Chapter 8
Không tranh cãi với thằng Quyền như mọi khi, Ngọc Quí bỏ đi lên lầu thì đụng phải anh trai cả đang đi xuống. Nhìn mái tóc được chải chuốt nhưng bóng mượt của Quang, cô bé không ngăn được câu nói:
- Em đoán không sai hôm nay anh lại có hẹn với chị Huệ.
- Trật lất rồi nhỏ ạ. Anh đang có việc cần đây. – Quang xua tay, tỏ ra vội vã.
Vì đang muốn nhờ anh mua dùm đôi giày nên Ngọc Quí đã chận đường.
- Khoan đi đã anh Quang.
- Gì nữa đây?Bộ muốn xin tiền hả?
Tự ái, lớp da mặt của Ngọc Quí nóng ran lên. Cô bé nói lẫy:
- Hứ. Cứ hễ muốn gặp anh là nhất thiết phải xin tiền hả?
Thấy em gái có vẻ giận. Quang vội cười xòa:
- Thì anh rút kinh nghiệm ở những lần trước mà.
Ngọc Quí quay ra nhìn sang hướng khác, môi cong lên hờn giận:
- Nhưng hôm nay em không có ý định để xin xỏ.
Quang đứng dựa người vào thành cầu thang, khẽ chớp mắt ngó em:
- Vấn đề gì khiến cho “muội” giữ chân huynh?
Ðang ấm ức, Ngọc Quí chẳng thể nào cười được nên bộ mặt rất khó nhìn:
- Bây giờ thì… không cần.
Vì vội việc riên không có thời gian năn nỉ, Quang quay lưng vừa đi vừa nói:
- Không cần thì để lúc khác anh em mình trò chuyện vậy. Anh vừa nhận được tin báo qua điện thoại là…
Ngọc Quí hét toáng lên chận đứng câu chuyện của anh trai:
- Là trời sấp anh cũng không thể coi thường em như thế được.
Quang ngơ ngác trước những biến đổi bất ngờ này.
- Nhưng trời có sập đâu, và anh cũng có coi thường em hồi nào đâu. Chỉ tại em biểu không cần.
Ngọc Quí giãy nảy trên thang lầu:
- Con trai các anh quả là chẳng hấp thụ được chút thông minh, tinh tế nào của trời đất. Hèn chi, không ai hiểu được tính tình con gái.
Tự nhiên bị chê bai, Quang không thể không phản ứng. Cậu giả làm mặt nghiêm:
- Nè nhỏ. Không được láo với các anh như vậy. Liệu cái đầu của em có lớn hơn người khác không?
Niềm kiêu hãnh trong Ngọc Quí trỗi lên. Tuy nhiên cô bé cũng dè chừng anh.
- Nếu như ở lứa tuổi em, em cam đoan chẳng thua ai.
Quang đá lông nheo:
- Trả lời cũng khôn đấy. Tưởng em không nể mặt cả hai ông anh thì có họa lớn rồi. Mà thôi…nhỏ hãy để cho anh đến nhà Huệ coi sao. Nghe nói thằng em trai của cô ấy bị một tốp du côn trả thù đến phải nằm bệnh viện.
Câu chuyện của Quang vừa thố lộ gây nỗi tò mò tột độ cho Ngọc Quí. Nhưng cô bé cố làm bộ dửng dưng:
- Thế ư? Chuyện xảy ra đã lâu chưa?
Quang sốt ruột nhìn đồng hồ:
- Mới tối hôm qua, trong lúc đi học ở trung tâm ngoại ngữ về.
Ngọc Quí hơi bạnh miệng:
- Chắc em của chị Huệ thuộc thành phần cá biệt, hay đánh lộn ngoài đường.
- Ngược lại với lời suy đoán của của em rồi. Anh không bênh vực, nhưng thật sự em trai của Huệ rất ngoan và dễ mến. Nếu có dịp… anh sẽ đưa em tới làm quen.
Ý tốt của Quang bị em gái trùm chăn lên, cô ngủng nghỉnh lắc lư cả thân hình:
- Thôi em không thèm…
- Ðừng có nói vậy kẻo sau này ân hận đó!Cậu Tuấn rất là tốt…
Ngọc Quí dấn thêm một câu nghe thật :Di tai:
- Con trai là cái đinh trong mắt của con gái, ai dại gì mà vướng phải?
