Thế là chẳng cần tiếng địch đệm theo, Tạ lão ngũ cất cao giọng hát :
“Mày liễu má đào, dung nhan diễm tuyệt,
Tiếng hát tiêu sầu, điệu múa tam muội,
Dáng đi dịu dàng, nụ cười ngọt mật!
Công hầu khanh tướng mê hồn lạc phách,
Vạn lạng hoàng kim, một đêm hoan lạc...”
Lập tức, tiếng hò reo, tiếng vỗ tay vang lên như sấm rền.
Kim Tố Liên hai mắt đỏ hoe, giận dỗi nói :
- Đại ca, chúng ta về đi!
Do Nhân Kiệt vội đưa tay nắm giữ nàng lại, vừa định nói gì thì bỗng một a hoàn áo xanh từ sau đại sảnh đi ra, đến trước Vương công tử khom mình thi lễ nói :
- Nương nương bảo tiểu tỳ ra mời vị cô nương vừa hát khi nãy vào trong một lát.
Vương công tử quay sang Kim Tố Liên cười nói :
- Tiểu cô nương, thế nào?
Do Nhân Kiệt liền đẩy Kim Tố Liên và nói :
- Được phu nhân chiếu cố thật là quá quý, muội muội vào đi, ngu huynh ở ngoài đợi.
Hôm nay gia nhân của Vương gia có đến khách điếm, bảo là chỉ cần hai người thôi, cho nên Kim lão đã không có mặt. Trước lúc đi, Kim lão dặn khi đến Vương phủ, Kim Tố Liên mọi sự đều phải nghe theo Do Nhân Kiệt, không được trái lời. Do đó, Kim Tố Liên tuy không muốn, song cũng đành lẳng lặng theo a hoàn áo xanh đi vào trong.
Vương công tử quay sang một gia đinh khoát tay nói :
- Vương Phúc, hãy dẫn vị tiểu huynh đệ này sang nhà bếp, ăn uống thưởng trước cho mười lạng bạc.
Do Nhân Kiệt cảm tạ và nhận lấy bạc thưởng, theo sau gia nhân kia đi ra ngoài đại sảnh.
Ra đến bên ngoài, Do Nhân Kiệt cười nói :
- Mười lạng bạc không phải là nhỏ, xin hỏi huynh đài, tại hạ có thể về khách điếm trao số bạc này cho gia gia tại hạ không?
Gia nhân ấy gật đầu :
- Đương nhiên là được!
Do Nhân Kiệt ra khỏi Vương phủ, lập tức nghe lòng nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.
Chàng giắt túi địch vào bên lưng, hít mạnh một luồng không khí trong lành, định đi về phía thành nam, bỗng nghe sau lưng vang lên một tiếng đằng hắng và nói :
- Tiểu ca định ra về đó ư?
Do Nhân Kiệt liền ngoảnh lại nhìn, thì ra là quản nhị gia. Sau một thoáng ngạc nhiên, chàng lập tức hiểu ra. Vội lấy ra hai lạng bạc đi tới thấp giọng nói :
- Chút ít lòng thành xin nhị gia vui lòng nhận lấy, lần sau vẫn xin nhị gia giúp đỡ giùm cho.
Quản nhị gia đón lấy bạc, nở nụ cười hài lòng.
Do Nhân Kiệt đảo tròn mắt, ngẩng lên nói tiếp :
- Vị Tạ ngũ gia khi nãy thật là vui tính, chẳng rõ vị ngũ gia ấy làm việc ở đâu vậy?
- À, y lo việc văn thư ở Long Uy tiêu cục, một tên vô tích sự!
Do Nhân Kiệt cười giả lả :
- Nếu nhị gia có rảnh, xin mời đi uống tách trà được chăng?
Quản nhị gia như chợt nhớ đến thân phận của mình, liền nghiêm mặt nói :
- Không, bổn nhân còn có chút việc.
Đoạn khẽ buông tiếng đằng hắng, quay người bỏ đi.
Do Nhân Kiệt nhổ toẹt một ngụm nước miếng xuống đất, đoạn cất bước đi về phía thành nam. Chàng đi đến một góc tường cách khách điếm Thái Bình không ngờ trông thấy trước cửa khách điếm đông khịt người.
Đông người làm sao mà lấy năm trăm lạng bạc đây?
Do Nhân Kiệt gãi tai, một ý nghĩ chợt nảy sinh, mục đích của những người tụ tập trước khách điếm đương nhiên là chàng hiểu rất rõ. Thế là chàng đi thẳng tới, đảo mắt tìm kiếm, lát sau chàng đã tìm được một hán tử trẻ tuổi cằm nhọn mắt phù.
Theo phương pháp xem tướng mà hai vị gia gia đã dạy cho chàng, chàng biết người này có tính tình vui giận bất thường, không có định kiến, ai bảo sao nghe vậy, và hay xen vào những chuyện thị phi.
Do Nhân Kiệt luồn lách qua đám đông, thấp giọng hỏi hán tử ấy :
- Ở đây đã xảy ra việc gì vậy?
- Một việc rất lớn lao.
- Việc gì mà lớn lao vậy?
- Dông dài lắm, nói chung là đang đợi một người hết sức ghê gớm trên chốn giang hồ ai ai cũng biết, người đó chính là...
- Không phải là một lão nhân áo xanh chứ?
Hán tử ấy ngớ người, hai mắt trố to, miệng há hốc nhìn đối phương chòng chọc, cảm thấy như bị bỡn cợt, mặt đỏ bừng tức giận nói :
- Tiểu tử, ngươi...
