Cả đời tôi cũng không lý tới anh, anh muốn nhảy xuống sông Gia Lăng hả, giờ anh ra đó nhảy đi". Cả
lớp đều cười rần rần, hắn nào dám nhảy.

Niệm Kỳ nói:

- Em làm thế là quá lắm, dẫu sao cũng nên nể mặt người ta một chút.

- Nể mặt à? Nể mặt bọn con trai à? Ui cha, chị của em hẳn đã bị chàng nào dụ dỗ rồi, cái gương má còn
sờ sờ đó! Đàn ông con trai là kẻ địch thù của đàn bà con gái. Đối với bọn con trai không có nể mặt nể mày gì cả.

Họ đã xem một phim tình cảm, diễn xuất thật tuyệt vời. Cuối cùng là cảnh nàng chết vì tình, khiến người
thương tiếc vô hạn. Từ rạp chiếu bóng trở về, chị em tản bộ, hai người đều trầm lặng. Đêm khuya, chợt Niệm Kỳ
nói:

- Chuyện tình như vậy, chẳng biết thiệt hay không hả?

- Tiểu thuyết đó thôi - Niệm Sâm nói - có điều anh chàng trong phim đáng yêu quá, em không tin trên đời
có người như thế.

Niệm Kỳ trầm tư:

- Giả như có thì sao?

Niệm Sâm nhoẻn cười.

- Thì em yêu anh ta.

Trở về đến nhà sắp 12 giờ khuya. Chuơng lão thái thái đang hết sức không yên lòng chờ đợi. Nhìn thấy
họ về, ánh mắt bà nghiêm nghị và thật không vui, nói:

- Xem phim gì? Xem đến khuya khoắt như vầy phải không?

Niệm Sâm đáp:

- Dạ Phim tình cảm.

Chương, lão thái thái chau mày.

- Phim gì?

- Dạ. Mộng Tình.

Niệm Sâm đáp, nàng bèn đem cốt truyện kể lại. Chương lão thái thái nhíu mày, gục gật đầu nói:

- Những thứ phim ngoại quốc ôm ôm ấp ấp, dụ dỗ cho con gái hư hỏng hết! Hừ từ xưa đến nay, phụ nữ
chết vì tình không ít, nhưng đàn ông chết vì tình thì được mấy ai? Phim ảnh toàn là thứ dối người! Dàn ông! Dàn
ông! Không có tên nào có tình cảm, toàn là thứ dã thú! Này các con, các con phải cẩn thận, đừng bao giờ để
mắc bẫy đàn ông!

- Mẹ mẹ, hãy yên lòng! Niệm Sâm nói: Chúng con quyết không để lọt vào tròng bọn đàn ông con trai
đâu.

Lão thái thái nói:

- Đi ngủ đi! khuya lắm rồi!

Ánh mắt bà dừng lại trên khuôn mặt Niệm Kỳ:

- Kỳ nhi! có việc gì chăng?

- Có chi đâu mẹ - Chương Niệm Kỳ vội nói.

- Thế thì đi ngủ đi!

Khi hai chị em đi ngang qua phòng Niệm Du, bên trong còn ánh đèn, Niệm Sâm đẩy cửa ló đầu vào:

- Mọt sách! dẹp đi, kẻo ngày mai lại kêu la nhức đầu nữa dấy!

- Ồn ào - Niệm Du nói mà chẳng ngước lên - sắp xong rồi đây không thể buông tay.

- Thiệt là mọt sách.

Niệm Kỳ nói. và cùng Niệm Sâm nhìn nhau, lắc đầu cười.
__________________
Trả Lời Với Trích Dẫn