Món huyết hải thâm thù của mấy trăm nhân mạng Thiên Long phủ và Trung Nghĩa nhị trang, sau này có lẽ chỉ chờ mỗi mình chàng báo phục mà thôi! Vì vậy chàng không thể nào bởi nhất thời nóng giận, chỉ giết mấy tên địch tầm thường là đủ, mà chàng phải cố nén lòng, tức tốc cao chạy xa bay là hơn!
Thế nhưng, khi chàng ngẩng lên nhìn, mới hay hôm nay chỉ còn cách diệt được tên nào hay tên nấy, ngoài ra không còn sự lựa chọn nào khác.
Thì ra lúc này đang có hai lão nhân một cao một thấp đứng sóng vai trước mặt chàng cách chừng ba bốn trượng, họ chính là hai người đã giả dạng hai vị gia gia của chàng ngồi dưới tán cây dâu khi nãy.
Ngoảnh ra sau, tám gã đại hán đứng dàn hàng ngang, lăm lăm trong tay ngọn Nhạn Linh đao sáng ngời, người nào cũng lộ vẻ tức giận, mắt rực hung quang, như chỉ chờ hai lão nhân hạ lệnh là sẽ tức khắc xúm nhau vào băm vằm chàng ra muôn mảnh.
Lão nhân cao to buông tiếng cười gằn rồi nói :
- Tiểu tử, ngươi quả là to gan, hắc hắc. Nghe lão phu hỏi đây, ngươi là hậu duệ của Địch Tẩu Do lão nhi phải không?
Do Nhân Kiệt tảng lờ, hai tay nắm chặt trường địch và ngầm xem xét tình thế trước mắt. Chàng biết, nếu mình không đào tẩu, có lẽ kẻ địch cũng chẳng hạ thủ ngay.
Và trừ phi chàng không đào tẩu, còn như đào tẩu thì phải tuyệt đối nắm chắc thoát thân được. Bằng không, thà chàng đứng yên, tùy cơ ứng biến.
Lão nhân thấp bé cười nham hiểm, tiếp lời hỏi :
- Lão đệ sao không lên tiếng hả? Mấy người cùng đi với lão đệ kia mà, sao chỉ mỗi mình lão đệ về trước vậy?
À, ra vậy! Hai lão tặc này bởi muốn diệt tận gốc nên định tìm hiểu rõ ràng trước, xem hậu duệ của Lục tào còn có bao nhiêu người nữa. Nếu hai lão tặc này mà biết Lục tào chỉ còn lại mỗi mình chàng, chắc chắn họ đã hạ thủ từ lâu rồi.
Do Nhân Kiệt thầm toan tính, ở sau nhà Kiếm Tẩu Tiêu gia gia có một đường hầm bí mật thông thẳng đến một địa huyệt, đó là do Tiêu gia gia đã đào để chứa nước đá vào mùa hè, ngoại trừ hai vị gia gia, chỉ còn một mình chàng biết địa huyệt ấy mà thôi.
Chàng cần phải chạy trước chừng hai mươi bước, vào đến trong rừng là có thể thoát khỏi sự truy đuổi của địch. Nhưng làm thế nào tạo được khoảng cách ấy đây?
Lão nhân cao to thấy chàng mãi im lặng, không khỏi bực tức sầm mặt nói :
- Tiểu tử, hãy nghe đây, lần cuối cùng lão phu...
Do Nhân Kiệt chợt động tâm thầm nhủ :
- “Lão tặc cao to này tính rất nóng nảy, dễ đối phó hơn lão tặc thấp bé nhiều. Hai lão tặc này hiển nhiên không phải là chủ mưu trong vụ huyết án này, nếu ta thoát thân mà chưa rõ lai lịch của họ thì sau này biết bắt tay từ đâu?”
Nghĩ xong, chàng ngẩng lên lạnh lùng nói :
- Dường như nhị vị đều là nhân vật có chút tiếng tăng trong giới võ lâm, có thể cho biết danh hiệu được chăng?
Lão nhân cao to quả nhiên cười khẩy nói :
- Chỉ có chút tiếng tăm thôi ư? Hắc hắc, tiếng tăm của hai ta to lớn lắm! Bắc Nhạc song hào, Hỏa Lôi Thần Hắc Anh Minh và Độc Vô Thường Âm Định Viễn chính là hai lão phu đây!
Do Nhân Kiệt lại động tâm, vờ trố mắt hỏi :
- Bắc Nhạc gì kia?
- Bắc Nhạc song hào!
Do Nhân Kiệt lắc đầu lẩm bẩm :
- Bắc Nhạc song hào ư? Chưa từng nghe nói bao giờ, nếu là vị tam ca biết nhiều hiểu rộng của kẻ này thì không chừng có thể biết...