Do Nhân Kiệt cười thầm, liền nghiêm chỉnh giải thích :
- Đại ca có lẽ đã hiểu lầm rồi, sở dĩ tiểu đệ nói như vậy là vì tiểu đệ vừa mới từ đông thành đến đây, đã trông thấy một lão nhân áo xanh đang đại náo Long Uy tiêu tục, người của tiêu cục ai nấy đều bị đánh đến vỡ đầu đổ máu. Vì vậy tiểu đệ mới định thỉnh giáo hôm nay trong thành thật ra có bao nhiêu lão nhân áo xanh mà thôi...
Hán tử ấy cơ hồ không chờ cho Do Nhân Kiệt dứt lời, đã vội vàng vung tay reo to :
- Hãy đến Long Uy tiêu cục mau...
- Việc gì vậy?
- Mau lên, lão già ấy lại xuất hiện ở Long Uy tiêu cục, nghe đâu người trong tiêu cục thảy đều bị đánh đến hộc máu, không chết cũng bị thương, hết sức là thảm thiết.
Đi mau kẻo trễ lỡ mất một tuồng hát hay đấy!
Thế là trong tiếng hò la ầm ĩ, mọi người đổ xô nhau chạy về phía đông thành.
Thoáng chốc đã không còn một người nào cả.
Do Nhân Kiệt mỉm cười, lách người vào con hẻm nhỏ nằm cạnh khách điếm, lấy ra một cái gói nhỏ, ung dung thay áo, dịch dung khuôn mặt, sau đó chấp hai tay sau lưng đủng đỉnh đi vào khách điếm.
Vừa trông thấy chàng, gã phổ ky trong khách điếm liền biến sắc mặt. Không chờ chàng lên tiếng đã tự động lấy rương bạc ra, cung kính nói :
- Bạc của lão trượng đã được mang đến, đều ở trong đây cả.
Do Nhân Kiệt hất hàm :
- Hãy cho lão phu một phòng và mang vào trong ấy!
Vào trong một gian thượng phòng ở hậu viện, Do Nhân Kiệt chờ cho gã phổ ky mang trà vào lui ra, liền đứng lên cài cửa lại, rửa sạch dược cao trên mặt, cởi áo bào ra, bỏ bạc vào gói lại, để một miếng bạc vụn trên bàn trả tiền phòng. Sau đó tung mình lên xà nhà, mở ô cửa trời trên mái nhẹ nhàng ra bên ngoài.
Do Nhân Kiệt trở lại Vương phủ vừa lúc gặp gã gia nhân Vương Phúc tại cổng chính, Vương Phúc trông thấy chàng liền kinh ngạc nói :
- Ủa, hai người không gặp nhau ở giữa đường sao?
Do Nhân Kiệt ngạc nhiên :
- Gặp ai kia?
- Lệnh muội chứ còn ai nữa? Nương nương lại thưởng thêm cho lệnh muội mười lạng bạc nữa, đã đi về rồi.
Do Nhân Kiệt vội nói :
- Vậy nhất định là do tại hạ đã không lưu ý, thôi tại hạ cũng không cần vào nữa, phiền huynh đài hãy cảm tạ công tử và phu nhân giùm cho.
Từ biệt Vương Phúc, Do Nhân Kiệt vội vã trở về khách điếm Đại An.
Vừa vào đến cửa, một gã phổ ky đã đón lấy chàng cười nói :
- Tiểu ca sao trở về trước một mình vậy?
Do Nhân Kiệt ngẩn người, trong lòng liền nảy sinh cảm giác chẳng lành, gượng cười nói :
- Xá muội đang mua ít đồ ở phía sau, gia tổ đâu?
Gã phổ ky cười nói :
- Lệnh tổ ư? Lão nhân gia ấy đã uống say khướt vừa mới về đến, hiện có lẽ đã lên giường rồi. Lệnh tổ thật là có phước!
Do Nhân Kiệt cười cười, không nói gì thêm nữa, đi thẳng ra hậu viện.
Gã phổ ky ấy nói quả không sai, Kim lão đã lên giường. Do Nhân Kiệt vừa đi đến cửa phòng thì đã ngửi thấy mùi rượu nặc nồng và tiếng ngáy khò khò.
Do Nhân Kiệt thờ thẫn đứng tại đó, lòng nhanh :Dng toan tính bước tiếp theo nên làm gì đây?
Giữa đường không gặp Kim Tố Liên, chàng đã đại khái đoán ra việc trục trặc được phát sinh tại đâu. Sau cùng chàng quyết định, Trường An không phải là chốn có thể cư trú lâu dài, cuộc sống bán lời ca giọng hát của hai ông cháu này đến đây cũng nên kết thúc là vừa.
Kế hoạch đã định, chàng không còn do dự nữa, đến nhà cho thuê xe gần đó, thuê lấy một cỗ xe ngựa, trước hết bồng Kim lão lên xe, sau đó vào khách điếm thanh toán tiền phòng và tiền ăn, bảo là đi sang Lạc Dương làm ăn. Vì không để cho Thái chưởng quầy nghi hoặc, chàng lấy ra năm lạng bạc bảo là hôm nay đã nhận được mười lạng bạc tại Vương phủ, nhờ trao lại cho quản nhị gia hai lạng và Mã tứ gia ba lạng.
Đâu đó xong xuôi, Do Nhân Kiệt trèo lên xe ngựa, bảo đánh xe lập tức lên đường.
|