View Single Post
  #145  
Old 07-20-2005, 11:49 PM
MauuTimmToiiYeuu MauuTimmToiiYeuu is offline
Senior Member
 
Tham gia ngày: Aug 2004
Nơi Cư Ngụ: ViNa CaSiNo
Bài gởi: 2,258
Send a message via MSN to MauuTimmToiiYeuu Send a message via Yahoo to MauuTimmToiiYeuu
Default

Hồi 144



Quách Phù ngạc nhiên hỏi :

- Ai nói ông ngoại đến đây ?

Gia Luật Tề nói :

- Chẳng phải tự ông ngoại đến sao ?

Và đôi mày chàng nhướng lên, vui vẻ nói :


- Nếu vậy thì ân sư của ta đến à ?

Chàng đưa mắt nhìn bốn phía, mà chẳng thấy tông tích Châu- bá- Thông. Chàng biết vị ân sư của mình hay giỡn chơi, và định chắc ông đã lần ra ngoài để ghẹo phá chàng.

Gia Luật Tề lật đật chạy nhanh ra khỏi tòa cổ miếu, quan sát chung quanh cũng không có bóng người nào cả.

Quách Phù lấy làm lại hỏi to :

- ô! Phu quân đã nổi cơn điên rồi sao ? Tại sao lại nói ông ngoại đến, rồi ân sư đến ?

Gia Luật Tề liền trỏ vào đại điện hỏi thăm hai chị em Quách Phù :

- Tại sao gặp Ni Ma Tinh và do đâu gã này chết như vậy ?


Quách Phù kể lại thấy cô em gái mình dùng chiếc trâm ngọc đánh chết đối phương mà không hiểu sao cả.


Gia Luật Tề nói :


- Nhị muội ! Phải có 1 người đứng sau lưng nhị muội ám trợ, và người này thực là 1 cao thủ. Ta tưởng rằng trên đời nay không có ai có công phu đến tột đỉnh như vậy. Trừ nhạc phụ đại nhân, chỉ có ông ngoại Hoàng đảo chúa hoặc ân sư Châu- bá- Thông, hoặc Nhất-đăng đại sư và Kim Luân Pháp Vương là người có công phu tột đỉnh mà thôi. Kim Luân Pháp V ơng là pháp sư Mông Cổ, thì đâu có coi Ni Ma Tinh là kẻ thù. Nhất-đăng đại sư dễ gì khai sát giới ? Do đó ta chắc là ông ngoại hay Châu ân sư mới có võ công như vậy. Nhị muội có biết ai giúp nhị muội chăng ?


Quách Tường vung ra thanh ngọc châm, Ni Ma Tinh ngã xuống chết. Nàng quay đầu lại, nhìn về phía sau lưng tuyệt nhiên không có bóng người, nàng nhẩm lại câu nói của người lạ:


- Đừng sợ ! Dùng ám khí đánh nó ! Nàng cảm giác lời nói này có một âm thanh nóng bỏng, chẳng lẽ là Dương- Qua chăng?


Nghĩ đến Dương- Qua, nàng nhủ thầm :


- Chắc không phải là chàng, chỉ vì lòng ta hay ước mơ về chàng, nghe ai nói cũng yên trí là chàng.


Gia Luật Tề ngạc nhiên vì đã hỏi mấy tiếng mà cô em vợ ngơ ngác như không để ý gì cả.


Quách Phù thấy em mình đôi má ửng hồng, cặp mắt long lanh phát ra những tia sáng kỳ dị, làm nàng cả sợ, nắm lấy tay em và bảo :


- Nhị muội, em làm sao thế ?


Quách Tường đỏ mặt nói :


- Có gì đâu !


Quách Phù cất giọng êm ái nói :


- Gia Luật huynh hỏi ai đã ra tay ám trợ em. Em đã nghe chưa ?


Quách Tường đáp :


- A! Nói vậy có người bên ta giết chết ác nhân đó sao ? Đúng là gã rồi, trừ gã ra không ai có bản lĩnh như vậy


Quách Phù hỏi :


- Gã ? Gã là ai ? Có phải em nói "một kẻ đại anh hùng" đấy ư ?


Quách Tường nói tránh :


- Không ! Không ! Tôi nói gã là "hồn của Lỗ Hữu Cước lão bá" !


