View Single Post
  #24  
Old 08-31-2005, 09:37 PM
vui_la_chinh vui_la_chinh is offline
Senior Member
 
Tham gia ngày: Feb 2005
Nơi Cư Ngụ: Trum Yeu Gai
Bài gởi: 4,697
Send a message via Yahoo to vui_la_chinh
Default

Vạn Xuân trang chủ nghiêm giọng:
- Bổn trang chủ đã quyết định rồi. Pho tượng ngọc mỹ nhân kia là vật để bổn trang chủ trả công cho ai bắt được Đạo vương để tế vong hồn ái nữ Diệp Diệp.
Lão buông tiếng thở dài rồi nói:
- Bổn trang chủ cáo lui. Tứ vị hộ pháp cứ tự nhiên coi đây là tổng đàn võ lâm.
Hoàng Khởi Nguyên rời sảnh đường men theo hành lang để đến gian mật thất. Lão bước vào biệt phòng cẩn thận đóng cửa lại. Vạn Xuân trang chủ mới cẩn thận mở một cách cửa khác lẻn vào mật đạo. Theo hành lang mật đạo lão đến một gian mật thất thật là kiên cố. Lão mở cửa thạch môn bước vào.
Trong gian mật thất có tới ba pho tượng ngọc mỹ nữ với cùng một tư thế giống nhau như đúc, lão ngắm ba pho tượng ngọc bích rồi đến vách đá đối diện. Vạn Xuân trang chủ ấn tay vào một vách đá. Một âm thanh khô khốc vang ra.
Cạch…
Một chiếc hốc bí mật lộ ra. Vạn Xuân trang chủ cẩn thận lấy trong hốc ra một pho tượng ngọc bích thứ tư. Pho tượng này có sắc sang hơn ba pho tượng kia. Sự xuất hiện của pho tượng thứ tư khiến cho không khí lạnh lẽo trong gian mật thất bỗng nhiên biến mất. Lão vuốt ve cẩn thận pho tượng mỹ nhân bất hoại rồi mới đặt trở vào trong hốc bí mật.
Lão khởi động cơ quan đóng cái hốc đó lại, rồi chấp tay sau lưng nhìn lại ba bức tượng kia. Quan sát một lúc Hoàng Khởi Nguyên quay ra
Lão trở lại gian biệt phòng, lão quay trở ra hành lang, vừa đi lão vừa nhủ thầm: “Khắc Vị Phong… ngươi phải chết.”
Lão trang chủ bước vào thư phòng. Lão nheo mày khi thấy trên bàn có chén rượu để sẵn. Lão đến bên chén rượu nghĩ: “Ai đã chuốc rượu ra chén để trong thư phòng mình?”
Ý nghĩ đó trôi qua Hoàng trang chủ mới để ý đến hàng chữ trên gương đồng.
“Khắc Vị Phong không phải là kẻ băng hoại. Mong trang chủ minh giám.”
Đôi mày của Vạn Xuân trang chủ nhíu lại. Lão thộp lấy chiếc chuông vàng trên vách vội lắc liên hồi.
Ngay lập tức bọn võ sĩ xuất hiện. Nhìn bốn gã đại lực sĩ Vạn Xuân trang chủ gắt giọng hỏi:
- Các người có thấy ai vào thư phòng của ta không?
Bốn gã đồng lọat lắc đầu sững sờ.
Hoàng Khởi Nguyên đanh giọng quát:
- Gã đã ở đây…
Mấy gã lực sĩ ngơ ngẩn với câu nói cũa Vạn Xuân trang chủ. Họ không biết vị chủ nhân của mình nói gì, nhìn lại bốn gã lực sĩ Hoàng Khởi Nguyên như sực nhớ ra điều gì. Lão quay lại gian mật thất để những bức tượng mỹ nhân bất hoại
Ba pho tượng mỹ nhân bất hoại đã không cánh mà bay kể cả bức tượng thứ tư trong hốc nữa.