Nói tới đây cô bé láu lỉnh mới chịu buông tha cho anh trai trở về phòng với những suy nghĩ với vẩn của mình. Ồ, lúc nãy anh của mình vừa mới bảo em của chị Huệ tên là gì cà? Hình như… có vẻ giống tên kẻ đã cứu mình trên phố. Nhưng sao lại trùng lặp như thế nhỉ? Ôi… mình đã nghĩ nhiều đến hắn để làm chi. Ngọc Quí gạt phăng mọi tư tưởng không đâu, song cô bé chẳng thể ôm gối nằm im được vì những câu nói của anh trai cứ lởn vởn trong đầu. “Em của chị Huệ bị một tốp du côn đánh trả thù…”. “Nhưng hắn làm cái gì để đến nông nỗi như thế chứ?” “nguy hiểm đến độ phải vào nằm bệnh viện hay sao?”. Rõ đáng đời…cho những kẻ thích dùng sức mạnh. Ngọc Quí chưa kịp hả hê với câu mắng thầm trong bụng thì chợ nhớ lại trước kia mình cũng đã từng sai phạm một lần. Ðiều khó thể giải thích là cô bé thuộc vào hạng quần thoa, thế mà vấn đề trái mắt ấy lại xảy ra biết phân bua làm sao chứ! May mà câu chuyện chỉ qua đường, chứ nếu không Ngọc Quí sẽ quê mắt tới chừng nào.
- Lẩn thẩn chán, cô bé chớp mắt được một hồi, song tiếng chuông điện thoại đổ bên ngoài đã đánh thức Ngọc Quí. Toan nhổm dậy, nhưng thấy thằng Quyền nhấc máy, Ngọc Quí lại nằm xuống. Cô bé nghe nó nói chuyện oang oang như cãi nhau thì lại bực mình.
- Làm ơn giảm bớt âm thanh lại giùm ta đi thằng ranh.
Nhưng có ý trêu Ngọc Quí, thằng Quyền càng vặn lớn khiến bà chị nó phải nổi giận rời giường đến giành lấy chiếc điện thoại úp xuống:
- Không nói năng gì hết, muốn thủng cả tai của ta rồi.
Bị cắt ngang câu chuyện đàm thoại với bạn, thằng Quyền không thể lặn yên. Nó chống nạnh ngang hông rồi la:
- Sao dạo này bà chị của tui khó tính, khó nết vậy?Cứ như là…
Không để cho thằng em ví von mình, Ngọc Quí nhét “con cóc” vào miệng nó:
- Im họng ngay kẻo ta đây không nể tình mi là tiểu đệ đâu. “ Nọc ong” dạo này độc lắm đó!
Như mọi khi thằng Quyền không biết điều, song hôm nay nó dễ dàng bị khống chế:
- Thôi “ong” đã bay ra thì tui không nói nữa.
- Tốt. Cho mi cây kẹo chocolate này, ăn đi để nó khỏi có rỗi rãi cái mồm.
Thằng Quyền lấy cây kẹo nhưng ra ý chưa hài lòng, nó xòe bàn tay phía bên kia:
- Chị có tiền không?Cho tiểu đệ xin ít ngàn đi.
Ngọc Quí nhướng xếch một bên mắt:
- Mi xin lầm chỗ rồi. Ta có phải là cái kho đựng bạc đâu. Hãy đi mà “móc túi” anh cả với anh hai…
Nghe chị nói, thằng Quyền nhóng mắt nhìn xuống lầu bên dưới rồi lộ ra vẻ thất vọng:
- Chẳng thấy bóng ai cả. Ði hết sạch sành sanh rồi.
Thái độ của thằng em ưa chống đối làm Ngọc Quí phải bị miệng mà cười. Cô bé lặp lại chất giọng đầy chế cợt:
- Ði hết rồi thì ráng mà ngồi đợi. Giữa mi và ta không thể chia xẻ được điều gì cả.
Thằng Quyền ngó chị gái ngần ngừ:
- Chuyện này là do chị tự gây ra. Từ nay chị đừng có mong đệ giúp đỡ.
Những tưởng Ngọc Quí sẽ kéo lại năn nỉ, nên thằng Quyền quay phắt đi. Nào ngờ nó bị bà chị dửng dưng đưa mắt nhìn khiến lòng tự trọng phải phình lên to tướng. Nó bắt buộc bước thẳng xuống bên dưới mà không thể ngoảnh đầu lại dù rất muốn được nghe một tiếng gọi dừng chân.
Sáng nay vừa thức dậy lại thấy anh cả đứng trước gương, Ngọc Quí không thể bỏ qua nỗi thắc mắc:
- Sao dạo này anh làm dáng quá thể vậy?Lại có việc bận phải không?
|