View Single Post
  #58  
Old 09-02-2005, 04:50 AM
vui_la_chinh vui_la_chinh is offline
Senior Member
 
Tham gia ngày: Feb 2005
Nơi Cư Ngụ: Trum Yeu Gai
Bài gởi: 4,697
Send a message via Yahoo to vui_la_chinh
Default

- Tịnh huynh và Tần tiểu thư miễn thứ cho Thạch đệ của tại hạ. Bởi y không biết nhị vị là người của Thượng Quan Đại Phu tiên sinh nên mạo phạm lỡ lời.
Thạch Khan xá Tịnh Sỹ Nhân và Tần Á Mỵ, rồi từ tốn nói tiếp:
- Nếu như Tịnh huynh và Tần Á Mỵ tiểu thư muốn trừng phạt Thạch Bang đệ thì Thạch Khan xin được nhận lãnh thay cho lão đệ hồ đồ.
Tần Á Mỵ liếc mắt đưa tình lẳng lơ nói:
- Thạch đô đầu đã nói vậy rồi, Tịnh huynh và Á Mỵ làm sao bắt lỗi được Thạch Bang lão đệ của Thạch đô đầu nữa? Thạch Bang không biết cũng không thể trách được. Có trách là trách người biết nhưng vẫn hồ đồ xem như không biết.
Thạch Khan ôm quyền xá nàng:
- Thạch mỗ đa tạ Tần tiểu thư đã miễn thứ cho Thạch lão đệ. Thạch mỗ đến Trung Châu đệ nhất lâu để thỉnh mời nhị vị đến tô phủ của đại nhân để đại nhân bồi tiếp.
Tịnh Sỹ Nhân nhìn Thạch Khan ôn nhu nói:
- Nhiệt tình của Khưu Dinh đại nhân, tại hạ sẽ nói lại với Thượng Quan Đại Phu tiên sinh. Lần này Sỹ Nhân và Tần muội không phải làm cuộc du lãm, mà có chức nghiệp phải hành sự đây.
Tịnh Sỹ Nhân nhờ Thạch Khan túc hạ bẩm báo với Khưu đại nhân, nếu tạ hạ và Tần muội có làm kinh động Trung Châu, xin người miễn thứ là đủ rồi.
Thạch Khan ôm quyền nói:
- Khưu đại nhân là người ngưỡng mộ Thượng Quan Đại Phu tiên sinh, nên đâu dám để người phiền lòng. Thượng Quan Đại Phu đã có một lời với Khưu đại nhân… tất Khưu đại nhân sẽ vì Thượng Quan Đại Phu tiên sinh chứ.
Tịnh Sỹ Nhân nhếch môi cười ruồi:
- Tại hạ đa tạ Khưu đại nhân… Khi nào xong việc tại hạ sẽ đến bái tạ Khưu đại nhân và cả Thạch đô đầu.
- Thạch mỗ rất mong được đối ẩm với Tịnh huynh. Nếu Khưu đại nhân là người của quan trường ngưỡng mộ Thượng Quan Đại Phu tiên sinh thì Thạch Khan là người của võ lâm phải ngưỡng mộ Đoạn Kiếm Sát Vương Tịnh Sỹ Nhân huynh.
Tần Á Mỵ nhìn qua Sỹ Nhân.
Sỹ Nhân nói:
- Nhứt định… tại hạ sẽ đối ẩm với Thạch huynh.
Thạch Khan ôm quyền xá:
- Thạch mỗ rất mong gặp lại Tịnh huynh.
Á Mỵ chen vào:
- Thế Thạch đô đầu có muốn gặp Á Mỵ không… hay chỉ muốn gặp Tịnh đại ca thôi?
- Nếu có được một hồng nhan tri kỷ như Tần thiểu thư, Thạch mỗ nghĩ mình gặp được đại phúc trong cuộc đời này.
- Vậy Tần Á Mỵ sẽ gặp huynh đó.
