- Không riêng gì ngươi, nha đầu. Kể cả kẻ đã ngộ nhận lão Đại, qua mắt ta, cảnh báo ngươi về mưu toan của Ngũ pháp tướng Ma Lâm, bất luận ai đương đầu với bổn viện đều chuốc lấy hậu quả thảm khốc. Nạp mạng đi thôi, nha đầu! Ha... Ha...
“Vù...”
Đột ngột bị tấn công từ hai phía, hoàn cảnh lưỡng đầu thọ địch khiến ả Thạch Thảo sợ thì có sợ, nhưng phẫn nộ nhiều hơn, ả chợt tung người lên cao, vừa dùng tả thủ hất một kình đánh ngược lên mái ngói của gian nhà, vừa bất ngờ quất tréo ngọn trường tiên bên tay hữu vào lão Ngũ đang đắc ý vì đòn tập kích. Ả hét vang :
- Dám dùng độc sa đối phó với ta, thử xem độc sa của bọn ngươi lợi hại bằng độc chất có từ Vạn Niên Hắc Tri Thù hay không? Cho ngươi chết!
“Vù...”
Đầu ngọn trường tiên qua sự điều động của ả chợt ngoặt lại, thoạt nhiên lao xuyên qua vùng ảnh chưởng của lão Ngũ và thần tốc tìm chỗ điểm vào yếu huyệt cũng của lão Ngũ.
Cũng lúc này ngọn tả kình của ả vẫn cuồn cuộn vỗ thẳng vào mái ngói gian nhà. Tiếng mái ngói bi phá vỡ vang thành chuỗi tiếng động khô dòn.
“Rào... rào...”
Lão Tam bật tung người lao theo ả Thạch Thảo :
- Lão Ngũ cẩn trọng, có thể ngọn trường tiên của ả có tẩm độc. Nha đầu ngươi chưa thể tẩu thoát được đâu. Trúng này.
“Vù...”
Đứng ở dưới, lão Ngũ đang cười chợt phát hiện đầu ngọn trường tiêu quay lộn chọc đến.
Lão Ngũ dùng cầm nã thủ toan chộp giữ trường tiên. Tiếng hô hoán đề tỉnh của lão Tam làm lão Ngũ hoang mang dừng chiêu cầm nã. Thế nhưng, do hành vi có lẽ định thoát ra theo mái ngói của ả Thạch Thảo bị chiêu công của lão Tam chặn lại nên ả đành trầm người xuống, vô tình tạo thêm lực đạo để phần ngọn của trường tiên chạm luôn vào tay cầm nã chỉ được xuất thủ giữa chừng của lão Ngũ.
Bị đầu ngọn trường tiên chạm vào, lão Ngũ theo bản năng tung trọn chiêu cầm nã, chộp giữ luôn trường tiên.
Chính lúc này, theo vô vàn mảnh ngói vỡ đang từ bên trên đổ ụp xuống, cả lão Tam lẫn ả Thạch Thảo đều cùng lúc phát hiện có thêm một bóng nhân ảnh từ trên mái ngói lao ào xuống.
Ả Thạch Thảo tin chắc đó là phục binh của hai lão Tam - Ngũ nên thuận tay quật luôn tả kình vào bóng nhân ảnh nọ :
- Định ám toán ta ư? Muốn chết!
“Ào...”
Riêng lão Tam thì có nhiều lý do để tin rằng bóng nhân ảnh vừa từ trên lao xuống chính là đồng bọn của ả Thạch Thảo. Lão Tam cũng bật tay phát kình :
- Phải chăng ngươi là kẻ đã cố tình đưa thi thể lão Đại về đây và chờ đến lúc này mới chịu xuất hiện? Đỡ!
“Vù...”
Bị cùng một lúc bởi hai chiêu uy hiếp, bóng nhân ảnh nọ chợt có thái độ phản thường là không hiểu vì sao cứ bình thản đón chờ hai chiêu chưởng ầm ầm lao đến.
Cử chỉ động thái của bóng nhân ảnh này dĩ nhiên cùng làm cho ả Thạch Thảo lẫn lão Tam đều lấy làm lạ. Và đang nghi nghi hoặc hoặc là thế, cả hai chợt nghe lão Ngũ thét chối tai :
- A... Độc chất quả lợi hại! A... a...
