Ðề tài: Tình viễn xứ
View Single Post
  #5  
Old 06-10-2005, 02:57 PM
Rinfu's Avatar
Rinfu Rinfu is offline
Nhóm Mài Mực
 
Tham gia ngày: Jan 2005
Bài gởi: 1,331
Default


Anh không có trách nhiệm gì về những chuyện đã đến với nàng. Nàng cần nói rõ ràng không mong đợi gì khác một khi họ tới Capetown. Nàng có thể giấu được quá khứ của nàng với người lạ, nhưng làm sao giấu được chính người đã nhận chở đám tù lưu đày biệt xứ? Cả anh và nàng luôn luôn biết sự thật đó.

Đôi mắt xanh nhìn nàng sầm tối:
- Khoảng một tuần nữa chúng ta sẽ tới Capetown. Còn bây giờ em hãy ăn và nghỉ đi đã. Đưa anh chỗ quần áo ướt ấy. Anh sẽ bảo người giúp việc thuyền trưởng phơi khô và là để sáng mai em mặc. Chúc bà Jamieson ngủ ngon. Anh khẽ mỉm cười và rời khỏi phòng.

Juliet làm đúng như anh bảo và nàng ngủ mãi tới gần trưa hôm sau mới dậy. Tiếng gõ cửa nhè nhẹ báo hiệu Joseph đã đến, tay bưng khay đựng đồ ăn sáng cùng bộ quần áo của nàng vừa là phẳng phiu.
- Xin chào bà. Ngày hôm nay thật đẹp, phải không bà? Anh ta cười, mặt rạng rỡ.
- Đẹp tuyệt, Joseph ạ, một ngày mà tôi đã nghĩ sẽ không bao giờ được thấy.

Juliet hất mớ tóc về phía sau, ngồi dậy nhìn anh ta, mỉm cười. Anh ta mặc bộ đồ mới và cũng đã cạo râu:
- Tối qua tôi chưa kịp cám ơn anh, nhưng tôi vô cùng sung sướng khi thấy anh xuất hiện trên bãi biển. Anh tìm cách lên tàu có khó lắm không?
- Không, thưa bà. Tôi gặp mấy thủy thủ người xứ Goa và họ đưa tôi lên tàu. Ngài thuyền trưởng Daly biết ngài thuyền trưởng của tôi, nhưng ông ấy bảo để ông bà lên tàu ở cảng rất nguy hiểm. Vì vậy ông ấy giả vờ nhổ neo, rồi tắt đèn và thả thuyền con xuống. Tôi hy vọng ông bà vẫn ở chỗ Gupta, nếu không chẳng biết làm thế nào. Nhưng bà ở ngay gần đó nên mọi chuyện ổn cả. Tôi được phép phục vụ bà cho đến khi tàu vào Capetown. Ngài thuyền trưởng nói sau đó cho tôi theo tàu của Công ty về Goa. Tôi nghĩ sẽ ở nhà khá lâu. Ngài thuyền trưởng cho tôi nhiều tiền vàng lắm.

Juliet cười:
- Vậy là anh có thể mua cho vợ cả quầy bánh ngọt để bù lại những ngày xa cách, Joseph ạ.

Anh ta hơi cúi đầu, cười và rút trong túi ra chiếc lược bằng xương.
- Ngài thuyền trưởng Daly bảo đem cho bà cái này, và cả cái này nữa.

Anh ta tìm trong túi, lấy ra chiếc bàn chải và hộp thuốc đánh răng.

Anh ta để các thứ lên bàn, cúi chào và đi ra.

Juliet đưa chân xuống sàn và đứng dậy. Bụng nàng đau quặn, đau choáng váng và nàng nắm chặt thành giường. Nàng cảm thấy buồn nôn, mặt nóng bừng, nên vội vã đi vào phòng tắm, tay vịn mép bồn cho đến khi cảm giác đó qua đi. Không lẽ nàng vẫn còn bị say sóng? Chắc chắn là không. Nàng tự bảo sao mình dốt thế, không tính đến hậu quả sau những đêm ái ân cùng Ross. Một cô gái sẵn sàng chiều lòng người đàn ông cần phải tự trách mình nếu cô ta có mang. Mà không còn nghi ngờ gì nữa, nàng đã mang thai. Nàng gối đầu lên tay, suy nghĩ về tình thế khó xử của mình. Không được để Ross biết, đó là điều chắc chắn.

