Quả nhiên lát sau Khắc Tín thở dài một tiếng lớn rồi mở mắt nhìn mọi người. Người anh cả là Khắc Hiếu hỏi em:
- Vừa rồi chú mê sảng luôn miệng kêu… Ngươn… Ngươn… anh chẳng hiểu chú nói gì.
Khắc Tín giọng mệt mỏi đáp:
- Em mơ thấy hồn anh Khắc Trung về bảo kẻ hãm hại chị Thục Trinh là tên Nghiêm Huê Ngươn.
Người anh cả hỏi lại:
- Nghiêm Huê Ngươn nào, em biết không?
Có, là thằng cha quẩy đồ bữa qua đó, anh nhớ không?
Khắc Hiếu gật đầu không nói chi.
Vừa lúc ấy phía ngoài có tiếng quân lính hô ầm ỹ, mọi người thất sắc chưa biết tính sao thì lính đã vô tới nhà đưa trát của Bao Công ra lệnh bắt Khắc Tín giải về Nha để hỏi tội hãm hại Thục Trinh.
Thiệt rủi cho Khắc Tín, chưa qua nạn này đã rơi vào nạn khác.
Phần vợ chồng Sung Quí hiền lành phước đức, những tưởng hoè quế đầy sân, an hưởng tuổi già, ai ngờ đất bằng nổi sóng, trong vòng chưa đầy một năm mà con cái lớp chết, lớp đi tù, mang tai, mang tiếng. Thiệt là hoạ vô đơn chí. Khắp vùng ai cũng lắc đầu ái ngại.
Khắc Tín bị lính dẫn tới trước công đường. Bao Công nhìn người thư sinh một lúc rồi chậm rãi nói:
- Đã là kẻ theo đòi chữ nghĩa thánh hiền, sao người chẳng biết giữ mình mà còn dám loạn luân khiến người ta xấu hổ mà tự vẫn chết.
Khắc Tín lễ phép đáp:
- Thưa thượng quan, oan cho kẻ này, dám xin xét lại.
Bao Công cau mày cầm đơn cáo tố của Quang Quốc giơ lên và bảo Khắc Tín:
- Có đơn của cha Thục Trinh cáo người cưỡng hiếp con ông ta khiến nàng hổ thẹn mà tự tử. Trông bộ vó người thế kia, chắc không kham nổi một trận đòn của ta.
Ta ban cho người một ân huệ: Cho người tự khai đi.
Nói đoạn ông truyền lính điệu Khắc Tín ra bàn ngoài cho ngồi làm tờ tự thú.
Khắc Tín ngồi vào bàn, cầm bút viết liền ba chữ “Đơn khiếu oan” rồi cắm đầu thao thao viết tiếp đại ý như sau:
Thưa thượng quan
1. Chị dâu tôi bị kẻ dâm ô hãm hiếp nên tự vẫn để giữ vẹn lòng trinh tiết với anh tôi. Đó là điều đáng kính. Nhưng tôi trách chị tôi sao chẳng chờ tố cáo kẻ hãm hại rồi hãy chết cũng chưa có muộn. Nay chị chết gấp quá, danh dự chị vẹn toàn nhưng để khổ cho tôi khi không bị hàm oan.
2. Tương Quang Quốc thấy con chết thảm thương, xót xa tấc dạ, muốn tìm ngay ra thủ phạm đặng rửa hờn cho con. Di9ều đó là phải,ai nào cấm đoán nhưng đáng lẽ ông ta phải dọ hỏi cặ kẽ trước khi tố cáo mới khỏi cáo nhầm.
3. Tôi một dạ thờ anh kính chị, ra vô không hề giáp mặt chị dâu đã một năm nay, lửa chẳng gần rơm, sao bảo tôi dâm ô cho đặng?
4. Xét cho kỹ, kẻ hại chị dâu tôi, chắc là tên Nghiêm Huê Ngươn.
Bởi các lý lẽ trên xin thượng quan minh xét cho.
Bái bút
Khắc Tín
Lính đưa Khắc Tín trở lại trình Bao Công. Bao Công cầm bút son phê lia lịa một hồi trên lá đơn của Khắc Tín. Đoạn ông ngửng đầu lên gọi lính dẫn Tương Quang Quốc vào đối chất.