Quách Phù hừ một tiếng rồi rút tay ra khỏi tay Quách Tường. Quách Tường nói :


- Tỉ tỉ không nhận ra bóng người ấy sao ? Nhất định là Lỗ lão bá hiện hồn phù hộ tôi. Chị phải biết, lúc sanh tiền ông ấy rất tốt với tôi.


Quách Phù nửa tin nửa ngờ. Nàng nghĩ quỷ ma là chuyện không có, nên nói :


- Nếu là ma quỷ thì tay đất hồn ma làm sao giết người ?


Nàng suy nghĩ và quét mắt nhìn xem 4 phía cũng chẳng thấy tông tích hay bóng dáng người nào. Nàng lại nhìn thấy Gia Luật Tề đang lượm 2 cây nạng sắt của Ni Ma Tinh và than :


- Võ công hắn giỏi quá, khiến ta thật bội phục.


Quách Phù, Quách Tường định thần nhìn kỹ, thấy mỗi cây nạng sắt đều có khảm tơ vàng rất khéo, có tượng hình bông phù dung rất huê dạng.


Bức tơ vàng này dùng toàn tơ huỳnh kim và bạch kim đánh xoe tròn thành hình hoa lá Phù dung, thực mỹ xảo ít có trên đời.


Vì bị người dùng nội lực đánh dập ra, nên đôi nạng thoát khỏi tay Ni Ma Tinh và gãy đôi, Gia Luật Tề tỏ ra thán phục về võ công của người này.


Quách Phù nói :


- Tôi nghĩ nên đem cây nạng này về cho mẫu thân xem xét, không chừng mẫu thân đoán ra ai là người tung ra nội lực chưởng phong này.


Hai tên đệ tử Khất Cái bang phụ khiêng thi thể cả Ni Ma Tinh và cắp cặp nạng theo Gia Luật Tề và chị em Quách Phù vào thành.


Quách Tỉnh và Hoàng Dung nghe Quách Phù thuật lại mọi chuyện vừa xảy ra làm cho 2 ông bà hết sức kinh hãi.


Quách Tường lo sợ phụ mẫu khiển trách nặng nề, nhưng Quách Tỉnh lại hoan hỉ vì thấy con gái trọng nghĩa và hiếu đạo, giống tác phong của ông. Thay vì rầy la quát tháo ông lại ai ủi con mấy câu.


Hoàng Dung thấy chồng không giận thì cũng vui vẻ đến bên con gái vuốt ve rồi xem xét thi thể Ni Ma Tinh và cặp nạng.


Hoàng Dung cúi đầu suy nghĩ và hướng về Quách Tỉnh hỏi :


- Tỉnh ca có biết ai làm không ?


Quách Tỉnh lắc đầu đáp :


- Chẳng biết ! Nhưng xét theo những vết tích này thì gã này bị một chưởng của người có nội lực cực cao. Chưởng lực thâm hậu dường này, chỉ có hai người thôi.


Hoàng Dung gật đầu nói :


- Có phải Tỉnh ca bảo là Hồng Thất Công sư phụ đã qua đời và người kia là Tỉnh ca phải không ?


Quách Tỉnh không đáp. Hoàng Dung nghĩ rằng chàng ở mãi bên mình thì làm gì có thời giờ ra Dương Thái Phó miếu đường mà hạthủ Ni Ma Tinh ?


Đợi Quách Phù và Quách Tường vào phòng nghỉ ngơi, Hoàng Dung mới hỏi :


- Tỉnh ca ! Tôi nghĩ con bé Quách Tường có tâm sự gì mà chẳng dám nói ra. Tỉnh ca có biết được chăng ?


Quách Tỉnh là người thuần hậu, chân thật không hay nghi ngờ nên hỏi lại :


- Tâm sự gì?


Hoàng Dung nói :


- Từ khi nó ra Bắc gửi thiệp anh hùng đến nay tôi thấy nó thường ngơ ngơ ngáo ngáo như người mất hồn. Đêm nay nghe nó nói chuyện tôi thấy thần sắc của nó rất kỳ lạ và cổ quái.


Quách Tỉnh nói :


- Có thể vì nó gặp nhiều việc lo sợ, tâm thần chẳng yên.


Hoàng Dung nói :


- Chẳng phải vậy đâu. Có nhiều điều khác lạ dễ nghi ngờ lắm. Tôi thấy nó cười nửa miệng và không có vẻ lo sợ. Nó không nói điều vui mừng của nó ra.