Hai hàm răng của Vạn Xuân trang chủ cắn chặt lại:
- Đạo vương… Lại cũng là ngươi.
Lão cau mày khi thấy tấm giấy hồng để lại. Thộp lấy mảnh giấy hồng vạn Xuân trang chủ mở ra đọc:
“Nếu trang chủ muốn lấy lại những pho tượng mỹ nhân thì hãy thu hồi lệnh tróc nã tại hạ. Khắc Vị Phong không phải là kẻ băng hoại lấy mạng Diệp Diệp tiểu thư. Nếu trang chủ muốn biết thì canh hai đêm nay đến miếu thần hoàng. Tiền bối hãy đến một mình thôi. Khắc Vị Phong di bút.”
Hoàng Khởi Nguyên vò nát tấm giấy hồng trong tay mình. Lão quăng tấm giấy hồng vào góc trong gian mật thất rồi nhẩm nói: “Khắc Vị Phong… ngươi không thể nào cãi được số phận mình.”
Đoạn Kiếm Thù Quan Sử Chung chấp hai tay sau lưng đi thẳng đến bảng cáo thị có dán chân dung của Khắc Vị Phong. Y đẩy mọi người ra hai bên rồi đưa tay giật lấy đi miếng cáo thị có hình của Khắc Vị Phong trên đó.
Đoạn Kiếm Thù thản nhiên gấp bức họa bỏ vào ngực áo. Y nhìn lại quần hào đang túm tịm vì hành động của y.
Đoạn Kiếm Thù nhìn quần hào võ lâm rồi nói:
- Tất cả nghe ta nói đây. Kể từ hôm nay cái mạng của Khắc Vị Phong đã thuộc về tại hạ. Bất cứ ngưồi nào đụng đến y đều phải chết dưới tay của Đoạn Kiếm Thù Quan Sử Chung.
Từ trong quần hào có một gã bộ mặt nung ních rửng mỡ. Y bước qua nhìn Quan Sử Chung gắt giọng nói:
- Ngươi là ai mà tự đặt cho mình cái quyền định đọat đó?
Đoạn Kiếm Thù Quan Sử Chung nhìn vào mặt gã công tử ấy ôn nhu nói:
- Ngươi định giành với Quan mỗ?
Gã công tử gắt giọng nói:
- Ai cũng có quyền lấy mạng gã Đạo vương băng hoại Khắc Vị Phong kia cả chứ không phải chỉ riêng mình ngươi.
Quan Sử Chung ve cằm khẽ gật đầu:
- Nói hay lắm.
Miệng thì nói nhưng vừa dứt lời thì y phát chiêu nhanh không thể tưởng được. Tất cả mọi người đều có cảm tưởng là Đoạn Kiếm Thù vồ tới gã công tử nọ rồi quay về lại chỗ cũ. Tay trái vẫn chấp sau lưng, tay phải buông thẳng theo thân người. Chẳng một ai biết ai thấy Đoạn Kiếm Thù Quan Sử Chung sử dụng binh khí hay thủ pháp gì.
Nhưng một vòi máu đã phun ra từ yết hầu của gã công tử nọ.
Gã công tử cứ đứng như trời trồng chẳng biết đưa tay bịt lấy yết hầu cứ như y đã biết có bịt lại thì máu vẫn tuôn ra và y vẫn sẽ chết. Máu vẫn cứ tuôn ra y vẫn cứ đứng đó run lẩy bẩy.
Từ dưới quần của gã một mùi xú khí xông ra nồng nặc. Mắt thì cứ đăm đăm nhìn Quan Sử Chung.
Gã rùn mình một cái nhào đến trước úp mặt xuống đất, đến bây giờ hai tay mới cào cấu như muốn kéo lại sự sống đang vội vã rời bỏ cái thân xác nhơ nhuốc và gớm ghiếc của gã.
Tất cả mọi người chẳng ai bảo ai tất cả cùng thoái bộ.
