View Single Post
  #117  
Old 06-16-2005, 04:21 PM
Rinfu's Avatar
Rinfu Rinfu is offline
Nhóm Mài Mực
 
Tham gia ngày: Jan 2005
Bài gởi: 1,331
Default

CHƯƠNG 19


Listte không khóc. Nàng ngồi thu mình trên giường, khoanh tay ôm lấy người, hơi thở đứt quãng, mệt nhọc và chậm chạp. Chàng đã đi rồi, không biết đi đâu. Nàng không biết bao giờ chàng trở lại và nếu Greg trở lại, nàng không biết mình có thể nói gì với chàng. Chàng đã kết tội nàng không yêu chồng, mà nàng thì phủ nhận điều đó. Nhưng nếu nàng cũng kết tội chàng như vậy, chàng có phủ nhận điều đó mạnh liệt như nàng không ? Nàng nghĩ là không. Nàng bước ra khỏi giường, đi đến cửa sổ, tựa cái đầu đang nhức buốt vào ô cửa kính mát lạnh. Thật kỳ quặc khi mọi chuyện của họ đã bắt đầu từ nơi đây và giờ thì tất cả đã kết thúc một cách khủng khiếp. Chàng đã cưới nàng mà lại biết nàng quá ít. Nàng tự hỏi chàng đã bắt đầu hối tiếc về sự vội vã ấy từ lúc nào. Có phải lúc chàng gặp lại Jacqueline Pleydall không ? Có phải từ khi chàng muốn hai vợ chồng ngủ riêng không ? Nàng không xuống ăn tối. Nàng nhờ mẹ xin lỗi mọi người hộ viện cớ nhức đầu. Nếu Greg cũng không chịu về ăn tối, mọi người sẽ phỏng đoán thế này thế nọ, nhưng nàng mệt quá không thiết gì nữa. Nàng mong muốn với cả tấm lòng được ôm chầm lấy Greg, an tâm rằng chàng yêu nàng lắm. Mà nàng lại không thể làm vậy được nữa rồi.
Greg chạy như giông bão ra khỏi lâu đài, hầm hầm đi ngang khu vườn ra bãi biển. Cái nóng ban ngày tan dần, gió từ biển thổi mạnh vào và trên không 1 đám mây trắng hãy còn giăng trên bầu trời xám màu chì. Chàng bắt đầu chạy, mong Thượng đế giúp mình xoá đi nỗi đau và giận dữ. Nhân danh tất cả những gì thần thánh, tại sao chàng lại tự cho phép mình bày ra vết thương từ lâu vẫn âm ỉ trong lòng ? Sẽ không thể nào trở lại được tình cảm thân thiết nhẹ nhàng đã từng nuôi lớn trong lòng họ. Chàng đã xoá tan tất cả vì niềm khao khát nàng. Chàng điên người vì thấy toàn bộ cử chỉ của nàng, những gì đã lừa dối làm chàng tin rằng nàng thực sự thuộc về chàng.

Sóng biển tung mình xô vào bờ đá không thương tiếc, bấu sâu vào những tảng đá vôi, chồm lên rồi rút xuống để lộ ra 1 dải những hòn sỏi nhỏ được nước biển mài nhẵn bóng. Greg không muốn nhìn nữa. Chàng ghét những bờ biển làm sao. Thậm chí giờ đây chỉ nhắm mắt lại 1 lát, chàng cũng có thể thấy những chiếc tàu cập bến, thấy hình ảnh những bạn bè chiến hữu của mình chìm đi trong sóng người bất tận. Một pháo đài nhỏ vẫn đứng, hoang vắng và dãi dầu sương gió, sừng sững nhìn ra những ngọn sóng bá cđầu nhấp nhô. Chàng không thể nào hiểu nổi là sao mà Lisette lại có thể giữ mãi tình cảm với bờ biển lạnh lẽo, trơ trọi này. Chàng cứ tưởng nàng bị mê hoặc vì ánh sáng lung linh xanh thẳm của Thái Bình Dương bao la. Nhưng không phải. Nàng không nói ra nhưng chàng hiểu rằng, trong nàng, Thái Bình Dương xanh ngát với bọt sóng trắng xoá không thể thay thế được những bờ biển đầy nắng gió và con nước lạnh lùng dội vào bờ biển quê nàng.

Chàng đứng đó, tay đút sâu trong túi quần, chân mày nhíu lại thành 1 đường thẳng. Chàng nhìn ra những ngọn sóng xô đẩy nhau. Nàng bảo làm gì nếu chàng đề nghị ly dị ? Nếu chàng bảo nàng có thể ở lại Normandy mãi mãi không rời. Chàng quay ngoắt lại, đối diện với Valmy và khu rừng thấy xa xa cái tháp chuông nhà thờ, nơi chàng đã làm lễ cưới với Lisette. Chàng không thể đề nghị như vậy. Chàng không thể chịu nổi cuộc sống thiếu nàng. Nếu nàng có rời bỏ chàng, phải là do ý nàng quyết định. (đọc câu này thấy tội Greg quá) .

Chàng bắt đầu đi ngược lại cánh đồng cỏ để về phía lâu đài. Không thể làm gì khác hơn là trở về, để lấy lại sự tự chủ mạnh mẽ đã biến khỏi chàng mới đây. Chàng lẩm bẩm, còn phải gặp Luke nữa. Phải nghe bọn trẻ lách chách nữa. Và vẻ tò mò lo lắng trong ánh mắt cha vợ nếu ông biết hai vợ chồng Greg đã cãi vả nhau. Họ phải giữ lấy vẻ một gia đình hạnh phúc ít nhất là trong khoảng thời gian lưu lại đây. CÒn sau đó ? Chàng nắm chặt tay. Chàng sẽ nghĩ sau. Bây giờ, chàng phải về săn tối với gia đình vợ và nhà Brandon:
- Lisette bị nhức đầu ! - Bà Héloise nói, giấu sự ngạc nhiên vì Greg vẫn mặc nguyên bộ đồ tây thường và có vẻ không màng gì đến tình trạng của Lisette:
- Chuyến đi vừa rồi lại vất vả hơn chúng con tưởng - Greg nói như cố giải thích sự khó ở của Lisette, vẫn ý thức được vẻ tò mò trong đôi mắt xanh sắc sảo của Luke - Biển không ổn đến 1 nửa như dự báo thời tiết. ông Henri, người chưa từng mạo hiểm đi tàu, cười lớn. Đã lâu lắm rồi ông không xuống phòng ăn dùng bữa và dẫu buồn vì vắng Lisette, ông vẫn ăn uống vui vẻ lắm:
- Nhưng mà nó còn tốt hơn mấy cái xuồng nhỏ mà Luke và Annabel đã vượt biển Manche - Ông nói lúc bà vợ đốt nến trên cây đèn lộng lẫy, ánh lửa nhảy nhót lung linh trên tấm khăn trải bàn trắng và những bộ đồ ăn bằng bạc.
__________________
Hôm nay dưới bến xuôi đò
Thương nhau qua cửa tò vò nhìn nhau
Anh đi đấy, anh về đâu
Cánh buồm nâu, cánh buồm nâu, cánh buồm...

Trả Lời Với Trích Dẫn