Quách Tỉnh nói :


- Tiểu hài nhi khi được cao nhân trợ giúp, nó vui mừng lẫn lo sợ nên vẻ mặt như vậy, có gì mà phải nghĩ ngợi ?


Hoàng Dung mỉm cười không nói nữa, mà nhủ thầm :


- Tâm sự nữ nhi, Tỉnh ca biết sao được. Tính tình của Tỉnh ca, lúc trẻ cũng như già, khinh thường và không cẩn thận thì nào có để ý gì đâu.


Hai vợ chồng Quách Tỉnh nói sang chuyện khác, thương lượng với nhau chuyện bố trí phòng địch cho kịp ngày Anh hùng đại yến, vì ngày này phải lo tiếp khách, nên phải an bài mọi kế hoạch phòng thủ trước.


Suy tính xong 2 người về giường an nghỉ. Hoàng Dung nằm trằn trọc trên giường, nhớ đến thần sắc Quách Tường, lòng mẹ thương con như biển rộng, không thể nào ngủ được, bà nghĩ thầm :


- Con gái ta vừa sanh ra một ngày thì gặp điều hoạn nạn, cuộc đời nó có nhiều điên đảo gian nguy, vậy mà vẫn sống khỏe mạnh bình yên, trong 1 6 năm dài, thì không có lý nào giờ phút này biến cố tai nạn đổ lên đầu nó hay sao ?


Lại nghĩ đến cường địch hàng ngày bên cạnh sẽ gieo tai nạn không ít đến sinh mạng bá tánh trong thành, bà phải nghĩ cách nào đề phòng cho hữu hiệu!


Bà lại nghĩ đến Quách Tường, đứa con gái này tâm tính kỳ quặc, nó đã chẳng chịu nói thì dù có đàn áp thế nào nó cũng chẳng thổ lộ cho ai biết.


Hoàng Dung càng lo nghĩ càng khổ tâm không thể ngủ được, bà choàng dậy bước ra ngoài, trổ thuật phi hành đi như bay ra ngoài. Khi đến cửa bà ra lệnh cho quan thủ thành mở cửa, tiến đến miếu Dương Thái phó.


Bấy giờ trống canh từ phía đổ từng hồi, vang dội ra xa. ánh trăng sáng bị chòm mây che khuất, hiện ra cảnh vật mờ mờ.


Từ lúc Hoàng Dung trao quyền Bang chủ Cái Bang cho Lỗ Hữu Cước, thìcây gậy trúc bà đã trao cho Lỗ Hữu Cước rồi. Bây giờ trong tay Hoàng Dung cầm một cây bạch lạp ngắn, triển khai khinh công đi ngang qua sườn núi, cách xa Dương Thái phó miếu 1 0 trượng, bỗng nghe có tiếng phát ra từ Trụy Lệ bia rõ là tiếng 2 người đang trò truyện.


Hoàng Dung núp mình bước nhẹ lần tới cách Trụy Lệ bia chừng vài trượng, bà nép mình sau 2 cây to gần đấy, chỉ nghe tiếng người nói :


- Tôn tam ca ! Ân công bảo chúng ta đợi tại Trụy Lệ bia dạy việc, nhưng sao tấm bia này có cái tên lạvậy ? Ngươi có tin là điềm bất lợi cho ta không ? Tại sao ân công lại chọn chỗ này làm nơi gặp ?


Gã họ Tôn nói :


- Tựa hồ như ân công có một cuộc sống không thỏai mái, như ngươi đã thấy. Nào là đến Đoạn trường ưu sầu, nào là Trụy lệ, khéo chọn những danh từ khổ não, ắt là tâm hồn của ân công có nhiều sự u buồn.


Người này lại nói :


- Từ khi thấy rõ bản lãnh của ân công, mọi việc gì đối với thiên hạ, ân công đều không cho là khó. Nhưng ân công không biết có chuyện gì, đôi mày thường cau lại, tỏ ra buồn bã . Tôi thấy ân công thường uất ức chẳng vui. Như ba chữTrụy Lệ bia, chắc là đúng tâm trạng của ân công. Hay là ân công tự đặt ra, để hợp với hoàn cảnh của mình.


