Ðề tài: Con Gái Thời Nay
View Single Post
  #4  
Old 09-06-2005, 08:59 PM
vui_la_chinh vui_la_chinh is offline
Senior Member
 
Tham gia ngày: Feb 2005
Nơi Cư Ngụ: Trum Yeu Gai
Bài gởi: 4,697
Send a message via Yahoo to vui_la_chinh
Default

Nhìn bóng em gái được tấm kiếng phản lên trước tầm mắt, Quang không giấu được cái thót người:

- Nhỏ đã dậy rồi à?Em làm anh lo quá, chỉ sợ phá đám.

Nếu không nghe những lời ghép tội như thế Ngọc Quí đã chẳng quan tâm đến vì hôm nay cô bé có rất nhiều bài vở phải làm. Ðằng này, Quang lại tự đưa mình vào cái rọ của em. Ngọc Quí đứng chống tay ngắm nghía anh:

- Mới sáng sớm mà đã hẹn với bạn gái rồi ư?

Không muốn cho Ngọc Quí hiểu lầm rồi phá đám mình, Quang phân bua thật sự:

- Không phải hẹn mà là anh đi thăm người bệnh. Em của Huệ bị thương trầm trọng lắm nhỏ à.

Thoáng rung động vì một chút tình người, Ngọc Quí làm bộ tỉnh:

- Em thấy anh chưa đi làm rể mà đã có vẻ quan tâm, gắn bó với người nhà người ra nhiều rồi đấy.

Quang liền cười để khỏa lấp:

- Thì chỗ…tình cảm đậm đà mà.

Bất ngờ Ngọc Quí có ý định:

- Cho em đi thăm “nạn nhân” đặc biệt của anh với.

Quang vội chối:

- Bệnh viện không phải là nhà hàng đặc sản đâu mà đòi theo.

Bờ môi Ngọc Quí khẽ bĩu ra:

- Hứ. Cứ làm như lúc nào người ta cũng đòi ăn uống vậy.

- Thì anh nói theo kinh nghiệm thu nhập được, chứ không hề nghĩ xấu về em.

Ngọc Quí vẫn bắt bẻ:

- Không xấu nhưng cũng chẳng tốt được chút nào.

Quang búng vào chiếc mũi khá cao của em gái mình một cái, giọng vui vẻ:

- Lý sự vừa thôi cô nương ạ. Ðể yên cho anh đi thăm em của Huệ, khi về nhất định sẽ có quà cho em.

- Không thèm.

- Chuyện lạ đó!Thế nhỏ muốn gì?

Ngọc Quí đưa hai ngón tay lên:

- Vừa muốn đi ăn mà cũng vừa muốn có cả quà.

Quang kêu trời:

- Vậy mà còn không chịu nhận là xấu hả. Bí mật cho nhỏ biết dạo này túi tiền của anh “hẻo” lắm rồi.

Không thèm thương, Ngọc Quí còn lườm ngọt:

- “Hẻo” hay không em không cần biết. Anh “trùm sò” hơn cả anh Quân nữa.

Quang vội vàng đính chính.

- Nó có tiền bởi nó là nghệ sĩ, đã làm ra được tiền nên lập được tài khoản riêng… còn anh…

Thấy khó nghe, Ngọc Quí bèn gạt ngang đi:

- Thôi đừng có mà phân bua nữa ông anh. Anh học kinh tế nhưng cũng được ba má chu cấp tiền sài dài dài đó.

Quang cố gắng giải thích:

- Nhỏ cũng phải biết thông cảm cho anh chứ. Anh đã lớn, lại có nhiều bạn bè nên cần phải giao thiệp rộng để mở mang kiến thức sau này con giúp cho ba má trong việc kinh doanh.

- Sao anh không kể ra luôn cái khoản đi chơi với bạn gái để chinh phục tình cảm? Em đoán không sai thì chuyện này cũng tốn kém vô cùng.

Câu nói mát của Ngọc Quí làm cho Quang phải xoa cười trừ:

- Biết rồi còn la lớn chi vậy cưng?Anh phải công nhận là quen con gái phiền phức không kể xiết. Nào giận hờn, lúc khóc, lúc cười… lúc mùa xuân, lúc lại ấp đến mùa đông… lẫn lộn… khiến con trai tụi anh chẳng biết đâu mà lần.

Cử chỉ của Quang làm Ngọc Quí cười hinh hích. Nhỏ hứng chí nói tiếp:

- Thế có khi nào anh phải điên lên vì bạn gái hay không?

Vô tình, Quang thú nhận:

- Tất nhiên là có rồi. Ðó là cái lần Huệ bị em cho uống nước “chanh muối” tại nhà mình. Ôi, thật là khổ sở…

Ngọc Quí lộ nét ngượng:

- Bũa ấy chị ăn vạ anh dữ lắm hả?

Quang bứt bứt lỗ tai:

- Thì nhỏ hay thử hình dung xem cơn phẫn nộ của Huệ ra sao?Cũng may là trời đất, thiên hạ vẫn còn nguyên.

Ngọc Quí buông giọng dí dỏm:

- Xí, anh cứ làm như bạn gái của anh có tài đảo lộn cả trời đất này như Tôn Ngộ Không khi xưa vậy.

- Tuy chẳng giỏi như thế, nhưng anh có cảm tưởng khi ấy trái đất chúng ta đang đứng cũng lắc lư theo cơn giận của “nàng”.

Tiếng gõ binh…bong…của chiếc đồng hồ dưới nhà làm Quang Sực nhớ đến mục đích của mình sáng nay. Cậu vội vã:

- Thôi để anh đi kẻo trễ. Lúc nào rảnh rỗi anh em mình lại mổ xẻ vấn đề này. Còn bây giờ, anh đã hẹn đón Huệ vào bệnh viện.

