Ðề tài: Ba Đóa Hoa
View Single Post
  #5  
Old 04-15-2004, 06:36 AM
VietDoll's Avatar
VietDoll VietDoll is offline
Búp Bê Nhí Nhảnh
 
Tham gia ngày: Mar 2004
Bài gởi: 2,416
Default

Chương lão thái thái nhìn Niệm Kỳ, tay run rẩy bưng tách trà, ánh mắt buồn bã và thất vọng.

- Kỳ Nhi, Kỳ Nhi - Bà lắc đầu - Hết biết con rồi! Con để một thằng con trai đánh vào tim con, xong cả.

Chợt bà đưa tay bóp trán:

- Đáng tiếc là ta đã dạy dỗ con bao nhiêu năm nay, một tay nuôi nấng con đến trưởng thành! Đàn ông! Đều là ma quỷ! Kỳ Nhi ơi Kỳ nhi! Bao năm rồi mẹ dặn con hãy tránh xa họ, bảo con hãy đề phòng họ.

- Ô mẹ - Chương Niệm Kỳ khổ sở nói - Dương Âm sẽ không thay lòng đổi dạ, mẹ mà thấy ảnh mẹ hiểu ra ngay, mẹ con không thể không yêu ảnh. ảnh hết sức tốt với con, ảnh sẽ không như cha đâu. Con muốn nói, ảnh sẽ không phải hạng người đểu giả như những đàn ông con trai khác!

- Đàn ông con trai đều y hệt nhau cả - Lão thái thái dứt khoát nói - Con phải giẫm lên bước chân của mẹ, bấy giờ con mới thừa nhận lời nói của mẹ! Được rồi, con cứ yêu nó đi, có nói cũng không ích lợi gì. Yêu đi rồi đau khổ, rồi bầm dập..., ôi con gái mẹ quá đáng thương!

- Mẹ! Chương Niệm Kỳ thở ra, đưa mắt cầu cứu hai em ngồi bên cạnh.Nhưng Chương Niệm Du và Niệm Sâm đều lặng thinh, một lời cũng không thốt. Nàng nhìn van lơn mẹ - Mẹ con chỉ yêu thôi, chớ chưa có gì...

- Yêu thôi - Lão thái thái thảm não nói:

- Yêu thôi cũng tiêu đời.

Bà vẫy tay bảo:

- Thôi được các con hãy lui hết đi, để mẹ một mình suy nghĩ.

- Mẹ, - Chương Niệm Du a tới ôm chầm lấy mẹ - Con mãi không yêu đương, con ráng cố gắng học để đem vinh dự về cho mẹ!

Ba đứa con lặng lẽ lui ra khỏi phòng mẹ, Niệm Du nhìn Niệm Kỳ mà lắc đầu:

- Chị hai sao chị yêu anh ta? Yêu con trai mà làm gì?

- Em chả hiểu - Niệm Kỳ khổ sở nói - Con mọt sách em chỉ biết định luật này, nguyên lý nọ, chớ em nào hiểu được tình cảm là không có định luật, phép tắc chi có thể giải thích được, một khi nảy sanh ra rồi thì không cách chi ngăn cản! Em là con mọt sách! Để rồi một ngày nào đó em cũng yêu đương thôi, bấy giờ chị xem em thế nào!

- Em chẳng hề yêu!

Niệm Kỳ một mạch bỏ vô phòng, bật đèn, và lập tức bày sách vở trên bàn.

Niệm Sâm theo Niệm Kỳ vô phòng chị, nàng hỏi khẽ:

- Chị hai, sao chị biết chị đã yêu anh ấy?

Niệm Kỳ nói:

- Em hỏi thật buồn cười!

- Tình yêu là gì chị nhỉ? Sao chị biết tình cảm của chị đối với ảnh là tình yêu? Mà không cho đó là một tình cảm khác? Có khác tình cảm của chị em mình không? có khác tình cảm của em đối với con mèo không?

Niệm Kỳ ngó Niệm Sâm:

- Chị không có cách chi giải thích - Nàng nói - Khi tình yêu đến rồi, em sẽ biết tình yêu thế nào. Em, xa em chị có thể sống, em mất đi con mèo nhỏ, em cũng có thể sống, nhưng, nếu chị không có Dương Âm, chị đành chịu chết thôi.

Niệm Sâm trố cặp mắt ngạc nhiên nhìn Niệm Kỳ.

- Thế thì - nàng ngập ngừng nói - Chị, nếu như anh Dương Âm thay lòng...

- Giả như ảnh thay lòng - Niệm Kỳ đưa cặp mắt nhìn ra bầu trời đen ngoài cửa sổ - chị sẽ giết anh ta, hoặc chị sẽ tự tìm cái chết!

Niệm Sâm bổ tới ôm chặt chị.

- Đừng chị, hay là chị dừng yêu! - Nàng nói trong sợ hãi - Mẹ nói, không có đàn ông con trai nào mà không thay lòng đổi dạ!

Niệm Kỳ cười:

- Con khờ, biết đâu có người sẽ không thay lòng, chính là Dương Âm.
__________________
Trả Lời Với Trích Dẫn