View Single Post
  #5  
Old 08-31-2005, 09:41 PM
vui_la_chinh vui_la_chinh is offline
Senior Member
 
Tham gia ngày: Feb 2005
Nơi Cư Ngụ: Trum Yeu Gai
Bài gởi: 4,697
Send a message via Yahoo to vui_la_chinh
Default

Thay trang phục cho lão rồi, Tuyết Cầm mới nói:
- Bây giờ thì lão ra vẻ con người hơn rồi đó.
Lão Hựu nhìn Tuyết Cầm. Trang y nàng cũng ướt sũng dán sát vào người phơi những đường cong của thân thể. Những đường cong cơ thể Tuyết Cầm như thôi miên lấy đôi mắt lồi của lão Hựu, khiến lão cứ thô lố nhìn nàng trông thật nực cười.
Tuyết Cầm nói:
- Lão ôn dịch nhìn cái gì vậy?
Lão sượng sùng nói:
- Thì ta nhìn nàng chứ nhìn cái gì?
Hừ nhạt một tiếng, Tuyết Cầm nói:
- Ai cho lão nhìn? Xiêm y của ta, lão còn giữ chứ?
Lão Hựu gật đầu, những tưởng thủ cấp rơi ra khỏi cổ bởi nó nặng quá khổ, lão vồn vã nói:
- Ta còn giữ… ta còn giữ.
Lão bước đến mở một hộc cửa bằng cây. Bên trong là hàng trang phục nữ nhân được gấp rất cẩn thận. Lão quay lại nói với Tuyết Cầm:
- Ta quý nó còn hơn cả sinh mạng mình đó… còn hạng tiện nhân như ngươi thì đâu quý lão quái nhân này.
Nàng mỉm cười, bước đến chọn lấy một bộ xiêm y đẹp nhất. Chẳng một chút e dè, tự trút bỏ y phục thay ngay trước mắt lão Hựu. Chứng kiến thể pháp với những đường cong cân đối và đầy đặn của Tuyết Cầm, lão Hựu cứ giương mắt ra nhìn trông chẳng khác nào một người bị đói ăn lâu ngày nay thấy miếng ăn ngon mà thèm khát nhìn. Thậm chí cục yết hầu của lão cứ chạy lên chạy xuống chứng tỏ lão đang phải nuốt những cơn thèm khát đang trỗi dậy trong mình.
Nàng thay xong y phục, nhìn lão hỏi:
- Bây giờ thì lão ôn dịch có đồng ý để Tuyết Cầm lưu lại đây hầu hạ cho lão không?
Lão Hựu gật đầu với vẻ mừng rỡ và phấn khích. Lão vừa gật đầu vừa nói:
- Mặc dù là tiện nhân bỉ ổi, nhưng Đào Hoa viên của lão Hựu lúc nào cũng muốn có nàng.
Tuyết Cầm trừng trừng mắt nhìn vào mặt lão Hựu:
- Ta cấm lão gọi ta là kẻ tiện nhân bỉ ổi.
Mặt lão Hựu xụ xuống:
- Thì ta sẽ không gọi như vậy nữa.
- Nếu Di Tuyết Cầm còn nghe lão gọi như vậy nữa… ta sẽ không bao giờ nhìn đến mặt lão nữa đâu.
- Ta hứa sẽ không gọi nàng như thế nữa. Nàng đừng có giận ta.
Tuyết Cầm điểm nụ cười mỉm. Tiếp nhận nụ cười như đóa hoa đàm tiếu nở trong tiết trời đầu xuân, lão Hựu như thể bối rối mà cứ xoa cái đầu quái dị tợ quả dưa hấu. Lão vừa xoa vừa nói:
- Nàng đẹp quá… Nàng đẹp quá. Thảo nào ta chẳng si mê và yêu nàng chứ?
Tuyết Cầm nguýt lão:
- Tuyết Cầm biết… Lão không cần phải nói. Lão yêu Di Tuyết Cầm là một chuyện, nhưng để Tuyết Cầm yêu lão… lão phải làm cho ta một chuyện.
Lão gật đầu:
- Nàng nói đi… Nàng muốn ta làm gì cho nàng nào… Ta sẽ làm theo đúng ý của nàng.
Bằng một thủ pháp có dụng ý, Tuyết Cầm kéo trễ xiêm y qua đôi bờ vai thon và thanh mảnh của nàng. Đôi mắt lồi của lão Hựu vụt sáng lên ngời ngời nhìn vào đôi bờ vai đó. Chân diện lão biểu lộ vẻ thèm thuồng, hau háu của một người đói khát lâu ngày.