- Rất hân hạnh bồi tiếp Tần tiểu thư.
Thạch Khan ôm quyền nói:
- Nhị vị bảo trọng. Lúc nào Thạch Khan cũng ở công đường để bồi biếp Tịnh huynh và Tần tiểu thư. Cáo từ.
Tịnh Sỹ Nhân ôm quyền đáp lễ:
- Thạch đô đầu chuẩn bị đi… Tịnh Sỹ Nhân sẽ gặp Tịnh huynh.
- Nhứt định sẽ gặp Tịnh huynh.
Tần Á Mỵ tiễn Thạch Khan ra tận cửa mới quay trở vào. Nàng ngồi xuống đối diện với Tịnh Sỹ Nhân.
Y bưng chén rượu dốc lên miệng uống cạn.
Đặt chén xuống bàn, Sỹ Nhân nhìn Tần Á Mỵ. Y như thể không bỏ được thói quen ve cọng râu tài trên cằm mỗi khi suy nghĩ.
Á Mỵ từ tốn nói:
- Tịnh huynh… Chúng ta làm chuyện gì đây?
- Chuyện sau này là của Tần Á Mỵ. Một lời cảnh cáo đối với Kim Tiền bang, hay đúng hơn là chút gợi ý của nghĩa phụ đối với võ lâm minh chủ.
Tịnh Sỹ Nhân nói dứt câu thì từ ngoài cửa một gã công tử vận trang phục cầu kỳ bước vào. Chiếc túi gấm phấn hương lủng lẳng đeo bên hông gã đong đưa sau mỗi bước chân.
Tất cả những kỹ nữ trong Trung Châu đệ nhất lâu đều bước ra nhún người xá gã:
- Cát thiếu gia…
Cát Thiếu Tường phủi tay như phủi lớp bụi chợt bám vào trang phục mình:
- Cho các ngươi lui.
Những ả kỹ nữ Trung Châu đệ nhất lâu đồng loạt lui bước. Cát Thiếu Tường bước thẳng đến bàn Tịnh Sỹ Nhân và Tần Á Mỵ. Y giữ vẻ mặt thật bình thản, pha một chút nét tự thị và kiêu hãnh. Thiếu Tường nhìn Tịnh Sỹ Nhân ôn nhu nói:
- Tại hạ vừa mới được tin Tịnh huynh quá vãng đại kỹ viện của tại hạ nên đến muộn không kịp nghinh đón. Đúng là thất lễ với Tịnh huynh.
Sỹ Nhân nhìn vào mặt Cát Thiếu Tường:
- Tịnh mỗ không phải đến đây để làm phiền Cát thiếu gia Kim Tiền bang chủ mà chỉ quá vãng ngang qua đây thôi.
- Dù Tịnh huynh chỉ quá vãng ngang qua nhưng Cát Thiếu Tường này không nghinh tiếp đã thất lễ với Tịnh huynh rồi. Không chỉ thất lễ với Tịnh huynh mà còn thất lễ với Thượng Quan Đại Phu tiên sinh. Thiếu Tường áy náy vô cùng. Nếu có gì mạo phạm mong Tịnh huynh miễn thứ cho Cát Thiếu Tường.
- Thiếu Tường công tử khách sáo rồi. Tịnh mỗ sợ đến đại kỹ viện Trung Châu Cát thiếu gia không được vui thôi.
Cát Thiếu Tường nhướng mày, cười khẩy rồi nói:
- Sao lại không được vui chớ. Tịnh huynh quá vãng đến đại kỹ viện Trung Châu là vinh dự cho Kim Tiền bang mà. Đúng lẽ Cát Thiếu Tường phải mở đại lễ nghinh tân Đoạn Kiếm Sát Vương Tịnh Sỹ Nhân mới phải. Nhưng gấp quá, chẳng biết phải tổ chức như thế nào?
