Kim Tố Liên nghe tiếng liền hớn hở ra đón, đỏ mặt cười nói :
- Tiểu muội những tưởng Do đại ca...
Đoạn chìa tay ra nói tiếp :
- Quần áo thay ra đâu? Đưa đây cho tiểu muội mang đi giặt!
Do Nhân Kiệt vội nói :
- Tại hạ tự giặt lấy được rồi!
Kim Tố Liên giận dỗi :
- Sợ lấy tiền công hả?
Do Nhân Kiệt đỏ mặt ấp úng :
- Không phải, ý tại hạ là... áo quần đã mặc lâu ngày... bẩn quá...
- À, ra vậy! Áo quần cần giặt chiếc nào là không bẩn kia chứ?
Do Nhân Kiệt không nói lại nàng, đành trao ra gói quần áo bẩn.
Kim Tố Liên mượn của khách điếm một chiếc thau gỗ, ra ngoài giếng phía hậu viện, vừa giặt vừa ngước lên hỏi :
- Do đại ca đã học thổi địch của ai vậy?
Do Nhân Kiệt mỉm cười :
- Thế nào?
Kim Tố Liên thành thật khen :
- Thổi hay lắm!
Do Nhân Kiệt vừa thấy kiêu hãnh, vừa nực cười thầm nhủ :
- “Địch Tẩu Do Nhã Duy tài thổi địch thiên hạ vô song mà chẳng hay sao được?”
Nhưng chàng không tiện nói thật, chỉ buột miệng cười nói :
- Chỉ do ham thích nên tự học hỏi mà thôi!
Kim Tố Liên bĩu môi :
- Hứ, nói dối, tiểu muội không tin đâu!
Do Nhân Kiệt đánh trống lãng :
- Lệnh tổ đâu rồi?
Kim Tố Liên bật cười :
- Uống rượu say đã ngủ từ lâu rồi!
Do Nhân Kiệt gật gù :
- Già cả rồi, hưởng thụ như vậy cũng phải thôi!
Kim Tố Liên bỗng buông tiếng thở dài :
- Lẽ ra gia tổ cũng đàn khá lắm, nhưng mấy năm qua bởi rượu chè quá độ nên hai tay đã run, ảnh hưởng rất nhiều đến việc hát xướng mưu sinh. Đôi khi tiểu muội cũng muốn khuyên lơn vài câu, nhưng lại không đành lòng nên thôi.
Bỗng nhiên bên ngoài có tiếng vọng vào hỏi :
- Có Kim lão đầu trong đó không?
Do Nhân Kiệt vội nói :
- Có người đang tìm lệnh tổ, mau ra xem thử!
Kim Tố Liên nhíu mày :
- Quái lạ thật!
Do Nhân Kiệt ngạc nhiên :
- Việc gì mà quái lạ?
- Hai ông cháu ở đây không hề có thân thích, trước nay rất ít ai tìm đến, hơn nữa tiếng nói của người này cũng rất là xa lạ...
- Dù thế nào thì cũng nên ra ngoài xem thử, đâu có hề gì?
Kim Tố Liên gật đầu, vừa mới đứng lên thì một đại hán mặt rỗ đã nghênh ngang sải bước đi vào cùng với vị chưởng quần trong khách điếm.
Khi đến gần, vị thái chưởng quần vội tiến tới trước một bước, giới thiệu :
- Vị này là Mã tứ gia!
Đoạn đưa mắt nhìn Kim Tố Liên hỏi :
- Lệnh tổ đâu?
Kim Tố Liên chơm chớp mắt :
- Đã ngủ rồi! Có việc gì vậy?
Thái chưởng quần xoa hai tay vào nhau, khẽ đằng hắng một tiếng, tựa hồ khó mở lời.
Đại hán mặt rổ lạnh lùng nói :
- Gặp Kim lão đầu hay không thì cũng vậy thôi!
Thái chưởng quầy vội cười giả lả nói :
- Vâng, thưa Tứ gia!
Đại hán mặt rổ hất hàm :
- Hãy cho họ biết rõ về luật lệ ở đây!
