View Single Post
  #4  
Old 09-11-2005, 04:54 AM
vui_la_chinh vui_la_chinh is offline
Senior Member
 
Tham gia ngày: Feb 2005
Nơi Cư Ngụ: Trum Yeu Gai
Bài gởi: 4,697
Send a message via Yahoo to vui_la_chinh
Default

Từ võ sư đáp :
- Điều ấy cũng không quan trọng lắm, phải hay không chỉ cần phái người đi hỏi là rõ ngay, có điều lúc đầu tại sao y lại thừa nhận? Hãy bảo y giải thích cho rõ ràng xem!
Nhị Xuyến Tử vội nói :
- Việc này là thế này...
Bèn kể lại từ việc y đã đổi y phục với Do Nhân Kiệt...
Nghe xong, Phùng võ sư bỗng hỏi :
- Người khách kia cũng họ Trầm ư?
Nhị Xuyến Tử lắc đầu :
- Tiểu nhân không biết!
Phùng võ sư ngạc nhiên :
- Ủa, vậy sao ngươi lại thừa nhận là đã giả mạo Trầm công tử của bổn phủ?
Nhị Xuyến Tử nhăn nhó :
- Tiểu nhân đâu có thừa nhận bao giờ, chẳng qua vì tiểu nhân không biết vị khách quan kia họ gì, nên sáng nay vị tướng công kia hỏi, tiểu nhân mới đáp bừa như vậy, bởi tiểu nhân tưởng đâu vị khách quan kia chính là Trầm công tử.
Phùng võ sư lại hỏi :
- Người khách kia hiện đã đi đâu?
- Tiểu nhân không rõ!
Từ võ sư tiếp lời :
- Tại sao người ấy lại phải tốn tiền bảo ngươi thay thế?
- Y bảo là có một thuyền hàng hóa vừa đến ở ngoài thành, cần phải chuyển lên bờ ngay, y muốn âm thầm đến đó xem xét bọn quản sự tay chân có sạch sẽ hay không, nhưng sợ trong số họ có thể sẽ đến khách điếm thăm dò trước, nên bảo tiểu nhân thay thế nằm trên giường giả bệnh.
Trầm công tử cười khẩy quát :
- Láo!
Nhị Xuyến Tử hoảng kinh :
- Nếu tiểu nhân mà...
Trầm công tử tảng lờ, quay sang hai vị võ sư hỏi :
- Theo Từ sư phụ và Phùng sư phụ, lời nói của y có đáng tin hay không?
Từ võ sư trầm ngâm :
- Có hai khả năng, nếu y nói đúng là sự thật thì rất có thể tên tiểu tử hồi sáng chính là kẻ đã giả mạo công tử hôm trước.
Trầm công tử ngẩn người buột miệng :
- Đúng rồi!
Từ võ sư chậm rãi nói tiếp :
- Nói cách khác, trước hết y gạ gẫm gã phổ ky này thay thế cho y, sau đó lại đưa đến đây lãnh thưởng, đúng là một kế liên hoàn. Bởi việc này không một ai biết, chỉ có kẻ sắp bày mới rõ, lúc ở khách điếm y đã không báo danh tánh, chỉ cần giở chút thủ đoạn là đã khiến cho gã phổ ky này gánh chịu hết.
Trầm công tử trố mắt :
- Ý Từ sư phụ muốn nói là kẻ đã mạo nhận gây chuyện xằng bậy hôm trước và người khách trú tại phòng số bốn tại khách điếm Hồng Tân chính là tên tiểu tử kia ư?
Từ võ sư gật đầu :
- Đúng vậy!
Phùng võ sư lẩm bẩm :
- Thật là cả gan, đã mạo danh gâychuyện rồi còn dám hiện thân gạt lấy tiền thưởng, tên tiểu tử ấy tuổi tác chưa bao nhiêu, nhưng hành động quả là táo bạo.
Nhị Xuyến Tử vội xen vào :
- Vậy là công tử đã biết tiểu nhân bị oan rồi phải không?
Từ võ sư lừ mắt, lạnh lùng nói :
- Đừng vội, bổn tịch đã nói rồi, đây chẳng qua chỉ là giả thiết, ngươi một mực bảo là không phải hòng chạy tội, ai dám bảo đảm đây không phải là một khổ nhục kế của các ngươi đã thông đồng với nhau?
Nhị Xuyến Tử quá tức tưởi, lập tức ngất xỉu.
Từ võ sư lạnh lùng nói tiếp :
- Với bộ dạng của ngươi tuy không thể là chủ mưu, song cũng rất có thể là một đồng lõa.