Nghe lão Ngũ kêu thét đến lúc này ả Thạch Thảo mới chực nhớ lại chiêu tiên pháp lúc nãy ả tung ra chưa biết kết quả, ả lập tức hồi bộ vừa thu tả kình về vừa quay đầu đảo mắt nhìn về phía lão Ngũ.
Và ả thấy lão Ngũ đã tự chặt bỏ cánh tay tả là cánh tay vừa bị đầu ngọn trường tiên chạm vào.
Nghĩ đây là cơ hội để loại bớt một địch thủ, ả vội vàng chuyển bộ, lao ngay vào lão Ngũ :
- Tự phế bỏ một cánh tay, ngươi nghĩ thế là thoát ư? Đã đến lúc ngươi phải nạp mạng. Đỡ!
“Ào...”
Chợt phía sau ả có tiếng chạm kình vang lên cùng một lúc với tiếng gào kinh hoàng của lão Tam :
- Ôi chao! Là lão Tứ? Kẻ nào hạ thủ lão Tứ? Kẻ nào hạ thủ lão Tứ, lại còn cố tình đặt thi thể lão Tứ ở đây?
Ả Thạch Thảo động tâm và hiểu được ngay, hóa ra bóng nhân ảnh lúc nãy là từ trên mái ngói rơi xuống chứ không phải lao xuống. Và đó chính là lão Tứ, như lão Tam vừa kêu kinh hoàng.
Dường như lão Ngũ cũng hiểu như vậy. Lão Ngũ thêm động nộ, bất ngờ dùng chân hất cánh tay vừa bị phế bỏ cho bay vù vù vào ả Thạch Thảo.
- Chất độc của ngươi, ta hoàn toàn trả cho ngươi. Sau sẽ hỏi ngươi về cái chết của lão Tứ. Đỡ!
“Vụt...”
Ả đang xông vào lão Ngũ, cánh tay phế bỏ của lão Ngũ bỗng lao ngược lại ả, làm cho ả chấn động, vội quay người lách tránh.
Lão Ngũ thừa thông tuệ để hiểu vì sao ả hốt hoảng. Lão Ngũ cười ghê rợn, hùng hổ xông vào ả :
- Chất độc của ngươi nhưng cả ngươi cũng không có giải dược. Vậy thì ngươi phải chết Ha... ha...
“Ào...”
Có tiếng lão Tam bỗng gầm lên :
- Lão Ngũ tránh mau. Ta có cách giúp lão Tứ tự báo thù. Nhanh!
Ả kinh hoảng liếc nhìn lão Tam.
Và ả thấy lão Tam cố tình dùng thi thể lão Tứ đón lấy cánh tay của lão Ngũ tuy bị phế bỏ nhưng đã ngấm đầy chất độc.
Khi cánh tay có độc chạm vào thi thể lão Tứ, lão Tam lập tức vận lực, vừa ném thi thể lão Tứ lên cao, vừa tung kình quật thẳng vào thi thể lão Tứ.
“Ầm!”
Thi thể lão Tứ bị chưởng kình xé vụn thành trăm nghìn mảnh, bay tán loạn, làm cho toàn bộ cục trường đâu đâu cũng bị những mẩu xương thịt vương vãi có ngấm chất độc uy hiếp.
Ngọn kình là do lão Tam phát ra nên hầu hết những mẩu thịt từ thi thể lão Tứ đều bay tạt cả ra ngoài phía trước mặt lão Tam, khiến vị trí lão Tam đang đứng được kể là phương vị duy nhất an toàn, không sợ muôn ngàn mẩu thịt độc uy hiếp.
Lão Ngũ đã đảo người thoái bộ theo tiếng kêu hô hoán lúc này của lão Tam. Và bây giờ lão Ngũ đã đứng cạnh lão Tam, đắc ý nhìn ả Thạch Thảo đang còn lúng túng, sắp bị chất độc của ả gây bất lợi ngược lại cho chính ả.
Ả Thạch Thảo đúng là chưa bao giờ lâm cảnh ngộ cực kỳ nguy khốn như thế này. Vây quanh trước mặt ả và sắp phủ chụp lên người ả là trăm nghìn mẩu thịt độc, sẽ lập tức cho ả hồn du Địa phủ nếu ả không kịp thời nghĩ được biện pháp khả thi.
Và biện pháp đồ bỗng ập đến, xuất hiện ngay trong tâm tưởng ả.