Cát Thiếu Tường từ tốn nói:
- Phụ thân đã căn dặn Cát Thiếu Tường phải lấy lễ thượng khách tiếp huynh. Nhứt nhứt không được để Tịnh huynh phật ý.
Y mỉm cười nhìn qua Tần Á Mỵ:
- Tiểu thư đây hẳn là Tần Á Mỵ nghĩa nữ của Thượng Quan Đại Phu tiên sinh?
Á Mỵ gật đầu:
- Không sai.
Cát Thiếu Tường gật đầu:
- Đại kỹ viện Trung Châu đệ nhất lâu của Kim Tiền bang đúng là rất vinh hạnh được đón tiểu thư và Tịnh huynh. Cung kính không bằng khách sáo tuân mệnh Tịnh huynh và Tần tiểu thư. Nếu Tịnh huynh và Tần tiểu thư muốn gì xin cứ nói… Cát Thiếu Tường rất sẵn lòng hầu phục nhị vị.
Y ve cằm rồi nói tiếp:
- Cát Thiếu Tường nhứt định không để Thượng Quan Đại Nhân quở trách là người hồ đồ, không biết tôn kính người.
Sỹ Nhân nhìn Cát Thiếu Tường:
- Tại hạ sẽ truyền đạt sự ngưỡng mộ của Cát thiếu gia đến tai chủ nhân của tại hạ.
Cát Thiếu Tường mỉm cười:
- Được Tịnh huynh nói một tiếng với Thượng Quan Đại Phu tiên sinh, Thiếu Tường cảm kích vô cùng.
Y vỗ tay ba tiếng.
Kiều Sáng ma ma hối hả bước ra. Mụ khom người đứng trước Cát Thiếu Tường cung kính nói:
- Thiếu gia sai bảo mụ.
Cát Thiếu Tường nhìn Kiều Sáng ma ma bằng con mắt khe khắt rồi nghiêm giọng nói như quở trách mụ:
- Ma ma biết Tịnh huynh và Tần Á Mỵ tiểu thư sao lại để hai người ngồi tại đại sảnh này? Ma ma muốn bổn thiếu gia thất lễ với hai người à?
Kiều Sáng bối rối nói:
- Thiếu gia… mụ quả tình không biết Tịnh công tử và Tần tiểu thư đây là bằng hữu thân tín của thiếu gia.
- Người ta còn hơn cả bằng hữu của ta nữa.
Tần Á Mỵ nói:
- Cát thiếu gia đừng trách Kiều Sáng ma ma. Người không biết, chúng ta không câu nệ mà mất hòa khí.
Thiếu Tường giả lả cười rồi nói:
- Tần tiểu thư đã nói vậy rồi, xem như mụ gặp may đó.
Gã nhìn qua Tịnh Sỹ Nhân rồi quay lại gắt giọng nói với Kiều Sáng ma ma:
- Chuẩn bị đại yến trên thượng khách sảnh để bổn thiếu gia tiếp Tịnh huynh và Tần tiểu thư.
Kiều Sáng ma ma hối hả khúm núm nói:
- Mụ sẽ cho người chuẩn bị ngay…
Sỹ Nhân khoát tay, nhạt nhẽo nói:
- Không cần.
Thiếu Tường nhìn lại Sỹ Nhân:
- Tịnh huynh từ chối nhiệt tâm của Cát Thiếu Tường.
- Ta không phải từ chối nhiệt tâm của Cát Thiếu Tường thiếu gia, mà chẳng ta đã quá ngán ngẩm tới đại yến và hảo tửu trong giới võ lâm giang hồ. Tịnh mỗ nếu muốn đòi hỏi thứ mình chỉ sợ Cát thiếu gia không chu toàn nổi.