Nàng cũng không thể thay họ đổi tên thành cô Martell trên đường về Anh. Không có chồng cùng đi, nàng sẽ đóng vai goá phụ trở về quê sinh con sau khi chồng chết giữa lúc đầu xanh tuổi trẻ vì tai nạn hoặc một căn bệnh nhiệt đới nào đó. Nàng ngẩng cao đầu. Tàu - Alice đang trên đường về Anh. Nàng có thể ở luôn trên tàu về nước. Nhưng ở đây, nàng là bà Jamieson. Mọi người sẽ thấy kỳ khi đôi vợ chồng trẻ mới cưới đã chia tay nhau sau tuần trăng mật ở Capetown. Tốt nhất là xuống tàu, rồi lên một tàu khác, ở đó không ai biết nàng là bà Jamieson. Nhưng nếu phải chờ tàu lâu, bụng nàng sẽ to hơn và họ sẽ không nhận nàng lên tàu. Nàng lắc đầu thở dài, từ từ đứng dậy rửa ráy và mặc quần áo. Một tuần nữa mới tới Capetown. Đủ thời gian cho nàng trù liệu một kế hoạch nào đó.

Nàng đang chải đầu thì Ross gõ cửa:
- Em có muốn đi dạo trên boong không? anh hỏi - Vào giờ này trời vẫn chưa nóng lắm.
- Em ăn mặc thế này các sỹ quan có cho là kỳ quặc không?
- Họ đều biết em bị mất hết áo quần khi tàu Grace bị đắm, nên sẵn sàng thấy một bà Jamieson ăn mặc lạ kiểu trong vòng tay anh.

Thấy Juliet lưỡng lự, anh nói tiếp:
- Nếu cô vợ của anh từ chối đi dạo cùng anh trên boong, họ lại còn thấy kỳ quặc hơn. Thôi nào, ta hãy diễn nốt vở này cho tới khi tàu đến Capetown. Anh chỉ yêu cầu em giữ vẻ mặt hạnh phúc của cặp vợ chồng mới cưới, vì lợi ích của cả hai chúng ta. Anh sẽ không thọc vào đời tư của em. Em có thể tin lời anh hứa.

Juliet cúi xuống nhặt sợi dây da buộc tóc để dấu nỗi xót xa trong lòng khi nghe những lời anh nói. Anh đã chấp nhận đề nghị tối qua của nàng, nhưng vẫn sẵn sàng đóng vai chồng hờ cho tới khi không cần phải làm vậy nữa. Nàng buộc tóc ra sau gáy, quay lại nhìn anh, nụ cười tươi rói nở trên môi.
- Sau những ngày dài ở hậu cung, em cảm thấy nên đeo mạng khi có mặt đàn ông.

Ross mỉm cười:
- Em làm họ cụt hứng. Họ mong được gặp em và bộ quần áo em mặc trông rất quyến rũ. Họ sẽ thấy em thật hấp dẫn.

Cả anh cũng thế, anh nghĩ thầm, và vội nghiến răng lại để khỏi bật thành lời. Hấp dẫn, đáng yêu và đáng khao khát, nhưng cũng quyết chí giã từ quá khứ. Tương lai tương sáng, nàng nói, dùng đúng những lời của anh. Tương lai đó là gì? Là một người chồng béo tốt khả kính mà với ông ta, quá khứ của Juliet là một cuốn sách gấp kín chăng? Đó có phải là điều nàng muốn không? Cắt bỏ những gì liên quan đến tàu Grace và anh ư? Để làm lại cuộc đời?

