Ðề tài: Con Gái Thời Nay
View Single Post
  #23  
Old 09-06-2005, 09:04 PM
vui_la_chinh vui_la_chinh is offline
Senior Member
 
Tham gia ngày: Feb 2005
Nơi Cư Ngụ: Trum Yeu Gai
Bài gởi: 4,697
Send a message via Yahoo to vui_la_chinh
Default

- Nhưng có lẽ chúng khát nước.

- Không như em tưởng đâu. Lúc này mà bắt nhịn cả ngày chúng cũng chẳng khiếu nại gì đâu.

Huệ hấm hứ bạn trai:

- Cứ làm như anh sành sõi kinh nghiệm về chúng vậy.

- Tất nhiên. Bởi anh là người đi trước mà. – Quang làm động tác nhún vai lại.

Huệ cong môi làm xấu:

- Hiểu được gì mau khai hết ra.

- Cần gì anh phải nói trắng ra đây. Em hãy cứ nhìn vào mặt cô cậu mà xem…ôi, đứa nào cũng đỏ cả… giống y chang như em với anh ngày trước.

Nghe bạn trai nhắc lại những cảm giác thẹn thùng, bối rối khi xưa, Huệ không ngăn được phải véo vào người Quang:

- Tính chọc quê em phải không?

Quang rướng thân mình ra chịu trận vì không muốn làm kinh động hai đứa bên trong. Cậu kêu lên nho nhỏ:

- Ui da, bộ không thương người ta sao?

Huệ bịt miệng nói thầm:

- Không thèm… thương…

Nhưng Quang đã choàng tay qua cổ cô gái thật nhanh khiến cho Huệ giật mình đẩy anh ra một cách vội vàng:

- Ðánh chết anh bây giờ.

Quang nhìn cô bạn gái đang đỏ hồng đôi má vì sự liều lĩnh của mình, liền bật cười buộc miệng hát:

“Con gái nói ghét là là…thương…con gái nói thương là…ghét…”

Huệ nhào tới đấm Quang lia lịa vì cậu đã dám đặt môi lên má cô, lại còn hát nhạo nữa. Không tránh né, ngược lại Quang còn đưa người ra hứng chịu để cảm nhận cái đấm thân yêu của bạn gái thi vị biết chừng nào. Cả hai không ngờ rằng bên trong Tuấn và Quí đang giương mắt nhìn ra. Tuy chưa hiểu những gì vượt quá tầm nhận thức song học đều biết, đều cảm nhận một điểu rằng tình cảm của họ thật trong sáng, thật tuyện vời như những giọt sương trên phiến lá, như bông hoa đầu mùa, như ngọn gió sớm trong lành của buổi sớm bình minh.

Tuấn khẽ bảo Ngọc Quí:

- Một lát nữa gia đình Tuấn có tổ chức một buổi tiệc nho nhỏ, Ngọc Quí ở lại dự nhé!

Ngọc Quí muốn giữ kẽ nhưng không biế phải từ chối thế nào đành nhận lời:

- Chỉ sợ Tuấn không dám đãi mình!

Tuấn tiết lộ:

- Chưa hết đâu. Còn mục đi Vũng Tàu tắm biển nữa, nhất định Tuấn sẽ dành một chỗ cho Ngọc Quí.

Nghe tên con trai bảo thế, Ngọc Quí le lưỡi nói:

- Thôi ẹ chết. Làm gì mà Quí được phép đi xa một mình.

Tuấn khích lệ tinh thần:

- Ðừng lo không có kẻ đồng hành. Theo Tuấn được biết thì chị Huệ cũng có dành chỗ cho anh Quang nữa đấy!

Mắt Ngọc Quí vụt sáng lên:

- Thế ư? Vậy thì Ngọc Quí có người hộ tống rồi.

- Thế thì coi như Ngọc Quí đã nhận lời.

- Chưa chắc đâu bạn ạ. Còn phải xin phép ba má nữa chứ, con gái đâu có được phép tự do như con trai.