Trầm công tử nghe nói vậy lại phừng lửa giận, vụt quay lại, vung tay, lại một cái tát tai, gằn giọng quát :
- Khai mau, thật ra ngươi...
Có lẽ cái tái tai này quá mạnh, Nhị Xuyến Tử bỗng từ trong lòng rơi ra một quyển sách nhỏ.
Phùng võ sư liền bước tới cúi xuống nhặt lên xem, lập tức thoáng biến sắc mặt.
Từ võ sư trố mắt hỏi :
- Sách gì vậy?
Phùng võ sư hất mạnh đầu, nắm chặt lấy quyển sách trong tay, nhìn Nhị Xuyến Tử dưới đất, trầm giọng hỏi :
- Quyển sách này ngươi từ đâu mà có?
- Đã nhặt được!
- Đã xem qua chưa?
- Rồi!
- Có biết trong ấy là gì không?
- Không!
- Thật chứ?
- Tiểu nhân biết rất ít chữ... theo tiểu nhân đoán thì... có lẽ đó là một quyển sách dạy viết chữ...
Phen này thì Nhị Xuyến Tử đã trả lời khá khôn ngoan, bởi nếu thành thật nói ra là sau khi người khách phòng số bốn rời khỏi, đã có người từ trên ô cửa ném xuống rất có thể lại gặp thêm rắc rối nữa.
Quả nhiên, Phùng võ sư thấy y đã trả lời một cách mau mắn, liền quay ra ngoài lớn tiếng gọi :
- Trầm Thọ và Trầm Hỷ đâu?
Hai tên gia tướng lập tức đi vào.
Phùng võ sư trao quyển sách nhỏ cho Từ võ sư, đồng thời nháy mắt ra hiệu với Trầm công tử, sau đó bước tới giải huyệt cho Nhị Xuyến Tử, đanh mặt nói :
- Tai họa phen này hoàn toàn là do ngươi tham tiền mà ra, từ nay nhớ là phải cẩn thận đấy!
Sau khi hai tên gia tướng đưa Nhị Xuyến Tử ra ngoài, Từ võ sư liền đóng cửa phòng lại, đoạn quay vào nghiêm nghị nói :
- Giờ xin công tử hãy thận trọng mà suy xét, giữ lại quyển sách này, năm ba năm sau nó sẽ có thể khiến cho công tử vang danh thiên hạ, nhưng đồng thời cũng có thể đem đến cho công tử họa sát thân...
Trầm công tử đón lấy quyển sách nhỏ lật ra xem, ngẩng lên hỏi :
- Kim Bút Lệnh Hồ đại hiệp ở Khai Phong Thiên Long Phủ chính là đã luyện tập bút pháp này phải không?
Từ võ sư gật đầu :
- Vâng!
Trầm công tử vẻ hoài nghi :
- Pho “Kim Bút Tung Hoành Thất Thập Nhị Thức” này có thể nói là một vật vô giá trong giới võ lâm, tại sao lại bị một gã phổ ky khách điếm nhặt được thế nhỉ?
Từ võ sư giọng nặng nề :
- Đó chính là nguyên nhân mà bổn tịch đã nói là có thể đem đến họa sát thân, bởi vì đã có được nó một cách quá dễ dàng!
Trầm công tử quay sang Phùng võ sư hỏi :
- Ý Phùng sư phụ thế nào?
Phùng võ sư thở dài :
- Lời nói của Từ huynh cũng rất có lý, tuy nhiên, Phùng mỗ nhận thấy nếu bỏ qua thì cũng rất là uổng...
Trầm công tử gật đầu :
- Phải rồi, nếu bỏ qua thì chỉ có thể hoàn trả lại cho gã phổ ky kia, còn như chúng ta hủy đi thì có ai biết? Ai tin kia chứ?
Phùng võ sư lắc đầu :
- Vậy cũng không ổn, nếu hoàn trả cho gã phổ ky kia, hắn không biết khinh trọng lợi hại, sớm muộn gì cũng lại sẽ gặp rắc rối, bấy giờ mà hắn nói ra là quyển sách này đã từng bị chúng ta giữ lại, nguyên chủ nhân của nó rất có thể sẽ nghĩ chúng ta đã sao chép lại một quyển khác.
Từ võ sư trầm giọng :
- Do đó, theo bổn tịch thì việc đến nước này, chỉ còn một cách mà thôi!
Trầm công tử vội hỏi :
- Cách ấy ra sao?