Gã họ Tôn nói :


- Chẳng phải vậy ! Ta được nghe theo Cổ Nhi Thơ tiên sinh nói rằ ng : Về đời Tam quốc, thành Tương Dương thuộc về nhà Ngụy Tấn, quan thủ thành là Dương Hổ bảo vệ thành trì, dân chúng được an cư lạc nghiệp ân trạch thấm nhuần đến quần chúng, lúc bình thời Dương tướng quân hay đến Nghiêm Sơn du ngoạn, sau khi chết rồi, trăm họ đem lòng luyến tiếc, cho nên dựng nơi đây ngôi miếu Dương Thái phó để phụng thờ, và làm bia kỷ niệm. Đến sau trăm họ nhìn thấy tấm bia này, họ tưởng đến công nghiệp và ơn đức của Dương tướng quân, mỗi người qua đây đều khóc òa, do đó tấm bia này được gọi là Trụy Lệ bia. Trần lục đệ ơi ! Một người như Dương Thái phó, thiệt là bậc trượng phu chân chính.


Gã họ Trần nói :


- Ân công trên bước giang hồ hành hiệp trượng nghĩa, rất được lòng người, nếu ân công được làm quan ở Tương Dương, chắc không kém Dương thái phó thủa xưa.


Gã họ Tôn nói :


- Thành Tương Dương đã có Quách đại hiệp danh vang thiên hạ, ân công và Đại hiệp đều có thể so sánh với Dương thái phó được cả.


Hoàng Dung nghe 2 người ca tụng chồng mình, rất lấy làm hài lòng và nghĩ thầm :


- Không rõ 2 người này nói "ân công" là ai nhỉ, có thể ân công của họ là người ra tay ám trợ cho Tường nhi chăng.


Lại nghe g họ Tôn nói :


- Như có 2 người theo ân công, sau phản bội đầu Mông Cổ, cũng được ân công cứu mạng và đối đãi với kẻ địch như với bạn hiền. Hành động này giống hệt như Dương Thái phó. Theo những người hiểu biết về đời Tam quốc có nói : Lúc Dương thái phó trấn thủ thành Tương Dương đ đối địch với Đại tướng Đông Ngô là Lục Kháng, con trai của Lục Tốn rất nhân hậu. Dương Hổ phái binh sĩ đến đánh phá biên cảnh Đông Ngô, cướp lấy gạo thóc của trăm họ đem cho quân sĩ dùng, rồi lấy tiền bồi thường số thóc gạo này cho bá tánh Đông Ngô. Gặp lúc Lục Kháng đau, Dương Hổ gởi thuốc đến tặng, nhưng Lục Kháng lòng không nghi ngại toan uống, thì kẻ tảhữu can rằng :


- Hãy đề phòng thuốc độc. Lục Kháng nói : - Không có gì phải nghi ngại Duơng thúc tử. Nói xong Lục Kháng bưng liều thuốc uống sạch. Quả nhiên Lục Kháng sau khỏi bệnh. Dương thúc tử là Dương Hổ, vì có tâm hồn cao thượng nên kẻ địch còn kính trọng như vậy. Khi Dương Hổ chết, tướng sĩ bên Đông Ngô nghe tin ông mất còn khóc cả ngày. Những người lấy đức phục nhân đều được gọi là anh hùng.


Gã họ Trần đưa tay mò mẫm tấm bia đá, thở dài tỏ vẻ xót thương người quá cố.


Qua giây phút gã họ Trần nói :


- Ân công bảo ta đến đây hội họp, chắc là ân công ngưỡng mộ Dương thái phó, mới chọn nơi đây chứ gì?


Gã họ Tôn nói :


- Tôi nghe ân công nói : Theo truyền thuyết thì lúc bình sinh Dương Hổ có nói 1 câu mà ân công cho là đúng với tâm khảm.


G ã họ Trần nói :


- Câu gì thế ? Ngươi kể chậm chậm ta nghe, ta sẽ ghi nhớ vào lòng. Vì câu nói làm cho ân công bội phục chắc là phải hi hữu lắm.


Gã họ Tôn nói :


- Sau khi Lục Kháng chết, vua Ngô hôn mê vô đạo, Dương Hổ dâng biểu xin chinh Ngô lại bị gian thần sàm tấu cản trở, nhân việc này Dương Hổ mới than : "Trong thiên hạ, những việc không như ý mười điều hết bảy tám."