Hỏa Lôi Thần Hắc Anh Minh tức giận :
- Tiểu tử thật là vô lễ!
Độc Vô Thường Âm Định Viễn đảo quanh đôi mắt nhỏ bé, bỗng đưa tay ngăn Hỏa Lôi Thần Hắc Anh Minh lại, buông tiếng tằng hắng thật mạnh, tươi cười hỏi :
- Vị tam ca kia của lão đệ hiện giờ ở đâu?
Do Nhân Kiệt buông tiếng cười khẩy không đáp, quét mắt nhìn thật nhanh phía sau hai lão tặc, bỗng thảng thốt la lên, khoát tay giậm chân, hơ hải lớn tiếng nói :
- Tam ca, đừng... đừng đến gần...
Hai lão tặc thấy chàng ra chiều hốt hoảng như vậy, bất giác cùng ngoảnh lại nhìn.
Do Nhân Kiệt chẳng chút chần chừ, vung trường địch tung mình ngược ra sau, vượt qua đầu tám gã đại hán, trường địch giáng xuống đỉnh đầu một tên, tên đó lập tức vỡ sọ chết ngay.
Đồng thời, chàng mượn vào sức phản chấn vọt đi như tên bắn, loáng cái đã ra xa mười mấy trượng.
Bảy đại hán còn lại không chờ Bắc Nhạc song hào ra lệnh, lập tức vung đao đuổi theo.
Hỏa Lôi Thần Hắc Anh Minh giận dữ quát :
- Tên tiểu tử ấy không thoát được đâu, hãy bảo với những người ở bên kia là lão phu cần bắt sống đấy!
Lúc này Do Nhân Kiệt đã chạy đến bên bờ hồ, ngẩng lên nhìn về phía gò đất cao chỗ trú của Kiếm Tẩu, quả nhiên đang có năm sáu gã đại hán dàn thành hàng ngang đứng trước nhà, vũ khí và ăn mặc cũng giống như bọn đại hán đuổi theo phía sau.
Do Nhân Kiệt tính toán thật nhanh, quyết định tiếp tục xông về phía gò đất cao.
Bọn đại hán phía sau vừa đuổi theo vừa hét vang :
- Đừng cho tên tiểu tử kia chạy thoát, Hắc hộ pháp đã dặn là phải bắt sống...
Bọn trước mặt liền quát :
- Hãy dùng phi tiêu!
Lập tức tiếng rít gió vang lên, năm sáu ngọn tiêu bạc chia làm thượng trung hạ nhanh như chớp bay tới.
Do Nhân Kiệt lướt chéo sang bên, phóng vào lùm cỏ bên ven đường, mặc dù may mắn không bị trúng tiêu, song đã lâm vào tình thế không đường rút lui.
Bọn địch trước mặt và sau lưng tản ra vây tới, mười mấy ngọn Nhạn Linh đao lấp lóa dưới ánh trăng, trông thật rợn người.
Do Nhân Kiệt tự biết khó có thể thoát thân, đành nắm chặt ngọn trường địch trong tay, chuẩn bị liều mạng quyết chiến một phen.
Một gã đại hán lớn tiếng hỏi :
- Hắc hộ pháp dặn phải bắt sống, nhưng có bảo là không được gây thương tích hay không?
- Không!
Gã đại hán ấy cười ha hả :
- Vậy thì dễ dàng quá! Nào, bây giờ mỗi bên chia làm hai toán, một toán lo đối phó ngọn địch của hắn, một toán chuyên nhắm vào tay chân hắn mà chém, miễn là không chết là được rồi!
Bọn kia liền đồng thanh nói :
- Ý kiến của Khương lão tam hay lắm!
Bọn chúng quả nhiên lập tức chia làm hai toán tản ra, từng bước tiến đến gần.
Do Nhân Kiệt hít sâu vào một hơi, lòng thầm quyết định, vẫn nhắm phía gò đất cao làm hướng đột phá vòng vây.
Chàng đứng lặng ngưng thần chờ đợi, bọn địch vừa đến gần còn cách chừng năm thước, chàng bỗng buông tiếng quát vang, trường địch chuyển sang tay trái, xoay người vung địch quét về phía ba tên bên trái.
Ba gã đại hán ấy có hai tên vung đao lên đỡ, còn một tên thì thụp đầu xuống, vung đao quét vào đầu gối chàng.
(mất hai trang: tập 2 trang 31-32)
tay ra, vung tay ném lên, đồng thời tung mình tiếp tục lao tới.
