Hẳn cô nương đã nghe nói đến vụ đổ máu hôm trước tại đó rồi. Lang Tinh Kỳ đã trở thành oan gia đối đầu với Công Tôn Tiết này từ lâu, có mặt hắn tại đó, Công Tôn mỗ làm sao hạ thủ được chứ?
Liễu Ngọc Trinh thoáng lộ vẻ giận :
- Ngay Công Tôn đại gia mà không hạ thủ được, cho bọn này biết thì có ích gì?
Ác Quân Bình mỉm cười :
- Cô nương nghĩ vậy là sai rồi! Theo tại hạ được biết, có lẽ cô nương chưa từng chạm mặt với Lang Tinh Kỳ, người linh lợi như cô nương nếu cải trang đi một chút, cam đoan nhất định sẽ thành công. Đồng thời, điều chủ yếu nhất là họ Lang không hề có quan hệ gì với tên công tử giả mạo ấy, sở dĩ tại hạ không thể lấy được món hoạch tài bởi là vì sợ Lang Tinh Kỳ khám phá ra mặt thật, còn cô nương thì không có sự lo ngại ấy, cho dù lúc động thủ gặp phải Lang Tinh Kỳ, chả lẽ với thân phận Kim Bút tứ hữu mà lại dám công khai bênh vực cho gian nhân hay sao?
Liễu Ngọc Trinh lặng thinh trầm ngâm.
Ác Quân Bình lại nói :
- Tuy nhiên, có một điều cô nương chớ để bị đánh lừa. Tên tiểu tử ấy tuy còn trẻ, song thuật dịch dung hết sức cao minh, thiên biến vạn hóa, đến lúc ấy đừng tưởng trong phòng chỉ là một lão già...
* * * * *
Hôm sau vào giờ Thìn, một thanh niên tuấn tú dáng vẻ thư sinh đi vào khách điếm Hồng Tân, nhìn chưởng quày hỏi :
- Người khách ở phòng số bốn khu thứ nhì hậu viện có còn ở đây không?
Chưởng quầy quay sang một gã phổ ky mắt lé đang đứng nơi cửa cất tiếng hỏi :
- Này, Nhị Xuyến Tử, người khách ở phòng số bốn khu thứ nhì hậu viện hiện có trong ấy không?
Gã phổ ky mắt lé tên là Nhị Xuyến Tử nghe hỏi lập tức hồi hộp thầm nhủ :
- Vị lão gia ấy đúng là liệu sự như thần, quả nhiên đã có người tìm đến!
Bèn vội tránh mặt đối phương đáp :
- Có! Có!
Người thanh niên hắng giọng :
- Kẻ này có chuyện làm ăn cần gặp để bàn tính, có thể nhờ vị phổ ky đó dẫn đường chăng?
Chưởng quầy gật đầu :
- Được, được chứ!
Đoạn quay ra cửa lớn tiếng nói :
- Lại đây, Nhị Xuyến Tử, hãy đưa vị công tử này vào trong ấy!
Nhị Xuyến Tử hoảng kinh, vội nói :
- Không được đâu, tiểu nhân đang phải đợi một người khách, hãy bảo lão Tiền hay một người nào đó cũng được mà... Ồ, người khách ấy đã đến kia rồi!
Đoạn đưa tay chỉ bừa rồi bỏ chạy đi, sau đó lật đật vào trong con hẻm nằm cạnh khách điếm, từ bờ tường sau nhà leo vào, đến khi gã vào phòng số bốn thay xong y phục lên giường nằm thì ngoài sân đã có tiếng bước chân vang lên, người thanh niên kia vừa đến nơi.
- Thôi được rồi, xin đa tạ, chúng tôi là người quen, không cần phải thông báo, huynh đài hãy đi lo việc mình được rồi!
Sau đó, “xẹt” một tiếng, cửa phòng đẩy mở, người thanh niên có mang chút mùi phấn sáp ấy nhếch môi cười lạnh lùng bước vào trong phòng.
Nhị Xuyến Tử hết sức ngạc nhiên lẫn không hiểu, sao tên tiểu tử này lại vào đây thế nhỉ?
- Lão huynh vẫn khỏe chứ?
- Ưm... ai đó? Bổn nhân... không được khỏe... hôm nay không muốn đến đó...
số hàng hóa kia, các ngươi... hãy tự lo liệu được rồi!
- Hắc, hắc!
- Ôi da!
Lát sau, người thanh niên ấy đi đến trước quầy bèn nói :
- Ông chủ họ Lý của chúng tôi dường như bệnh không phải nhẹ, đã bảo tại hạ thuê một chiếc xe chở đến bổn hiệu rồi tìm một vị đại phu chẩn trị... Tiền phòng đã thanh toán chưa vậy?
* * * * *
Trên chiếc xe ngựa đi về phía Thượng Thư phủ ở phường Đại Bài, Tham Tỳ Liễu Ngọc Trinh sầm mặt lạnh lùng hỏi :
- Tại sao các hạ lại giả mạo Trầm công tử?
Nhị Xuyến Tử bị điểm huyệt, đau đớn rên rỉ nói :
- Đó là do ý của chính bản thân Trầm công tử...
Liễu Ngọc Trinh ngớ người, đoạn buông tiếng cười mũi nói :
- Lời nói của Ác Quân Bình quả chẳng sai chút nào, thuật dịch dung của ngươi thiên biến vạn hóa. Ý của chính bản thân Trầm công tử ư? Hắc hắc hắc! Khá khen cho các hạ đã nghĩ ra được!