(Thiên hạ bất chi như ý sự, thập thường cư thất bát bát) Ân công thường hay khen và nhắc nhở câu này. Gã họ Trần nghe qua câu này không hiểu gì cả, làm cho gã có nhiều thất vọng. Bỗng gã cất tiếng bảo :


- Tôn tam ca ! Dương Hổ có phải đồng tông với họ của ân công ? Bỗng gã họ Tôn ngắt lời nói : - Im ! Có tiếng người đến !


Hoàng Dung cả kinh, quả nhiên nghe có tiếng chân người chạy bên sườn núi.


Hoàng Dung nghĩ thầm :


- Chẳng lẽ họ nói Dương- Qua ? Đây có lý như vậy ? Qua nhi võ công rất khá, nhưng kể ra chưa đến mức xuất thần nhập hóa được.


Chẳng bao lâu lại nghe có tiếng người lạ vừa đến vỗ tay 3 cái nhẹ. Gã họ Tôn cũng vỗ tay 3 cái đáp lại. Người mới đến bước lại Truỵ Lệ bia. Khi gặp mặt hai gã họ Tôn và họ Trần hắn liền bảo rằng :


- Tôn, Trần hai vị lão đệ, ân công bảo hai người không phải chờ đợi nữa, và ân công truyền giao cho 2 vị hai lá thiếp, nhờ hai vị đi giao gấp. Phần Tôn tam đệ lãnh một lá đem đến à Nam, giao cho Tín Dương phủ Triệu Lão chưởng sư . Phần Trần lục đệ thì lãnh một lá thiếp đến Hồ Nam, phủ Thường Đức giao tại Nha Sơn cho Lung á Đầu đà, nói rằng : "Vì một việc cần kíp nên ân công cho mời hai vị nội trong 1 0 ngày phải tụ hội tại đây".


Hai gã Tôn, Trần tỏ vẻ cung kính đáp lời, và nhận hai tấm thiếp bỏ kỹ vào bọc.


Những lời nói này lọt vào tại Hoàng Dung làm bà vô cùng kinh ngạc. Nguyên Tín Dương Phủ Triệu Lão chưởng sư là dòng tôn thất, hậu duệ của Tống triều "Thái tổ tam thập nhị thê trường chưởng" và "Thập tam lộ Tề mi bổng", là hai môn tuyệt kỹ gia truyền của Tống triều. Còn Nha Sơn Lung á đầu đà là một ngôi sao sáng trong Tam tướng võ lâm, chỉ vì ông này đã bị câm, điếc từ thủa ấu thơ, võ công tuy cao diệu nhưng không giao thiệp được với mọi người. Đến việc Anh hùng đại yến tại thành Tương Dương, Quách Tỉnh có cho người đem thiệp đến mời. Quả nhiên 2 vị trả lại thiệp và ghi lời từ tạ.


Vị ân công này phải là người lỗi lạc siêu nhân chứ một mảnh danh thiếp thì làm thế nào mời được hai trang ẩn dật dời non, lại còn kỳ hạn trong 1 0 ngày phải đến ?


Hoàng Dung nghe nói rúng động cả tâm can, và lo lắng : "Anh hùng đại yến ngày mai đã khai mạc rồi, lại cò một người triệu tập các cao thủ giang hồ về thành Tương Dương, không rõ họ có mưu kế gì? Nếu họ giúp đỡ cho quân xâm lăng Mông Cổ thì bất lợi cho ta lắm đấy"


Lại nghĩ đến 2 vị Triệu lão chưởng sư và Lung á đầu đà, tuy hai người cô thân ẩn dật, nhưng chắc chắn họ không phải là bọn gian tà. Nếu như người mà họ gọi là ân công đã ra tay ám trợ cho Tường nhi, giết chết Ni Ma Tinh thì là bọn của ta.


Bao nhiêu sự thắc mắc làm Hoàng Dung nghĩ ngợi. Lại nghe tiếng 3 người nói với nhau mấy câu kỳ lạ, nhưng bà đứng hơi xa không nghe được rõ ràng, chỉ nghe gã họ Trần nói :


- Ân công chẳng khi nào làm trái lý, hay thất bại bao giờ... Vả lại công việc được xuôi... chắc là lớn lao hay phong quang náo nhiệt ... không nhìn được... tôi nghĩ lễ vật...