Quan Sử Chung nhạt nhẽo nói:
- Còn ai muốn dành Đạo vương Khắc Vị Phong với Quan mỗ không?
Không có ai đáp lại lời nói của Đoạn Kiếm Thù Quan Sử Chung. Không gian trước bản yết thị bất giác im lặng. Bất thình lình có một âm thanh xé gió phá tan sự im lặng đó. Tiếng xé gió của ám khí. Một chiếc ám tiễn từ trong quần hào cắt ra, tựa như ánh chớp xẹt đến thẳng tâm huyệt của Đoạn Kiếm Thù.
Y bắt lấy chiếc ám tiễn đó bằng song chỉ như là trò xiếc trước mặt quần hùng. Vừa bắt lấy ám tiễn Đoạn Kiếm Thù Quan Sử Chung lắc cổ tay ném ngược trở lại. Trước mặt y lố nhố ba mươi người. Nhưng chiếc ám tiễn được phóng ra trúng một gã đại hán đứng lẫn trong đám đó.
Quần hùng chỉ kịp nghe một tiếng thét cất lên:
- Ối…
Ai nấy cũng phải ngoáy mặt nhìn lại.
Gã đại hán ôm yết hầu.
Những sợi tơ đỏ đang nhuộm dần mặt của gã. Y nhìn Đoạn Kiếm Thù mà hai môi mấp máy nhưng lại chẳng thốt ra lời. Trông gã mà cứ tưởng ngọn ám khí chặn ngang khí quản không cho gã nói nên lời. Mặt y nhăn hẳn lại rồi đổ ngữa ra phía sau, hai vạt áo phanh ra để lộ những ám tiễn được giắt bên trong.
Đoạn Kiếm Thù bước đến bên xác gã đó. Y phun vào mặt xác chết một bãi nước bọt rồi chậm rãi nói:
- Ngươi đã chọn lầm người để hành thích rồi.
Hừ nhạt một tiếng Quan Sử Chung quay lại nhìn mọi người rồi trang trọng nói:
- Quan mỗ nói lại một lần nữa cho mọi người nghe Đạo vương Khắc Vị Phong thụôc về Quan mỗ.
Y nói dứt lời liền sải bước bỏ đi chẳng thèm ngoái đầu nhìn lại. hai cái chết đã cảnh báo đối với những ai muốn giành lấy cái mạng của Đạo vương đối với Đoạn Kiếm Thù.
Rời khỏi nơi dán bảng cáo thị Quan Sử Chung đi một mạch thẳng đến gian thảo điếm của Du Tử Quân.
Y bước vào gian thảo điếm
Trong thảo điếm lúc này không có ai cả nên Dư Tử Quân vội vã ra chào đón Quan Sử Chung:
- Khách quan dùng gì?
Y ngối xuống nhạt nhẽo nói:
- Một bầu rượu hai cân.
- Lão hủ sẽ dọn ra ngay cho khách nhân.
Du Tử Quân quay vào một lúc quay ra với bầu rượu hai cân. Lão đặt lên bàn rồi khúm núm nói:
- Khách quan dùng thức ăn gì ạ?
Đoạn Kiếm Thù đặt bức họa của Khắc Vị Phong lên bàn.
Y chỉ bức họa rồi nói:
- Ta muốn ăn món ăn này.
Du Tử Quân biểu lộ vẻ ngớ ngẩn.
Đoạn Kiếm Thù Quan Sử Chung bê cả bầu rượu không chuốc ra chén mà ngửa ổc tu luôn một ngụm dài. Y đặt bầu rượu xuống bàn nhìn Du Tử Quân:
- Sao lão chưa dọn ra.
Du Tử Quân lúng túng chỉ thốt ra những âm thanh ngớ ngẩn.
- Ơ…
Quan Sử Chung nhìn lão ve cằm nói:
- À… chắc lão chưa biết đây là món ăn gì.