Tuyết Cầm mỉm cười vì đọc được những ý niệm hiện ra trong đầu lão Hựu. Nàng nghĩ thầm: “Lão quỷ này, vừa xấu tính lại vừa xấu nết.”
Mặc dù nghĩ vậy nhưng nàng lại ngoắc lão Hựu đi đến gần với mình. Lão lạch bạch đi đến bên Tuyết Cầm. Cái miệng rộng quá khổ hơn, chẳng khác nào một vết rọc kéo dài từ má này sang má bên kia. Lão nuốt nước bọt rồi nắm tay nàng:
- Nàng yêu ta thiệt rồi hả?
Tuyết Cầm nhướng mày:
- Tất nhiên Tuyết Cầm sẽ yêu… Nhưng trước đó lão phải giúp ta đào luyện Khắc Vị Phong đệ đệ thành một cao thủ bậc nhất trong thiên hạ.
Đôi mắt lồi của lão nhướng to hết cỡ, những tưởng hai con ngươi như mắt bò kia rớt thỏm ra bên ngoài. Lão hỏi lại nang:
- Đào luyện cái gã công tử khi nãy ư?
Tuyết Cầm gật đầu:
- Đúng… Lão phải cùng Tuyết Cầm đào luyện Khắc Vị Phong thành một đại cao thủ.
Lão nhăn mặt:
- Sao phải làm điều đó?
Tuyết Cầm nghiêm mặt khe khắt nói:
- Lão không cần biết tại sao phải làm điều đó mà chỉ biết Khắc Vị Phong là đệ đệ của Tuyết Cầm, đồng thời là ân nhân của Tuyết Cầm là đủ rồi.
- Ơ…
Tuyết Cầm cướp lời, không cho lão Hựu nói:
- Không có ơ… a gì cả. Nếu lão không giúp Tuyết Cầm làm được chuyện này thì đừng bao giờ tơ tưởng đến Tuyết Cầm. Lão sẽ chẳng bao giờ thấy mặt được Di Tuyết Cầm đâu.
Nàng nhìn vào mắt lão Hựu:
- Lão đồng ý chứ?
Lão Hựu gật đầu.
Tuyết Cầm mỉm cười. Một nụ cười tuyệt đẹp ban pháp cho lão dị nhân ái tình, sâu sắc và hợm hĩnh. Lão Hựu lí nhí nói:
- Ta làm được… Nhưng nàng nên biết một điều… Võ lâm Trung Thổ luôn có những kỳ nhân mà chẳng một người nào có thể lường được. Núi cao tất có núi cao hơn. Cao nhân tất có cao nhân trị. Với lại còn căn cơ của gã tiểu tử Khắc Vị Phong gì đó nữa. Đâu phải ai muốn làm đệ nhất nhân cũng được đâu.
Tuyết Cầm khoát tay:
- Lão không cần biện giải, mà phải làm hết sức mình. Lão đồng ý với Tuyết Cầm chứ?
Lão Hựu gật đầu:
- Ta đồng ý.
Tuyết Cầm xoa cái đầu to của lão Hựu, từ tốn nói:
- Lão ngoan lắm… rồi Tuyết Cầm sẽ thưởng mà.
* * *
Vầng nhật quang rực rỡ từ từ nhô lên từ cuối chân trời tạo ra một không gian rực rỡ và huy hoàng, tráng lệ. Vị Phong ngồi kiết già trên một phiến đá, hướng mắt nhìn về vầng nhật quang đó. Chàng chẳng khác nào một thiền giả đang để tâm thức mình từ từ rơi vào cõi thiền định.
Lão Hựu từ tòa mộc xá chắp tay sau lưng, với bộ dạng lạch bạch chẳng khác nào một con vịt bị còi cọc, tiến đến bên Khắc Vị Phong. Lão nhìn Khắc Vị Phong tằng hắng rồi nói:
- Những gì lão chỉ dẫn, tiểu tử làm được chứ!
Khắc Vị Phong ôm quyền toan đứng lên, nhưng lão đã cản lại:
- Không cần.
Khắc Vị Phong nói:
- Vãn bối đã làm được như ý tiền bối.
Lão Hựu gật đầu nhìn chàng nói:
- Sức mạnh của một cao thủ thượng thừa, chính là sức mạnh từ bên trong. Muốn có được sức mạnh đó trước nhất phải biết tập trung tâm thức để phát huy và vận hành nó. Đó là nguyên lý căn cơ nhất của người luyện công.
- Vãn bối đã thẩm thấu lời chỉ giáo này của tiền bối.