Gã họ Trần nói nghe không rõ lắm có nhiều đoạn đứt quãng. Lại nghe gã họ Tôn nói :


- Tốt lắm ! Tôi nghĩ nên đi là vừa. Hãy để ý nhé ! Chẳng nên làm hư việc của ân công.


Nói xong 3 người chạy nhanh xuống núi và mất dạng. Hoàng Dung đợi 3 người đi rồi, mới lẻn vào bên trong miếu quan sát từ trước đến sau, cũng chẳng thấy gì khác lạ.


Ngôi miếu đường của Dương Thái phó xây cất thật lớn rộng, lỡ ra địch quân đến gần, cũng có lối thóat vào trong thành mà không ai biết.


Hoàng Dung tuy thông minh lanh lợi, nhưng nghĩ không ra "ân công" là ai, người thế nào? Mà lại không nên "đả thảo kinh xà", chứ bà muốn bắt 3 người này để hỏi cho ra lẽ thì cũng dễ.


Chờ đợi một lúc xem có sự gìxảy ra không, thì màn trời sắp sáng, bà lật đật đi vào thành.


Khi đi ngang qua ngã ba đường ngoài cửa thành, thấy có đôi tuấn mã , chở trên lưng hai người tiến về phía bà đứng.


Hoàng Dung vội nép vào gốc cây, đưa cặp mắt sáng như sao nhìn theo thấy hai gã tráng niên ngồi trên lưng tuấn mã . Hai người đến ngã ba đường, một người rẽ sang hướng Tây Bắc, một người rẽ sang hướng Tây Nam. Họ dừng ngựa lại và nói chuyện với nhau.


Gã hán tử nói :


- Ngươi có nhớ lời dặn của ân công mời Trương Đại khoa tử chăng ? Nói ở Hán Khẩu có thơ, ca, xướng, nhạc đều mang hết đến đây, và ngươi đừng quên đem theo khuông "Phóng khói hoa" nhé.


Người kia cất tiếng hỏi :


- Ngươi không cần nhắc ta vẫn nhớ thuộc làu. Còn ngươi đi gọi Xuyên Thái Đại sư nếu trễ 1 ngày ta sẽ giữchặt không cho ngươi đi đâu cả.


Người nọ cất tiếng đáp:


- Ha ! Sau này ai đuợc việc hãy hay.


Hoàng Dung chầm chậm vào thành, lòng lấy làm thắc mắc nghĩ thầm :


- Ta có nghe Trương khoa tử xưng bá ở Hán Khẩu, giao kết rất thân với quan phủ, cũng là tay hoạt bát, rất nhiều kẻ anh hào biết mặt và ngợi khen, làm sao chỉ một lời nói mà bảo được gã này đến, lại cũng là cái g "ân công" nào đó sai bảo? Gã lại gióng trống phất cờ đến đây làm gì?


Bỗng Hoàng Dung như sực nghĩ đến điều gì, nói thầm :


- Chính là... mọi việc như vậy...


Bà đi vào phủ, hỏi Quách Tỉnh:


- Tỉnh ca, có làm rơi lạc ra ngoài tấm thiệp nào chăng ? Tôi nghi lúc lộn xộn có lẽ mất.


Quách Tỉnh lấy làm lạ hỏi :


- Ta chẳng đưa tấm thiếp nào cho ai giữ cả. Ta đã kiểm soát rất kỹ mấy lần, chẳng bao giờ lạc một tấm nào.


Hoàng Dung nói :


- Tôi nghĩ lầm, sợ đắc tội với gã hán tử vô danh. Tôi đã quên, không nghĩ đén nhiều kẻ đại danh vọng đang ẩn cư nơi lâm sơn cùng cốc, mà không sớm gửi thiếp mời, để cho gã hán tử vô danh nào đó mời hết rồi. Hôm nay theo dự đoán của tôi thì gã hán tử này là một nhân vật đại danh sắp mang chuyện vui vẻ đến thành Tương Dương. Theo tôi nghĩ, nhân cuộc Anh hùng đại yến này ca ca nên đấu thử với gẵ .


Quách Tỉnh có tấm lòng khoan nhân đại độ, nên mừng rỡ nói :



__________________
Bảo không nhớ sao lòng ta trống vắng.
Bảo không đau sao tim thắt nhịp ngừng
Bảo thôi nhé từ đây ta thôi nhé ....
Nhưng tình chờ tình đơi đến thiên thu.
Trả Lời Với Trích Dẫn