Bao Công hỏi Quan Quốc:
- Người tố cáo Khắc Tín hãm hiếp Thục Trinh, chớ chẳng hay vì lý do gì vậy? Theo lời của bị cáo đây, y không hề giáp mặt chị dâu từ một năm nay thì sao lại có chuyện dâm ô này được?
Quang Quốc đáp:
- Thưa thượng quan,hắn tuy chẳng phải đứa dâm ô song y cố tình hãm hiếp con tôi vì hắn biết con tôi tiết hạnh, tất sẽ tự vẫn. Như thế y trả được mối thù.
Bao Công hỏi:
- Y có mối thù cho với chị dâu vậy?
- Nguyên hồi rể tôi còn sống, đang nằm trị bịnh nơi phòng riêng của hai vợ chồng, thì Khắc Tín nằng nặc đòi con tôi phải rời anh y qua dưỡng bịnh nơi thư phòng. Con tôi chẳng chịu, y đem lòng oán hận từ đó nên sau này mới bức hại cho con tôi giận mà chết để rửa mối hờn ngày trước.
Bao Công quay ra hỏi Khắc Tín:
- Có đúng là ngươi đoài như vậy mà chị dâu người chẳng thuận phải không?
- Dạ, đúng vậy. Tôi muốn cho anh tôi qua thư phòng đặng thanh khiết dưỡng bịnh cho :Dng lành. Anh tôi chết, tôi có oán giận chị tôi thiệt nhưng thực tình tôi không có trả thù như vậy. Kẻ dâm ô chắc là Nghiêm Huê Ngươn…
Quang Quốc vung tay, cắt lời Khắc Tín:
- Người ta đến chưa được một ngày, làm sao mà biết được con tôi ở phòng nào mà làm bậy. Vả lại người ta ra về trước, mọi người đều trông thấy. Thưa thượng quan, tên này khai man xin quan min xét.
Bao Công hất hàm hỏi vặn Khắc Tín:
- Nhà ngươi có gì làm bằng chứng không dám đổ tội cho người khác?
Khắc Tín bình tĩnh đáp:
Thưa thượng quan, ngay khi được tin ông này (chỉ Quang Quốc) vào đơn nơi thượng quan tôi vì oan nên uất quá thổ huyết rồi ngã ra bất tỉnh. Trong lúc mê man, tôi gặp hồn Khắc Trung. Hồn anh bảo tôi rằng:”Kẻ dâm ô chính là Nghiêm Huê Ngươn đó, em à” . Hồn tôi níu áo anh tôi mà chẳng đặng…
Khắc Tín chưa dứt lời, Bao Công đã vỗ án quát rằng:
- Người to gan thực. Dám đem chuyện ma quỷ kể ra đây để mong huyễn hoặc ta. Lính đâu, nọc cổ tên này ra đánh hai mươi roi cho ta.
Lính dạran xúm lại lôi Khắc Tín ra đánh đủ 20 roi thiệt đau.
Thế là cậu thư sinh bỗng dưng mắc hoạ đến đỗi thịt rơi, múa chảy. Khắc Tín vừa khóc vừa kêu: “Oái anh Khắc Trung ơi! Vong hồn anh có linh thiêng sao chẳng phù hộ độ trì cho em, để em mắc nạn thế này anh ơi” .
Bao Công cười gằn nói:
- Hồn anh ngươi nếu có linh hiển sao chẳng về báo mộng cho ta. Lính đâu, đem hạ ngục tên này cho ta, mai ta sẽ định liệu.
Khắc Tín bị dẫn đi khỏi, Bao Công bảo Trương Quang Quốc lui về. Đoạn ông cho đòi hai thám tử đắc lực nhất vô mà phán rằng:
- Hai người chia nhau tra cho rõ về gia cảnh nhà Sung Quý, tánh tình hạnh kiểm của Khắc Tín và Thục Trinh ra sao. Cần phải coi rõ xem có thiệt Khắc Tín không thèm nhìn mặt Thục Trinh không hay là y bày trò như vậy để che mắt thiên hạ. Muốn biết rõ phải dọ xét nơi bọn gia nhân, nhất là bọ nữ tỳ của Thục Trinh.