Từ võ sư phán mạnh :
- Hãy giết gã phổ ky kia đi!
Trầm công tử lặng thinh trầm ngâm, lát sau lắc đầu nói :
- Cổ nhân có câu: “Muốn người không biết, trừ phi đừng làm!” Sau này vạn nhất lộ ra thì thật không hay cho quan thanh của gia nghiêm.
Phùng võ sư ngẫm nghĩ chốc lát, đoạn nói :
- Vậy thì chi bằng hãy cho gọi hắn đến đây, tìm một lý do nào đó để cho hắn một món tiền, bảo hắn âm thầm rời khỏi Trường An, mai danh ẩn tánh, đổi sang nghề khác, bỏ đi càng xa càng tốt.
Trầm công tử gật gù :
- Đó quả là một ý kiến thỏa đáng!
* * * * *
Do Nhân Kiệt nằm ngửa trên giường, mắt đăm chiêu nhìn lên trần nhà, lòng đầy băng khuâng.
Năm sáu ngày qua, vì mong được nghe lại tiếng hát kia, hầu hội kiến với Tiêu Dao thư sinh đã tưởng tượng, nên ngày nào chàng cũng có mặt tại Trạng Nguyên Lầu, song vị lão nhân thần bí kia đã không thấy xuất hiện nữa.
Bây giờ biết đi đâu đây?
Sau cùng, chàng quyết định thực hiện lời đã hứa với hai ông cháu Kim lão hôm trước, tìm cách trà trộn vào Long Uy tiêu cục rồi hẵng liệu!
* * * * *
Hôm sau vào lúc gần giờ Ngọ, trước cửa Long Uy tiêu cục tọa lạc tại đại lộ Thạch Sư Tử phía đông thành, một thiếu niên tuổi chừng mười tám, mười chín từ xa đi tới, chỉ thấy y đầu đội chiếc nón rơm rách rưới, ngọn côn gỗ trong tay vung qua loạn xạ, miệng nghêu ngao ca hát như thể đi trong chốn không người, bộ dạng hệt như một tên vô lại.
Ngay khi ấy, một thanh niên người làm công từ trong tiêu cục bước ra, tay trái bưng một chiếc dĩa sành, tay phải xách một chiếc ấm thiếc to, như đang định đi qua bên kia đường mua rượu và thức nhắm.
Lúc đó vì có một chiếc xe ngựa đi qua, người thanh niên ấy đành đứng lại chờ, vừa đúng lúc tên tiểu vô lại kia đi tới, ngọn côn trong tay chẳng hiểu vô tình hay cố ý đã quét trúng chiếc dĩa sành trên tay người thanh niên, chiếc dĩa lập tức rơi xuống đất vỡ nát.
Thật ra thì chiếc dĩa sành cũng chẳng đáng giá là bao, nếu như tên tiểu vô lại chịu xin lỗi thì có lẽ đâu đó đã êm xuôi.
Thế nhưng, tên tiểu vô lại làm như chẳng có việc gì xảy ra vẫn đi tiếp và nghêu ngao hát.
Người thanh niên ấy có tên là “Tiểu Xuân Lôi” trong tiêu cục, thấy tên tiểu vô lại đã làm vỡ đồ của mình mà vẫn điềm nhiên ung dung thế kia, bất giác lửa giận phừng lên.
Lập tức phóng bước đuổi theo, tóm lấy cổ áo tên tiểu vô lại, gắt giọng quát :
- Tiểu tử ngươi đã đui mù rồi hả?
Tiểu vô lại rụt cổ, vùng vẫy quay đầu lại, trợn mắt hỏi :
- Đui mù hay sáng mắt thì sao?
Tiểu Xuân Lôi thấy đối phương quá ngang ngược, thì càng thêm tức giận, năm ngón tay siết chặt giật mạnh, trừng mắt quát :
- Sao hả? Lão tử nện cho ngươi một trận mới được.
Tiểu vô lại gật đầu :
- Tốt thôi, tiên hạ thủ vi cường!
Đoạn tay phải lẹ làng co lại, dùng khuỷu tay thúc vào ngực Tiểu Xuân Lôi.
Tiểu Xuân Lôi không kịp trở tay, liền bị thúc trúng loạng choạng bật lùi ra bốn bước rồi ngã lăn ra đất.
Thế nhưng, tiểu vô lại xuất thủ lực đạo không mạnh, nên Tiểu Xuân Lôi không hề bị nội thương, lập tức lộn người đứng lên ngay.