Thái chưởng quầy vâng dạ lia lịa, đoạn quay sang Do Nhân Kiệt và Kim Tố Liên, nháy mắt ra hiệu rồi hắng giọng nói :
- Khắp phường Tam Nguyên này xưa nay sở dĩ được bình yên vô sự có thể nói hoàn toàn là nhờ vào vị Mã tứ gia đây, khi nãy Tứ gia có nói, hôm nay ở Trạng Nguyên lầu các vị đã...
Do Nhân Kiệt xuất thân từ võ lâm thế gia, từng nghe nói rất nhiều về những luật lệ trên chốn giang hồ, khi thấy đại hán mặt rổ vừa vào đến là chàng đã hiểu được phần nào rồi, lúc này không chờ Thái chưởng quần dứt lời, chàng đã thò tay vào lòng lấy ra hai xâu tiền, hay tay cung kính trao ra và nói :
- Của ít lòng nhiều, xin Tứ gia vui lòng nhận cho!
Đại hán mặt rổ vừa đưa tay ra đón lấy vừa cười khẩy nói :
- Tiểu tử ngươi cũng khá biết điều đấy!
Bỗng mặt sa sầm, vung tay ném hai xâu tiền vào miệng giếng “rào”, xâu tiền vung vãi đầy mặt đất.
Do Nhân Kiệt sững sờ, đứng thừ ra tại chỗ. Kim Tố Liên có lẽ chưa từng gặp qua tình trạng này, nàng trố to mắt run rẩy, sợ hãi đến mặt mày tái ngắt.
Thái chưởng quầy vội khom mình xá dài, nói :
- Xin Tứ gia hãy nguôi giận, bọn trẻ này còn quá dại khờ, để tiểu nhân chỉ bảo chúng cho!
Đoạn quay sang nghiêm mặt trầm giọng nói :
- Luật lệ của Mã tứ gia là trước hết phải nội lễ bái sơn, sau đó kiếm được nhiều hay ít là tùy các ngươi. Bằng không cứ mỗi lần thu nhập trên một lạng thì phải nộp ba phần, nếu các người không quyết định được thì hãy bảo Kim lão đầu ra đây!
Do Nhân Kiệt lặng thinh, lại từ trong lòng lấy ra ba lạng bạc còn lại, hai tay dâng lên và khom mình nói :
- Từ nay hãy còn nhờ vả đến Tứ gia rất nhiều, tục ngữ có câu: “kẻ không biết thì vô tội”, xin Tứ gia rộng lòng lượng thứ cho!
Đại hán mặt rổ buông tiếng cười khẩy, chẳng chút khách sáo chộp lấy ba lạng bạc quay người ung dung bỏ đi.
Thái chưởng quầy bước vội theo nói :
- Tứ gia thong thả mà đi nhé!
Do Nhân Kiệt quay sang nói với Kim Tố Liên :
- Liên muội hãy bỏ đấy, mình đi kiếm chút gì ăn đã...
Kim Tố Liên đưa tay lau nước mắt lắc đầu nói :
- Tiểu muội chưa đói...
Do Nhân Kiệt cũng chẳng ép, gật đầu nói :
- Vậy thì Liên muội phơi xong áo quần rồi hãy đi nghỉ sớm, nhưng nhớ là đừng để cho gia gia biết việc vừa rồi nhé!
Do Nhân Kiệt đến trước quầy khẽ hỏi thái chưởng quầy :
- Mã tứ gia khi nãy...
Thái chưởng quầy lắc đầu thở dài thậm thượt :
- Tiểu ca là người thông minh, hẳn đã nhận thấy rõ Thái mỗ là do bởi bất đắc dĩ, thật ra thì nghề của các vị hãy còn đở khổ, chứ như chúng tôi có sản nghiệp ở đây, không thể nào khiêng đi đâu được, một năm mười hai tháng... ôi, việc dông dài lắm, không nhắc đến là hơn!
Do Nhân Kiệt thoáng ngạc nhiên :
- Hả, thì ra các vị cũng nằm trong sự cai quản của y sao?
Thái chưởng quầy cười đau khổ :
- Đâu chỉ chúng tôi thôi đâu!
Do Nhân Kiệt thắc mắc :
- Những kẻ sinh sống bằng nghề hát xướng như chúng tôi trôi giạt khắp nơi, không có thân bằng quyến thuộc thì chẳng nói gì, còn như các vị là người địa phương, không chấp hành luật lệ của y thì y làm gì được nào? Chả lẽ gã mặt rổ ấy dám công khai giết người phóng hỏa hay sao?