Bao Công ngưng một lát để suy nghĩ rồi nói tiếp:
- Mặt khác phải theo dõi điều tra cho kỹ về Nghiêm Huê Ngươn, tên làm vườn ở chùa Tử Vân, coi thử tánh hạnh nó ra sao và thù oán chi với bố con Khắc Tín không mà sao mà Khắc Tín chút tội cho nó? Ráng lo cho sớm nghe. Nếu cần thì lấy thêm người mà làm cho lẹ nhưng phải hướng dẫn cho nó hiểu chưa?
Hai thám tử vâng dạ rồi lui ra. Lúc bấy giờ trời đã xế chiều. Đến tối, ngót mười lính công sai dưới sự chỉ huy của hai thám tử lục tục kéo về Nha báo cáo kết quả cuộc điều tra.
Suốt đêm đó Bao Công đốt đèn ngồi nghiên cứu hồ sơ vụ án Thục Trinh. Ông đọc tới đọc lui so lời khai của Khắc Tín với Phúc trình của thám tử. Đọc mãi rồi ông lại ngồi bóp trán suy nghĩ. Ngồi chán ông lại đứng dậy chắp tay sau lưng đi đi lại lại nơi công đường, ra chiều suy nghĩ lắm.
Hồi lâu sau, ông trở lại ngồi trước án thư cầm bút viết vài chữ rồi lại thôi. Ông nhíu đôi lông mày sâu róm, lẩm bẩm nói:
- Hừ lạ quá. Vụ này thiệt là khó xử. Thục Trinh cắn lưỡi tự tử chết trên giường ngủ trong phòng y thị, thi thể lõa lồ.
Như vậy có 2 giả thuyết. Một là nàng thuận tình dâm ô rồi sau có chi trái ý đó nên giận hờn mà tự tử chết. Hai là nàng bị cưỡng hiếp, chống cự không lại bèn cắn lưỡi chết luôn.
Bao Công lại đứng dậy đi đi lại lại một lúc rồi lại lẩm bẩm nói một mình:
- Có lẽ giả thuyết thứ nhất đúng. Nàng thuận tình dâm ô sau vì một chuyện chi đó mà tự tử. Nếu thế thì thủ phạm là Khắc Tín nếu không thì cũng phải là người mà Thục Trinh quen biết. Còn giả thuyết thứ hai không vững lắm. Nếu bị kẻ lạ mặt cưỡng hiếp thì sao nàng không la lên? cho là không kịp la hay vì cớ gì không la được thì sao mùng mền không bị xô lậch, không có dấu vết một sự kháng cự dù là tối thiểu. Vả lại theo quần áo kiểu cách cởi bỏ ra thì quyết chẳng phải là nàng bị bất ngờ rồi.
Nếu thủ phạm là Nghiêm Huê Ngươn dễ thường nó có tà thuật chắc. Vụ này khó xử thiệt.
Bỗng Bao Công ngừng lại, cất tiếng gọi lính hầu:
- Bây đâu, đi kêu gấp hai thám tử lên cho ta hỏi mau.
Lát sau, hai thám tử hấp tấp đi vô công đường. Bao Công hỏi:
- Các ngươi có điều tra kỹ về Khắc Tín và Thục Trinh đấy chứ?
Một thám tử đáp:
- Dạ, thưa kỹ lắm. Gia nhân đều khai là Khắc Tín giận không thèm giáp mặt chị dâu gần một năm nay. Vả lại y là người đàng hoàng, đứng đắn.
Bao Công hỏi:
- Thục Trinh ngủ trên lầu một mình phải không?
- Dạ, phải.
- Còn con nữ tỳ Cúc Hương?
- Dạ, nó ngủ ở nhà dưới.
- Thục Trinh có biết chữ không?
- Dạ theo lời gia nhân thì nàng vẫn tự tay ghi sổ sách.
- Cửa dưới lầu có đóng lại ban đêm được không?
- Dạ, có nhưng có thể mở từ bên ngoài được.