Nhị Xuyến Tử vừa sợ vừa bực :
- Nếu tướng công không tin...
Liễu Ngọc Trinh xua tay ngắt lời :
- Thôi, đợi lát nữa các hạ hãy gặp Trầm công tử mà đối chất!
Xe ngựa dừng lại trước cửa Thượng Thư phủ, Liễu Ngọc Trinh xuống xe, bước lên bậc thềm, thầm thì gì đó với người gác cửa, sau đó người gác cửa liền đưa Liễu Ngọc Trinh vào trong phủ.
Lát sau, lão thượng thư râu trắng phủ ngực đích thân dẫn theo mấy tên gia tướng đi ra, trong số đó có một gia tướng hai tay bưng một chiếc rương gỗ nặng chịch, có lẽ đó chính là một ngàn lạng bạc thưởng.
Lão thượng thư quay sang một gia tướng đứng cạnh, thở hổn hển khoát tay nói :
- Trầm Phúc, hãy xuống dưới hỏi lại một lần nữa, đừng để lầm người đấy!
Tên gia tướng ấy liền phụng mệnh đi xuống bậc thềm, vén rèm xe lên hỏi :
- Có phải ngươi đã giả mạo Trầm công tử nhà này không?
Nhị Xuyến Tử mạnh dạn đáp :
- Đúng vậy, hãy gọi...
Hiển nhiên y muốn nói là hãy gọi Trầm công tử ra đây, hỏi xem đó là do ý kiến của ai!
Song tên gia tướng không chờ cho y nói dứt, vừa nghe tiếng “đúng vậy” đã buông rèm xuống, quay người lớn tiếng nói :
- Đã nhận tội rồi!
Lão thượng thư liền ngoảnh ra sau nói :
- Trầm Lộc, hãy trao bạc và cảm tạ vị thiếu hiệp kia!
Đẩy Nhị Xuyến Tử xuống, Liễu Ngọc Trinh vẫn còn trên chiếc xe ngựa ấy, đánh xe bỏ đi.
Nhị Xuyến Tử vì biết Trầm công tử hiện không có mặt, có biện minh cũng vô ích, bèn nhắm nghiền mắt không nói gì thêm nữa.
Kỳ thực, giá y mà chịu mở mắt ra nhìn cho rõ cái nơi mà y hiện đang có mặt, thì tai họa phen này rất có thể đã được kết thúc sớm hơn, nhưng trời xui đất khiến y lại giận dỗi, vậy thì đâu còn gì để mà nói nữa!
Tên gia tướng bỏ Nhị Xuyến Tử xuống bậc thềm, quay sang lão thượng thư hỏi :
- Thưa thượng quan, tên này xử lý thế nào?
Lão thượng thư đanh mặt ra lệnh :
- Hãy mang vào trong thư phòng, chờ công tử về hẵng tính!
Đến trưa thì vị công tử thượng thư thật sự đã về đến, khi được gia nhân cho biết, y lập tức cho gọi đến hai vị võ sư hộ viện rồi cùng nhau đến thư phòng.
Vừa đến thư phòng, Trầm công tử chẳng thèm hỏi một lời đã vung tay tát cho Nhị Xuyến Tử hai cái nẩy lửa, đồng thời lớn tiếng mắng :
- Ngươi thật gan to bằng trời, lại dám mạo danh bổn công tử làm điều xằng bậy, để xem ngươi có bao nhiêu cái đầu cho biết.
Nhị Xuyến Tử mở to mắt nhìn rõ đối phương, lập tức bàng hoàng ngây ra tại chỗ.
Y đâu lạ gì vị công tử thượng thư này, và vụ án đã xảy ra tại Vương phủ hôm trước y cũng có nghe nói đến... Trời, vậy là mình đã phạm sai lầm nghiêm trọng rồi! Làm sao mà biện minh được đây?
- Công tử, xin hãy nghe tiểu nhân nói...
- Hứ, ngươi còn lời để nói nữa ư?
“Bốp bốp”, lại hai cái tát tai nữa!
Vị công tử thượng thư này cũng từng luyện qua vài năm võ nghệ, lại trong cơn thịnh nộ, mỗi cái tát tai ít ra cũng trên mười cân, Nhị Xuyến Tử đã bị điểm huyệt không tránh né được, dĩ nhiên đâu thể chịu đựng nổi.
Chỉ nghe y đau đớn gào lên :
- Oan cho tiểu nhân quá, công tử đã đánh lầm người rồi!
Một vị võ sư đến gần khuyên giải :
- Đằng nào y cũng chẳng trốn đi đâu được, hãy nghe y nói xem sao!
Nhị Xuyến Tử mếu máo :
- Tiểu nhân là Nhị Xuyến Tử, phổ ky của khách điếm Hồng Tân ở phố Triều Dương, công tử không tin thì cứ cho điều tra, tiểu nhân quả tình là đã bị oan uổng...
Trầm công tử ngoảnh lại lần lượt nhìn hai võ sư hộ viện, hai võ sư này một họ Từ và một họ Phùng, đều là đệ tử phái Chung Nam, võ công của họ cũng khá là cao cường.
Vị võ sư họ Phùng trầm ngâm gật đầu nói :
- Đúng vậy, bổn tịch dường như cũng có chút ấn tượng!
Trầm công tử lại quay sang võ sư họ Từ hỏi :
- Từ sư phụ từng gặp người này bao giờ chưa?
|