Lão trừng mắt nhìn Khắc Vị Phong, trang trọng nói:
- Đó chỉ là lời nói. Có làm được hay không mới là điều đáng nói. Bây giờ tiểu tử phải minh chứng cho lão thấy lời nói của ngươi nhé.
Lão chỉ vào hai lỗ tai mình:
- Lão không muốn nghe. Nếu như ngươi nói mà không làm được thì ngươi đừng bao giờ tơ tưởng bước đến nấc thứ hai trong võ học của lão. Không qua được nấc thứ hai, ta nghĩ ngươi nên rời Đào Hoa viên. Bởi ở lại đây cũng vô ích thôi. Giỏi lắm thì ngươi cũng chỉ đạt đến cảnh giới như lão mà thôi.
Nghe lão thốt ra câu này, Khắc Vị Phong không khỏi sững sờ:
- Tiền bối nói vậy là sao?
Như nhận ra mình lỡ lời, lão Hựu khoát tay:
- Ậy… ậy… Ngươi đừng có nghĩ lung tung… tập trung vào sự chỉ dẫn của ta.
Lão nói rồi lấy một phiến đá, đặt trước mặt Khắc Vị Phong, nghiêm giọng nói:
- Dụng tâm thức vận hành nội lực trong cơ thể, phá phiến đá này.
Khắc Vị Phong ôm quyền:
- Tuân lệnh tiền bối.
Chàng nói rồi nhìn xuống phiến đá, tập trung tâm thức, dồn nội lực vào chưởng ảnh. Vị Phong thét lên một tiếng thật lớn. Cùng với tiếng thét đó chàng nện song chưởng xuống phiến đá.
- Chát…
Phiến đá rạn nứt. Vị Phong dùng đến chưởng thứ hai nó mới vỡ ra làm hai. Lão Hựu nhăn mặt:
- Tiểu tử dụng đến hai chưởng mới phá hủy được phiến đá mỏng mảnh này. Nếu như ngươi rơi vào một cuộc giao đấu sinh tử, đối phương sẽ không cho ngươi cơ hội phát tác chưởng lần hai đâu.
- Vãn bối sẽ cố gắng rèn luyện mình.
- Ờ thì cố gắng.
Lão xoa đầu, ôn nhu nói:
- Ta cũng rất muốn ngươi mau :Dng thành đạt mà rời khỏi đây.
Lão Hựu nhìn vào mắt chàng khe khắt hỏi:
- Khắc Vị Phong tiểu tử… Sao ngươi muốn học võ công… và còn muốn trở thành đệ nhất cao thủ nữa? Ngươi muốn điều đó để làm gì?
Vị Phong nhìn lão từ tốn nói:
- Vãn bối vốn bị rơi vào một nghịch cảnh oan nghiệt. Để hóa giải cảnh mà vãn bối trót mang vào mình phải có võ công chứ không thể chỉ biết chạy trốn kẻ thù của mình.
- Tiểu tử học võ công là để trả thù?
- Còn nhiều chuyện đáng buồn hơn việc trả thù.
Lão Hựu khoát tay:
- Ngươi không cần giải thích. Và lão Hựu cũng chẳng cần quan tâm làm gì. Lão Hựu chỉ muốn ngươi sớm thành tựu võ công mà rời khỏi đây thôi.
- Vãn bối biết lưu lại Đào Hoa viên này sẽ làm phiền tiền bối. Và cũng mong sớm rời Đào Hoa viên.
Khắc Vị Phong ôm quyền từ tốn nói:
- Tiền bối… mấy ngày qua vãn bối không gặp tỷ tỷ… không biết tỷ tỷ đang ở đâu?
Chân diện lão Hựu xụ hẳn xuống. Lão gằn giọng nói:
- Khắc tiểu tử… Ngươi không được nhắc đến nương tử của ta đó. Nói gì thì nói, ngươi không được nhắc đến nương tử của ta nữa đó.
Vị Phong sượng sùng bởi câu nói này của lão Hựu. Chàng gượng cười ôn nhu hỏi:
- Sao vãn bối lại không được nhắc đến tỷ tỷ của mình?
- Ngươi không cần biết… ta không thích thôi.
- Vì không gặp tỷ tỷ, vãn bối mới hỏi tiền bối.
- Nhưng lão Hựu không thích bất cứ ai nhắc đến nương tử của mình. Ngươi biết chứ?
__________________




**************************************************
TRUM YEU GAI , CHET VI GAI
SONG DE YEU , CHET VI YEU
Trả Lời Với Trích Dẫn