Bao Công giật mình trợn mắt hỏi:
- Ngươi nói sao?
- Dạ, có cửa nhưng cửa có thể mở từ bên ngoài ạ.
Bao Công quát:
- Thế sao không ghi vào phúc trình. Mai sớm đi bắt con Cúc Hương về đây cho ta hỏi nghe chưa?
Hai thám tử lủi mau ra thì Bao Công đã gọi giật lại và dặn thêm rằng:
- Nhớ để nó dậy rồi hãy bắt. Chỉ khám sơ sơ chung quanh chỗ nó nằm mà thôi. Nhưng phải trông cho kỹ đừng để nó kịp vứt bỏ một thứ gì nó giắt trong người ra như thư từ chẳng hạn.
Hai thám tử dạ ran rồi lui ra. Bao Công cũng trở về phòng ngủ.
Chẳng biết đêm đó ông có mộng thấy hồn Khắc Trung hay không chỉ biết sáng sau, ông lấy hồ sơ coi lại từ sớm rồi tự bảo: “Vụ này phải tra khéo mới xong”. Nghĩ vậy ông truyền cho dẫn Khắc Tín lên.
Bao Công nhìn Khắc Tín từ đầu đến chân rồi ôn tồn nói:
- Ta cũng tin là có quỷ. Lời khai của ngươi xem ra cũng nghe được.
Rồi ông đột ngột hỏi Khắc Tín:
- Con nữ tỳ Cúc Hương là thế nào với Thục Trinh?
- Dạ nó là cháu họ.
- Thế nó có dễ sai không?
- Dạ, nó cũng dễ bảo.
- Ơø… thế ngươi có hay sai khiến nữ tỳ của chị dâu không?
- Dạ không. Người của chị thì chị sai. Tôi có người của tôi.
- Ưø phải. Thế chị dâu ngươi có biết chữ không?
- Dạ có.
- Sao biết?
- Dạ, anh tôi nói và sau này sổ sách chị dâu tôi giữ.
- Bây giờ ai cất giữ sổ sách ấy?
- Dạ chị dâu tôi cất giữ lúc còn sống, nay chắc còn ở trên phòng.
Bao Công hỏi tới đây thì lính vào bẩm đã giải nữ tỳ Cúc Hương về tới Nha. Bao Công ra lệnh đem Khắc Tín trở về ngục thất rồi cho đòi con Cúc Hương vô.
Lần đầu tiên bị gọi đến trước mặt quan thì lại đụng ngay phải Bao đại nhơn, mặt sắt đen sì, mắt long lanh dữ tợn, con Cúc Hương hồn vía lên mây. Nó chỉ dám nhìn trộm Bao Công có một lần rồi cúi gầm mặt xuống, ríu ríu bước theo người lính đến trước mặt quan.
Bao Công hỏi:
- Ngươi là Cúc Hương cháu của Thục Trinh, vẫn đi theo hầu cô chủ phải không?
- Dạ phải.
- Chủ có hay sai đưa thư cho ai không?
- Dạ… không.
Bao Công ngờ rằng Cúc Hương không hiểu thư là cái gì và có thể Thục Trinh gởi thư dưới hình thức khác nên ông hỏi lại:
- Chủ có hay sai giấu đồ gì vào túi bảo đem đưa cho ai không?
Con Cúc Hương hốt hoảng nghe không ra, tưởng Bao Công biết nó có giấu gói bạc 5 chỉ lượm được ở phòng Thục Trinh nên hoảng hốt, mặt tái xanh, tay cứ giữ túi áo bên phải.
Bao Công lấy làm lạ liền sai lính khám người nữ tỳ Cúc Hương thì lòi ra gói bạc 5 chỉ nó giấu trong túi.
Bao Công mở gói bạc ra coi rồi quát hỏi:
- Sao mày có gói bạc này? Mau khai ra, đừng để ta phải tra khảo.
Cúc Hương thất kinh, vội khai:
- Dạ, gói bạc này tôi thấy rớt từ mình cô chủ xuống lúc người ta khiêng xác chủ tôi xuống lầu. Tôi trông thấy nên lượm lấy.
Bao Công hỏi:
- Chủ mi hay có tính để bạc bừa bãi như vậy không?