Hỏa Lôi Thần Hắc Anh Minh buông tiếng cười vang, vung tay bắt lấy ngọn phi tiêu ấy, đồng thời cười nói :
- Tiểu tử, phen này...
Thốt nhiên, tiếng cười im bặt, thần sắc biến đổi, mắt trợn trừng đờ đẫn, mặt lộ vẻ đau đớn, rồi thì hai tay buông thỏng, loạng choạng lùi ra sau mấy bước, sau cùng, hai chân nhũn ra ngồi bệt xuống đất.
Và ngay khi ấy, trên gò đất bỗng xuất hiện một lão nhân áo xanh tướng mạo bình thường.
Do Nhân Kiệt mắt liền rực lên, mừng rỡ buột miệng reo lên :
- Ồ, Kim lão, thì ra...
Lão nhân áo xanh ấy chính là Kim lão đầu, gia gia của nàng hát dạo Kim Tố Liên.
Chỉ thất Kim lão khoát tay trầm giọng quát :
- Tiểu tử, tránh mau!
Do Nhân Kiệt liền thụp đầu xuống, vài đốm bạc bay vút qua đầu, rồi thì tiếng rú thảm thiết vang lên từ sau lưng.
Ngoảnh lại nhìn, lại có thêm ba gã đại hán ngã gục, còn lại sáu bảy tên thấy tình thế không ổn, lập tức quay người bỏ chạy.
Do Nhân Kiệt lên đến trên gò đất, bởi dùng sức quá nhiều nên những vết thương trên người bị động nên máu chảy nhuộn đỏ cả quần áo, khắp người chàng.
Lão nhân áo xanh ném cho chàng một bánh thuốc, lạnh lùng nói :
- Hãy nhai nát rồi đắp lên.
Do Nhân Kiệt thờ thẫn đưa tay đón lấy, thầm nhủ :
- “Lạ thật, giọng điệu đâu giống Kim lão, mà giống như là... à, đúng rồi!”
Do Nhân Kiệt rúng động cõi lòng, chẳng màng đến đắp thuốc, vội tiến tới một bước, cúi đầu vái lạy và nói :
- Do Nhân Kiệt tham kiến Liễu lão tiền bối.
Lão nhân áo xanh tảng lờ, khẽ buông tiếng cười khẩy, lẩm bẩm :
- Một ngọn Thần Tiên địch múa tới múa lui chung quy cũng không ra khỏi được phạm vi “Thần Tiên Thập Bát Tản Thủ”. Đã lâu thế này, mà cũng chưa luyện được một chiêu nửa thức, thật là vô tích sự.
Do Nhân Kiệt hết sức lấy làm lạ, thầm nhủ :
- Lạ chưa? Thần Tiên địch và Thần Tiên Thập Bát Tản Thủ chính là võ học và binh khí tổ truyển của nhà họ Do, Tiêu Dao tiền bối đâu phải là không biết. Do Nhân Kiệt này là trưởng tôn của Địch Tẩu, bảo Do mỗ không sử dụng Thần Tiên địch, không luyện Thần Tiên Thập Bát Tản Thủ thì luyện và sử dụng gì? Còn về việc trách Do mỗ đã lâu mà cũng chưa luyện được một chiêu nửa thức thì lại càng lạ lùng hơn nữa, bấy lâu nay Do Nhân Kiệt này định tìm kiếm chính là Tiêu Dao tiền bối đây, chúng ta sớm đã quen biết nhau tại Trường An rồi, và sau cùng ở Phù Phong, Do mỗ cũng đã có thổ lộ nỗi lòng với tiền bối, nhưng tiền bối trước sau vẫn không chịu gặp gỡ với mặt thật, chứ đừng nói đến việc truyền thụ võ công. Vậy thì tiền bối bảo Do Nhân Kiệt này luyện tập một chiêu nửa thức ở đâu kia chứ?
Do Nhân Kiệt mặc dù trong lòng ngập đầy thắc mắc, song ngặt vì bổn phận và lễ phép lại chẳng dám hỏi hay biện bạch chỉ đành cúi đầu lặng thinh.
Lão nhân áo xanh bỗng khoát tay trầm giọng nói :
- Hãy mang theo thuốc đi mau, Âm Định Viễn đã dẫn người đến rồi! Tên họ Âm này tuy không đáng kể, nhưng sau lưng bọn ác tặc đó còn có những tên rất ghê gớm, nếu gặp phải chưa chắc lão phu đã ứng phó nổi. Tạm thời ngươi hãy đi càng xa càng tốt, khi nào thương thế bình phục, võ công có sự tiến bộ, mọi sự lúc gặp lại nhau hẵng nói cũng chẳng muộn!
Do Nhân Kiệt lúng túng nói :
- Xin lão tiền bối...
|