Thiếu Tường cau mày:
- Nếu Cát Thiếu Tường không chu toàn nổi những thứ Tịnh huynh muốn hóa ra thất lễ với huynh. Kim Tiền bang nổi tiếng trong giang hồ về tất cả những khoảng trên đời này có. Chẳng lẽ ý thích huynh Kim Tiền bang không chu toàn được… Thiếu Tường đúng là khó tin được đó. Hay Tịnh huynh muốn Cát Thiếu Tường thất lễ với huynh.
- Tịnh mỗ đâu dám xem thường Kim Tiền bang và nhất là Cát Thiếu Tường thiếu gia… Nhưng ta chỉ sợ sở thích của mình sẽ khiến Cát thiếu gia khó xử.
Thiếu Tường ôm quyền ôn nhu nói:
- Tịnh công tử và Tần tiểu thư cứ nói sở thích của mình… Cát Thiếu Tường rất vinh hạnh được bồi tiếp hai người.
Sỹ Nhân ve cọng râu tài rồi nói:
- Ý ta không muốn nhưng Cát thiếu gia đã buộc ta phải nói ra sở thích của mình. Nếu Tịnh mỗ nói rồi không biết Cát thiếu gia có bồi tiếp được hay không?
Thiếu Tường ôm quyền, ôn nhu nói:
- Cát Thiếu Tường không để Tịnh huynh thất vọng đâu.
- Được… Vậy sở thích của Tịnh mỗ là thích giết người… không biết Cát thiếu gia có bồi tiếp sở thích đó của Tịnh mỗ không nào?
Cát Thiếu Tường phá lên cười. Y vừa cười vừa nói:
- Thiếu Tường biết những đại cao thủ kỳ tuyệt như Tịnh huynh thì có sở thích đó, nên đã chuẩn bị để cho huynh thỏa mãn sở thích của mình.
Y ôm quyền từ tốn nói với Tịnh Sỹ Nhân:
- Mời Tịnh huynh và Tần tiểu thư.
Thiếu Tường đưa Tịnh Sỹ Nhân và Tần Á Mỵ rời tòa chính Trung Châu đệ nhất lâu, đến một tòa đại sảnh nằm sau trang viên. Y vừa đẩy cửa tòa đại sảnh vừa nói:
- Tòa đại sảnh này của Kim Tiền bang được dùng để các môn hạ, bang chúng trong Kim Tiền bang luyện công trau dồi võ nghệ.
Ba người bước vào đại sảnh đường. Cát Thiếu Tường vỗ tay ba tiếng. Ngay lập tức có ba gã môn hạ Kim Tiền bang bước ra. Cả ba bước đến trước mặt Cát Thiếu Tường và Tịnh Sỹ Nhân ôm quyền kính cẩn xá:
- Thiếu bang chủ chỉ giáo.
Thiếu Tường liếc nhanh qua Tịnh Sỹ Nhân, rồi nhìn lại ba người đó trang trọng nói:
- Đoạn Kiếm Sát Vương Tịnh huynh có cái thú giết người, bổn thiếu gia đang muốn lấy đại thượng khách bồi tiếp Tịnh huynh. Ba người các ngươi ai sẽ nguyện giúp bổn thiếu gia thỏa mãn cái thú của Tịnh huynh?
Ba gã môn hạ Kim Tiền bang đồng loạt ôm quyền:
- Thiếu gia… Tất cả chúng tôi đều tự nguyện.
Cát Thiếu Tường nhìn lướt qua ba người đó rồi khẽ gật đầu:
- Tốt.
Y nhìn lại Tịnh Sỹ Nhân:
- Mời Tịnh huynh lựa chọn ba người của Kim Tiền bang.
Tịnh Sỹ Nhân nhìn Cát Thiếu Tường nhạt nhẽo nói:
- Thiên hạ đồn đại không sai, và Tịnh mỗ nghĩ cũng không sai. Kim Tiền bang có quyền lực tối thượng không thể nào lường được. Có ngân lượng là có tất cả. Ngay cả cái mạng người khác cũng có thể mua được.