Nhưng Ngọc Quí đâu dễ để anh trai thoát đi mà chưa có sự đồng tình. Nhất là khi cô bé đang nảy ra ý định phải “theo đuôi” Quang thêm một chuyến.

- Này anh Hai. Anh chưa được cấp giấy phép rời khỏi nhà đâu.

Cặp chân mày của Quang khẽ chau lại rồi giãn ra. Cậu vội dáo dác nhìn lại chiếc chìa khóa xe trong túi áo nhưng nó đã không còn nằm ở vị trí cũ. Thì ra Ngọc Quí nhanh tay chộp từ bao giờ.

- Trong nhà này anh chỉ ngán có mỗi mình em thôi. – Quang lắc đầu.

Nắm phần thắng trong tay, Ngọc Quí cười tươi như hoa:

- Biết thế thì ngồi đây để em đi thay quần áo.

- Ðể làm gì?

- Ðể theo anh đi vào bệnh viện.

- Nhưng anh thấy không cần thiết.

Ngọc Quí đã chu miệng nguýt:

- Không cần em cũng cứ đi.

Quang nhăn nhó gãi đầu:

- Chẳng có vấn đề gì hấp dẫn đâu.

- Em chỉ cần xem mắt tên em trai của chị Huệ thôi.

- Thế thì được. Nhưng em phải hứa là không gây khó dễ gì cho anh.

Trong lúc Ngọc Quí gật đầu thì Quang nghĩ tới chuyện trêu em:

- Nè, có tính nhờ anh ga lăng em của Huệ hay không?

Ngọc Quí vươn cao cổ:

- Ai mà thèm hắn.

Nói rồi cô bé phóng vội lên cầu thang biến mất sau khi đã ngoảnh lại nói lớn:

- Chờ em năm phút nhé!

Quang nhìn theo bóng em khẽ chắc lưỡi:

- Con nhỏ này thiệt là nghịch ngợm hơn cả con trai.

Biết không thể bỏ đi được Quang đành phải ngồi chờ trong tâm trạng thấp thỏm.

Mãi cho tới khi Ngọc Quí xuất hiện, cậu mới có thể tươi lên được:

- Nào, chúng ta đi.

Ngọc Quí chưa chịu nhanh :Dng mà còn chỉ vào bộ quần áo bụi đang mặc hỏi:

- Anh coi, em diện như vậy được hay không?

Vì quá nôn nóng rời khỏi nhà nên Quang chẳng có thời gian ngắm nhìn em gái mà gật bừa:

- Ðẹp rồi cô nương ạ.

Nhưng cô bé quá quắt đâu chịu nghe tiếng khen suông. Ngọc Quí bắt anh trai phải nhìn thẳng vào người mình:

- Phải nhìn em đây nè.

Cực chẳng đã, Quang đành phải chiều theo để mau :Dng được thoát:

- Xinh lắm, em gái của anh mi nhon lắm.

- Liệu em có hơn chị Huệ của anh không?

Bị hỏi khó, Quang nhăn nhó:

- Con nhỏ này chuyên môn làm khó cho kẻ khác. Em là em, còn Huệ là Huệ… cớ sao phải so sánh làm chi. Muốn theo đuôi thì phải nhanh lên đi, anh không còn kiên nhẫn được rồi đó.

Bây giờ Ngọc Quí mới tỏ ra biết điều:

- Tuân lệnh “đại huynh”

Trả cái chìa khóa xe lại cho anh trai, Ngọc Quí nở một nụ cười hóm hỉnh ung dung theo sao Quang mặc cho cậu tha hồ bực dọc. Mà làm sao có thể vui cho được khi bên cạnh có một đứa em gái luôn bày trò phá phách người khác. Nếu lát nữa bạn gái của cậu mà trông thấy Ngọc Quí, chắc chắn cô nàng sẽ rất khớp. Bởi lẽ…đã từng bị uống “chanh muối” một lần rồi còn gì?

Cho xe chạy vòng vèo qua mấy con đường Quang chợt dừng lại trước một chợ bán trái cây, cậu bảo với Ngọc Quí:

- Mau xuống lựa dùm anh mốt chục cam thiệt ngon đi nhỏ.

Nhưng Ngọc Quí vẫn ngồi lì trên xe:

- Anh hãy xuống mà lựa cho vừa ý.

Quang bèn rầy:

- Nhờ một chút mà nhỏ cũng không giúp được sao.

Ngọc Quí đánh nhịp chân ở phía sau:

- Em không phải là con bé khờ khạo đâu. Từ trước tới giờ ba má vẫn thường khen em là thông minh nhất nhà, bộ anh không nhớ à?

Thầm thán phục sự cảnh giác của nhỏ em song Quang cố tỏ vẻ ngạc nhiên:

- Anh chỉ nhờ em mỗi việc mua cam mà em nói năng lung tung gì vậy?

Cái miệng duyên dáng đã tỏ ra vẻ nữ tính của Ngọc Quí khẽ mỉm cười:

- Không lung tung đâu anh Hai à. Em cảnh giác tối đa vì có linh cảm mình sắp bị… cắt đuôi.

- Trời.

- Sao tự nhiên anh kêu ổng bầt tử vậy?

Quang dí ngón tay vào trán nhỏ em:

- Anh muốn kiện ổng là tại sao nhỏ Ngọc Quí lại khôn hết phần của anh. Thôi nhỏ coi xe, để anh đi lựa cam. Thăm người ta thì ohải có quà chứ.
__________________




**************************************************
TRUM YEU GAI , CHET VI GAI
SONG DE YEU , CHET VI YEU
Trả Lời Với Trích Dẫn