Lần đầu tiên Ngọc Quí tự ép mình vào khuôn khổ của phái yếu mà trong lòng không phản đối. Nhưng đó lại là nỗi lo lắng của tên con trai. Tuấn nhấp nhỏm đứng dậy:

- Ðể mình đi gặp anh Quang xin cho Ngọc Quí trước.

Ngọc Quí cản lại:

- Anh ấy với chị Huệ đang vui, đừng có phá đám người ta.

Thái độ ga lăng ấy làm Tuấn ngạc nhiên:

- Ủa, mình nghe nói lúc trước Ngọc Quí từng đãi chị Huệ giải khát bằng “chanh muối” rồi mà.

Ðột nhiên cái lỗi ngày trước bị khơi dậy, Ngọc Quí không biết phải trốn mình vào đâu. Thế nhưng, cô bé đã can đảm thú nhận:

- Chuyện ấy là có thật. Bởi lúc đó mình còn trẻ con, chỉ thích phá người khác.

- Còn bây giờ?

- Mình biết là không nên tiếp tục các trò ấy nữa.

Tuấn nắm nhẹ tay Ngọc Quí:

- Như vậy là tốt.

- Nhưng mình sợ chị Huệ chưa bỏ qua còn để bụng.

- Ồ, không đâu Ngọc Quí à. Chị vẫn nhớ, song đó là ấn tượng dễ thương nhất mà chị gặp trong đời chứ không phải là điều xấu cần thiết để quên.

Huệ và Quang kéo nhau vào nhà từ bao giờ với gương mặt vui phơi phới của mùa xuân đang hiện diện. Nhân cơ hội, Tuấn bước lại bên Quang nhỏ to một hồi. Nhưng cậu đã phải nhận cái lắc đầu:

- Không được đâu.

Tuấn xìu xuống như trái banh bị xẹp:

- Nếu thế thì sẽ thiếu mặt em.

Quang xoa cằm:

- Cậu cứ làm khó anh. Nhân vật chính không tham dự thì cả nhà sao có thể ăn theo được.

- Nhưng không có bạn thì ra đó làm gì? – Tuấn chống chế.

- Nhỏ Ngọc Quí nghịch ngợm lắm!

- Em thích thế.

- Nó không chừa một ai đâu.

- Cũng chẳng sao.

- Lại hay khóc nhè nữa.

- Em bảo đảm sẽ dỗ được.

Tới đây thì Quang phải đưa hai tay lên trời:

- Nếu thế thì anh xin đầu hàng vô điều kiện rồi. Mọi thứ cậu đều chấp nhận được thì lý do gì anh cản…

Nghe Quang nói thế Tuấn mừng rỡ:

- Vậy là anh đồng ý cấp giấy phép cho Ngọc Quí cùng đi nghỉ mát với em.

Quang sửa lại:

- Với chúng ta mới đúng.

Hai cái miệng cùng toét ra cười một lúc. Ngọc Quí bứt đại một bông cúc trong bó hoa hồi nãy nhét vào vành tai anh rồi khom người:

- Xin đa tạ “đại huynh”.

Tuấn cũng làm như thế với chị gái mình:

- Xin cám ơn “đại tỷ”.

Huệ ngúng nguẩy quay đi:

- Tui đâu có công cán gì. Cô, cậu bày đặt quá.

Tuy nói thế nhưng niềm vui trong Huệ dâng ngập mắt. Cô như nhìn thấy cơn sóng vỗ nhanh vào bờ cát để làm sạch những gì còn tồn đọng trên bãi biển hôm qua.

Cả Ngọc Quí cũng thấy lòng mình lâng lâng. Một sự háo hức kì lạ làm thay đổi mọi suy nghĩ giúp cô bé thoát ra để sớm trở thành một “người lớn” và để không còn bị ai khiển trách…


HẾT


Diệp Thanh Thúy
__________________




**************************************************
TRUM YEU GAI , CHET VI GAI
SONG DE YEU , CHET VI YEU
Trả Lời Với Trích Dẫn