Tiểu vô lại một chiêu đắc thủ, lập tức giậm chân đứng tấn, hay tai nắm lại thủ thế, cười hăng hắc nói :
- Có gan thì hãy xông vào tiếp nào!
Tiểu Xuân Lôi thấy lối thủ thế của đối phương quá tầm thường, không khỏi cười thầm khinh bỉ, mặc dù y chỉ là một người làm công trong Long Uy tiêu cục, nhưng dù sao cũng biết được vài ba miếng võ, so với tên tiểu vô lại kia cũng còn cao hơn nhiều.
Thế là chẳng nói chẳng rằng, sấn tới tả quyền vung ra đánh lạc hướng đối phương, hữu quyền một chiêu Hắc Hổ Thấu Tâm đấm thẳng vào bụng tiểu vô lại.
Tiểu vô lại không biết quyền thứ nhất của đối phương chỉ là hư chiêu, vừa định vung tay đỡ gạt thì hữu quyền của đối phương đã thừa cơ đấm tới.
Không còn trở tay kịp nữa, liền bị đấm trúng một quyền, bật ngửa ngã ra sau.
Giờ đến lượt Tiểu Xuân Lôi phách lối nói :
- Tiểu tử, tiếp tục nữa không hả?
Tiểu vô lại lồm cồm bò dậy, lặng thinh không nói một lời, đâm đầu lủi tới hệt như một con trâu điên.
Tiểu Xuân Lôi cười ha hả :
- Hay lắm!
Đoạn lách người sang bên, tay trái giơ lên, định chờ cho đối phương lủi qua, tung chân đá vào bụng đối phương. Nếu sự việc xảy ra chắc chắn tiểu vô lại sẽ chúi tới bò càng trên mặt đất chứ chẳng sai.
Song sự đời luôn oái oăm, tiểu vô lại vừa lao tới giữa chừng, bỗng vướng chân vào một viên gạch lát đường, người liền mất thăng bằng, loạng choạng lủi chếch sang bên, trời xui đất khiến lại đẩy ngay vào bụng Tiểu Xuân Lôi.
Bởi quá bất ngờ, Tiểu Xuân Lôi nhất thời không kịp tránh né, bị đầu đối phương đâm sầm vào bụng, “hự” lên một tiếng, hai người cũng lăn kềnh ra đất.
Những người xúm lại xem thấy vậy liền cười ầm ĩ.
Tiểu Xuân Lôi hai lần bị ngã, không còn màng đến thể thống và chưởng pháp gì nữa, lăn người đè lên mình tiểu vô lại, vung quyền đấm tới tấp.
Tiểu vô lại tuy không biết gì về chiêu thức võ công, song nói về loạn đả thì rất là sành sỏi, chỉ thấy y ôm lấy đầu và mặt chịu đựng mấy quyền, sau đó xuất kỳ bất ý lật người thật mạnh, trở lại đè lên mình Tiểu Xuân Lôi.
Và cứ thế người lật qua, kẻ lật lại, chẳng ai kém ai đánh đấm loạn xạ, lát sau hai người đều mắt sưng mũi toác, máu chảy ròng ròng.
Người đứng xem mỗi lúc một đông, thảy đều điên cuồng la hét cỗ vũ.
Người trong tiêu cục lúc này đã bị kinh động. Kim Tiên Mạnh Thường Mã Như Long thoạt tiên ngỡ đã xảy ra đại sự gì, cùng hai vị tiêu sư vội vã ra xem, thấy chỉ là một nhân viên tiêu cục đánh nhau với một gã rách rưới, lúc ấy mới yên tâm.
Hai vị tiêu sư cùng bước tới quát :
- Dừng tay lại ngay!
Lúc ấy tiểu vô lại đang giành được ưu thế, đâu chịu dừng tay, vẫn vung quyền đánh tới tấp.
Hai vị tiêu sư thấy quát ngăn không xong, đành đến gần mỗi người nắm lấy một người kéo ra.
Mã Như Long nhìn Tiểu Xuân Lôi sầm mặt nói :
- Sao lại xảy ra thế này?
Tiểu Xuân Lôi bèn tức tối kể lại tự sự. Nghe xong, Mã Như Long khoát tay nói :
- Đi vào ngay!
Đoạn lão đi đến trước mặt tiểu vô lại hỏi :
- Tiểu huynh đệ có phải người trong thành này không?
__________________




**************************************************
TRUM YEU GAI , CHET VI GAI
SONG DE YEU , CHET VI YEU
Trả Lời Với Trích Dẫn