Thái chưởng quầy lắc đầu :
- Nghề nghiệp khác thì chúng tôi không rõ, Thái mỗ chỉ biết là kể từ khi bắt đầu mở khách điếm, bất luận thế nào cũng không chống lại được y.
- Vì sao vậy?
Thái chưởng quầy cười ảo não :
- Xin đưa ra một ví dụ đơn giản nhất, chẳng hạn như vào lúc nửa đêm, khách đang ngủ ngon giấc thì một toán nha dịch đại nhân bỗng kéo đến gõ cửa vào, bảo là có một yêu phạm đã bỏ trốn, rất có thể đang ẩn nấp tại đây, phải lục soát hết tất cả các phòng, lý do hết sức đàng hoàng đúng phép, không tuân theo cũng chẳng thể được.
Thẳng thắn mà nói, đó chẳng qua là do cung phụng thiếu chu đáo mà thôi! Thử hỏi, cứ như tình trạng ấy không cần nhiều, mỗi tháng chỉ cần hai lần là khách điếm này còn ai dám đến nghỉ trọ nữa?
Do Nhân Kiệt thắc mắc :
- Đó là thủ đoạn buộc hối lộ của bọn sai nha, dính dáng gì đến bọn lưu manh côn đồ kia chứ?
Thái chưởng quầy nhún vai :
- Hai bên đều có lợi mà! Khi địa phương hữu sự, bọn sai nha không quen biết nhiều, đừng mong phá án một cách thuận lợi. Ngược lại, các vị gia gia này cần nhờ cậy vào lực lượng của quan phủ, bắt buộc phải ngoan ngoãn tuân theo. Bằng không, đâu có ai muốn làm kẻ mù lòa mãi, hạng người như Mã tứ gia đâu thể ung dung ngoài vòng pháp luật.
Do Nhân Kiệt chú mắt nói :
- Bọn hung đồ này ngoài việc a tòng với bọi sai nha, cùng lợi dụng lẫn nhau, còn tài cán gì nữa không?
Thái chưởng quầy cười chua chát :
- Còn nữa là tay cứng chân khỏe, cần tiền không sợ chết!
- Còn gì nữa không?
Thái chưởng quầy khẽ thở dài :
- Vậy cũng đã quá đủ rồi! Tuy nhiên, Mã tứ gia thật ra đạo hành cũng hãy còn non kém, nếu là Mã đại cục chủ của Long Uy tiêu cục ở thành đông thì...
Do Nhân Kiệt kinh ngạc :
- Sao? Một vị tiêu cục chủ đường đường chính chính mà cũng như vậy ư?
Thái chưởng quầy cười khẩy :
- Tất cả mọi người trong thành Trường An ai cũng đều biết vị đại cục chủ Long Uy này là một đại thiện nhân, rất hào phóng khẳng khái, nhưng sau lưng y như thế nào, không che giấu được những người từng sống lâu năm tại Trường An này đâu!
Do Nhân Kiệt nhướng mày :
- Những người từng sống lâu năm tại trường An đâu phải chỉ một mình chưởng quần, chưởng quầy biết thì người khác cũng biết, vậy thì khách hàng nào còn dám tìm đến Long Uy tiêu cục nữa?
Thái chưởng quầy vừa định đáp lời, bỗng bóng người thấp thoáng, một hán tử áo xanh đầu đội nón vỏ dưa bước vào.
Thái chưởng quầy thần sắc chợt căng thẳng, vội bước nhanh ra đón, cười giả lả nói :
- Nhị gia mạnh khỏe!
Dưới ánh đèn, chỉ thấy hán tử ấy dường như không nghe, đôi mắt tam giác láo liên, mặt mũi đúng là một tên côn đồ.
Thái chưởng quầy đến gần, cúi gập người khúm núm, điệu bộ hết sức cung kính.
Do Nhân Kiệt thầm cười khẩy tự nhủ :
- “Hay nhỉ! Vừa đi khỏi một “Tứ gia” giờ lại đến một “Nhị gia”, tiếp theo hẳn là “Tam gia” và “Ngũ gia” chứ gì? Hừ, thật không ngờ trong thành Trường An lại có nhiều “đại gia” đến thế!”