- Thưa không. Cô tôi cẩn thận và ngăn nắp lắm. Mỗi khi chi tiêu món gì, cô tôi đều vô sổ ngay tức thì.
- Bữa đó chủ mi có lấy bạc ra làm gì không?
- Thưa không… à, dạ thưa có. Lúc tối cô tôi theo lệnh thân phụ có lấy bạc xuống để hườn công cho Nghiêm Huê Ngươn.
Bao công sai lính cấp tốc dẫn con Cúc Hương về phòng Thục Trinh lấy sổ sách đem về Nha.
Bao Công lật sổ ra coi thấy chữ Thục Trinh ghi xuất 5 chỉ bạc hườn công cho Nghiêm Huê Ngươn.
Ông liền một mặt cho đòi Tương Quang Quốc đến, một mặt cho lính đi bắt Nghiêm Huê Ngươn.
Lát sau Tương Quang Quốc lật đật đến hầu.
Bao Công hỏi:
- Ngươi có biểu con gái lấy bạc hườn công cho ai… không?
- Dạ có, tôi tính hườn công nhà chùa nhưng ba vị Hòa thượng không nhận chỉ có Nghiêm Huê Ngươn lãnh 5 chỉ bạc đền công thôi.
Bao Công dạy đưa Quang Quốc ra ngoài chờ.
Hồi lâu sau, lính giải Nghiêm Huê Ngươn về tới.
Bao Công chỉ mặt tên Ngươn mà quát rằng:
- Làm sao dám hãm hiếp con gái Quang Quốc?
Nghiêm Huê Ngươn đáp:
- Thưa Thượng quan, đâu có. Họ vu oan cho tôi.
- Vậy thì gói bạc 5 chỉ gia chủ hườn công đâu?
- Dạ còn để ở nhà.
Bao Công quát:
- Nói láo. Thế gói bạc 5 chỉ nào để trên bụng Thục Trinh đây?
Vừa nói Bao Công vừa rút gói bạc ra bàn:
Huê Ngươn hoảng sợ, líu cả lưỡi nhưng vẫn cố cãi:
- Thưa… thưa… không phải bạc ấy.
Trông điệu bộ luống cuống của Huê Ngươn, Bao Công càng nghi tợn. Ông quát vang như sấm:
- Bây đâu, vật thằng này ra đánh cho nó một trận xem nó còn chối cãi nữa thôi.
Lính dạ ran, xúm lại lôi Huê Ngươn ra đánh đập tơi bời.
Huê Ngươn chịu đòn không thấu lạy van rối rít:
- Xin ngừng tay, xin ngừng tay tôi xin thú nhận.
Bao Công ra lệnh cho lính vãn ra đoạn ông hỏi:
- Phải mai đã cưỡng hiếp Thục Trinh không?
- Dạ thưa có gian dâm nhưng nàng thuận tình.
- Mi tới lui lâu mau?
- Dạ thưa lần đầu.
Bao Công vỗ án la:
- Quân này láo thiệt. Mi định qua mặt ta nữa sao. Dùng tà thuật gì khiến Thục Trinh chịu thất tiết với mi thì mau khai ra, chớ để ta phải dùng cực hình tra tấn.
Huê Ngươn đành cung khai hết sự thật và y thú nhận đã dùng thuốc mê để Thục Trinh mất tự chủ. Nhưng y quả quyết Thục Trinh còn sống lúc y trốn ra. Rồi y xin Bao Công khoan dung.
Bao Công cười gằn đáp:
- Tội mi nặng lắm. Làm sao tha đặng những quân háo sắc lại xảo quyệt như mi, nói dối ra về để ẩn náu trong phòng người ta lại trữ sẵn thuốc mê tưới vào mình góa phụ đặng thỏa thú tánh. Y theo phép nước luật vua, mi phải bị chém bêu đầu giữa chợ để răn bá tánh.
Nói đoạn Bao Công truyền tống giam Nghiêm Huê Ngươn vào khu tử tù để chờ ngày đền tội ác. Ông ra lệnh trả tự do cho Khắc Tín và phạt Tương Quang Quốc về tội vu cáo.
|