Cát Thiếu Tường ve cằm mỉm cười nói:
- Tịnh huynh quá khen. Mạng người rất quý, ngân lượng không mua nổi đâu. Nhưng ba vị môn hạ của Kim Tiền bang chẳng qua vì ngưỡng mộ uy danh của Thượng Quan Đại Phu mà sẵn sàng làm vừa lòng tất cả mọi người của Thượng Quan Đại Phu tiên sinh.
Tịnh Sỹ Nhân cau mày. Y chắp tay sau lưng, nhìn vào mặt gã môn hạ đứng giữa, từ tốn nói:
- Các hạ tục danh là gì?
Gã đó ôm quyền nói:
- Tục danh của tại hạ là Siêu Tự Hư.
Tịnh Sỹ Nhân ve cọng râu tài rồi nói:
- Siêu Tự Hư các hạ tự nguyện đem mạng mình để giúp Cát thiếu gia bồi tiếp Tịnh mỗ.
Siêu Tự Hư ôm quyền từ tốn nói:
- Siêu mỗ rất sẵn lòng chết để giúp Cát thiếu gia.
Đôi chân mày Tịnh Sỹ Nhân nhíu lại:
- Thế các hạ muốn chết như thế nào?
- Tịnh tôn giá muốn tại hạ chết như thế nào cũng được.
Tịnh Sỹ Nhân tiếp tục ve cọng râu tài, từ tốn nói:
- Khi đã chết thì không thể sống lại được, Siêu các hạ biết điều đó chứ? Nếu hôm nay không có kim lượng, ngày mai có, nhưng mất mạng thì chẳng bao giờ có thể lấy lại được.
Siêu Tự Hư ôm quyền nói:
- Đa tạ Tịnh tôn giá đã chỉ giáo, nhưng điều đó thì ai cũng biết.
- Biết sao các hạ lại muốn đem mạng mình ra để bồi tiếp ta. Các hạ không quý cái mạng của mình à?
- Mạng của tại hạ không quý bằng Kim Tiền bang.
Mặt của Tịnh Sỹ Nhân sa sầm trong khi Cát Thiếu Tường lộ vẻ thật hoan hỷ. Y biểu lộ sự tâm đắc ra trên khuôn mặt mình.
Tịnh Sỹ Nhân lắc đầu nhạt nhẽo nói:
- Siêu Tự Hư các hạ đúng là người khí khái, đáng để cho kẻ khác phải thụ hộ sự hy sinh của các hạ. Một người hiếm có trên đời. Một người nặng tình mà Tịnh mỗ phải nghiêm mình bái phục. Nhưng những lời Siêu các hạ vừa nói ra chỉ là lời nói. Không biết Tịnh mỗ có nên tin không nhỉ?
Siêu Tự Hư nhìn vào mắt Tịnh Sỹ Nhân. Y trang trọng nói:
- Một cái mạng của họ Siêu này thì có đáng gì. Tất cả vì Kim Tiền bang.
Y nói rồi bất ngờ dựng trảo vô thẳng vào vùng thượng đẳng của mình.
- Bộp…
Hai chân của y đứng dang ra, tay nhấn sau vào vùng chân tâm. Đôi mắt của y mở to hết cỡ như thể muốn thâu tóm nhân dạng của Tịnh Sỹ Nhân vào hai con ngươi của mình.
Tịnh Sỹ Nhân nghe tiếng nghiến răng ken két của Siêu Tự Hư nhưng vẫn thư thả thản nhiên nhìn gã. Y nhạt nhẽo nói:
- Không phải tìm đến cái chết là dễ đâu, phải chịu sự đau đớn lắm đó. Siêu các hạ đừng tự làm khổ thân xác mình chỉ để tìm chút khí tiết của một gã môn hạ Kim Tiền bang.
__________________




**************************************************
TRUM YEU GAI , CHET VI GAI
SONG DE YEU , CHET VI YEU
Trả Lời Với Trích Dẫn