Trong mấy ngày tiếp theo, Ross thấy khó kìm nổi nỗi bực tức khi các sỹ quan của tàu - Alice ngưỡng mộ Juliet ra mặt. Chỉ vì kính trọng địa vị của nàng nên họ không dám sàm sỡ. Tựa lưng vào lan can. Ross không thể nào chịu nổi những tiếng cười đùa, mà đứng nhìn với vẻ cau có vì Juliet làm họ chết mê chết mệt. Mẹ kiếp, anh bỗng lo lắng nghĩ, nhỡ nàng thích một anh chàng nào đó trong bọn họ thì sao? Anh quay ngoắt đi, mắt nhìn ra biển. Một kẻ nào khác ghì chặt tấm thân mịn màng ấy trong tay anh ta ư? Một người nào khác chia sẻ niềm vui và những chuyện hài hước cùng với Juliet ư? Một người nào khác ôm ấp tấm thân nàng như anh đã từng làm dưới lần thảm đắp, hoặc quấn quýt lấy nhau trên mặt hồ lấp lánh ở vùng đồi Zanzibar ư?
- Đừng quắc mắt lên thế, Ross anh nghe giọng vui vẻ của thuyền trưởng Daly:
- Cũng phải để các sỹ quan của tôi vui mừng được gặp vợ anh một chút khi họ gặp dịp này chứ. Không tay nào dám đi quá trớn đâu, anh có thể yên trí về chuyện đó. Hãy xuống phòng tôi, ta uống với nhau chút gì cho vui. Hơn nữa, tôi muốn anh đọc tin báo tử của anh!
- Tin gì của tôi? Ross trợn tròn mắt hỏi lại.

Thuyền trưởng Daly cười:
- Tôi biết thế nào anh cũng nhảy dựng lên mà. Tôi cũng vừa mới đọc tin đó. Trên đường về phòng, ông nói tiếp:
- Tôi kiếm được tờ báo từ một thuyền trưởng tàu của Công ty. Tôi vừa từ Trung Quốc về đây, đúng lúc tàu anh ta vào cảng. Số báo ra cách đây mấy tháng, nhưng đó đưa tin về vụ tàu Grace bị đắm ở eo Mozambique. Ông chỉ tờ báo khi họ bước vào phòng:
- Không phải ai cũng sống mà đọc cáo phó của mình đâu. Ông cười sằng sặc và rót rượu rum ra cốc.

Anh nhận cốc rượu, và đọc tin đưa về cái chết của anh. Anh ngước nhìn thuyền trưởng Daly:
- Tôi mất một số thủy thủ giỏi, Tom ạ, chưa kể một toán tù mà họ ra lệnh cho tôi phải chở.
- Tôi hiểu nỗi đau lòng của anh, Ross ạ, nhưng đó chỉ là một trong những may rủi khi chúng ta ôm lấy cái nghiệp này. Ông uống cạn cốc rượu:
- Tôi phải lên đài chỉ huy. Anh không cần phải đi. Cứ ngồi nghỉ và đọc báo để biết những gì đang diễn ra trên đời. Ông cười nhìn Ross.
- Đừng lo. Tôi để ý canh chừng cho cô vợ đầy quyến rũ ấy của anh.

Ross ngã người trên chiếc ghế da, chân bắt chéo, quyết không nghĩ gì tới Juliet mà tập trung đọc tờ báo. Anh đọc cặn kẽ từng chữ trong tờ báo, cho tí khi đến trang có cáo phó của anh, nhưng chẳng hiểu gì cả vì cứ như nói được viết bằng tiếng Trung Quốc vậy. Anh đang định để nó qua bên thì chợt thấy một cái tên quen quen ở cuối trang báo. Westover!

Anh đọc kỹ đoạn tin ngắn ấy:
- Ngài George Westover, tòng nam tước, thẩm phán trị an đã chết trong vụ cháy thiêu rụi ngôi nhà của gia đình Westover ở khu Somerset và đã được chôn cất hôm nay.
__________________
Hôm nay dưới bến xuôi đò
Thương nhau qua cửa tò vò nhìn nhau
Anh đi đấy, anh về đâu
Cánh buồm nâu, cánh buồm nâu, cánh buồm...

Trả Lời Với Trích Dẫn