Nói rồi thì Đoạn Kiếm Thù trải cáo thị ra bàn. Du Tử Quân thấy chân diện của Khắc Vị Phong. Y nhướng đôi mày lên:
- Lão biết Quan mỗ muốn ăn món gì rồi chứ?
Nhìn bức chân dung họa hình của Khắc Vị Phong chân diện Du Tử Quân sa sầm lại.
Lão toan mở lời thì bất ngớ Đoạn Kiếm Thù chộp lấy cổ lão:
- Không ai biết Du Tử Quân chứ Quan mỗ thì biết.
Một tay khống chế mạch môn của lão Du một tay bưng bầu rượu tu một ngụm dài hết cạn số rượu còn lại trong bầu rồi quăng vào góc thảo điếm.
Lão Du bối rối:
- Quan… Quan tôn giá cần biết rõ chuyện gì?
- Nhược điểm của Đạo vương Khắc Vị Phong.
Vừa hỏi Quan Sử Chung vừa định hai luồng nhãn quang chết choc vào mặt của Du Tử Quân.
Lão Du bối rối nói:
- Ơ… y chẳng có ưu điểm gì cả.
- Ta muốn hỏi nhược điểm.
- Ơ… Khắc Vị Phong không có võ công.
- Điều đó không phải là một nhược điểm của một con người. Y không có võ công nhưng lẫn tránh rất hay. Lẫn tránh giỏi nên y mới có tục danh là Đạo vương xuất quỷ nhập thần.
Lão Du nheo mày nhăn mặt.
Quan Sử Chung lạnh lùng nói:
- Nhược điểm của y là gì?
Mồ hôi rịn lên trán của Du Tử Quân. Lão ngập ngừng nói:
- Y… y… y
Quan Sử Chung cau mày.
Cái cau mày của Quan Sử Chung khiến lão Du càng bối rối và lung túng hơn. Lão miễn cưỡng nói:
- Y rất rộng lượng và cưu mang những cô nhi ở Dương Châu thành. Nhưng bây giờ Đạo vương Khắc Vị Phong đã rời khỏi Dương Châu rồi.
Đoạn Kiếm Thù buông mạch môn của lão Du ra rồi nói:
- Y chưa rời khỏi Dương Châu.
Nhìn thẳng vào mắt lão Dụ Quan Sử Chung nói:
- Nếu y có đến tìm lão, lão hãy nói cho hắn biết: “Bách Hoa lâu tìm Đoạn Kiếm Thù Quan Sử Chung.”
Đoạn Kiếm Thù nói rồi đọan đứng lên. Y lấy ra một nén bạc khác lớn đặt lên bàn. Y nhìn lão Dụ từ tốn nói:
- Lão Dụ hãy xóa bớt đen trên mu bàn tay của mình thì thiên hạ mới không biết được lão là một đại thần thâu chốn kinh thành đã mai danh ẩn tích.
Y hừ nhạt rồi nói:
- Nơi nào có thầu thâu thì nơi đó có Đạo vương. Có thần thâu có Đạo vương thì hẳn có người thứ ba sống bằng kiếm của mình.
- Lão hủ rời bỏ võ lâm, rời bỏ giang hồ lâu rồi.
- Ta không cần biết điều đó, ta chỉ cần Đạo vương. Một nén bạc đủ chứ?
Lão Dụ không đáp lời Quan Sử Chung. Y vỗ nhẹ lên vai lão nói:
- Lão chỉ quay lại võ lâm một lần này nữa mà thôi.
Nói rồi y quay ra rời bước khỏi thảo điếm.
Tiểu Bạch từ sau thảo điếm bước lên:
- Bá bá….y là ai vậy?
Lão Du buông tiếng thở dài rồi nói:
- Khắc đại ca của nha đầu có thuật ẩn mình cũng chết chắc rồi.
__________________




**************************************************
TRUM YEU GAI , CHET VI GAI
SONG DE YEU , CHET VI YEU
Trả Lời Với Trích Dẫn