Ả tung một cước chân, hất thi thể lão Đại bay lên cao. Và theo cung cách lão Tam vừa vận dụng, ả quật đủ song kình vào thi thể lão Đại ngay khi còn đang lơ lửng trên không trung :
- Đừng vội đắc ý. Ta chưa thúc thủ sớm thế đâu!
“Ầm!”
Đến lượt thi thể lão Đại bị vỡ vụn, đẩy ra trăm nghìn mẩu thịt, vô tình tạo thành lớp tường chắn bảo vệ ả, đối phó lại trăm nghìn mẩu thịt vụn kia. Do đó, ả chợt cho tay lên miệng :
“Te... te...”
Tiếng rít xé không gian lại được phát động và lập tức có tiếng vần vũ ở trên không vang lên.
“Phạch... Phạch...”
Những luồng gió thốc mãnh liệt cũng từ bên trên cuộn xuống phía dưới, qua lỗ thủng toang hoác của mái ngói đã bị phá vỡ.
Một cánh chim ưng cũng theo đó lao ào xuống.
Ả Thạch Thảo quá mừng, kêu như rú :
- Giết! Giết hết lũ địch nhân cho ta!
Sự xuất hiện đột ngột dù là của mỗi một con chim ưng khá to cũng đủ làm lão Tam, lão Ngũ rúng động.
Cả hai toan tháo chạy, chợt từ bên trên lại vang lên nhiều loạt âm thầm vần vũ nữa.
Kéo theo là nhiều thật nhiều nhưng đợt cuồng phong mãnh liệt cũng cuộn thốc từ trên xuống.
Lũ Ưng Khuyển xuất hiện càng lúc càng đông khiến ả Thạch Thảo cười đắc ý :
- Giết! Ha ha...! Phanh thây tất cả cho ta. Ha... ha...
Những đợt cuồng phong do những cặp cánh to rộng của lũ Ưng Khuyển tạo ra đã làm ánh hỏa quang có trong gian nhà phụt tắt.
Dù bị màn đêm đen phủ kín nhưng ả Thạch Thảo vẫn cứ cười vì tai vẫn đang nghe lũ Ưng Khuyển có lẽ tranh giành nhau xâu xé hai thi thể lão Tam, lão Ngũ cứ mặc tình kêu lên chí :De.
Được một lúc, ngoài âm thanh của lão Tam và lão Ngũ không còn nghe vang lên nữa, ả Thạch Thảo chợt cảm thấy lạ gì đến lượt những tiếng chí :De tranh giành nhau của lũ Ưng Khuyển cũng thưa dần.
Không chỉ có thế mà thôi, ả còn nghe khá nhiều lên những thanh âm vang lên, giống như tiếng những thi thể nặng nề gieo xuống vì bị sát hại.
Ả động tâm, cố lắng nghe cho thật kỹ.
“Huỵch... huỵch...”
Đúng là tiếng gieo xuống nặng nề của những thân hình bất động vì đã chết.
Ả rúng động và cứ đứng thừ người.
Tiếng huyên náo của lũ Ưng Khuyển càng lúc càng giảm, giảm đến độ đáng ngờ. Và sẽ là đáng ngờ hơn một khi ả chưa phát lệnh từ Bách Điểu lệnh nhưng lũ Ưng Khuyển giảm huyên náo vì dám tự ý bỏ đi.
Và rồi ả vỡ lẽ :
Lũ Ưng Khuyển không hề tự ý bỏ đi. Trái lại, chúng giảm dần huyên náo vì chúng từ từ bị tiêu diệt. Nhưng không phải do ai tiêu diệt lũ Ưng Khuyển. Mà kỳ thực, chúng bị chết dần chết mòn vì đã vô tình ăn những mẩu thịt vụn có độc vào cơ thể. Chính ả đã giết chúng thì đúng hơn. Vì nếu ả không dùng Bách Điểu lệnh gọi chúng lại, dẫu chúng đừng là những sinh vật chỉ biết mù quáng tuân lệnh và có bản tính háo sát háo ăn, nếu đừng tranh nhau những mẩu thịt có độc, nếu... nếu và nếu.., thì chúng đâu bị chết thảm cùng một lúc như thế này.
Ả kinh hoàng, đành len lén bỏ đi, hy vọng đừng có mẩu thịt độc nào vô tình chạm vào ả khi xung quanh ả chỉ là màn đêm đen dày đặc đầy kinh hoàng như thế này.
Ả chưa lần nào kinh hoàng như lần này.
|