Hán tử ấy nhìn quanh một hồi, nghiêng đầu gật một cái, Thái chưởng quầy liền đưa một bên tai đến gần.
Chẳng rõ hán tử ấy đã nói những gì, chỉ thấy Thái chưởng quầy gật đầu lia lịa và nói :
- Vâng, vâng... đương nhiên, đương nhiên... đâu có, đâu có... đó là luật lệ xưa nay mà... đương nhiên, đương nhiên... vâng, vâng...
Do Nhân Kiệt thầm nhủ :
- “Quả nhiên lại là “luật lệ” nữa!”
Hán tử ấy nói xong, nghênh ngang khoát tay, quay người ra khỏi khách điếm.
Thái chưởng quầy cung kính tiễn hán tử ấy ra đến tận cửa, sau đó tươi cười đi trở vào, nhìn Do Nhân Kiệt gật đầu cười nói :
- Xin chúc mừng tiểu ca!
Do Nhân Kiệt ngạc nhiên :
- Chúc mừng việc gì vậy?
Thái chưởng quầy mỉm cười :
- Tiểu ca còn nhớ vị Vương công tử hôm nay đã thưởng cho các vị mười lạng bạc ở Trạng Nguyên Lầu không?
Do Nhân Kiệt chớp mắt :
- Vậy thì sao?
Thái chưởng quầy giơ ngón cái lên :
- Quản nhị gia vừa rồi có thể nói là một người thân tín nhất của Vương công tử đấy!
Do Nhân Kiệt trố mắt :
- Vậy thì có liên quan gì đến ông cháu chúng tôi?
Thái chưởng quầy cười cười :
- Tiểu ca hãy đoán thử xem!
Do Nhân Kiệt lắc đầu :
- Tại hạ không thể đoán được!
Thái chưởng quầy nói :
- Nếu không đoán được thì đành phải nói cho tiểu ca biết vậy. Ngày kia là ngày đúng tuổi ba mươi của Vương công tử, họ bao ba ông cháu đến ca hát nữa đấy!
- À, mừng tuổi ba mươi ư?
Thái chưởng quầy hạ thấp giọng :
- Tiểu ca bận tâm làm gì đến mừng tuổi mấy mươi? Những kẻ giàu có dù là ngáp một cái cũng có lý do đặc biệt để nói, đến hôm ấy các vị cứ lo kiếm ra tiền là được rồi!
Do Nhân Kiệt bỗng ngẩng lên hỏi :
- Bất luận bao nhiêu thì bên Mã tứ gia cũng là ba phần phải không?
Thái chưởng quầy gật đầu :
- Lẽ đương nhiên! Đến Vương phủ một chuyến còn hơn là các vị vất vả hằng nửa năm, còn được năm phần cũng là khả quan lắm rồi!
Do Nhân Kiệt ngạc nhiên :
- Còn hai phần thì nộp cho ai?
Thái chưởng quầy trố mắt :
- Quản nhị gia vừa rồi chứ ai? Cái vị nhị gia này nếu không kiếm chác chút ít thì việc ăn uống hằng ngày ở đâu mà có chứ?
Do Nhân Kiệt chú mắt :
- Vương công tử tìm chúng tôi phen này là do Quản nhị gia ấy đề nghị hay sao?
Thái chưởng quầy thở dài :
- Không thể nói vậy được, những kẻ bôn ba trên chốn giang hồ... Ôi... nói chung là... ngày mai tiểu ca hãy hỏi lệnh tổ là sẽ hiểu ngay.
Do Nhân Kiệt gật đầu, mím môi lặng thinh.
Thái chưởng quầy tiến gần một bước, thấp giọng nói :
- Còn điều này nữa, tiểu ca cần phải nhớ cho kỹ, hôm ấy tuyệt đối không nên đắc tội với Vương công tử đấy!
Do Nhân Kiệt ngạc nhiên ngẩng lên :
- Ý của chưởng quần là...
Thái chưởng quầy hạ giọng thật thấp :
- Còn nhớ vị tiêu cục chủ Long Uy mà chúng ta vừa đề cập đến không? Vương công tử chính là nội đệ của Mã đại cục chủ!
Do Nhân Kiệt thoáng đảo mắt, gật đầu nói :
- Đa tạ sự quan tâm của chưởng quầy, tại hạ đã nhớ rồi!
|